Chương 1: Một Khoảnh Khắc Của Khởi Nguyên Mới
Bóng tối bủa vây... không khí đặc quánh... ánh trăng mang sắc đỏ rọi xuống hai bóng hình bên vách vực.
Hai bóng hình nhân loại. Nhưng... hào quang bao quanh bọn họ lại nói ra một danh phận khác(bọn họ là gì? ai mà biết được)... họ đang nói gì vậy?(không ai biết được)... họ đang làm gì vậy?(không biết... một cuộc trò chuyện chăng?).
"■■■■■■ ■■■■! cậu lại đang làm gì vậy hửm?~" người phụ nữ nọ nói với giọng điệu nghe có vẻ giễu cợt thay vì tò mò đến với người còn lại.
"Không liên quan đến cô... đừng có nhắc đến cái tên đó" giọng điệu mang một chút đe dọa, nhưng chung quy vẫn không mang chút cảm xúc gì
Người còn lại, gương mặt không thể hiện rõ cảm xúc gì, ánh mắt lại nhìn về vô định xa xăm... lại có chút thứ gì đó không rõ tên.
"Ôi~ phủ phàng quá đấy, cậu vẫn chưa quên giao ước của chúng ta đâu, đúng chứ?~" đây không phải câu hỏi, một lời cảnh cáo.
"...Biết rồi, đừng để nó biết"
"Tôi không dễ tự tay phá hỏng một trò chơi mà tôi đang tận hưởng đâu~"
Người phụ nữ ngân nga một chút trong khi sáp lại gần người còn lại hơn, chọt ngón trỏ vào giữa ngực cậu.
"Và~ cậu cũng đừng quên~ sẽ chán lắm nếu phải kết thúc trò chơi này sớm như vậy"
"...Biết rồi"
Sự im lặng bắt đầu giữa họ... một bên thì đang thích thú, một bên thì vẫn chẳng có biểu cảm gì rõ ràng...
Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng như mặt hồ, vẫn không ai trong số họ có ý định lên tiếng.
Cho tới khi-
"Anh ơi!! à- còn có cả chị nữa!"
Một người khác chạy đến, trông có vẻ như có quan hệ với cả hai người bên vách vực.
"Đừng có chạy nhanh quá, cẩn thận ngã đấy bé cưng" người phụ nữ kia lên tiếng, giọng mang chút trêu chọc.
"Hehe! Em không dễ ngã vậy đâu!! Em vẫn đang rất là khỏe mạnh luôn đó-" cậu đã ngã.
"Pfft-" người phụ nữ lấy tay che miệng, nhìn như đang cố để không cười nhưng thực chất vẫn đang cười và nghe rất rõ ràng là đằng khác.
"Này!! đừng có cười nữa!" mặt đỏ hơn quả cà chua.
"Vâng vâng~ tôi sẽ không cười nữa đâu thưa ngài cà chua vĩ đại~"
"CHỊ!!!!"
"Hai người..." người còn lại, người anh bị lãng quên nãy giờ, lên tiếng.
"Cô ngừng trêu em tôi lại, còn em, tự mình đứng lên"
"Biết rồi mà..." lụm mình đứng dậy, không quên phủi hết bụi trên người.
"Rồi rồi~ thưa quý ngài đụt hết phần thiên hạ~" nói xong cô còn cười thêm làm nền.
"Pffft- hahaha!! anh đụt!-"
"Hưm~ nói thật thì em cậu có khiếu hài hước hơn cậu nhiều, hai người có thật là anh em ruột không vậy?"
"Anh ấy kể từ khi sinh ra đã đụt rồi chị"
"...Im"
Xong, lại một khoảng thời gian im lặng nhưng không yên tĩnh lắm(hai cái sinh vật kia vẫn cười).
Haizz... từ khi nào mà em ấy lại thân với ả ta thế này?...
Cậu không thể tự nói ra lí do, và cậu cũng không muốn biết... chung quy lại tất cả đều tại cậu mà mọi thứ tiến triển đến mức độ này... đáng ra họ đã có được cuộc sống bình thường.
Cậu tiếp tục nhìn về phía vực thẳm(mặc kệ hai cái sinh vật nào đó đang toan tính gì đó sau lưng), những suy nghĩ về quá khứ lại tiếp tục quanh quẩn, liệu cậu đã đưa ra lựa chọn đúng?... những gì mình đã làm... có đáng giá không?...
Bổng nhiên... cậu bị cắn.
Cậu nhìn xuống, liền thấy hai cái người nào đó đã nhân lúc cậu không để ý mà cắn vào cả hai tay cậu.
"...Hai người... đang làm gì vậy?"
Hai người bị nêu danh nọ liếc nhìn nhau, xong rất ăn ý mà nhả tay cậu ra rồi cười toe toét(thực chất chỉ có đứa nhỏ nhất cười như vậy, nhưng ai quan tâm?).
"Ehe, tại anh lại thả hồn đi mất nên là em với chị ấy kéo anh về lại á! hehe"
"...hai người... ngày càng giống chó" giọng điệu mang chút châm chọc(chút cảm xúc, thật như cậu ta không phải là cái người vô cảm chỉ vài giây trước)
Có một khoảng lặng ngắn diễn ra...(ai mà biết chuyện gì đang âm thầm diễn ra trong khoảng lặng ấy chứ~)
Sau khoảng tĩnh lặng ngắn không đủ lâu để cảm thấy ngượng ngùng đó, có hai cái sinh vật nào đó hơi liếc nhìn nhau, và rất ăn ý mà cùng-
"Này!! em/tôi không phải chó/loài hạ đẳng đó!!" Hai người ấy đồng thanh- đồng bộ đến mức kì lạ.
"...Trong mắt tôi, hai người bây giờ là vậy"
"Này!!!" lại là một bộ đồng thanh.
"...heh"
M̷͙̯̹̼͎̈́ọ̵̡̧̥̟͕͍͙̰͎̬̪̲̱̗̩̦̼͂̇̉̓̅́̇̃̑͌̃̈͘͠į̶̯͉̮̦̤̥̟͂͗̔̒̊̽͒̄̚͠͝͠ ̸̫̈́̈́̏̄̎͑̏̔̌̾̊̈́͗̕̚̕͘͠s̷̨̟̙̰̮̜͕̠͇̲͍͗̌̐͌̈̒͋͂̇̃́̏ự̸̧̢̢̹̤͙͎̫̩̬͎̤̩̗͓̎̕͘͝ ̷̧̢̛̞̤͎͈͔͋̏ḥ̴̨̧̠̣̫̫͍͖̼̪́͐͂̉̌̋͂̂̀͂͊͋́͒̕̚͜͝y̷̨̢͙̲̬̮̜̩͎̗̤̒͑̍͑̏̿̚̕̕͘͝͝ͅ ̵̧̨̡̧̧̘͍̟͉̭͚̗̩͙̬̜͖̰̹̻̥̣̯͗͗̑̍͗̒͑͊͘͝͝͝ṣ̶̢̪͉̫̖̠͇͙̙͖̗͇̻͔̌̈́̍̈́̉͌̎̓͗̓̎̓̈́̕͜͠ī̸͙̞̭̹͇̰̜̝̱̞̗̋̔̉̌̓̃̑̀̎͛̑̅̃̍͜͝͝͝͠n̶̗̔̑̑̂́̀́͐̌̈́͌̌͝h̸̢̢̨̨̨̯͙̥̦̞̳̺͕̜͇̙͍͉̍͆̓̏͐̎̓͒̊͂͌̀͛̕͘͠͝͝͝ͅ ̵̨͎̘̣̻͈͇̲̟̜̠̞͓̦̹̺͔̩̫̫̐͊͗̾̊ͅͅͅđ̶̡̛̛̛͎͇͚͍͙͚̏̈́̅͑̄̈́̂͊͌͋̓̉͆̅́͑̒̍̆̚ḙ̸̗̂̀͊̄͛͐̃̐͊͆͘ư̴̢̫̲̳̠̬̭͚̬͎͛̅̍͌̄̈́́̏̑̈́̈́̚̕̚ ̴̧̧̘̯̬̖̦̊͐̅đ̵̧̡̡̨̭̙͇̪̬̱͚̥̭̥̼͕̀̌̀̀̈́͂͆̂ͅͅͅá̸̢̡̦̘͖͓̭͉͓̲̠͖͚̩̄̉͑̇̊́͂̎͠ͅn̵̡͇̬̝̈́̒̋̓͂͂̽̋͐̎͘g̶̡̪̞̪̻̝̞͓̗͊̽͛͗̋̎̂́͆͗̾̑́͜ ̷̧̨̖̦͔̘͈̠͉̱͚̱̺̩̲̟̣̼͐̄̔̏͝ͅͅg̵͚͕̰̺̹͖̺̰̮̙͈̯̜͗̇ī̵̧̨̩̯̖̝͔͎̫̖̰̳̘̙̼̙̭̿̀͐̉͌̈́̋̎̅́̚͘͘͠͠ą̶̨̨̙̯̗͕̯̹͉̯͖̲͉́̾͌̋̑͆̑̆͛̍̾̚͠͠͝͠͝ͅ.̵̢̣̻͇̺̟͉̹̗̩̥̩̦̫͇̂̐̽̅̏̃̆̄̽̕̕̕ͅ
...Đúng vậy. Tất cả đều đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro