Q1-C9: Quản Gia (4)

Nhạc Hải sanh nằm trên giường, cái mông mượt mà bị đè lại chặt chẽ, bất lực thừa nhận sự va chạm của người đàn ông.

Vừa đạt cao trào vài phút trước, mật huyệt mãnh liệt co rút nội bích, cô cao giọng thét chói tai theo từng nhịp rút cắm của Lâm Dực, từ hoa tâm phun ra một cỗ dịch nhầy trong suốt.

Cao trào quả thật rất tốt đẹp, nhưng cũng rất mệt mỏi, nhất là khi cô phải trải qua hơn một giờ làm tình kịch liệt.

Hôn phu trước kia của cô bình thường chỉ cắm vào mười phút rồi bắn, làm tình cùng lắm chỉ hơn nửa giờ đồng hồ, đến bây giờ cô mới biết, hoá ra làm tình lại có thể kéo dài lâu đến vậy.

Mà Lâm Dực dường như không hề mệt mỏi, côn thịt vẫn không ngừng đỉnh nhập trong mật động, Nhạc Hải Sanh kêu đến cổ họng đều đau, khóc nức nở cầu xin:

"Lâm Dực, còn muốn bao lâu a... Tôi không được... A.."

Lâm Dực khẽ dừng lại động tác, từ phía sau hôn lên lỗ tai mẫn cảm của cô: "Thực sự không được, hửm?"

"Ừm..." Nhạc Hải Sanh lên tiếng.

Côn thịt chậm rãi rút ra không khỏi ma sát khiến vách tường thịt bên trong run rẩy. Không có trở ngại, mật dịch bên trong ào ạt chảy ra thấm ướt ga giường. Nhạc Hải Sanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lười biếng xoay người nằm thẳng. Vừa nghiêng đầu, cô liền thấy Lâm Dực đã ngồi dậy, dùng tay cầm lấy côn thịt của mình, luật động cao thấp.

Nhạc Hải Sanh ngây ngẩn cả người. Bởi vì săn sóc cô, thà tự mình làm sao? Thật là một người đàn ông dịu dàng... Một lát sau, Nhạc Hải Sanh cả kinh bò dậy.

Tối qua lúc làm cùng Lâm Hải Sinh, mãi đến lúc cậu ta bắn ra cô mới biết mình làm nhiệm vụ thất bại, như vậy "nó" nhận định khi nam nhân bắn vào mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu Lâm Dực tự làm tự bắn, cô mệt mỏi nửa ngày như vậy là không tính ư?

"Không thể chỉ có một mình tôi... Anh cũng phải thoả mãn mới được..." Nhạc Hải Sanh khẽ hạ tầm mắt, chậm rãi ngồi xuống.

Lâm Dực nhướn mày, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhạc Hải Sanh đem hai chân quỳ trên đùi anh ta, sau đó nâng mông, dùng tiểu huyệt đã ướt đẫm nuốt toàn bộ côn thịt.

Như trường kiếm được tra vào vỏ, côn thịt nhét vào tận cùng mật huyệt một cách khít khao. Nhạc Hải Sanh đặt hai tay lên bụng Lâm Dực, cẩn thận nâng lên hạ xuống mông nhỏ. Tư thế nữ trên đối với cô vô cùng mới mẻ, đại quy đầu đặt bên trong hoa tâm mang đến cảm giác tê dại khác thường.

Lúc trước cảm giác bị làm đến không cách nào khống chế được mình, chỉ có thể giãy dụa, điên cuồng thét lên trong khoái cảm vẫn còn khiến cô sợ hãi. Mà tư thế này vừa đủ để cô tự điều chỉnh cảm xúc, không giống như trước bị động thừa nhận, biên độ lên xuống nhẹ nhàng, góc độ truy đuổi khoái cảm thoải mái, mị nhãn như tơ không khỏi nhướn lên thỏa mãn.

Nhưng người đàn ông ở dưới lại không thoải mái như cô. Gương mặt bình thường lạnh lùng không gợn sóng lúc này ẩn nhẫn khó chịu, nhíu mày, mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, vài sợi rơi xuống trước trán.

Côn thịt bành trướng muốn phá nát mọi thứ, bên trên lại là nhẹ nhàng chuyển động lên xuống, hoàn toàn không thể nào thỏa mãn dục vọng đang kêu gào.

Hưởng thụ một lát, cơ thể của Nhạc Hải Danh không tự chủ ngã về sau, hai tay chống lên đùi Lâm Dực, bộ vị kết hợp của hai người vừa vặn rơi vào tầm mắt anh.

Mật huyệt bị trừu cắm dần chuyển sang màu hồng đào đang phun ra nuốt vào côn thịt thật to, mỗi lần lên xuống đều kéo ra mật dịch thơm ngấy, làm lông mao của cả hai đều ướt đến rối tinh rối mù. Hai cánh hoa sung huyết nở rộ quyện lấy gân xanh của côn thịt, phía trên hạch hoa dính lấy một giọt dịch mật trong suốt, theo động tác run rẩy lên xuống của cô, lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Yết hầu của người đàn ông lên xuống, mâu quang phát ra tia sáng u ám. Khi Nhạc Hải Sanh bắt đầu vui vẻ vặn vẹo thắt lưng, xoay vòng ở côn thịt mạnh mẽ của anh, anh rốt cục cũng không nhẫn nại nữa, tay giữ lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, nâng lên hạ xuống.

Nhạc Hải Sanh bất ngờ không kịp phòng bị, khẽ kinh hô, tiếp đến bị khoái cảm mãnh liệt cọ rửa không biết phải làm thế nào, chỗ sâu nhất trong cơ thể bị côn thịt trạc tới trạc lui, cảm giác tê dại theo hoa tâm truyền khắp cơ thể, chân cô cơ bản không thể nào chống đỡ toàn thân, chỉ có thể run rẩy ngã vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, mọi giác quan dường như đều tập trung vào một điểm kết hợp kia.

Lực cánh tay của người đàn ông thật kinh người, đem thắt lưng mảnh khảnh cùng mật huyệt nhỏ hẹp của cô phun ra nuốt vào côn thịt. Anh nhìn chằm chằm chỗ giao hợp của hai người, đuôi mắt thậm chí kích động nổi lên màu đỏ như máu. Nhạc Hải Sanh bị điên cuồng cắm rút ai ai kêu loạn, sau đó không ngừng khóc nức nở, toàn thân lơ lửng không có điểm tựa, chỉ có mật huyệt vẫn bị động thừa nhận người đàn ông đâm vào không dừng, một lần lại một lần nhanh hơn.

"Lâm Dực... Lâm Dực..." Nhạc Hải Sanh hai mắt đẫm lệ, muốn cầu xin tha thứ, lại sợ Lâm Dực săn sóc rút ra rồi tự mình làm, chỉ có thể mềm yếu ôm cổ anh, cắn loạn trên cằm, cổ và xương quai xanh, khóc cầu: "Dực, nhanh chút... Bắn ra có được không...?"

Người đàn ông thở phì phì trả lời: "Có thể... Có điều phiền tiểu thư một chút."

"Tôi... A... Muốn làm như thế nào?" Nhạc Hải Sanh vốn không hề suy nghĩ mà đáp ứng, chỉ cần có thể khiến người đàn ông kia nhanh bắn ra, mọi thứ đều được... Nhưng mà cô lập tức liền hối hận.

Lâm Dực ngồi dậy đặt Nhạc Hải Sanh nằm sấp thành tư thế quỳ, khuỷu tay chống trên giường. Bộ mông tuyết nâng cao, nơi bí mật lộ ra một đóa hoa nở rộ trong tầm mắt của Lâm Dực. Nhạc Hải Sanh dịu ngoan mặc hắn đùa nghịch. Đột nhiên hoa huyệt bị côn thịt thô to lấp đầy, vọt sâu vào tận tử cung.

Lần này anh phá lệ hung mãnh, Nhạc Hải Sanh bị anh thô bạo va chạm, ngay cả quỳ cũng không thẳng, đầu cũng suýt va phải trụ giường, may có Lâm Dực kịp thời kéo lại.

" Ô ô... Lâm Dực... Quá sâu... Sẽ hư mất..." Nhạc Hải Sanh trong lòng run sợ thừa nhận anh tấn công, thấy côn thịt dường như sắp đánh vào tử cung, nơi sâu nhất bị cắm tràn đầy, ma sát mạnh mẽ sinh ra đau đớn, chân cô sắp không chống đỡ nổi. Nhưng nghĩ đến mục đích làm Lâm Dực nhanh bắn ra, Nhạc Hải Sanh vẫn cố gắng ổn định cơ thể, thừa nhận Lâm Dực mạnh bạo va chạm.

"A... Lâm Dực... Cầu anh nhanh chút bắn ra... Ừm!"

Lâm Dực đột nhiên hạ thắt lưng, một tay bao lấy bầu ngực trắng nõn, một tay đè ép hoa hạch của cô.

" - - - A a a a a!" Nhạc Hải Sanh thở dốc, liên tục hét lên. Cô vốn không thể chống đỡ cơ thể, mặt và ngực ma sát trên ga giường, chỉ có cái mông vẫn bị Lâm Dực nâng cao, côn thịt đỏ sậm ra ra vào vào khiến hoa huyệt sưng tấy, hai cái túi phía dưới đập mạnh vào hoa môi vang lên tiếng "ba ba".

Âm đế bị trêu đùa quá mức, huyệt khẩu còn bị liên tục sáp nhập, trong ngoài tấn công khiến khoái cảm như sóng vỗ ào ạt, cô cảm thấy mình sắp bị đâm đến thích điên lên. Vách tường thịt mấp máy, mị thịt bên trong như giác hút gắt gao mút chặt lấy côn thịt.

Mồ hôi của Lâm Dực từng giọt từng giọt rơi xuống tấm lưng trắng noãn, lại một cái đâm cắm thật sâu khiến mỹ huyệt co rút mạnh. Lâm Dực vỗ nhẹ mông cô để cô thả lỏng một chút, cò mình lại giáp thật nhanh. Anh dứt khoát nắm lấy eo cô, tay nắm lấy bờ mông co dãn, không quan tâm cảm giác của người bên dưới mà va chạm, dùng hết toàn lực, như muốn đem cả tinh hoàn nhét vào trong. Sau hơn trăm cú đâm chọc, ở cái cuối cùng khai hỏa khiến khoái cảm vọt tới đỉnh đầu. Mật huyệt khẽ nhếch hai môi hoa đồng thời quyện lấy côn thịt to đùng. Một trận tê dại thổi qua, một cỗ nùng dịch bắn thẳng vào hoa tâm, nóng đến cả người Nhạc Hải Sanh đều chấn động, nội bích kịch liệt co rút, chất lỏng ấm áp trào ra tưới thẳng lên quy đầu.

Tinh dịch bắn hết toàn bộ, Lâm Dực thở dài một hơi. "Ba" một tiếng rút côn thịt vẫn chưa mềm hẳn, xoay người ngã trên giường, thuận tay ôm cô vào ngực mình. Mà Nhạc Hải Sanh đã sớm bị khoái cảm mãnh liệt kia làm cho mờ mịt, môi mọng kiều diễm hơi hé ra, thất thần nhìn trần nhà, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ahihi