Thử thách đầu tiên

Sau cuộc trò chuyện với Hoài Nam, Ngọc Ánh càng cẩn thận hơn trong hành động của mình. Cô cố gắng cư xử như một người lính bình thường, không để lộ quá nhiều điểm khác biệt. Nhưng có vẻ như Tuấn Dương vẫn chưa buông tha cô.

Buổi huấn luyện bất ngờ

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Tuấn Dương đã gọi tất cả binh lính trong đội tập hợp.
• "Hôm nay, tôi muốn kiểm tra năng lực của mọi người." Anh nói, giọng vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Ngọc Ánh đứng giữa hàng ngũ, tim đập mạnh. Không lẽ là vì cô mà có buổi kiểm tra này?

Tuấn Dương đảo mắt một lượt rồi dừng lại ở cô.
• "Ngọc Ánh, bước lên!"

Cô khẽ nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh bước lên trước, chờ đợi.

Tuấn Dương khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén:
• "Tôi nghe nói cô rất giỏi bắn súng."

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Ngọc Ánh chỉ cười nhẹ:
• "Cũng tạm thôi ạ."

Tuấn Dương gật đầu, rồi quay sang một người lính khác:
• "Mang ra đây."

Chỉ vài giây sau, một khẩu súng trường được đặt trước mặt cô.
• "Bắn đi. Hồng tâm ở đằng kia." Tuấn Dương chỉ tay về phía một tấm bia cách xa khoảng 50 mét.

Ngọc Ánh nhìn qua, rồi cầm lấy súng một cách thuần thục. Với cô, đây chẳng phải thử thách gì to tát.

Nhắm mắt một chút để định vị, cô nâng súng lên, giữ chắc báng súng, hít thở đều rồi siết cò.

Đoàng!

Viên đạn lao đi nhanh như chớp.

Mọi người nín thở chờ đợi.

"Trúng ngay giữa tâm!"

Không khí bỗng im lặng trong vài giây, rồi đột nhiên, một loạt tiếng xì xào vang lên.
• "Trúng rồi!"
• "Cô ấy bắn giỏi thật!"

Tuấn Dương cũng hơi nheo mắt. Anh không nói gì, nhưng rõ ràng trong ánh mắt có chút bất ngờ.
• "Làm lại lần nữa." Anh ra lệnh.

Ngọc Ánh nhún vai, cầm súng lên, nhắm thẳng vào bia rồi lại bóp cò.

Đoàng!

Lại một phát đạn trúng ngay chính giữa!

Lần này, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt tất cả mọi người.

Ngọc Ánh xoay người nhìn Tuấn Dương, nở một nụ cười tinh nghịch:
• "Đội trưởng, còn thử thách nào khó hơn không?"

Mọi người bật cười thành tiếng, còn Tuấn Dương thì hơi nheo mắt nhìn cô.
• "Cô có vẻ tự tin nhỉ?"
• "Tôi chỉ giỏi cái này thôi." Cô nháy mắt.

Hoài Nam đứng bên cạnh cũng bật cười:
• "Cô bé này thú vị thật."

Tuấn Dương hừ nhẹ, rồi quay lưng đi:
• "Tốt. Nhưng đừng vì giỏi bắn súng mà chủ quan. Còn nhiều thứ phải học lắm."

Câu nói ấy không có gì đặc biệt, nhưng Ngọc Ánh cảm thấy... như thể anh đang công nhận năng lực của cô.

Và điều đó khiến cô có chút vui vui.

Lần đầu ra trận

Ba ngày sau, đội quân của họ được lệnh thực hiện một nhiệm vụ quan trọng: Đánh úp một đoàn xe tiếp tế của địch trên đường mòn Hồ Chí Minh.

Đây là nhiệm vụ rất nguy hiểm, vì đoàn xe này được bảo vệ bởi lính Mỹ cùng quân VNCH.

Khi đêm xuống, đội của Tuấn Dương ẩn nấp trong rừng, chờ thời cơ. Ngọc Ánh ngồi cạnh Hoài Nam, tay siết chặt súng.

Lần này khác với những buổi huấn luyện. Đây là chiến đấu thực sự.

Hoài Nam nhận ra sự căng thẳng trên mặt cô, liền vỗ nhẹ lên vai:
• "Sợ không?"

Ngọc Ánh nhìn anh, rồi lắc đầu:
• "Không. Nhưng... hồi hộp."

Hoài Nam mỉm cười dịu dàng:
• "Đừng lo. Nếu có gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ em."

Cô bật cười khẽ:
• "Anh đúng là tốt bụng thật đấy."
• "Vì em trông giống chú cún mà tôi từng nuôi hồi nhỏ." Hoài Nam cười đùa.

Ngọc Ánh tròn mắt:
• "Gì cơ? Tôi giống... cún?"
• "Ừ, nhất là đôi mắt." Anh bật cười.

Ngọc Ánh bĩu môi:
• "Tôi là nữ chiến sĩ, không phải cún!"

Hoài Nam phì cười, nhưng trước khi anh kịp trêu cô thêm, Tuấn Dương đã ra hiệu.
• "Chuẩn bị!"

Tất cả lập tức im lặng, sẵn sàng cho trận chiến.

Ngọc Ánh hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía trước.

Lần đầu tiên trong đời, cô chuẩn bị bước vào một trận chiến thực sự.

Và cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
Sau khi nhận lệnh, cả đội nhanh chóng tản ra, ẩn nấp vào các bụi cây dọc con đường đất. Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua tán lá rừng Trường Sơn, chiếu xuống những gương mặt căng thẳng của từng chiến sĩ.

Ngọc Ánh nằm sát xuống đất, mắt không rời khỏi đoàn xe đang di chuyển chậm rãi trên con đường phía trước. Tiếng động cơ nặng nề phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.

Tuấn Dương hạ giọng, ra lệnh qua giọng nói trầm thấp:
• "Chờ tín hiệu."

Tất cả im lặng, tim đập mạnh trong lồng ngực.

Ngọc Ánh chậm rãi nâng súng lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Đây không còn là cuộc huấn luyện hay một buổi kiểm tra tài bắn súng. Đây là chiến đấu thực sự – nơi sai lầm có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

Khi đoàn xe vừa lọt vào vị trí phục kích, Tuấn Dương giơ tay ra hiệu.
• "Tấn công!"

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng nổ vang dội cả khu rừng.

Những quả lựu đạn được ném ra từ hai bên đường, nổ tung khiến những chiếc xe quân sự rung chuyển dữ dội. Tiếng la hét của lính địch vang lên trong đêm tối.

Ngọc Ánh bình tĩnh quan sát tình hình, nhắm thẳng vào những tên lính đang vội vã nhảy xuống khỏi xe.

Đoàng!

Một viên đạn bay ra, găm trúng một tên lính địch ngay khi hắn vừa vung súng lên.
• "Ngon lắm!" Hoài Nam ở bên cạnh reo lên, trong khi cũng bắn hạ một tên địch khác.

Ngọc Ánh không kịp phản ứng, chỉ tập trung vào mục tiêu tiếp theo.

Bỗng, từ phía sau một chiếc xe, một lính Mỹ xuất hiện, khẩu M16 của hắn nhắm thẳng vào Tuấn Dương.

Không kịp suy nghĩ, Ngọc Ánh lao ra khỏi vị trí ẩn nấp, bắn một phát chính xác vào cánh tay hắn khiến khẩu súng văng ra.

Tuấn Dương quay lại, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên thoáng qua. Nhưng anh không nói gì, chỉ nhanh chóng kết liễu tên lính trước khi tiếp tục chiến đấu.

Trận đánh kéo dài khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng kết thúc khi đội của Tuấn Dương tiêu diệt gần hết quân địch và phá hủy toàn bộ số hàng tiếp tế của chúng.

Không khí mùi thuốc súng vẫn còn vương lại trong rừng.

Ngọc Ánh thở hắt ra, lau mồ hôi trên trán. Lần đầu tiên ra trận, cô không cảm thấy sợ hãi, mà thay vào đó là một sự hưng phấn kỳ lạ.
• "Không tệ đâu." Hoài Nam cười nhẹ, vỗ vai cô.

Cô nhếch môi cười:
• "Tôi mà!"

Nhưng khi cô quay sang nhìn Tuấn Dương, anh chỉ liếc cô một cái, rồi lạnh nhạt nói:
• "Đừng có hành động liều lĩnh như vậy nữa."

Cô hơi sững người.
• "Tôi chỉ muốn giúp—"
• "Lính trên chiến trường mà chết vì thiếu cẩn thận thì không đáng." Tuấn Dương cắt ngang, rồi quay lưng bước đi, không để cô kịp phản ứng.

Ngọc Ánh đứng chôn chân tại chỗ, có chút khó hiểu.

Hoài Nam bật cười khẽ:
• "Đừng để ý. Đội trưởng lúc nào cũng vậy đấy."

Cô thở dài:
• "Anh ta có bao giờ dịu dàng hơn chút nào không?"
• "Không."
• "Chắc cả đời ế."

Hoài Nam cười lớn, còn Ngọc Ánh thì chỉ lắc đầu, cảm thấy thật khó hiểu.

Tại sao Tuấn Dương lại tỏ ra xa cách như vậy, trong khi rõ ràng cô đã giúp anh một mạng?

Cô quyết định, sẽ tìm hiểu thêm về con người này.

Dù sao thì, cuộc chiến vẫn còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro