Chương 23: Dạ phóng hấp huyết quỷ
Chương 23: Dạ phóng hấp huyết quỷ
Editor: Tường Nhi
Beta: Lạc Ảnh Nguyệt.
______________________
À, lâu đài ma quái, hắc hắc.
Ngón tay hắn lạnh như băng, nhẹ nhàng miết xuống theo mặt tôi, dừng lại ở cổ, tôi giãy giụa, vô ích, tay kia của hắn gắt gao giam cầm cơ thể tôi, chúng tôi bây giờ, dường như chính là quan hệ nam nữ, không hề nghi ngờ, tôi ở thế hạ phong.
Tôi nghiêng đầu, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi sâu sắc, chẳng lẽ lần này chạy trời không khỏi nắng? Chính trong lúc miên man suy nghĩ, hàm dưới cắn chặt, mặt bị hắn nhẹ nhàng kéo lại, tôi vẫn nhắm chặt mắt, chỉ nghe hắn cười khẽ một tiếng, giây tiếp theo, môi bị thứ gì đó lạnh như băng bao trùm, cả người tôi khẽ rùng mình, xong rồi, xong rồi......
Hai phiến môi hắn vừa lạnh vừa mềm trằn trọc không yên trên môi tôi, nhẹ hút nhẹ liếm, tựa hồ như đang nhấm nháp một món ăn, cả người tôi sợ hãi, lại không dám cắn, sợ dính phải máu hắn, dần dần, môi hắn rốt cuộc chậm lại, chậm lại, chuyển tới cổ tôi. Cảm giác ngứa ngay nhanh chóng truyền ra toàn thân.
"Không phải sợ." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng vang bên tai tôi. "Chỉ trong chốc lát, rất nhanh sẽ xong."
Đầu tiên, hắn hút máu tôi, rồi khiến tôi hút máu hắn, tôi liền hoàn toàn trở thành bộ tộc của bọn họ, từ nay về sau không thể ăn pizza, đồ cay Tứ Xuyên, sushi, kem, đồ ăn vặt mà tôi yêu nhất, tôi sẽ không xong mất !
Không được, vì tương lai tốt đẹp của tôi, tôi không thể ngồi chờ chết ! Vừa nghĩ tới đây, tôi cũng không biết lấy khí lực đâu ra, dùng cằm đập thật mạnh vào mặt hắn, sức tuyệt không nhỏ, hắn bị bất ngờ, không kịp phòng bị tập kích đột ngột của tôi, theo phản xa có điều kiện ôm lấy mặt, lỏng tay quanh người tôi.
Tôi vội vã thừa cơ hội này, nhảy ra từ trong lòng hắn, lui lại mấy bước.
Hắn xoa xoa mặt, dừng lại ở tóc bạc trên trán, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Hình như ta đối với nàng càng ngày càng có hứng thú..."
"Ngươi, ngươi đừng lại đây." Răng tôi cũng bắt đầu run. "Ta thì ngày càng ghét ngươi." Trước mặt lão yêu quái ngàn năm này, tôi cái gì cũng không làm được, lần đầu tiên cảm thấy chính mình nhỏ bé và tài nghệ không bằng người, nếu biết sẽ gặp phải nhân vật lợi hại như vậy, thực nên bảo Phi Điểu đi nhận nhiệm vụ này.
Trong đôi mắt màu lam băng của hắn hiện lên một tia lam sắc âm u, mỉm cười, chậm rãi đi tới chỗ tôi.
Trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn, Tư Âm, con nên làm gì bây giờ?
(Tường Nhi: lúc nguy nan còn nghĩ sư phụ, không phải sư đồ luyến, quá tiếc, quá uất!)
Hắn mới đi được hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nói: "Hình như có người đã đến quấy rầy chúng ta." Dừng một chút, lại nói: "Như vậy đi, đêm nay cứ tha cho nàng, đêm mai lại tiếp tục trò chơi này, ha ha."
Tôi không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên trán thật lạnh, mở mắt ra, hắn đã biến mất đâu không thấy. Đêm mai còn muốn tiếp tục? Khóe miệng tôi lại bắt đầu run rẩy, bất giác sờ sờ môi mình, lại tức giận không có chỗ trút, nụ hôn đầu tiên giấu kĩ suốt mười chín năm của Diệp Ẩn tôi lại bị một tên quỷ hút máu cướp đi, rất giá trị, lòng tôi ai oán, nhiệm vụ này tôi thiệt lớn rồi!
"Ẩn, cô làm gì trong đây vậy?" Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền tới, tôi dừng lại sự phát điên của mình, quay đầu, ra là Tái Tư, hiển nhiên là bị vẻ mặt của tôi dọa sợ, nghĩ lúc này vẻ mặt bản cô nương chắc cũng có chút dữ tợn, điều này đâu thể trách tôi, bất cứ ai bị một lão yêu ngàn năm cướp đi nụ hôn đầu, cũng sẽ có biểu tình này thôi.
"Cô làm sao vậy, mặt cô..." Quả nhiên, trong mắt Tái Tư có nét kinh ngạc.
"Không có gì." Tôi đã khôi phục bình tĩnh. "Sao cậu không ngủ?" Vừa rồi, ý Tát Na Đặc Tư muốn nói người quấy rầy là Tái Tư sao? Nếu vậy, tôi phải đa tạ mới được.
"Ta nửa đêm khát nước, muốn uống nước, ai ngờ cô chạy đi đâu mất." Tái Tư mặt lạnh nói.
Lần này dù sao cũng là người này giải vây cho tôi, nghĩ tới đây, cái mặt lạnh kia cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, tôi cười tươi, nói: "Tôi đi lấy cho cậu."
Hắn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đặt lên người tôi, bỗng nhiên biết sắc, kéo tay tôi, đi vào trong tòa thành.
"Sao vậy!" Tôi kinh ngạc, hắn vẫn kéo tôi vào phòng. Tóm lại hôm nay là gặp tà rồi, cái gì cũng đụng phải.
Hắn 'phịch' một tiếng đóng cửa phòng, quay sang nói với tôi: "Cởi quần áo ra!"
Tôi trợn mắt há mồm nhìn hắn, đầu óc đình chỉ tự hỏi 1 phút, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, cởi...... cởi quần áo, tôi không có nghe sai rồi, cái số đào hoa gì thế này, tuy rằng Tái Tư coi như là mỹ thiếu niên, nhưng đây là lần đầu tiên của người ta... Không được, tôi đến để hoàn thành nhiệm vụ nha......
"Còn đứng đó làm gì!" Hắn ném tới một áo choàng, xoay người nói. "Mau thay quần áo ra!"
Tôi váng váng vất vất quay cả đầu nhìn xuống người mình, nhất thời kinh hãi, lập tức tỉnh táo lại, trên quần áo thế nhưng dính rất nhiều máu, không xong, nhất định là lúc ở phòng tắm... Tôi đang nghĩ cái gì không biết, vội vàng vỗ vỗ má mình, cởi quần áo, bắt đầu thay y phục mà hắn đưa tôi. Nam trang mặc thật khó, tôi vật lộn một lúc lâu mới tìm ra phía nào trước phía nào sau.
"Cô đều biết rồi?" Đưa lưng về phía tôi, hắn bỗng dưng mở miệng. Đã đến nước này, tôi cũng không lừa được hắn, hơn nữa hắn cũng không có ác ý với tôi, lại còn vài lần tương trợ. Tôi ừ một tiếng.
Thanh âm của hắn lạnh hơn: "Vậy cô còn không mau rời khỏi nơi này."
"Tôi không đi."
Hắn quay phắt lại, trong mắt là ngạc nhiên, sắc mặt là phẫn nộ: "Vì sao?"
"Tôi ở hay không ở, hình như là tự do của tôi."
Tôi lại không thể nói ra ý đồ thực sự, càng không thể nói muốn cứu tất cả các cô gái ra. Nhưng tôi cũng sẽ không ngốc mà ở đây, ngày mai chờ cứu cô gái này, tôi cũng sẽ rời đi.
Bỗng nhiên phát hiện mặt Tái Tư đỏ ửng, tôi cúi đầu nhìn, chết rồi, vẫn chưa mặc quần áo của hắn vào, thấy ánh mắt hắn còn chưa rời đi, nhất thời tức giận xông tới đỉnh đầu, không nói không rằng, một quyền ngay mặt hắn.
"Ách..." Hắn thở hắt ra một tiếng, vội vàng bụm mặt xoay người đi chỗ khác.
"Còn dám quay đầu, tiếp theo sẽ không chỉ mặt." Tôi vừa uy hiếp vừa mặc quần áo.
"Chẳng qua chỉ nhìn thoáng mà thôi, hơn nữa, dáng người cũng chẳng ra sao." Thanh âm của hắn vậy mà còn dám mang nét cười nhạo.
"Coi trọng cậu đã giúp tôi hai lần, tôi lần này đại nhân không chấp tiểu nhân." Tôi lại nói. "Cậu có thể xoay người."
Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn tôi: "Tùy cô, nhưng đừng trông cậy vào lần sau ta sẽ giúp cô. Nhưng mà..." Trong mắt hắn hiện lên tia nghi hoặc. "Người biết bí mật kia còn có thể đi ra, cô là người thứ nhất."
Tôi nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: "Tôi hẳn không phải người đầu tiền, nếu tôi đoán không sai, Tái Tư thiếu gia chỉ sợ đã..."
Hắn quay đầu đi, im lặng hồi lâu, nói: "Ta có thể làm gì, cho dù có biến thành ác ma, đó vẫn là mẹ ta."
"Nhưng mẹ của cậu đã tàn phá vô số tâm can của những người mẹ khác." Tôi lạnh lùng đáp lại một câu.
Thân hình hắn hơi hơi chấn động, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài cửa. Nghe được tiếng cửa đóng mở, tôi lúc này mới suy sụp ngồi trên mặt đất, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Ta cũng hiểu được tâm tình của Tái Tư, ở vị trí của hắn, đích thực là rất khó đưa ra lựa chọn, chỉ sợ vẫn đang bị mâu thuẫn nội tâm cùng dày vò tra tấn.
Đã khuya rồi, đầu, dường như càng ngày càng nặng.
=====================
Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện bên người có trang phục sạch sẽ của nữ hầu, trong lòng không khỏi ấm lên, không nghĩ hắn còn cẩn thận như vậy, không biết ngày hôm qua tôi có nói đúng trọng điểm không.
Cả buổi sáng đều không thấy Tái Tư, không biết có việc gì. Tôi nhìn thái dương treo trên cao, từng khắc từng giây chờ đợi trôi đi nhanh chóng, để tôi có thể thừa dịp đêm tối cứu đi những cô gái này, cho dù sau khi trở về Tư Âm có trách tôi, tôi cũng không quản được nhiều như vậy.
Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, đại khái vào thời gian không khác lắm so với hôm qua, tôi lại lặng lẽ đứng dậy, quen thuộc đi tới phòng giam giữ tối tăm kia. Mở khóa, xuyên qua thông đạo hẹp dài, ngầm di vào bên phải căn phòng.
Vừa mới vào, các cô gái bên trong xôn xao, từ từ đốt nến, các cô ấy vừa thấy là tôi, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất tháo dấy thừng cho họ, nhẹ giọng nói: "Các cô, trăm ngàn lần phải yên tĩnh, chờ một chút toàn bộ đi theo tôi, không thể phát ra một chút tiếng động, hiểu không?"
Họ gật gật đầu. Tôi đứng lên, vừa muốn mở cửa ra, bỗng nhiên lại nhớ tới bây giờ cứu những cô gái này ra, về sau thì sao, thảm kịch không phải lại sẽ tái diễn, bá tước phu nhân vẫn sẽ tiếp tục giết chóc. Nếu đã quản chuyện này, thì quản tới cuối, trong lịch sử không phải ghi lại là bá tước phu nhân bị anh họ Đồ Nhĩ Tác (György) bá tước công phá tòa thành rồi thảm sự này mới bị công bố thiên hạ sao, không bằng nhắc chuyện này sớm chút đi. Nghĩ đến đây, tôi quay lại nói với họ: "Mọi người, cho dù bây giờ các cô chạy thoát ra ngoài, ngày sau chỉ sợ lại bị Ba Thác Lý bắt về, hơn nữa sẽ có nhiều cô gái hơn bị hại, các người đáp ứng tôi, nếu chạy đi, hãy mau đi báo với bá tước Đồ Nhĩ Tác chuyện gì đã xảy ra."
"Tôi, tôi biết tòa thành của bá tước Đồ Nhĩ Tác ở đâu..." Một cô gái thấp giọng nói.
"Tốt rồi, các người nhất định phải tố giác chuyện này, không chỉ vì những người khác, còn là vì chính mình."
Nói xong, tôi mở cửa phòng, dẫn họ đi qua thông đạo, đi đến trước cửa sắn, tôi ban đầu là cẩn thận quan sát bốn phía, không có động tĩnh gì, thuận lợi dẫn họ tới hoa viên. Đi qua hoa viễn, tôi liền mặc niệm vụ pháp (sương thuật), nhất thời, trong hoa viên sương mù tràn ngập, ngón tay cầm phù chú, lục quang lóe lên, bên trong sương mù xuất hiện một con đường.
"Theo đường này đi, sẽ tới khu rừng bên ngoài tòa thành, đến lúc đó, tìm người cùng đi thông báo Đồ Nhĩ Tác bá thước." Tôi chỉ phía trước, nói: "Đi mau!"
Các cô gái nối đuôi nhau mà vào, cuối cùng chỉ còn một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn diện mạo đáng yêu ôm tôi một cái, nói một tiếng cám ơn.
"Cô là Đóa Lạp." Trực giác của tôi bảo chính là cô ấy.
Cô ngượng ngùng cười cười, nói: "Là tôi, vô cùng cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ cô."
Tôi cũng ôm cô ấy, nói: "Đi nhanh đi, về sau cô sẽ rất hạnh phúc."
Cô ấy gật gật đầu, cũng đi nhanh về phía trước.
"A!" Đi được một nửa đường Đóa Lạp bỗng hét thảm một tiếng, lòng tôi cả kinh, vừa nhìn sang chỗ đó, nhất thời hoảng sợ tới thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Tát Na Đặc Tư một thân hắc y không biết xuất hiện từ lúc nào, dưới ánh trăng, một đầu tóc bạc theo gió loạn vũ, trên khuôn mặt tuấn mỹ như mang nét cười lúc có lúc không. Chung quanh hắn là một đàn dơi hút máu mặt mày dữ tợn, móng vuốt của dơi nắm chặt Đóa Lạp đã hôn mê.
"Chết tiệt Tát Na Đặc Tư, thả cô ấy ra." Trong lòng tôi không ngừng mắng, như thế nào lại cố tình bắt người tôi phải bảo vệ, vừa dứt lời, tôi đã vọt tới trước mặt hắn.
Hắn mỉm cười nói: "Cô dâu của ta, hãy dùng cô gái này thành tế phẩm để ăn mừng việc trở thành thành viên của huyết tộc đi."
"Ngươi mau thả cô ấy ra, bằng không ta sẽ không khách khí!" Thừa dịp hắn vẫn chưa bày kết giới, tôi vừa nói, vừa lấy ra một lá trừ linh phù, ném về phía hắn, linh phù biến thành lục quang hướng chỗ hắn, toàn thân hắn bỗng nhiên phát ra một luồng hào quang màu lam kỳ dị, va chạm lục quang, đâm xuyên qua lục quang, nhắm thẳng vào tôi, thế tới nhanh vô cùng, tôi còn chưa kịp bày ra kết giới, chiêu này vừa vặn đánh trúng bụng, lập tức bị luồng lực này đẩy ngã lên mặt đất, đau đớn kéo tới, tôi nhất thời không đứng dậy nổi.
Hắn chậm rãi đi tới cạnh tôi, cúi xuống, ôn nhu nói: "Nàng như thế thật không ngoan, nếu muốn đánh lén ta, ta thấy về sau chỉ có thể phong ấn pháp thuật của nàng lại."
"Ngươi, lão yêu tinh nhà ngươi, lão bất tử, lão hỗn đản, vì sao cứ cuốn lấy ta, ta làm gì đắc tội với ngươi!" Tôi nghiến răng nghiến lợi nổi giận mắng. Nếu không phải do hắn quấy rối, tôi đã sớm có thể về rồi.
Ngón tay hắn xoa xoa môi tôi, đôi mắt lam băng ẩn ẩn ý cười kỳ dị, nói: "Nàng không biết sau, huyết tộc chúng ta chấp nhận một người, sẽ luôn quấn quít lấy người đó, một trăm năm, một ngàn năm, vĩnh viễn, vĩnh viễn." Hơi thở lạnh như băng của hắn phất qua mặt tôi, tôi cảm thấy hô hấp của chính mình sắp thành băng tới nơi rồi.
"Đồ biến thái." Tôi gạt tay hắn ra. "Ai dám quấn quít lấu ta, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
"Nga, vậy sao?" Hắn nở nụ cười, đứng dậy bước đi được mấy bước.
"Này, cô gái kia!" Tôi chật vật đứng lên, đuổi theo. Hắn quay đầu lại nhìn tôi, cười nhạt, tóc dài màu bạc bay nhảy trong gió.
"Ta sẽ giữ cô ta lại tới khi nàng tới."
"Ta tới? Tới làm gì?" Tôi ngạc nhiên nói.
Hắn vẫy tay một cái, một con dơi bay tới trước mặt tôi: "Đi theo nó, có thể đến tòa thành bí mật của ta. Nhớ kỹ, ta chỉ chờ nàng ba ngày, quá ba ngày, có lẽ ta sẽ không nhịn được hút máu cô ta đấy."
Vừa dứt lời, bóng hắn biến mất, đàn dơi, cả Đóa Lạp, nháy mắt đều biến mất trước mặt tôi.
Ai, làm sao bây giờ......Tôi hung hăng trừng mắt nhìn con dơi kia, cũng không thể bỏ mặc Đóa Lạp được, kế duy nhất cũng chỉ có thể là đêm tới thăm quỷ hút máu thôi.
"Ẩn..." Phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc.
Tôi nhìn lại, là Tái Tư, một đôi mắt sâu không thấy đáy.
"Cô đến tột cùng là loại người gì?" Thanh âm khàn khàn.
Tôi nhìn Tái Tư, im lặng một lát, nói: "Cậu không phải luôn hy vọng tôi đi sao, tôi nghĩ bây giờ là lúc cáo biệt."
Mắt hắn tối sầm lại: "Bây giờ?"
"Bây giờ." Tôi gật gật đầu.
Hắn không nói gì, tóc vàng rực rỡ dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mi mắt buông xuống, nhìn không rõ mắt hắn, bóng dáng cô đơn kéo dài thật dài. Bộ dáng thực sự cô đơn. Nghĩ đến việc sau khi tới nơi này, Tái Tư luôn âm thầm giúp tôi, trong lòng không khỏi mềm lại, vì thế đi tới cạnh hắn, vươn tay nhẹ nhàng ôm chặt, thành tâm thành ý nói một tiếng. "Cám ơn." Chợt cảm thấy cả người hắn căng thẳng, nhưng vẫn để tôi ôm.
Tôi từ từ buông ra, đôi mắt tím của Tái Tư giờ phút này đặc biệt ôn hòa, thanh âm vẫn lạnh lùng như trước: "Còn không đi mau."
Tôi gật gật đầu, con dơi kia bay đến trong tay tôi. Tôi ném nó lên không trung: "Còn không mau dẫn đường!"
Tát Na Đặc Tư, ta đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro