Nơi thành phố hoa lệ


Sài Gòn, thành phố hoa lệ đã tồn tại cả mấy trăm năm, nay tiếp đón một người khách lạ đến từ cực phía Bắc của Tổ quốc. Vị khách lữ hành ấy không mang theo gì nhiều nhặn cả, chỉ có chiếc vali kéo tương đối cũ. Chỉ một thân xác còm cõi và bạc màu theo năm tháng, ẩn sau mái tóc vuốt keo loáng bóng cùng bộ trang phục đậm chất những năm bảy mươi.

Lý do đưa đẩy chàng trai đến với vùng đất này có lẽ phải quay về chục năm trước. Ngày ấy ở trường cấp hai của phường, anh có thầm thương trộm nhớ một cô bạn cùng lớp. Ban đầu, đó chỉ là những rung động nhỏ khi giao tiếp sát cạnh nhau, tựa như hương thơm thoảng qua. Dần dần, nó trở nên mạnh mẽ hơn, đến nỗi chỉ cần lướt nhìn qua là anh đã phát cuồng. Hình ảnh của cô bạn ấy, một cô gái tóc dài ngang vai, dáng vẻ thanh tú, dễ thương đến chết người đã bao trùm tâm trí của anh.

Hai năm sau khoảnh khắc biết thương biết nhớ là gì, hành vi của chàng trai ngày càng trở nên kỳ quặc hơn. Anh thường bám sát đuôi cô bạn mỗi buổi chiều đi học về, tìm kiếm một hoàn cảnh thích hợp để tỏ tình. Chờ đợi hơn chục lần mà vẫn chả có kết quả, anh, một học sinh bước vào độ tuổi mới lần bắt đầu nghĩ ra nhiều trò quái dị hơn. Đến cả lúc đi chụp ảnh kỷ yếu, anh ta cũng cố lấy cái máy ảnh xịn nhất để chụp lén cô bạn. Và tất nhiên, cô bạn mà anh thầm thương cũng nhận ra những hành vi bệnh hoạn ấy. Chế độ mang tên xa lánh được bật lên, kéo dài cho đến ngày thi tuyển sinh vào phổ thông. Khi ấy, chàng ta mới nhận ra sai lầm chí tử đời mình.

Nỗi đau đáng chết ấy lại một lần nữa được dập tắt tạm thời vào buổi họp lớp đầu tiên. Toàn thể các thành viên trong lớp tụ họp sau hơn một năm xa cách nhau. Nhưng khi nhìn cô bạn mình vẫn còn tình ý đang vui vẻ với những người khác mà chẳng hề quan tâm tới mình, chàng trai chợt hiểu ra mình chẳng là gì trong cuộc đời cô ấy cả. Hay chính xác hơn là một hạt sạn làm gai mắt người ta. Và có lẽ cuộc tình đơn phương này đã kết thúc từ đây...

Cho đến một ngày cuối tháng tư năm nay, lòng chàng ta lại thổn thức những ký ức về mùa hè năm ấy.

...

Giữa trời khuya, anh ôm gối khóc, lòng đầy hối hận về những gì mình đã làm trong suốt quãng thời gian ấy. Cô ấy đáng ra phải là của anh! Cơ thể ấy, giọng nói ấy, mùi hương ngọt ngào ấy! Và rồi anh bỏ tay vào sâu trong quần, nắm lấy cái vòi thần thánh mà dập lên dập xuống, hết lần này qua lần khác. Dưới ánh trăng, tiếng phạch phạch kêu lên liên hồi, như khóc thay cho mảnh ký ức đau buồn của chàng trai.

"Ư ơ... Ư ơ... Anh cần em, vậy cớ sao em lại từ chối anh!"

Chàng ta vừa khóc vừa ré lên từng đợt. Con thú cuồng dục hiện lên rõ mồn một trong cơ thể trần trụi ấy, trong từng tiếng khóc nấc như một đứa trẻ con cay cú vì không có kẹo ấy. Tất cả những gì mà anh ta muốn chỉ là quên đi câu chuyện tình yêu đầy màu nắng chiều nhưng lại đắng nghét ấy. Và đối với một gã thanh niên căng tràn nhựa sống, cách tốt nhất để dập tắt nó có lẽ là qua hành vi tình dục chủ động.

Khi chất dịch đã keo lại thành từng vết trên gối, cũng là lúc bình minh ló rạng. Sau một đêm trải qua ảo mộng, chàng trai mới bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ của một kẻ cuồng si.

"Hay chính xác hơn là tên cuồng dâm..."

Anh thở dài đánh sượt. Đã bao lâu rồi anh mới lên cơn tới độ này nhỉ? Cảm giác của nó quá thật, thật như thể anh đang quay ngược thời gian vậy. Trong đêm đó, chàng trai thấy tay chân mình như thấp dần, khuôn mặt như trẻ hóa về tuổi non choẹt, cách hành xử cũng y hệt một tên nhóc chưa trải đời.

Song, giờ là lúc để nhìn vào thực tế. Anh vẫn còn nhớ cô bé năm ấy, tha thiết được nhìn lại mặt cô thêm một lần nữa. Nó không đơn giản chỉ là một cảm xúc nhất thời nữa, mà là một yêu cầu cần phải được đáp ứng. Nhưng đã từ lâu lắm rồi, cô ấy đã chặn số điện thoại của anh, làm sao mà liên lạc?

Bỗng, một ý tưởng nảy ra trong đầu anh.

"Phải rồi! Mình vẫn còn có thể hỏi mọi người trong niên khóa cũ!"

Và thế là cuộc hành trình dò hỏi bằng quan hệ bắt đầu.

Nhưng đúng với câu "nói như rồng leo, làm như mèo mửa", mọi chuyện khởi đầu tương đối tệ hại. Phần vì đã quá lâu rồi chưa anh chưa gặp mặt họ, nên cũng chẳng biết ăn nói thế nào cho vừa thân thuộc, vừa lịch sự; phần vì những ấn tượng xấu suốt năm tháng cấp hai đã ám hại chính anh của bây giờ. Tuy mỗi người một cách trả lời khác nhau, song cái mà họ muốn cho anh thấy chính là:

"Đừng bao giờ động một ngón tay vào cô gái đó".

Nửa tháng trôi qua. Danh sách cũng đã gần hết. Chỉ còn đúng hai cái tên, đồng thời cũng là hai nhân vật thân thiết nhất. Chàng trai nhắm mắt chọn lấy cái tên ít nổi bật hơn với đời học sinh trung học của mình, bởi anh chưa muốn làm lung lay thành trì có thể sẽ là cuối cùng. Như thường lệ, tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục đổ.

"Alô? Hoàng đấy phải không? Là tôi, Vũ đây."

"À ừ, Vũ hồi cấp hai phải không nhỉ?"

"Ừ, đúng rồi đấy. Ông vẫn còn khỏe chứ? Dạo này công việc thế nào?"

"Thì dạo này vẫn thế thôi, khỏe như vâm. Công việc thì nói chung là cũng thoải mái, dù nhảy tưng tưng thì điện thoại vẫn tinh tinh báo tiền về."

Sau một hồi bàn về kỷ niệm thì Vũ làm như chiến thuật đã định trước, hỏi chuyện đối tượng mà mình muốn tìm. Tuy vậy, lần này anh cần phải làm kín đáo hơn.

"Phải rồi, ông còn nhớ nhỏ Yến không? Giờ nó như thế nào rồi nhỉ?"

"Nó á? Vẫn sinh sống và làm việc bình thường mà. Hình như ở trong Nam thì phải."

Đầu dây bên kia trả lời tương đối thẳng thắn. Được nước lấn tới, Vũ hỏi tiếp luôn.

"Nếu không phiền thì tôi có thể nhờ ông một việc được chứ? Cụ thể là... tôi muốn gặp nhỏ để xí xóa hết những chuyện xấu ngày xưa, coi như làm lại từ đầu."

Nhưng chưa đầy hai giây sau, thứ mà Vũ nhận về đã khiến anh phải bàng hoàng.

"Thì ra bao năm ông vẫn như vậy sao? Nhìn trộm, chụp lén, tán tỉnh một cách thô bạo con gái nhà người ta. Thực sự, từ lúc ông nhấc máy gọi điện là tôi đã thừa hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi. Tất cả chỉ là một phép thử mà thôi, những con lợn sồn sồn sẽ không có cái ăn đâu. Ngày hôm qua, lớp trưởng gọi điện cảnh báo tôi về sự hiện diện của ông, dặn tôi tuyệt đối không được nhắc đến nhỏ Yến."

Vũ chết lặng, nhưng đầu dây bên kia thì vẫn sa sả.

"Ông là một thằng biến thái đích thực, Vũ ạ. Dù cho đã chục năm trôi qua rồi, nhưng thái độ của người ta đối với ông vẫn sẽ như vậy thôi, một sự khinh miệt cho cái phần con ấy. Tôi cũng không muốn dính líu vào vụ này đâu nên là... xin lỗi nhé."

Và tiếp đến là hồi chuông dài của sự kết thúc.

Hết thật rồi, Vũ luôn mồm nói như vậy. Nhưng trong thâm tâm của anh, sự thèm khát và cố chấp đến cực đoan không cho phép chủ nhân bỏ cuộc dễ dàng đến thế. Mười hai năm học, ba đợt thi tuyển gắt gao, Vũ luôn để ý chí của mình chạy theo bằng được người ta, quyết không thua cuộc. Giờ đây, anh đã trở thành một thạc sĩ đến từ trường đại học có tiếng, đã thế còn có cơ hội để được làm giảng viên cho những khóa sau. Nếu chuyện học tập Vũ bền bỉ đến vậy, cớ sao anh phải khuất phục trước những lời từ chối? Chàng trai không can tâm!

Vào những ngày sau đó, Vũ chìm trong sự mệt mỏi. Cơn thèm khát ấy không chịu nguôi ngoai. Sáng anh đi làm, còn đêm thì thức trắng tìm những kỷ niệm xưa trong chiếc máy ảnh cũ. Nếu hôm nào trong người rạo rực quá thì uống rượu giải sầu, còn hết chịu nổi thì nằm tuốt kiếm với bàn tay phải mà Chúa đã ban cho.

Đôi mắt nhòe dần hai hàng nước mắt. Chân tay phản ứng loạn xạ, lái xe còn chả vững như trước. Tâm trí rối bời như mớ bòng bong, khóc lóc chẳng tới, ú ớ chẳng xong.

Hay nói theo ngôn ngữ văn chương là có nỗi phiền muộn.

"Không, nhất định mình sẽ không chết! Số phận của mình còn lâu mới phải nằm dài vì một nỗi nhớ kéo dài chục năm!"

May mắn thay, nhờ có trí tuệ - món quà quý giá nhất mà tạo hóa đã ban cho, Vũ mới gượng dậy khỏi sự hỗn loạn này. Chàng nhận ra thay vì cứ mãi ủ ê trong cơn say, thì đi tìm một thức uống giải độc lại là điều tốt hơn vạn lần. Và thế là Vũ lại mở máy điện thoại, dò lấy cái tên cuối cùng trong danh bạ: Hoa Ánh Dương.

Khác với các lần trước, hồi chuông đổ chỉ trong vỏn vẹn ba giây. Ngay sau đó, cái giọng nữ trầm của người bạn thân đã quá lâu không gặp cất lên.

"Vũ? Có phải ông không đấy?"

"Phải, là tôi đây. Hẳn bà cũng đoán được lý do mà tôi gọi đến rồi đúng không? Vì Chúa, tôi cầu xin bà, vì tình bạn thân của chúng ta..."

Tiếng khóc đứt quãng của Vũ truyền qua đầu dây bên kia. Đúng thế, đây hoàn toàn chẳng phải một mưu mẹo gì hết, cái nỗi buồn ấy chất chứa tất cả sự mệt mỏi chất chứa trong cả tháng của anh, tất cả chỉ vì một khát khao.

"Tôi muốn được gặp Yến thêm một lần nữa!"

Đột nhiên, Vũ gào lên làm Dương phải sởn cả da gà. Mà bản thân Dương cũng lúng túng vô cùng. Cô cũng là một trong số những người được thông báo về sự xuất hiện bất ngờ của anh, được dặn dò phải đối đáp ra làm sao. Rõ ràng, là một người nắm trong tay mối quan hệ tốt với Yến dưới vai trò là bạn đại học và đồng nghiệp trong cùng cơ quan, cô hoàn toàn có quyền từ bỏ một gã mang danh biến thái này. Tuy nhiên, Dương đã hoàn toàn bị đánh gục bởi cái gọi là "nỗi buồn chân thực" của anh ta, Vũ.

Trước ba lựa chọn, mất một người bạn thân, mất uy tín với cả tập thể mà mình từng gắn bó suốt bốn năm hoặc mất đi một đồng nghiệp kiêm bạn đại học, thật khó để mà cân đo đong đếm lợi ích. Hơn nữa, Dương cũng mang nợ Vũ rất nhiều, mà phần nhiều trong số đó anh ta cũng chưa một lần đòi lại. Chưa cần biết liệu Vũ có thực sự quên hay không, Dương cũng thấy đủ cắn rứt với hàng đống nợ mình chưa kịp trả. Học tập, các mối quan hệ hậu trung học, thậm chí ngay cả học phí đại học của cô và một phần của Yến cũng là do anh ta cho vay "không hoàn lại". Ôi, sao mà khó xử thế, ông trời hỡi!

Ở bên kia đầu dây, như thể được ban cho ý chỉ của Chúa, Vũ sực nhớ về rất nhiều món nợ năm xưa của Dương. Lần gần đây nhất cô ấy mang nợ anh chính là sáu mươi triệu tiền nợ vay tiêu dùng. Để có tiền cho người bạn thân của mình, chính tay Vũ đã mang nợ chiếc thẻ VIB Visa. Lúc đó anh không màng gì hết, nhưng nay, vào thời điểm nguy khốn này, liệu anh có thể đem nó ra trao đổi chứ?

"Suốt cuộc đời của mình, một gã ngốc như tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay."

"Hở?"

Đầu dây bên kia ngẩn người.

"Thôi chết!"

Vũ nhanh chóng nhận ra câu buột miệng vừa rồi của mình. Song, không để cho anh có cơ hội thanh minh, Dương đã lên tiếng trước.

"Có phải ông đang nói cái mà tôi đang nghĩ không? Tất cả chúng ta đều có nỗi phiền muộn của riêng mình."

Cổ họng chàng trai Vũ như nghẹn lại. Lòng kiêu hãnh không cho phép anh bị cào bằng xuống như vậy. Anh nghiến răng ken két và đáp.

"Không, chỉ có bà đang mắc nợ tôi thôi. Tôi đang nhờ bà, chứ không phải nhờ vả gì hết. Nếu bà không đồng ý giúp tôi thì thôi, cũng không sao cả. Cả những món nợ nữa, tôi cũng không nói gì đâu."

"Không! Ý tôi không phải như vậy!"

Tiếng hét to tưởng như xuyên thủng màng nhĩ của Vũ. Anh mở loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống đất, còn mình thì ngồi thừ ra. Dễ nghe thấy tiếng khóc thút thít tủi thân đến dễ sợ. Vũ vuốt trán, nghĩ rằng mình thật tội lỗi khi làm một cô gái phải buồn đến nhường này.

Ba mươi phút trôi qua trong lặng lẽ. Ngoài kia, mặt trời đang dần khuất bóng, ánh hoàng hôn đỏ lừ đổ xuống khuôn mặt thiểu não của chàng trai. Anh đang cảm thấy bối rối vô cùng, bởi thay vì nhận được một câu trả lời đúng quy tắc nhị phân, anh lại phải day dứt vì nỗi buồn của kẻ đáng ra cần chỉ trích mình.

"Vũ này... tôi xin lỗi vì đã phải làm ông buồn..."

Chiếc điện thoại rung lên trên sàn nhà. Vũ nghe thấy thế thì nhắm mắt lại rồi trả lời.

"Tôi không buồn đâu, Dương à. Trong gần một tháng qua, tôi nhận ra rằng đôi lúc mình phải chấp nhận sự thật mà bản thân không hề mong muốn. Và đây chính là sự thật mà tôi phải chấp nhận, bà từ chối tôi và tôi sẽ không bao giờ làm phiền bà nữa."

"Đồ biến thái! Ai bảo ông thế hồi nào? Tôi sẽ giúp ông... Nhưng Yến nói thế nào thì ông cũng không được làm gì cô ấy, vì đó là sự thật mà ông phải chấp nhận rồi."

"Th-thật vậy sao? Cảm ơn bà nhiều lắm!"

Vũ mừng rơn. Anh không biết là do mình vô tình động đến nỗi đau của người ta, hay thực tâm cô nàng muốn giúp mình. Nhưng để đến được kết quả bây giờ thì đã là một tin mừng rồi, thành ra chàng trai cũng chẳng buồn hỏi kỹ thêm làm chi. Vũ vội vàng lấy một mẩu giấy kèm cây bút máy Trường Sơn đã cũ ra, đứng thẳng người trong tâm thế sẵn sàng.

"Vậy, nói cho tôi biết, Yến đang ở đâu đi? Tôi sẽ đến đó ngay trong đêm nay."

Dương liền châm chọc.

"Ha ha, ông đúng là một tên háo sắc đấy, mới có tí hy vọng là lao vào xực rồi. Được rồi, nhân đây tôi muốn nói thêm là tôi đang làm chung công ty với Yến, nên nhất định hôm ông gặp mặt tôi sẽ đi cùng. Địa chỉ đây..."

Nhưng Vũ chỉ cười trừ mà chú tâm mà viết địa chỉ vào mẩu giấy. Xong xuôi, anh vội nói lời cảm ơn chân thành rồi vội vàng đi chuẩn bị đồ. Phải, chàng trai của chúng ta lại ngứa chân rồi.

Ngay tối hôm đó, Vũ trong bộ thường phục, tay kéo chiếc vali nặng trịch rời khỏi xe buýt mà chạy vào trong sân bay. Anh chạy thẳng vào trong quầy bán vé, thở hổn hển.

"Cho tôi một vé vào thành phố Hồ Chí Minh. Ngay hôm nay."

Cô nhân viên bán vé do bị bối rối trước hành động và dáng vẻ của vị khách hàng nên ậm ừ đáp.

"Vâng, vâng, phiền anh chờ một lát ạ."

Phải đứng chờ tầm mười lăm phút sau, dưới áp lực của những vị khách giận dữ, cô nhân viên kia mới in xong cái vé cho Vũ.

Sau pha mua vé đậm chất phim tình cảm Hàn Quốc, Vũ lại đứng xếp hàng để làm thủ tục kiểm tra. Thật khó khăn cho một chàng trai đang quá đỗi mong chờ để được gặp người mình đã xa mặt cả chục năm trời, đã thế còn những lỗi lầm chưa được xí xóa. Lòng tham trỗi dậy, chàng ta nhân một vài thời điểm người ta không chú ý để nhanh chân lấn chỗ, luôn miệng nói: "Xin lỗi xin lỗi, cho tôi qua, cho tôi qua".

Đẩy nhanh chiếc vali vào băng chuyền ký gửi, Vũ từ tốn đi vào buồng chờ riêng, tách biệt hẳn với những băng ghế mệt mỏi bên ngoài. Quả nhiên, việc có cho mình một tấm thẻ Visa nó khác biệt hơn hẳn, cả giá vé hạng thương gia cũng rẻ hơn đôi phần. Nhưng thay vì ngồi vào ghế massage như những vị đại gia nắm trong tay tài khoản mười một con số, Vũ chọn chiếc ghế bành ở góc cuối phòng, nhâm nhi ít trà bánh cho đỡ đói. Anh nhìn về những bức tranh đẹp treo trên tường, tay lần giở một cuốn sổ da cũ.

"Yêu em từ thời niên thiếu."

Chàng trai bắt đầu đọc. Đó là những dòng suy nghĩ anh vụng tay viết từ hồi còn học lớp chín, ngay sát thời điểm chuyển cấp. Vốn dĩ định gói thành một lá thư tay rồi gửi cho Yến, nhưng rồi anh nhận ra mình không thể làm vậy được. Rồi anh ta đọc thầm, đôi mắt liếc qua liếc lại như không muốn để cho ai biết về mảnh bí mật đáng xấu hổ này.

"Đây là một bức thư ngắn gọn, nhưng vừa đủ để bày tỏ cảm tình của tôi với bà.

Này, bà có biết rằng: Bà học rất giỏi không? Đó là sự thật hiển nhiên đấy. Ai ai trong lớp cũng đều ngưỡng mộ vì học lực và mục tiêu của bà. Điều đó không cần phải bàn cãi, và tôi cũng vậy.

Bà cũng có biết rằng, bà rất xinh đẹp không? Có thể tùy gu của mỗi người, nhưng đối với tôi thì bà là người đẹp nhất thế gian đó Yến. Bà không thi hoa khôi trường, nhưng đôi mắt bà sao sáng thế. Biết bao con người ngoài kia đang thèm muốn có được một phần mười của bà đó, bờ môi đỏ mọng, thân hình thon gọn, biểu cảm dễ thương, ngàn năm có một.

Thêm nữa, bà có hiểu rằng bà rất đáng yêu không? Đáng yêu lắm luôn ấy! Yến à, từ khi bắt đầu học ở ngôi trường này đến bây giờ, mỗi lần bà đưa nhìn là con tim tôi như đổ gục. Trông bà chẳng khác nào một bé mèo con mà ai cũng muốn nuôi cả, nghiêm túc thật đấy.

Và cuối cùng, tôi muốn nói rằng: Yến à, tôi yêu bà!

Vũ đã viết bức thư này!"

Khoảnh khắc Vũ đọc xong bức thư, anh đã nhận ra sai sót lớn nhất mà mình có thể mắc được trong một lá thư tình.

Cảm xúc bản thân.

Nếu một kẻ si tình phải kể ra muôn vàn đặc điểm của người mình yêu, thì anh ta cũng cần rút ruột rút gan ra mà thổ lộ tâm tư của mình cho cô ấy. Chỉ có thế, hai bên mới hiểu rõ đối phương là ai, người như thế nào. Ngôn từ cũng đóng vai trò quyết định. Trong lá thư ấy, Vũ thấy mình quá lẳng lơ và ngu ngốc, nói không ngoa là thiếu nghiêm túc với Yến. Nhưng cũng đâu thể trách được gì, khi đó anh mới học lớp chín, cái độ tuổi mà giọng còn chưa vỡ.

Hướng về bản thân của bây giờ và cả sau này, Vũ càng thấy mục tiêu ban đầu sai quá sai. Rốt cuộc, anh đến Sài Gòn làm gì? Dục vọng vô biên, hay thỏa nỗi nhớ và xin lỗi vì những sai lầm thời trẻ? Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, không phải cái độ tuổi phần con phát triển hơn phần người nữa.

Đã đến lúc cần phải đưa ra lựa chọn cuối cùng. Vũ uống nốt chỗ nước trà trong cốc rồi nhắm mắt lại.

"Phải, cuộc đời mình đã mắc rất nhiều sai lầm. Không phải những chuyện nhỏ nhặt như đánh vỡ cái bình hoa hay ăn nhầm phổi lợn, mà là đại sự. Giờ mình bắt buộc phải chọn: Yêu hay thay lời xin lỗi?"

Trái tim chàng trai đập thình thịch. Vì Chúa, hãy là đêm tối rực rỡ.

"Không, là một người trưởng thành, mình phải có trách nhiệm với cuộc đời mình. Nói lời xin lỗi là cách tốt nhất."

Và rồi đáp án cuối cùng đã được đưa ra. Tuy hơi hụt hẫng vì gạt đi tình ý, song chàng Vũ vẫn vui vì mình có vẻ hành xử "người lớn" hơn.

Nghiền ngẫm sự trẻ con trong bức thư ấy xong thì cũng là lúc Vũ phải lên đường. Cánh cổng máy bay đang chờ chàng trai. Anh rời khỏi phòng chờ, ngắm nhìn những chiếc máy bay đang cất và hạ cánh bên ngoài kia. Bước chân Vũ nhanh nhẹn và hớt hải, đúng với cảm xúc của anh lúc này: Nỗi nhớ về tình yêu tuổi trẻ và khát vọng được gặp lại cô bạn thời trung học.

Đi xuống thông qua cửa xoay rồi lên xe chuyên chở, sau đó xuống xe. Đó là cách Vũ cùng hơn trăm hai mươi hành khách khác sử dụng chuyến bay đêm nay. Mặc cho hàng dài khách đang chen chân lên khoang hành khách, Vũ vẫn khoanh tay đứng nhìn khung cảnh sân bay. Gió thổi lồng lộng mang theo hơi nóng tháng Sáu, tiếng động cơ phản lực gầm rú cùng mùi dầu máy bay không lẫn vào đâu được. Ngắm nhìn mặt trăng lần cuối, Vũ vẫy tay tạm biệt rồi leo lên xe thang.

Tạm biệt Hà Nội, xin chào Sài Gòn.

...

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro