Chương 12: Xây Lại Từ Tro Tàn
Xưởng "Linh Chi Thảo Mộc" tan hoang sau cuộc tấn công của Hắc Xà khiến Nguyễn Linh Chi đau lòng. Những lọ son môi, xà phòng, và nước hoa thảo mộc – công sức của cả đội – giờ nằm vỡ vụn dưới sàn. Cô quỳ bên đống đổ nát, tay siết chặt chiếc vòng bạc, mắt đỏ hoe. "Hắc Xà, ông sẽ trả giá!" cô nghiến răng, nhưng trong lòng cô, ký ức về mẹ vang lên: "Lời nguyền chỉ phá được bằng lòng can đảm." Linh Chi hít sâu, đứng dậy. "Mẹ, con sẽ không bỏ cuộc."
Trần Minh Tuấn, cánh tay vẫn băng bó, bước tới, giọng lo lắng. "Cô ổn không? Đừng ép mình quá." Linh Chi lườm anh, nhưng giọng mềm đi. "Anh còn bị thương mà lo cho tôi? Tôi ổn, nhưng xưởng thì không. Chúng ta phải xây lại!" Tuấn gật đầu, ánh mắt kiên định. "Cô nói là làm. Tôi sẽ giúp."
Sáng hôm sau, Linh Chi triệu tập đội ngũ xưởng. Dù ai cũng mệt mỏi, ánh mắt họ vẫn sáng lên khi cô tuyên bố: "Hắc Xà muốn phá chúng ta, nhưng tôi sẽ cho hắn thấy chúng ta mạnh hơn! Chúng ta sẽ sửa xưởng, làm lại hàng, và mở một phiên chợ lớn hơn bao giờ hết!" Bà Năm vỗ tay, cả nhóm hò reo. Tuấn, đứng ở góc, nhếch môi. "Cô đúng là... không biết sợ là gì."
Nhưng drama trong làng không để Linh Chi yên. Hà, cô gái ghen tức, tận dụng vụ tấn công để tung tin đồn ác ý hơn. "Cô Linh Chi mang họa đến làng! Xưởng cháy vì phép thuật của cô ta!" Hà hét lên ở chợ, kéo theo vài người tò mò. Linh Chi, đang kiểm tra gỗ để sửa xưởng, nghe mà tức điên. Cô bước ra chợ, đối mặt Hà trước đám đông. "Hà, cô muốn nói gì thì nói thẳng với tôi! Đừng lôi dân làng vào trò ghen tuông của cô!"
Hà đỏ mặt, nhưng không lùi bước. "Cô dám nói tôi ghen? Cả làng biết cô dùng phép thuật! Anh Tuấn bị thương cũng vì cô!" Đám đông xôn xao, và Linh Chi nhận ra Hà không chỉ ghen mà còn bị ai đó xúi giục. Cô hít sâu, mỉm cười. "Hà, nếu cô tin tôi dùng phép thuật, hãy đến xưởng giúp tôi. Thấy tôi làm ra sao, cô tự phán xét. Còn anh Tuấn, anh ấy là bạn tôi, không cần cô xen vào."
Tuấn, đứng gần đó, bất ngờ lên tiếng. "Hà, đủ rồi. Linh Chi không làm hại ai. Cô đừng gây rối nữa." Hà sững sờ, mắt đỏ hoe, bỏ chạy. Dân làng dần tản đi, nhưng Linh Chi biết Hà sẽ không dừng lại. Cô thì thầm với Tuấn: "Anh bênh tôi thế, Hà càng ghét tôi thêm!" Tuấn đỏ mặt, lúng túng. "Tôi... tôi chỉ nói sự thật." Linh Chi cười, tim đập nhanh. "Sự thật hay thích tôi? Nói rõ đi!" Tuấn quay mặt đi, lẩm bẩm: "Cô phiền thật..."
Để chuẩn bị cho Hắc Xà, Linh Chi và Tuấn quay lại khu vườn luyện phép thuật. Tuấn dạy cô cách tạo "luồng khí liên hoàn" – một kỹ năng kết hợp phòng thủ và tấn công. "Tập trung vào nhịp thở, để năng lượng chảy tự nhiên," Tuấn hướng dẫn, đứng sát cô. Linh Chi cố gắng, nhưng mùi mồ hôi thoang thoảng từ anh làm cô... hơi mất tập trung. "Anh đứng xa chút, tôi không làm nổi đâu!" cô lẩm bẩm, mặt đỏ bừng. Tuấn cười lớn. "Cô gái hiện đại mà dễ ngại thế?"
Sau vài lần thất bại, Linh Chi tạo được một luồng khí xoáy, cuốn lá bay tứ tung. "Tôi là thiên tài!" cô reo lên, nhảy nhót. Tuấn gật đầu, nhưng cảnh báo: "Hắc Xà mạnh hơn cô nghĩ. Hắn biết Cây Gieo, và hắn sẽ tấn công sớm." Linh Chi gật gù, nhưng trong đầu đã nghĩ đến việc dùng phép thuật để khắc hoa văn lên xưởng mới. "Nếu tôi làm được, chúng ta sẽ khiến hắn sợ!"
Xưởng dần được sửa chữa, nhờ sự giúp sức của dân làng. Linh Chi dùng tiền từ đơn hàng cũ để mua gỗ và dụng cụ, đồng thời thiết kế lại xưởng với những kệ trưng bày đẹp mắt. Cô cũng bắt đầu sản xuất một dòng son môi mới – màu đỏ cam, làm từ củ dền và sáp ong. "Son này sẽ là át chủ bài ở phiên chợ!" cô nói với bà Năm, ánh mắt rực cháy.
Nhưng một buổi chiều, khi cô đang kiểm tra hàng, chiếc vòng bạc nóng lên, và một ký ức khác hiện ra: mẹ cô, đứng trước Cây Gieo, nói với một người đàn ông lạ: "Nếu con bé không phá lời nguyền, Hắc Xà sẽ hủy diệt tất cả." Ký ức vụt tắt, để lại Linh Chi run rẩy. "Người đàn ông đó... là ai?" cô lẩm bẩm. Tuấn, đứng gần đó, lo lắng. "Cô thấy gì? Nói tôi nghe!" Linh Chi kể lại, giọng run run. "Tôi nghĩ... mẹ tôi biết Hắc Xà. Có lẽ bà gửi tôi đến đây để dừng hắn."
Tuấn nắm tay cô, ánh mắt kiên định. "Dù mẹ cô muốn gì, cô không đơn độc. Tôi sẽ ở bên cô, dù chuyện gì xảy ra." Linh Chi đỏ mặt, tim đập thình thịch. "Anh nói thế, tôi tưởng anh yêu tôi thật đấy!" cô đùa, nhưng mắt cô ánh lên hy vọng. Tuấn cười, siết tay cô chặt hơn. "Cô cứ đoán đi. Nhưng tôi không nói dối."
Đêm đó, một tiếng động lớn vang lên từ rừng. Linh Chi và Tuấn chạy ra, thấy một vòng tròn cháy đen, khắc biểu tượng con rắn. Một mảnh vải rơi xuống, ghi: "Ba ngày nữa, Cây Gieo sẽ là của ta." Linh Chi nắm chặt chiếc vòng, ánh mắt kiên định. "Hắc Xà, ông muốn chiến? Tôi sẵn sàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro