Chương 3: Đối Đầu Hắc Xà

Ngọn lửa từ kệ hàng bốc lên dữ dội, khiến Nguyễn Linh Chi ho sặc sụa. Cô đứng sững, nhìn Hắc Xà – gã đàn ông áo choàng đen với ánh mắt sắc như dao. "Phép thuật gì mà kinh dị thế này?" cô thầm nghĩ, tim đập thình thịch. Nhưng trước khi cô kịp chạy, Trần Minh Tuấn đã lao tới, tay tỏa sáng xanh rực, tạo thành một lá chắn vô hình chặn luồng sáng đỏ của Hắc Xà. "Đi ngay, Hắc Xà! Đây không phải chỗ cho ngươi!" Tuấn gầm lên, giọng đầy uy lực.

Hắc Xà cười khẩy, giọng trầm như rắn rít. "Trần Minh Tuấn, ngươi vẫn cứng đầu. Cô gái này đang phá luật – dùng phép thuật để làm giàu. Ngươi nghĩ ta sẽ để yên?" Linh Chi nghe mà ngớ người. "Phá luật? Tôi chỉ làm xà phòng thôi mà!" cô hét lên, quên cả sợ. Hắc Xà liếc cô, ánh mắt khiến cô rùng mình. "Ngươi không thuộc về nơi này, cô gái. Rời đi, hoặc ta sẽ khiến cả làng này trả giá."

Tuấn đẩy Linh Chi ra sau, ánh sáng xanh trên tay anh bùng lên mạnh hơn. "Ngươi dám động đến cô ấy, ta sẽ không tha!" Hắc Xà nhếch môi, nhưng thay vì tấn công, gã vung áo choàng, biến mất trong làn khói đen. Ngọn lửa trên kệ hàng cũng tắt ngấm, để lại mùi khét lẹt. Linh Chi thở phào, nhưng chân cô run đến mức suýt ngã. "Anh Tuấn... chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Tuấn quay lại, kiểm tra xem cô có bị thương không. "Cô ổn chứ? Hắc Xà là một Kẻ Săn – hắn thuộc nhóm muốn độc chiếm phép thuật. Hắn không đùa đâu." Linh Chi cau mày. "Nhưng tôi có làm gì sai đâu? Xà phòng của tôi chỉ... hơi có tí phép thuật thôi!" Tuấn thở dài, ánh mắt phức tạp. "Cô không hiểu. Phép thuật ở đây là bí mật. Nếu lộ ra ngoài, cả làng sẽ gặp nguy."

Linh Chi im lặng. Cô không muốn gây rắc rối, nhưng bỏ cuộc không phải phong cách của cô. "Vậy chúng ta phải làm gì? Ngừng kinh doanh? Hay... đấu với hắn?" Tuấn nhìn cô, bất ngờ trước sự gan góc. "Cô đúng là... không sợ trời, không sợ đất. Nhưng để đấu với Kẻ Săn, cô cần biết thêm về phép thuật. Và cô phải học cách tự bảo vệ mình."

Sáng hôm sau, Linh Chi quyết tâm không để Hắc Xà phá hủy giấc mơ của mình. Cô triệu tập đội ngũ trong xưởng – giờ đã có năm người, bao gồm bà Năm và hai cô gái trẻ trong làng. "Mọi người, chúng ta sẽ mở rộng sản xuất! Không chỉ xà phòng, tôi muốn làm thêm kem dưỡng da thảo mộc. Ai đồng ý, giơ tay!" Cả nhóm hào hứng giơ tay, trừ Tuấn, đứng khoanh tay ở góc phòng. "Cô điên rồi. Hắc Xà vừa đe dọa mà cô còn muốn làm lớn hơn?" Linh Chi nháy mắt. "Anh Tuấn, chính vì hắn đe dọa, tôi càng phải thành công. Để hắn thấy tôi không dễ bị bắt nạt!"

Tuấn lắc đầu, nhưng khóe môi cong lên. Anh đồng ý dạy Linh Chi một chút về phép thuật để tự vệ. Trong khu vườn sau nhà, anh chỉ cô cách cảm nhận "luồng khí tự nhiên" – thứ năng lượng mà Người Gieo như anh sử dụng. "Hít thở sâu, tưởng tượng cô đang hòa vào đất, nước, cây cối," Tuấn hướng dẫn, đứng sát bên cô. Linh Chi cố tập trung, nhưng mùi mồ hôi thoang thoảng từ anh làm cô... hơi mất tập trung. "Anh đứng xa chút đi, tôi không thở nổi!" cô bối rối nói. Tuấn cười lớn. "Cô gái hiện đại mà dễ đỏ mặt thế à?"

Sau vài lần thử, Linh Chi bất ngờ khiến một cành cây gần đó rung nhẹ. Cô reo lên: "Tôi làm được! Tôi là thiên tài!" Tuấn gật đầu, nhưng cảnh báo: "Đây chỉ là bước đầu. Phép thuật cần thời gian. Đừng tự mãn." Linh Chi gật gù, nhưng trong đầu đã nghĩ đến việc dùng phép thuật để tạo kem dưỡng da siêu tốc. "Nếu tôi học được như anh, chúng ta sẽ thống trị thị trường mỹ phẩm thập niên 80!" cô tuyên bố, khiến Tuấn bật cười.

Trong khi đó, việc kinh doanh của Linh Chi ngày càng phát triển. Kem dưỡng da thảo mộc, với công thức hiện đại của cô và chút "gia vị phép thuật" từ Tuấn, trở thành cơn sốt. Thương lái từ các tỉnh lân cận bắt đầu tìm đến, và tên tuổi "Linh Chi Thảo Mộc" lan xa. Nhưng cùng với thành công, những lời xì xào cũng xuất hiện. Một số người trong làng bắt đầu nghi ngờ: "Sao xà phòng của cô Linh Chi thơm lạ lùng thế? Có phải... có phép thuật không?"

Linh Chi cố giữ bí mật, nhưng cô biết Hắc Xà không từ bỏ dễ dàng. Một buổi chiều, khi cô và Tuấn đang kiểm tra nguyên liệu trong rừng, họ phát hiện dấu chân lạ và những cành cây bị cháy xém. Tuấn cau mày. "Hắc Xà đang theo dõi chúng ta. Hắn muốn tìm bằng chứng." Linh Chi nắm chặt chiếc vòng bạc, cảm giác nó lại nóng lên. "Anh Tuấn, nếu hắn mạnh thế, sao không tấn công luôn? Hắn sợ gì?" Tuấn lắc đầu. "Không phải sợ. Hắn muốn cô tự lộ phép thuật, để có cớ tiêu diệt cả làng."

Linh Chi rùng mình, nhưng cô không muốn Tuấn thấy mình yếu đuối. "Vậy chúng ta phải nhanh hơn hắn. Tôi sẽ mở một phiên chợ lớn, mời thương lái từ khắp nơi. Nếu sản phẩm của tôi nổi tiếng, hắn không dám động đến chúng ta!" Tuấn nhìn cô, ánh mắt xen lẫn lo lắng và ngưỡng mộ. "Cô đúng là... không giống ai. Nhưng tôi sẽ ở bên cô."

Đêm đó, khi Linh Chi ngồi viết kế hoạch cho phiên chợ, cô nghe tiếng gõ cửa. Tuấn bước vào, tay cầm một chiếc vòng tay làm từ dây leo, lấp lánh ánh sáng nhạt. "Đeo cái này. Nó sẽ bảo vệ cô nếu Hắc Xà tấn công." Linh Chi đỏ mặt, lắp bắp: "Anh... làm cái này từ khi nào?" Tuấn gãi đầu, lúng túng. "Thì... vừa làm. Cô đừng nghĩ nhiều!"

Cô đeo vòng, cảm giác ấm áp lan tỏa. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng nổ vang lên từ xưởng. Linh Chi và Tuấn lao ra, chỉ thấy khói bốc lên mù mịt. Một giọng nói lạnh lùng vang vọng: "Cô gái, thời gian của ngươi sắp hết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro