Q1-C12: Anh Em (2)
Gậy lớn thật thô.” Nhạc Hải Sanh nắm lấy côn thịt, híp mắt cười sáng lạn.
Người đàn ông tựa lưng vào ghế dựa, cúi đầu nhìn cô, giọng nói như có như không: “Ừm, quả thật rất thô.” So với đám bạn của mình, anh ta biết cái kia thật sự thô to hơn rất nhiều.
“Cho nên, em muốn làm gì, hửm?”
“Làm gì…” Nhạc Hải Sanh nghiêng đầu nghi hoặc suy xét một chút, sau đó đột nhiên bừng tỉnh: “Đương nhiên là muốn làm anh.”
“…” Người đàn ông không nói gì một giây, sau đó bật cười.
“Cái gì? Làm tôi sao?”
“Đúng, làm anh.” Nhạc Hải Sanh hợp tình hợp lí nói.
“Vậy em làm một chút cho tôi xem đi.”
“Hừ, làm thì làm.” Nhạc Hải Sanh hùng dũng hiên ngang đứng lên khoá ngồi trên đùi của anh ta, lấy khí thế không kịp phòng bị ngồi xuống, ôm lấy cổ người đàn ông, sau đó nhịp nhàng lên xuống như đang cưỡi ngựa bắt đầu chuyển động.
“…” Người đàn ông nâng trán, lúc này triệt để không còn lời gì để nói.
Nhạc Hải Sanh động một lát, nghi hoặc dừng lại, cúi đầu nhìn xuống.
“Không đúng… Không phải như vậy…” Nhạc Hải Sanh nâng mông tròn bị lộ ra ngoài ngồi chặn lên côn thịt của người đàn ông, lăn qua lăn lại, nâng lên hạ xuống, vẫn vào không được.
Anh bất lực ngửa đầu nhìn trời, đương nhiên là vào không được, cô cởi sạch sẽ quần áo của anh, còn mình thì nguyên như cũ, cách một lớp quần lót làm sao vào được. Tuy vậy, côn thịt của anh vẫn vô cùng kiên định, cao cao thẳng đứng.
Nhạc Hải Sanh nghiên cứu hồi lâu, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Uống rượu xong một chút nhẫn nại liền không còn, trực tiếp chỉ vào côn thịt còn đang dựng đứng ngây thơ kia mà chỉ trích: “Không nghe lời, đồ xấu xa, thật vô dụng.”
Người đàn ông có chút không vừa ý, nâng mi mắt: “Nói ai vô dụng hả?”
Nhạc Hải Sanh thuận miệng tiếp tục nói: “Anh vô dụng.”
Nhất thời xung quanh yên tĩnh.
Thật kì lạ, hình như hơi lạnh… Nhạc Hải Sanh vô thức sờ sờ cánh tay đã nổi đầy da gà, mơ hồ nhìn khắp nơi, sau đó từ trên thân người đàn ông leo xuống, lung lay đi đến chỗ ngồi của mình. Vừa đi vừa oán giận: “Đáng ghét, gậy gộc vô dụng…”
Ngay sau đó, tiếng ghế dựa sau lưng bị đẩy ra vang lên tiếng chói tai. Nhạc Hải Sanh mờ mịt quanh đầu, gương mặt của người đàn ông xanh lét đuổi tới, chế trụ bả vai của cô, sau đó nhanh chóng khiêng cô lên lầu.
“Tôi sẽ cho cô xem nó có vô dụng hay không!”
Anh ta khiêng Nhạc Hải Sanh lên lầu, một cước đá văng cửa phòng ngủ, ném cô lên giường, sau đó bắt đầu cởi áo mình.
Nhạc Hải Sanh bị ném một cách thô bạo, nằm xiêu vẹo nghiêng ngả trên giường King size. Một giây sau, cơ thể cô bị một thân thể trần trụi đè lên.
Nhạc Hải Sanh bị ép đến không thở nổi, nhất thời mất hứng, ra sức đẩy người trên người xuống.
Người phía trên không tốn sức nắm lấy tay cô, một tay bắt đầu cởi cúc áo cho cô. Không lâu sau áo sơ mi đã mở rộng, lộ da thịt trắng trẻo, cùng nội y màu vàng bao lấy da thịt.
“Không tệ.” Người đàn ông cúi xuống trước ngực cô ngửi một hơi thật sâu, mùi thơm của thiếu nữ nhanh chóng tràn ngập khoang mũi. Mà người phụ nữ dưới thân bỗng dưng cười ra tiếng: “Ha ha ha, rất ngứa…”
Theo tiếng cười của cô, con thỏ nhỏ trước ngực run run đứng lên, nhũ hoa lay động như sóng nước. Ánh mắt của người đàn ông tối sầm, không chần chừ vòng ra sau lưng cô cởi nút thắt của bra. Trói buộc bị gỡ bỏ, hai tiểu bạch thỏ lập tức bật ra, âm thầm rạo rực trong không khí.
Người đàn ông cúi đầu xuống hôn.
Nhạc Hải Sanh mông lung cảm nhận được nhũ tiêm của mình đang được một khoang miệng ấm áp hàm chứa, vừa cúi đầu đã thấy một người đàn ông đang chậm rãi liếm mút trước ngực cô. Khi uống say đầu óc cô cũng trở nên hồ đồ, sau khi suy xét liền sờ đầu trấn an anh ta: “Đừng liếm, em không phải mẹ anh, có mút cũng không có sữa đâu.”
Người đàn ông bị cô chọc đến dở khóc dở cười, sao cô có thể xem kĩ năng quyến rũ của anh thành động tác của một đứa bé? Anh dứt khoát cúi đầu che cái miệng nhỏ nhắn, không để cô nói ra lời nào phá hư phong cảnh nữa, đồng thời dùng sức xoa nắn nhũ hoa trắng trẻo co dãn, ngón cái nắm lấy viên đậu đỏ chơi đùa không ngừng.
“Ừm…” Vốn đã bị hôn không kịp thở, bộ ngực truyền đến khác thường khiến cô không khỏi bật ra tiếng rên rỉ.
Cổ họng Nhạc Hải Sanh phát ra âm thanh hừ hừ mỏng manh, thân thể nhẹ nhàng vặn vẹo, cố gắng ưỡn ngực chủ động dùng nhũ tiêm cọ vào lòng bàn tay anh, hi vọng anh có thể mang lại cho cô thật nhiều khoái cảm.
Người đàn ông đương nhiên hiểu rõ cảm giác của cô, nhưng anh ác ý chỉ dùng đầu ngón tay thô ráp gẩy nụ hoa, mặc cho cô một lần lại một lần ưỡn ngực, nhấc chân đòi anh thỏa mãn. Mãi đến khi Nhạc Hải Sanh khó chịu muốn khóc thành tiếng, anh mới tỏ lòng từ bi dùng tay nhéo lấy nụ hoa, đồng thời buông môi cô ra, từ trên đi xuống liếm mút nhũ phong.
Bộ ngực của cô hoàn mỹ như đào mật, đỉnh đầu kiều diễm đứng thẳng, tổng thể mềm mại mượt mà, cho dù đang nằm nhũ hoa vẫn rất đẹp. Xem ra mắt nhìn người của em trai anh ta rất tốt, được nằm trên người phụ nữ này chẳng phải rất thú vị hay sao!
Người đàn ông nhướ khoé môi, nhìn gương mặt ửng hồng say mê rên rỉ trong lòng, cười đến phong tình vạn chủng.
Có lẽ do uống say, cơ thể cô trở nên thành thục hơn. Người đàn ông dễ dàng thăm dò được nơi mẫn cảm của cô, tay anh ở trên thân thể cô như đang diễn tấu một khúc nhạc, khiến cho không gian vang lên một hồi âm thanh dâm đãng. Nhạc Hải Sanh nắm chặt lấy bả vai anh, vòng chân lên quấn bên thắt lưng rắn chắc của anh khó chịu cọ sát.
Ngón tay thô ráp di chuyển đến giữa hai chân cô, đẩy hai môi hoa trắng nõn ra, vừa lòng nhìn hoa huyệt trào ra mật dịch. Anh dùng đầu ngón tay lây dính chất lỏng, bôi khắp hoa môi, biến nó trở nên ẩm ướt, lại dùng sức vuốt ve nụ hoa lộ ra bên ngoài, cho đến khi Nhạc Hải Sanh cong người hét lên một tiếng, từ trong mật huyệt phun ra một cỗ dâm dịch. Anh ta mới quỳ xuống, cầm lấy lửa nóng bành trướng, chậm rãi ma sát ở trước cửa huyệt.
Ngay lúc anh ta vận sức chuẩn bị vọt vào, chuông di động bỗng dưng vang lên.
Người đàn ông dừng động tác, vươn tay cầm lấy đi động màu hồng nhạt đặt trên tủ, màn hình hiển tin cuộc gọi đến, cái tên Ung Hành chợt loé sáng.
Người phụ nữ dưới thân dường như không hề chú ý, còn đang cọ xát đòi anh thoải mái. Người đàn ông nhẹ nhàng cười, không chút do dự nhận cuộc gọi.
“Này?… Không sai, là anh, anh đã về… Đương nhiên cô ấy đang bên cạnh anh… Em trai, đoán thử xem anh và cô ấy đang làm gì? Cậu có muốn nghe một chút không?”
Nói xong anh ta đột nhiên trầm thắt lưng, đem vật cứng rắn vùi thật sâu vào mật huyệt.
Trong cơ thể đột nhiên được lấp đầy, khoái cảm đến thật mãnh liệt, Nhạc Hải Sanh không khỏi kêu thành tiếng: “A, thật sâu…”
Đầu dây điện thoại bên kia nhất thời im lặng một lát, sau đó dập máy.
Anh ta cười cười, ném điện thoại sang một bên, sau đó nắm chặt eo cô, động tác mạnh mẽ.
“Tiểu tao hoá, chúng ta làm nhanh chút, chờ vị hôn phu của em về.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro