Chương 2: Đế Chế Xà Phòng và Bí Mật Trong Rừng
Sau thành công vang dội của mẻ xà phòng thảo mộc đầu tiên, Nguyễn Linh Chi cảm thấy như mình vừa chạm vào một mỏ vàng. Dân làng xếp hàng dài ở chợ, tranh nhau mua những bánh xà phòng thơm lừng mà cô tự hào gọi là "Linh Chi Thảo Mộc" – cái tên nghe hiện đại đến mức khiến bà con tò mò. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của người lạ mặt hôm trước vẫn khiến cô không khỏi rùng mình. "Mùi phép thuật? Ông ta biết gì chứ?" Linh Chi lẩm bẩm, tay siết chặt chiếc vòng bạc giờ đây im lìm như một món trang sức bình thường.
Sáng hôm nay, cô đứng trước sân nhà bà Năm, vẽ nguệch ngoạc lên một tấm bảng gỗ kế hoạch kinh doanh. Ở năm 2025, cô từng điều hành cả một công ty mỹ phẩm, nên việc mở rộng sản xuất ở thập niên 80 này chẳng làm khó cô. "Mình cần thêm nguyên liệu, một đội ngũ nhỏ, và... marketing!" Linh Chi cười rạng rỡ, tưởng tượng cảnh cả vùng này dùng xà phòng của cô.
Trần Minh Tuấn, đang bê một sọt khoai lang vào nhà, nghe cô lẩm bẩm thì bật cười. "Cô gái, cô định biến làng này thành cái gì? Chợ mỹ phẩm à? Dân ở đây chỉ cần cơm no, áo ấm là đủ." Linh Chi liếc anh, ánh mắt đầy thách thức. "Anh Tuấn, anh không thấy tiềm năng sao? Với phép thuật của anh, chúng ta có thể sản xuất nhanh gấp mười lần. Tôi sẽ khiến xà phòng này nổi tiếng khắp tỉnh!"
Tuấn nhướng mày, rõ ràng bị cuốn vào sự tự tin của cô. "Phép thuật không phải trò đùa. Dùng nhiều quá sẽ gây chú ý. Cô không biết đâu, ở đây có những người... không thích chúng tôi lộ năng lực." Linh Chi tò mò, nhưng thấy ánh mắt nghiêm trọng của Tuấn, cô tạm gác lại. "Thôi được, vậy anh giúp tôi tìm thêm nguyên liệu đi. Cây sả, lá bạc hà, và dầu dừa – càng nhiều càng tốt."
Hai người lên đường vào khu rừng gần làng, nơi Linh Chi từng thấy cây cối mọc nhanh bất thường. Trên đường, cô cố ý trêu Tuấn để moi thêm thông tin. "Này, anh nói thật đi, phép thuật của anh có làm được gì hay ho hơn việc khiến cây chuối ra hoa không? Ví dụ... biến tôi thành tỷ phú chẳng hạn?" Tuấn cười lớn, ánh mắt lấp lánh. "Cô mơ hơi xa rồi. Phép thuật ở đây chỉ hỗ trợ tự nhiên – cây cối, nước, đất. Muốn làm tỷ phú, cô phải tự mà cố."
Trong rừng, Linh Chi bị mê hoặc bởi những tán cây xanh mướt, tỏa ra luồng khí kỳ lạ, như thể cả khu rừng đang sống. Tuấn vung tay, một luồng sáng xanh nhạt bay ra, khiến bụi sả gần đó mọc thêm chồi non ngay lập tức. Linh Chi vỗ tay, phấn khích như trẻ con. "Tuyệt vời! Anh là cỗ máy sản xuất nguyên liệu di động! Chúng ta sẽ giàu to!" Tuấn lắc đầu, nhưng khóe môi cong lên. "Cô đúng là kỳ lạ. Từ đâu chui ra mà lắm ý tưởng thế?"
Linh Chi định đáp thì bỗng nghe tiếng động lạ. Một bóng người lướt qua sau lùm cây, nhanh như gió. Cô giật mình, nắm lấy tay Tuấn. "Ai đó? Anh thấy không?" Tuấn cau mày, ánh sáng trên tay anh sáng rực, sẵn sàng. "Cô đứng sau tôi. Rừng này không an toàn như cô nghĩ." Nhưng khi họ tiến đến, chẳng còn ai. Chỉ có một mảnh vải đen rơi trên đất, thêu hình một con rắn kỳ lạ. Linh Chi nhặt lên, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Trở về làng, Tuấn kể cho Linh Chi nghe một phần sự thật. "Phép thuật ở đây không phải ai cũng có. Những người như tôi được gọi là 'Người Gieo' – chúng tôi giúp đất đai trù phú. Nhưng có một nhóm khác, gọi là 'Kẻ Săn', họ muốn kiểm soát phép thuật, cấm chúng tôi dùng nó." Linh Chi trợn mắt. "Kẻ Săn? Nghe như phim kinh dị! Họ nguy hiểm lắm à?" Tuấn gật đầu. "Họ từng khiến vài người trong làng biến mất. Cô phải cẩn thận, nhất là khi xà phòng của cô... có dấu vết phép thuật."
Linh Chi sững sờ. Cô chỉ muốn kinh doanh, không ngờ lại dính vào một bí mật động trời. Nhưng thay vì sợ, cô lại thấy phấn khích. "Nếu họ muốn chơi, tôi sẽ chơi tới cùng. Nhưng trước tiên, chúng ta cần mở rộng sản xuất!" Cô kéo Tuấn và bà Năm vào kế hoạch mới: xây một xưởng nhỏ để làm xà phòng, thuê thêm người trong làng, và thử bán ở các chợ lân cận.
Bà Năm nhiệt tình ủng hộ, còn Tuấn, dù ban đầu miễn cưỡng, cũng bị cuốn theo năng lượng của Linh Chi. Anh dùng phép thuật để dựng xưởng nhanh hơn, khiến cô suýt nhảy cẫng lên vì vui. "Anh Tuấn, anh đúng là báu vật! Có muốn làm cổ đông không?" Tuấn đỏ mặt, lẩm bẩm: "Cô nói gì mà kỳ cục vậy..."
Trong vòng hai tuần, xưởng xà phòng của Linh Chi bắt đầu hoạt động. Cô dạy dân làng cách phối trộn, còn Tuấn bí mật dùng phép thuật để tăng tốc. Sản phẩm không chỉ bán chạy ở chợ làng mà còn được thương lái từ các huyện khác đặt mua. Linh Chi bắt đầu mơ lớn: mở rộng sang son môi, nước hoa thảo mộc, và thậm chí là thời trang. "Thập niên 80, chuẩn bị đón cơn bão Linh Chi nhé!" cô tự nhủ.
Nhưng một buổi tối, khi cô đang kiểm kê hàng hóa trong xưởng, cánh cửa bỗng bật mở. Người lạ mặt hôm trước bước vào, mặc áo choàng đen, khuôn mặt lạnh như băng. "Cô gái, cô đang làm gì với phép thuật? Nói, hoặc tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã đặt chân đến đây." Linh Chi nuốt khan, nhưng ánh mắt cô không hề run. "Ông muốn gì? Xà phòng của tôi chỉ là kinh doanh, không liên quan đến ông!"
Người đàn ông cười khẩy, tay giơ lên, một luồng sáng đỏ rực bắn ra, khiến kệ hàng gần đó bốc cháy. Linh Chi hét lên, lùi lại. Đúng lúc đó, Tuấn lao vào, tay anh tỏa sáng xanh, chặn luồng sáng đỏ. "Đừng động vào cô ấy, Hắc Xà!" anh gầm lên.
Linh Chi ngỡ ngàng. Hắc Xà? Kẻ Săn? Cô nhận ra mình không chỉ đang xây dựng một đế chế kinh doanh, mà còn bị kéo vào một cuộc chiến phép thuật mà cô chưa hề chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro