Q1-C26: Tổng Tài

Bình dân chính là bình dân, giả danh đại tiểu thư vài ngày cũng không nuôi ra được cách điệu đại tiểu thư.

Nhạc Hải Sanh suy sút nằm bò trên bàn, lấy thìa chọc chọc viên trân châu trong chén trà xoài.

Cô tra xét trên mạng một chút tư liệu về Hoắc Ân Hải, mới phát hiện người này mới 26 sáu tuổi đã là tổng tài của truyền thông Quang Hải của Hoắc thị. Lại nói tiếp, trong nội dung tác phẩm nhắc tới việc Âu Dương Tranh debut từ công ty Quang Hải này. Ế, cái này lạ này, em gái đại boss không thể dùng quy tắc ngầm sao, sao còn dùng thủ đoạn kê đơn? Chẳng lẽ Âu Dương Tranh đã bị vị quyền cao chức trọng hơn hẫng tay trên? Nói đến chức vị cao hơn — ngoại trừ Hoắc Ân Hải thì còn ai? Nói như vậy, Hoắc Ân Hải là kim chủ của Âu Dương Tranh rồi.

Bộ não của cô mở rộng vô bờ bến, đồng thời ánh mắt cũng xuyên qua cửa sổ sát đất bên cạnh nhìn chằm chằm cửa lớn của Quang Hải ở đối diện. Không còn cách nào khác, cô không nghĩ được cách để đi gặp Hoắc Ân Hải, chỉ tính cô là con nuôi của Lâm gia, Nhị thiếu phu nhân tương lai của Hạ gia, cũng không được không đầu không đuôi đi tìm đối phương a…

Đợi ở tiệm đồ ngọt này nửa ngày, vẫn không có cách.

Vậy ăn cơm trưa trước rồi nói sau… Nhạc Hải Sanh nghĩ như vậy liền ra cửa, nhưng sau đó hai mắt sáng lên — đối diện là vị hôn phu nhà mình đang bước từ trong xe xuống, đi thẳng vào cửa lớn của Quang Hải.

Nhạc Hải Sanh đang nghĩ xem có nên đi qua không, thì anh đã nhìn thấy cô, đổi bước chân về phía này. Lại nói, đây là lần đầu tiên cô thấy anh đeo kính, không ngờ hợp như vậy. Nhạc Hải Sanh hoan hoan hỉ hỉ chạy tới ôm cánh tay anh: “Ung Hành! Gặp anh ở đây thật là khéo!”

Ánh mắt đào hoa sau thấu kính thoáng giật mình. Hạ Giản Ngôn hơi run, sau đó bình thản ung dung đáp lời: “Ừ, hôm nay anh tới tìm Hoắc Ân Hải nói chuyện hợp tác.”

Anh kéo cô cùng vào cửa, lập tức ấn thang máy, đi thẳng lên văn phòng tổng tài tầng 24.

Sau khi cửa mở, Nhạc Hải Sanh ngây ngẩn cả người — đây không phải người đàn ông đi nhầm vào phòng cô trong khách sạn hôm đó sao! Nhìn cái nụ cười cười như không cười phong lưu kia, tuyệt đối chạy không thoát!

Hạ Giản Ngôn giới thiệu: “Hải Sanh, đây là Hoắc Ân Hải tiên sinh, tổng tài Quang Hải. Hoắc tổng, đây là vị hôn thê của tôi, Lâm Hải sanh.”

Hoắc Ân Hải hơi nhíu mày: “Vị hôn thê?”

“Đúng vậy.” Hạ Giản Ngôn mỉm cười.

Kế tiếp chính là một đống công việc Nhạc Hải Sanh cơ bản nghe không hiểu. Cô cũng không phải người không thức thời, tự động lui đến sofa trong góc văn phòng nghỉ ngơi. Vốn băn khoăn thân phận đại tiểu thư trước mắt nên vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi hạ thắt lưng dựa vào sofa, nhưng một lát sau, khi Hạ Giản Ngôn nhìn lại, cô đã nhắm mắt ngã lên sofa ngủ khì.

Hoắc Ân Hải mắt lạnh nhìn Hạ Giản Ngôn bế cô vào phòng nhỏ bên cạnh, đặt trên giường rồi đắp chăn, nhịn không được nói: “Cậu coi mình là Hạ Ung Hành thật đấy à?”

Không đợi Hạ Giản Ngôn trả lời, anh ta lại lắc đầu, cười nhạo: “Không, cô ta coi cậu là Hạ Ung Hành mới đúng. Thật là, ngay cả vị hôn phu cũng nhận nhầm, quá mơ hồ rồi.”

Quả thật quá mơ hồ, có điều, cũng rất đáng yêu, rất ngon miệng. Nghĩ đến những hình ảnh làm mình lưu luyến ngày đó, mâu sắc của Hạ Giản Ngôn trở nên u ám. Không ngờ thẳng em trai kia lại săn sóc tới vậy, không nói cho cô chân tướng. Có điều như vậy cũng tốt, vừa vặn để anh chiếm tiện nghi…

Lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Hạ Giản Ngôn không ngụy trang nữa, kéo nhẹ caravat, bộ dáng phong lưu không khác Hoắc Ân Hải là bao. Trên thực tế, trong những năm tháng hoang đường ở nước ngoài kia, anh và Hoắc Ân Hải cùng nhau vui chơi hai năm. Hai người có thể nói là bạn tốt, bằng không sau khi về nước, động tác đầu tiên cũng không phải là sáng lập âm nhạc Hoan Ngôn rồi hợp tác cùng Quang Hải. Anh vừa cởi vổ tay áo, vừa nhíu mày nhìn về phía Hoắc Ân Hải: “Lúc này không phải cậu nên tránh đi sao?”

Hoắc Ân Hải cũng nhíu mày: “Tốt xấu gì cũng là chiếm phòng nghỉ của tôi, chẳng lẽ không mời tôi cùng làm sao?”

Hạ Giản Ngôn: “…”

“OK. Cậu trước — chơi vui vẻ.” Hoắc Ân Hải nhún vai, xoay người đi ra cửa.

“Ngô…” Trong lúc ngủ mơ bị hôn tới mất dưỡng khí, Nhạc Hải Sanh giãy giụa tỉnh lại, cảm giác trong miệng có có dị vật linh hoạt cuốn lấy đầu lưỡi của mình, chơi đùa khiến cô choáng váng. Nhạc Hải Sanh theo bản năng đón nhận và hôn lại, nhưng khi bàn tay lặng lẽ tham tiến vào sáo sơ mi của mình, cô vẫn kinh hãi tỉnh lại, đè chặt bàn tay đang quấy rối kia.

“Đợi chút, đây là chỗ của người khác…” Dù thế nào đi nữa, sao có thể làm loại chuyện này trên địa bàn của người khác?

“Không sao…” Hạ Giản Ngôn lại hôn lên môi cô, một bên cuốn lấy đầu lưỡi, một bên trượt ra sau tấm lưng trơn bóng, ngón tay gẩy nhẹ, nút bra lập tức bắn ra.

Cách thức cởi nội y như vậy, và cả bàn tay kia khiến Nhạc Hải Sanh phát hoảng. Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…

Nhưng Hạ Giản Ngôn không cho cô kẽ hở để suy xét, đã thuần thục đặt tay lên một bên non mềm đầy đặn, bắt đầu xoa nắn, đồng thời hai ngón tay kéo núm vú lên, cùng lúc đó, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân cô, cách quần lót cọ xát âm hộ mềm mại. Nhạc Hải Sanh còn chưa kịp phản ứng lại với một loạt động tác lưu loát này, đã quẫn bách cảm nhận được khoái cảm ở những bộ phận mẫn cảm.

“Thật sự không được, mau dừng tay…” Nhạc Hải Sanh đứt quãng kháng nghị, hai tay vô lực chống lên ngực anh.

“Không được chỗ nào chứ, thử xem sẽ biết…” Hạ Giản Ngôn ngậm vành tai cô, thở hổn hển nói.

Cảm giác khác thường cứ luôn nấn ná trong đầu, nhưng không nói rõ được đó là cái gì, hơn nữa Hạ Giản Ngôn liên tục đốt lửa trên người cô, Nhạc Hải Sanh nhanh chóng trở nên choáng váng mơ hồ, không lưu ý đã bị cởi hết, chỉ xót lại quần lót. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có nguy cơ nào đó, sống chết túm chặt quần lót, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng. Hạ Giản Ngôn cũng không vội cởi quần lót của cô, vừa dùng miệng và tay dùa bỡn bầu vú của cô, vừa cách vải quần lót tìm được âm đế nhẹ nhàng nhu lộng.

Đến cùng là chỗ nào không đúng… Nhạc Hải Sanh nỗ lực kéo lại lý trí sắp bị bao phủ trong khoái cảm, đúng lúc này, Hạ Giản Ngôn ngẩng đầu từ trước ngực cô lên, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Nhạc Hải Sanh không hề chớp mắt nhìn mặt anh ta, trong đầu sấm chớp rền vang —

Tuy khuôn mặt này và Hạ Ung Hành giống nhau như đúc, nhưng đôi mắt hoa đào đa tình kia và mắt phượng cổ điển của anh khác nhau một trời một vực. Lúc trước anh ta đeo kính nên cô không chú ý, nhưng giờ không đeo kính nên cô đã nhìn ra. Hơn nữa kỹ xảo tán tỉnh quá lão luyện, mang theo cảm giác bá đạo, trái ngược hoàn toàn với biểu hiện ở trên giường của Hạ Ung Hành.

Nghĩ đến đây, lần đầu tiên của cô và Hạ Ung Hành, biểu hiện của đối phương cũng có vấn đề… Hiện tại xem ra, lần đấy chính là người này! Một người thừa ra của hệ thống, đã giải thích được.

Bộ dáng giống Hạ Ung Hành như vậy, đây là anh trai của Hạ Ung Hành, Đại thiếu gia của Hạ gia, Hạ Giản Ngôn.

Vị hôn thê và anh trai mình xảy ra truyện như vậy mà có thể xem như không có chuyện gì giấu cô, dịu dàng chăm sóc, che chở cô… Hạ Ung Hành đúng là một người đàn ông tốt!

Còn người đàn ông này, quá khốn nạn.

Tuy ta anh vẫn không ngừng động chạm, đưa tới nhiều khoái cảm, nhưng cõi lòng của Nhạc Hải Sanh cứ lạnh dần. Người đàn ông nằm trên cũng cảm nhận được sự biến hóa của cô, khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

“Hạ Giản Ngôn, anh là kẻ lừa đảo, buông tôi ra!”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ahihi