Q1-C18: Chủ Tớ (2)

Nhạc Hải Sanh toàn thân trần trụi, chỉ có một cái quần chữ T mỏng manh có tác dụng che còn hơn không che. Phía sau là người đàn ông cao lớn giữ cô, trước mặt là thiếu niên cao gầy cúi người mút lấy bầu vú. Cô không thể giãy dụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên cúi đầu trước ngực, cảm giác tê dại từ nhũ tiêm không ngừng khuếch tán, cô không tự chủ được cúi đầu rên rỉ.

“Ừm…” Nhạc Hải Sanh nhắm mắt lại, thân thể dần ngửa ra sau, dựa cả người vào lòng Lâm Dực.

Lâm Dực vẫn im lặng, chỉ ôm lấy thắt lưng chống đỡ cơ thể cho cô. Thiếu niên trước mặt càng ngày càng làm càn, đôi tuyết nhũ bị cậu ta luân phiên hút liếm, nhũ tiêm bị trêu sưng đỏ đứng thẳng, óng ánh nước miếng. Theo động tác liếm làm, hạ thể của cô cũng dần có cảm giác hư không, vách hang không tự chủ co rút lại.

Thiếu niên bỗng nhiên dùng sức mút nhũ tiêm đang ngậm, Nhạc Hải Sanh bất ngờ không kịp phòng bị, sợ hãi kêu ra tiếng. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng của Nhạc Hải Sanh, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Chị, chỉ hôn ngực thôi mà, biểu cảm của chị như vậy là sao? Mê người như thế sẽ làm em mất kiên nhẫn đấy, thật sự muốn vội vàng cắm côn thịt vào thỏa mãn tiểu huyệt kia a.”

Nhạc Hải Sanh nức nở một tiếng bưng kín mặt.

“Vẻ mặt đó rất đáng yêu, nhớ là chỉ được cho mình em thấy thôi.”

Rõ ràng trong phòng còn có Lâm Dực, làm sao có thể chỉ mình cậu ta nhìn? Nhạc Hải Sanh vừa mới nghĩ như vậy, trên tay đã bị nhét vào một thứ.

Cô mở to mắt, phát hiện trong tay là caravat của cậu ta. Bây giờ quần áo của của cậu đã hơi lộn xộn, nút áo sơmi cởi một nửa, xương quai xanh xinh đẹp và khuôn ngực rắn chắc.

Có điều, đưa caravat cho cô làm gì?

Lâm Dực đã buông lỏng ra cô, thiếu niên dùng chút lực, xoay người cô lại đối diện với Lâm Dực: “Chị, mau giúp Lâm quản gia bịt mắt.”

“… Vì sao?” Nhạc Hải Sanh mê mang không hiểu hỏi.

“Tiểu thư, cứ làm theo lời thiếu gia là được.” Lâm Dực vẫn bình tĩnh như trước, con ngươi nhìn cô chăm chú không có nửa phần cảm xúc thay đổi. Nếu không phải dưới quần tây đang nổi lên một cái lều cao cao thì có lẽ Nhạc Hải Sanh đã nghĩ anh hoàn toàn bất vi sở động.

Tay thiếu niên bỗng vòng qua eo cô, đè lên viên đậu đổ trên hoa môi: “Chị, làm đi.”

Đóa hoa giấu kín bị đùa tà ác, Nhạc Hải Sanh không thể kháng cự, run run tay, kiễng mũi chân, che caravat lên khuôn mặt đang cúi xuống của Lâm Dực, và cả con mắt luôn yên tĩnh.

Giây tiếp theo cơ thể của cô bay vút lên không trung. Nhạc Hải Sanh kinh suyễn một tiếng, theo bản năng ôm cổ Lâm Dực, Lâm Dực vững vàng nâng mông cô, Nhạc Hải Sanh không hề nghĩ ngợi đã quấn đôi chân thon dài lên thắt lưng anh. Cơ thể hai người nhất thời dính sát vào nhau, kín kẽ.

“Chị, chị thân mật với Lâm quản gia như vậy, em sẽ ghen đấy.” Cơ thể của thiếu niên dán vào sau lưng, Nhạc Hải Sanh nhất thời có cảm giác biến thành bánh mì kẹp.

Rõ ràng do cậu đột nhiên nâng thắt lưng tôi lên! Nhạc Hải Sanh đang muốn kháng nghị, lại bị thiếu niên từ phía sau dùng ngón tay nâng hàm dưới, quay mặt cô qua, triền miên hôn sâu, nuốt lại những lời dang dở, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Vừa hôn, tay cậu cũng không nhàn rỗi, mỗi tay nâng một quả mật đào bắt đầu vuốt ve, ngón cái thường xuyên vuốt ve đỉnh đầu đậu đỏ. Nhạc Hải Sanh bị nắn thành hoảng, chỉ có thể ôm chặt lấy Lâm Dực, cơ thể căng thẳng đón nhận sự đùa giỡn của em trai. Đầu lưỡi của cậu giống như đang mô phỏng động tác làm tình, tiến vào lại rút ra, dây dưa trêu đùa răng môi, một sợi chỉ bạc không kịp nuốt chảy từ miệng tới bộ ngực cao vút.

Cuối cùng cũng kết thúc màn hôn này, Nhạc Hải Sanh thở dài một hơi, dồn dập thở hổn hển, Lâm Dực không biết, chỉ nhờ động tác không ngừng phập phồng của cô đang gián tiếp đè lên ngực mình, mà vươn bàn tay nhẹ vỗ về lưng cô trấn an.

Nhưng khi tay cậu thiếu niên xâm nhập vào giữa chân cô, Nhạc Hải Sanh không thể trấn an nổi nữa. Thiếu niên vạch quần chữ T sang một bên, âm hộ mềm mại no đủ xuất hiện. Ngón tay linh hoạt khảy viên thịt trên hoa môi, cô căng thẳng cơ thể cũng không ngăn được khoái cảm như điện giật. Tuy đã cắn môi dưới, nhưng tiếng rên rỉ nhỏ vụn vẫn đứt quãng thoát ra khỏi yết hầu. Mà trong tiếng rên rỉ, tiếng nước thầm thì cũng dần rõ ràng.

“Ngô… Đừng, đừng, đừng sờ chỗ đó…” Nhạc Hải Sanh đột nhiên kêu ra tiếng, cần cổ duyên dáng như thiên nga nâng cao. Thiếu niên cũng không dừng lại động tác đùa bỡn âm đế, ngược lại được một tấc tiến một thước, cắm ngón tay kia vào huyệt khẩu, mật huyệt nhất thời bị lấp đầy. Theo sự càn quấy của ngón tay trong người, tiếng nước òm ọp càng lúc càng lớn, mật dịch trong trẻo cũng chảy theo đó ra bên ngoài.

“Ngô, a — đừng như vậy, Hải Sinh –” Nhạc Hải Sanh căng cứng toàn thân, chỉ có khoái cảm ở hạ thể phóng đại vô hạn, tầng tầng vách hang khóa chặt ngón tay, nhưng sự co rút điên cuồng và đè ép này cũng không ngăn cản được động tác của đối phương, mà chỉ càng làm mật huyệt thêm mẫn cảm. Khoái cảm tích lũy tầng tầng, rốt cục cô cũng không chịu nổi nữa, gào thét một tiếng, cả người không còn khí lực, mềm yếu dựa vào trước ngực Lâm Dực, ngả đầu lên gáy anh.

Thiếu niên rút tay ra, đưa bàn tay đầy dâm thủy đến trước mặt Nhạc Hải Sanh: “Chị xem, tất cả đều là của chị. Muốn nếm thử không?”

Nhạc Hải Sanh cứng đờ, ngay sau đó liều mạng lắc đầu. Loại chừng mực này cô không nhận nổi! Nếu dám cứng rắn đút cho cô, xem cô có cắn đứt ngón tay đó không!

Không biết có phải cậu ta nhận được sự kháng cự của cô không, cũng không mạnh mẽ đưa ngón tay đầy mật dịch vào miệng cô. Cậu thu hồi tay, nhưng ngay sau đó Nhạc Hải Sanh liền cảm giác được côn thịt đang cọ quy đầu lên lối vào, vì lây dính dâm dịch lại càng nhẵn mịn.

Quy đầu cứ ma sát qua lại giữa hai cánh hoa, bất chợt cọ qua phía trên âm đế, mỗi lần cọ lên Nhạc Hải Sanh đều run bắn. Dâm dịch chảy ra cũng càng ngày càng nhiều, động tác của nhục bổng cũng càng ngày càng thông thuận, thậm chí bởi vì quá trơn mà thỉnh thoảng khiến quy đầu thoáng vọt vào huyệt khẩu. Nhạc Hải Sanh theo phản xạ muốn hạ thắt lưng cho côn thịt đi vào sâu hơn, nhưng thiếu niên lại ấn mông cô, chậm rãi rút côn thịt ra, tiếp tục bồi hồi bên ngoài. Thịt mềm trong huyệt đói khát kêu gào, côn thịt lại hết lòng vì việc chung.

“Ô ô ô ô…” Nhạc Hải Sanh nhịn không được nữa nức nở thành tiếng, một chút sáp nhập nhợt nhạt vốn không thể giải khát, mật huyệt không ngừng truyền đến cảm giác trống rỗng, lấn áp cả lý trí. Hai mắt cô mê mang nhìn người trước mặt: “Lâm Dực, tôi thật khó chịu…”

Nghe tiếng Nhạc Hải Sanh buồn khổ khẩn cầu, Lâm Dực thoáng chấn động, nhưng không đợi anh có động tác, Lâm Hải Sinh đã bóp lấy mặt cô, buộc cô phải quay đầu nhìn anh: “Lúc này gọi tên em là được rồi.”

Tuy đã sắp tới hoàng hôn, nhưng dưới ánh đèn thủy tinh tinh xảo sang quý, căn phòng vẫn sáng như ban ngày. Nhạc Hải Sanh nhìn chăm chú vào ảnh ngược của mình trong mắt thiếu niên, thoáng chốc có chút hoảng thần.

Ánh mắt chuyên chú như vậy, giống như trước mắt chỉ có một mình cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ahihi