Chương 1: Cô Gái Từ Tương Lai
Một ngày mưa tầm tã ở Sài Gòn năm 2025, Nguyễn Linh Chi, 28 tuổi, đang ngồi trong văn phòng sáng sủa của mình, lướt qua bảng báo cáo doanh thu trên laptop. Là một nữ doanh nhân trẻ, Linh Chi nổi tiếng trong giới khởi nghiệp với công ty mỹ phẩm thiên nhiên đang lên như diều gặp gió. Nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt. Đối tác vừa hủy hợp đồng lớn, và cô đang bị áp lực từ các nhà đầu tư. "Nếu có thể quay ngược thời gian, mình sẽ làm mọi thứ khác đi," cô lẩm bẩm, tay vuốt chiếc vòng bạc cũ kỹ mẹ để lại.
Chiếc vòng bỗng nóng lên, phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ. Linh Chi chưa kịp phản ứng thì một luồng gió xoáy cuốn lấy cô. Mọi thứ tối sầm. Khi mở mắt, cô thấy mình đang nằm trên một con đường đất đỏ, xung quanh là ruộng lúa xanh mướt và tiếng chim hót. Một bà cụ đi ngang, mặc áo bà ba, nhìn cô với ánh mắt tò mò. "Con nhỏ này mặc đồ gì kỳ vậy? Lại còn tóc ngắn nữa!" bà lẩm bẩm.
Linh Linh Chi hoảng loạn nhìn xuống: váy công sở, giày cao gót, và điện thoại... không còn tín hiệu. Cô chạy đến một tấm biển gỗ gần đó, trên viết: "Hợp tác xã nông nghiệp, năm 1983." Tim cô đập thình thịch. "Xuyên không? Thật sự xuyên không sao?!" Cô hét lên, khiến mấy chú bò gần đó giật mình.
Cô chưa kịp định thần thì một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: "Cô gái, cô bị lạc à? Mặc đồ kiểu gì mà... lạ thế?" Linh Chi quay lại, bắt gặp một chàng trai tầm 25 tuổi, cao ráo, da ngăm, mắt sáng như sao. Anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, tay cầm cuốc, rõ ràng là đang làm đồng. Nhưng điều khiến cô chú ý là luồng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ bàn tay anh, như thể anh vừa sử dụng thứ gì đó... không bình thường.
"Anh là ai? Và... tay anh vừa phát sáng gì vậy?" Linh Chi hỏi, giọng nghi ngờ. Chàng trai cười nhếch môi, luồng sáng biến mất. "Cô thấy gì đâu mà hỏi? Tôi là Trần Minh Tuấn, dân hợp tác xã này. Còn cô, từ đâu tới mà ăn mặc như người từ trên trời rơi xuống?"
Linh Chi không biết phải giải thích thế nào. Cô quyết định bịa chuyện: "Tôi... uh, là nhà nghiên cứu, đến từ thành phố, bị lạc đường." Tuấn nhìn cô, ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng không hỏi thêm. "Thôi, trời sắp tối. Theo tôi về làng, mai tính tiếp."
Trên đường về, Linh Chi quan sát xung quanh. Những ngôi nhà tranh đơn sơ, xe đạp lạch cạch, và không một bóng dáng công nghệ. Nhưng điều kỳ lạ là cô thỉnh thoảng thấy những tia sáng lóe lên từ người dân – một bà cụ làm cỏ thì cỏ tự động nhổ, một đứa trẻ vung tay thì nước giếng tự chảy. "Phép thuật? Ở đây có phép thuật sao?" cô tự hỏi, tim đập rộn ràng. Thế giới này không chỉ là thập niên 80, mà còn ẩn chứa những bí mật kỳ diệu.
Đến nhà Tuấn, một căn nhà tranh nhỏ nhưng ấm cúng, mẹ anh – bà Năm – tiếp đón Linh Chi bằng nụ cười hiền. "Con bé xinh quá, mà ăn mặc lạ lùng. Ở lại đây đi, cô giúp con tìm đường về." Linh Chi cảm động, nhưng đầu óc cô đang quay cuồng với kế hoạch. Nếu đã xuyên không, cô phải tận dụng cơ hội. Với kiến thức kinh doanh từ năm 2025, cô có thể tạo ra một đế chế ở đây. Nhưng trước tiên, cô cần hiểu rõ về thế giới này – đặc biệt là thứ "phép thuật" mà Tuấn và dân làng dường như đang che giấu.
Đêm đó, Linh Chi không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng rực. Bỗng cô nghe tiếng động ngoài sân. Nhòm qua khe cửa, cô thấy Tuấn đứng giữa vườn, tay vung lên. Một luồng sáng xanh bay ra, khiến cây chuối gần đó... nở hoa ngay lập tức. Linh Chi há hốc miệng. "Đúng là phép thuật! Anh ta là phù thủy à?"
Sáng hôm sau, Linh Chi quyết định "điều tra" Tuấn. Cô giả vờ hỏi han về làng, nhưng khéo léo lái sang chủ đề phép thuật. "Anh Tuấn, tôi thấy ở đây mọi người làm việc nhanh lạ thường. Có... bí quyết gì không?" Tuấn cười, ánh mắt lấp lánh. "Bí quyết? Chỉ là chăm chỉ thôi. Cô hỏi nhiều quá, không sợ bị nghi là gián điệp à?"
Linh Chi không bỏ cuộc. Cô nhận ra để tồn tại ở đây, cô cần hòa nhập và kiếm tiền. Với kiến thức hiện đại, cô nghĩ đến việc kinh doanh. Ở thập niên 80, nhu cầu về mỹ phẩm và thời trang đang tăng. Cô có thể bắt đầu bằng cách sản xuất xà phòng thảo mộc – thứ đơn giản nhưng dễ bán. Nhưng nguyên liệu thô sơ ở đây là vấn đề. Liệu phép thuật có thể giúp cô không?
Cô đề xuất với bà Năm: "Cô ơi, cháu biết cách làm xà phòng đẹp da, bán được giá tốt. Cô giúp cháu tìm nguyên liệu, cháu sẽ chia lợi nhuận." Bà Năm hào hứng, kéo cả Tuấn vào cuộc. Tuấn nhướng mày: "Xà phòng? Cô nghĩ dân làng có tiền mua thứ đó à?" Linh Chi cười tự tin: "Anh cứ chờ xem. Tôi sẽ khiến cả làng này mê mẩn."
Trong lúc tìm nguyên liệu, Linh Chi phát hiện một khu rừng gần làng, nơi cây cối mọc nhanh bất thường, như thể được phép thuật nuôi dưỡng. Cô kéo Tuấn đi cùng, và trong rừng, cô bất ngờ thấy anh dùng phép thuật để khiến một cây dừa ra quả ngay lập tức. "Được rồi, anh giải thích đi! Đó là gì?" cô gặng hỏi.
Tuấn thở dài, cuối cùng chịu thua. "Được thôi. Ở đây, một số người có 'năng lực' – phép thuật tự nhiên, giúp làm nông, chữa bệnh. Nhưng chúng tôi giữ bí mật, vì không muốn bị chú ý." Linh Chi sáng mắt. "Vậy anh có thể dùng phép thuật để làm xà phòng nhanh hơn không?" Tuấn bật cười: "Cô đúng là kỳ lạ. Nhưng... tôi sẽ thử."
Từ đó, Linh Chi và Tuấn bắt đầu hợp tác. Cô dạy anh cách phối trộn nguyên liệu, còn anh dùng phép thuật để đẩy nhanh quá trình. Chỉ trong một tuần, họ tạo ra mẻ xà phòng đầu tiên – thơm lừng, đẹp mắt. Linh Chi mang ra chợ, và đúng như cô dự đoán, sản phẩm "cháy hàng" ngay lập tức.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Một người lạ mặt ở chợ nhìn Linh Chi với ánh mắt sắc lạnh. "Cô gái, xà phòng của cô có mùi... phép thuật. Cô là ai?" Linh Chi rùng mình. Cô nhận ra hành trình của mình ở thập niên 80 này chỉ vừa bắt đầu, và bí mật về phép thuật sẽ kéo cô vào những rắc rối lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro