Larry

Không ai ngăn được nữa.

Mọi nỗ lực giữ vững linh hồn Larry đang tan rã từng mảnh. Mặc cho Sal, Ash và Todd đã đi sâu vào ký ức cậu, đã chiến đấu trong từng hồi ức đau thương từ ngày bố cậu đột ngột rời đi ,  đến khoảnh khắc cậu đứng trên nóc căn hộ Addison nhìn xuống vực sâu tuyệt vọng  tất cả đều không đủ để cứu lấy cậu.

Ký ức cuối cùng hiện ra, tối hơn bất cứ thứ gì họ từng thấy.

Một căn phòng trống. Lạnh lẽo. Trên sàn là một Larry cô độc, quỳ gối giữa bóng tối đặc quánh, bao quanh là những tiếng thì thầm:
"Không ai cần mày..."
"Mày chỉ là kẻ vô dụng..."
"Mày chẳng thay đổi được gì cả."

Sal bước tới, hét lên: “Không! Mày không phải như thế! Mày là người đã kéo tớ ra khỏi vực thẳm!”
Ash nắm lấy vai cậu: “Larry, chúng ta là gia đình! Mày có chúng tao, có tình bạn, có cả một cuộc đời đáng sống lại!”

Nhưng Larry không ngẩng đầu lên. Bóng tối quanh cậu đã mọc ra hình hài – một sinh thể méo mó, mặt mũi giống Larry nhưng rỗng tuếch, nụ cười nhếch mép như cắt ngang linh hồn. Nó thì thầm:
"Tao mới là Larry thật sự. Tao là nỗi giận dữ, sự thất vọng, và tất cả những gì bọn mày chối bỏ."

Sal lao tới, định kéo Larry ra, nhưng muộn rồi.

Bóng tối nổ tung. Một tiếng gào xé tâm trí cả ba người, và rồi tất cả im bặt. Khi ánh sáng mờ dần hiện ra, nơi Larry từng đứng giờ là một hình thể mới  cao lớn hơn, ánh mắt đỏ lựng, mái tóc xõa dài đẫm máu ký ức.

Todd ngã khuỵu. “Chúa ơi… Nó đã hoàn toàn đồng hóa với Larry…”

Ash lùi lại, thì thầm không thể tin nổi: “Đó… vẫn là Larry… nhưng bị kiểm soát hoàn toàn rồi…”

Và rồi sinh thể ấy – nửa Larry, nửa quỷ – ngẩng đầu nhìn họ, giọng nói vang vọng như tiếng gương vỡ:

"Tao là tất cả những gì bọn mày từng bỏ rơi. Tao sẽ biến thế giới này thành nỗi đau mà tao từng chịu. Bắt đầu… từ chính bọn mày."

Sal siết chặt tay, nước mắt rơi: “Nếu tao phải chiến đấu với mày để cứu lấy mày… thì tao sẽ không chùn bước.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro