Chương 11: Đối Đầu và Lời Hứa Trong Mưa
Hà đứng trước sân nhà bà Năm, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến Nguyễn Linh Chi không khỏi bực mình. "Rời khỏi anh Tuấn, hoặc cả làng sẽ quay lưng với cô!" Hà đe dọa, giọng đầy tự tin. Linh Chi cười khẩy, bước tới gần. "Hà, cô muốn đấu? Được, nhưng đừng kéo cả làng vào trò ghen tuông của cô. Tôi ở đây để làm việc, không phải để tranh giành!" Hà đỏ mặt, nhưng không lùi bước. "Cô nghĩ mình là ai? Dân làng đã nghi cô dùng phép thuật. Chỉ cần tôi nói thêm, cô xong đời!"
Linh Chi hít sâu, giữ bình tĩnh. Cô biết Hà không chỉ ghen mà còn bị kích động bởi tin đồn, có thể do Hắc Xà đứng sau. "Hà, nếu cô muốn, tôi sẽ chứng minh sản phẩm của tôi sạch. Còn anh Tuấn, anh ấy tự quyết định, không cần cô hay tôi xen vào." Hà hừ một tiếng, bỏ đi, nhưng Linh Chi cảm nhận được sóng gió sắp đến.
Sáng hôm sau, cô triệu tập đội ngũ xưởng, quyết tâm vực dậy kinh doanh. "Mọi người, tin đồn đang làm khó chúng ta, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc! Chúng ta sẽ mở một buổi chợ miễn phí, tặng xà phòng và son môi cho dân làng. Ai đồng ý?" Cả nhóm hào hứng, trừ Trần Minh Tuấn, đứng ở góc, cau mày. "Cô điên rồi. Hắc Xà vừa tấn công, giờ cô còn làm lớn hơn?" Linh Chi nháy mắt. "Anh Tuấn, chính vì hắn tấn công, tôi phải cho hắn thấy tôi không sợ!"
Tuấn thở dài, nhưng đồng ý giúp. Anh dùng phép thuật để tăng tốc sản xuất, khiến hàng trăm lọ son môi và xà phòng hoàn thành chỉ trong hai ngày. Linh Chi nhìn anh làm việc, không khỏi trầm trồ. "Anh Tuấn, anh đúng là báu vật! Có muốn làm cổ đông không?" Tuấn đỏ mặt, lẩm bẩm: "Cô cứ trêu tôi hoài..."
Để chuẩn bị cho Hắc Xà, Tuấn tiếp tục dạy Linh Chi phép thuật. Trong khu vườn, anh hướng dẫn cô cách tạo "luồng khí sắc bén" – một kỹ năng tấn công. "Tập trung vào ý chí, biến nó thành mũi dao," Tuấn nói, đứng sát cô. Linh Chi cố gắng, nhưng hơi thở của anh làm cô... hơi run. "Anh đứng xa chút, tôi không làm nổi đâu!" cô lẩm bẩm, mặt đỏ bừng. Tuấn cười lớn. "Cô gái hiện đại mà dễ ngại thế?"
Sau vài lần thất bại, Linh Chi tạo được một luồng gió sắc, cắt đứt một cành cây. "Tôi là thiên tài!" cô reo lên, nhảy nhót. Tuấn gật đầu, nhưng cảnh báo: "Còn yếu lắm. Hắc Xà mạnh hơn cô nghĩ." Linh Chi gật gù, nhưng trong đầu đã nghĩ đến việc dùng phép thuật để khắc logo lên lọ son môi. "Nếu tôi làm được, chúng ta sẽ đánh bại cả thị trường!"
Buổi chợ miễn phí diễn ra trong cơn mưa lất phất, nhưng dân làng vẫn đông nghịt. Linh Chi mặc áo bà ba, đội nón lá, tặng xà phòng và son môi, miệng cười rạng rỡ. "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Linh Chi Thảo Mộc! Đây là quà để chứng minh chúng tôi trong sạch!" Dân làng xuýt xoa, và tin đồn dần dịu xuống. Nhưng Hà, đứng lẫn trong đám đông, bất ngờ hét lên: "Cô ta dùng phép thuật ngay hôm nay! Tôi thấy vòng của cô ta sáng lên!"
Đám đông xôn xao, và Linh Chi nhận ra chiếc vòng bạc đang lấp lánh. Cô nhanh trí, giơ tay lên, cười lớn. "Đây chỉ là vòng mẹ tôi để lại, sáng vì ánh mưa thôi! Ai muốn thử son môi không?" Cô kéo một bà cụ lên, tặng một lọ son, khiến mọi người bật cười, quên chuyện vòng. Hà tức tối, bỏ đi, nhưng Linh Chi biết cô ta sẽ không dừng lại.
Đêm đó, trong cơn mưa tầm tã, Linh Chi ngồi với Tuấn dưới mái hiên, chia sẻ một bát chè nóng. Cô thở dài. "Anh Tuấn, tôi mệt lắm. Kinh doanh, đấu với Hắc Xà, giờ còn Hà. Tôi có nên bỏ cuộc không?" Tuấn nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc. "Cô là người mạnh nhất tôi biết. Đừng bỏ, vì... tôi cần cô ở đây." Anh nắm tay cô, giọng trầm. "Dù mưa hay bão, tôi sẽ ở bên cô."
Linh Chi đỏ mặt, tim đập thình thịch. "Anh nói thế, tôi tưởng anh yêu tôi thật đấy!" cô đùa, nhưng mắt cô ánh lên hy vọng. Tuấn cười, siết tay cô chặt hơn. "Cô cứ đoán đi. Nhưng tôi hứa, tôi không để cô một mình."
Khoảnh khắc ngọt ngào bị cắt ngang bởi một tiếng nổ lớn từ xưởng. Linh Chi và Tuấn lao ra, thấy khói bốc lên mù mịt. Một nhóm áo xám đứng trong mưa, dẫn đầu là Hắc Xà. "Cô gái, ngươi hết thời gian rồi!" hắn gầm lên, tay bắn một luồng sáng đỏ về phía xưởng. Linh Chi vung tay, tạo lá chắn phép thuật, nhưng nó yếu ớt, vỡ tan. Tuấn lao lên, ánh sáng xanh bùng rực, chặn đòn tấn công, nhưng anh bị đẩy lùi.
Linh Chi hét lên: "Dừng lại!" Chiếc vòng bạc bùng sáng, và một ký ức khác hiện ra: mẹ cô, đứng trước Cây Gieo, nói: "Con phải bảo vệ làng. Lời nguyền chỉ phá được bằng lòng can đảm." Ký ức vụt tắt, và Linh Chi tỉnh lại, thấy Tuấn đang ôm cô, máu chảy trên tay anh. "Anh ngốc quá!" cô khóc, băng bó cho anh.
Hắc Xà cười lạnh. "Ngươi không thể thắng. Lời nguyền là của ta!" Hắn biến mất, để lại xưởng tan hoang. Linh Chi nắm chặt chiếc vòng, ánh mắt kiên định. "Mẹ, con sẽ làm được. Con hứa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro