Chương 6: Đêm Trước Cuộc Chiến và Cuộc Chiến Hồi 1


Khi đêm buông xuống, ánh sáng từ vầng trăng chiếu rọi qua khe núi, mang lại chút yên tĩnh giữa những lo lắng và căng thẳng. Cả bốn người tạm thời nghỉ ngơi trong hang, nơi mà họ tìm thấy chút bình an trong lòng giữa những nguy hiểm bên ngoài. Hậu Nghệ và Hằng Nga chọn nghỉ ngơi ở vách ngoài, trong khi Phù Điêu và Tiểu Nghi nằm trên bậc đá ở phía trong, nơi kín đáo hơn.

Khi Phù Điêu và Tiểu Nghi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một đoạn tâm sự khẽ khàng vang lên từ phía ngoài. Tiếng nức nở của Hằng Nga khiến hai cô giật mình chú ý.

"Chàng nhớ không? Khi chúng ta còn ở thiên đình, mọi thứ đều thật đẹp đẽ và yên bình. Chúng ta không cần phải đối mặt với những hiểm nguy khủng khiếp như thế này. Ta... ta nhớ những ngày ấy vô cùng," Hằng Nga bật khóc, giọng nghẹn ngào. "Ta nhớ những người bạn của mình, nhớ cả những khoảnh khắc hạnh phúc với chàng."

Hậu Nghệ ngồi im lặng một lúc, đôi tay siết chặt cây cung, ánh mắt trầm buồn khi nghe vợ mình khóc. Anh biết rằng cả hai đã mất đi quá nhiều sau khi bị đày xuống trần gian, và nỗi đau của Hằng Nga cũng là nỗi đau của chính anh.

"Hằng Nga, ta hứa với nàng, chúng ta sẽ vượt qua tất cả chuyện này. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và tìm được 'Tây Vương Mẫu', chúng ta sẽ quay trở lại thiên đình. Nàng sẽ không còn phải chịu khổ đau ở trần gian nữa." Hậu Nghệ nói, giọng trầm ngâm nhưng kiên quyết. "Ta sẽ làm tất cả để đưa nàng trở lại nơi mà nàng thuộc về."

Nghe được đoạn tâm sự của Hậu Nghệ và Hằng Nga, Phù Điêu và Tiểu Nghi không khỏi xúc động. Cả hai nhìn nhau, trong lòng dâng lên nỗi buồn và cảm thông sâu sắc với tình cảnh của cặp đôi. Tuy nhiên, nỗi buồn nhanh chóng chuyển thành quyết tâm. Cả hai đều biết rằng họ không thể để mặc những người đồng hành của mình đối mặt với hiểm nguy một mình. Phù Điêu và Tiểu Nghi thầm hứa với nhau sẽ dốc toàn sức để vượt qua thử thách khốc liệt này.

Sáng hôm sau, khi bầu trời vừa tảng sáng, cả bốn người bị đánh thức bởi tiếng gầm rú của những con rồng bên ngoài. Lũ rồng đang quấy phá, tung hoành trên bầu trời với tiếng thét kinh hoàng. Bọn họ nhanh chóng chuẩn bị và cùng nhau bàn bạc về cách tiếp cận lần này.

Hậu Nghệ với cây cung Nguyệt Tiễn trong tay tiến ra ngoài hang. Anh nhắm chuẩn và bắn một mũi tên về phía một trong những con rồng. Mũi tên ánh bạc bay thẳng, đâm sâu vào vảy rồng, khiến nó gầm rú đau đớn và ngã xuống. Tuy nhiên, chỉ một lát sau, vết thương trên người nó đã nhanh chóng tự hồi phục, không để lại bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào.

"Chúng tự hồi phục quá nhanh," Hậu Nghệ nói, cau mày nhìn về phía những con rồng. "Chúng ta phải tìm cách khác nếu muốn hạ chúng."

Cả bốn người ngồi lại bàn bạc, và cuối cùng, họ đưa ra một kế hoạch mạo hiểm. Họ sẽ đợi đến khi mặt trời gần lặn, khi ánh sáng mặt trời yếu đi, rồi sẽ thu hút lũ rồng đến một vị trí cố định. Sau đó, khi mặt trăng lên, Hằng Nga sẽ dùng Nguyệt Cầm để ru ngủ lũ rồng. Đó sẽ là thời điểm lý tưởng để ra tay khi sức mạnh của chúng đã suy yếu.

Buổi chiều hôm đó, bốn người ẩn mình trong cánh rừng rậm, đợi chờ thời điểm hoàn hảo. Mặt trời dần lặn, ánh sáng yếu ớt cuối cùng tắt dần nơi chân trời. Đây là lúc hành động.

Cả nhóm nhanh chóng chạy về phía một dòng suối trong khu rừng, tiếng chân chạy thu hút sự chú ý của lũ rồng. 8 trong số 9 con rồng lập tức lao theo, gầm thét dữ dội. Khi bọn họ đến đúng vị trí, Hằng Nga nhanh chóng vẩy cây Nguyệt Cầm, tạo nên những luồng sóng âm êm dịu và cuốn hút. Tiếng đàn vang lên, ngân nga khắp không gian, và từng con rồng dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ còn duy nhất một con rồng, nó đứng xa quan sát từ trên cao và nhận ra nguy hiểm. Ngay lập tức, nó vỗ cánh bay vút lên bầu trời, trốn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của tiếng đàn.

Đêm đã buông xuống, nhưng 8 con rồng ngủ say trên mặt đất dần bắt đầu tỉnh dậy. Tuy nhiên, chúng đã suy yếu đi nhiều phần. Đây là thời cơ để tấn công.

"Giờ là lúc!" Hậu Nghệ hét lớn, nắm chặt cây cung Nguyệt Tiễn. Anh kéo dây cung và bắn một mũi tên đặc biệt về phía lũ rồng. Mũi tên bay lên cao, rồi bất ngờ phân tách thành 50 mũi tên nhỏ, dễ dàng xuyên qua lớp vảy rồng cứng cáp. Lũ rồng loạng choạng, gầm thét trong đau đớn, chuẩn bị ngã xuống.

Ngay lúc đó, Phù Điêu khoác lên mình và Tiểu Nghi tấm áo choàng Nguyệt Y, cả hai lập tức bay vút lên bầu trời, lượn quanh lũ rồng như những chiếc bóng thần bí. Với thanh Nguyệt Gươm trong tay, Tiểu Nghi vận sức, cùng Phù Điêu lao xuống, tấn công chính xác vào cổ của từng con rồng. Ánh kiếm sáng loáng lấp lánh trong đêm, và ngay sau đó, 8 cái đầu của 8 con rồng khổng lồ bị cắt đứt, rơi xuống đất.

Thân thể của những con rồng tan biến thành những vụn ánh sáng vàng cháy rực, rải rác khắp khu rừng.

"Chúng ta đã làm được!" Tiểu Nghi reo lên trong niềm vui chiến thắng.

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Cả nhóm biết rằng vẫn còn một con rồng đã trốn thoát. Họ sẽ cần phải truy tìm và tiêu diệt nó trước khi nó có thể gây ra bất kỳ thảm họa nào.

"Chúng ta cần nghỉ ngơi, rồi ngày mai sẽ tiếp tục," Hậu Nghệ nói, giọng trầm ngâm nhưng kiên định. "Chúng ta sẽ sử dụng chiến thuật cũ, dẫn dụ nó xuất hiện và kết thúc chuyện này."

Cả nhóm đồng ý với kế hoạch và quay trở lại hang núi để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro