15. Cha sinh mẹ đẻ lần đầu thấy được cảnh tượng như này

Tên sát nhân gục đầu xuống bàn như thể vừa trải qua một buổi therapy bằng mì Ý và tổn thương tinh thần. Còng số 8 sáng loáng, lặng lẽ siết lấy cổ tay hắn, món phụ kiện không ai mời mà vẫn đến.

Vicky, váy cưới vẫn còn hoàn hảo một cách đáng ngờ, ngồi thoải mái trên ghế nhựa của FBI như thể đang chờ order món tiếp theo. Trên tay là chiếc nĩa, cô đang... xoay nốt sợi mì cuối cùng như một ceremony kết thúc.

Will, đứng gần đó, gãi đầu. Mắt nhìn Vicky với vẻ khó gọi tên, vừa choáng, vừa cảm phục, vừa muốn kiểm tra tâm lý cô. Hoặc bản thân.

Hannibal tựa nhẹ vào tường, ánh đèn lạnh hắt lên sống mũi cao, trông không khác gì quý ông vừa đi xem *Carmen về – chỉ thiếu một ly rượu vang đỏ và bản nhạc nền của Bach.

Cửa bật mở.

Jack bước vào. Dừng lại. Nhìn quanh.

Góc phải: hung thủ. Gục.

Góc trái: nhân chứng. Ăn mì.

Giữa phòng: đặc vụ đang gãi đầu.

Góc xa: Hannibal Lecter. Đẹp và im lặng một cách đáng lo.

Jack thở ra, giọng mệt mỏi như đã gọi nhầm Uber ba lần liên tiếp.

"Chúa ơi... tôi thuê cô làm mồi nhử, không phải MC chương trình hài đâu."

Vicky nuốt xong sợi mì, lau miệng bằng giấy ăn Hannibal đưa.

"Thì ít nhất tôi cũng khiến hắn tự dâng tay vào còng. Có ai từng làm được chưa?"

Không khí im lặng trong một nhịp.

Will liếc Jack. Jack liếc Hannibal. Hannibal liếc... phô mai còn thừa.

Will lẩm bẩm.

"Cô ấy khiến hắn tự nấu ăn, tự thả con tin, rồi... tự bắt mình."

Jack giận không nổi.

"Lần sau nếu FBI mở tiệc buffet phá án, tôi sẽ gọi cô đầu tiên."

Vicky nhướng mày.

"Nhớ thêm món tráng miệng. Tôi thích crème brûlée."

Hannibal không nói gì, chỉ âm thầm ghi nhớ.

Ngày hôm sau, không một lí do nào, Vicky đang có mặt tại một quán cà phê nơi góc phố với Jack, một FBI.

Một quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi ánh đèn vàng rọi xuống từng hạt bụi lơ lửng giữa không khí thơm lừng mùi espresso. Vicky ngồi bắt chéo chân, khuỷu tay chống lên bàn. Trước mặt cô là một cốc cà phê đang tỏa khói, và một chiếc bánh donut... đã bị nhúng vào chén mắm tôm vì lý do hoàn toàn không khoa học: "Cho vui"

Jack nhìn cảnh tượng ấy mà không giấu nổi sự hoảng hốt.

Jack nhíu mày

"Cô thu hút sát nhân như nam châm hút dao mổ"

Vicky nhướn mày, liếm mép như thể đang ăn cao lương mỹ vị. Nhưng thực tế cô chỉ đang ăn bánh donut bình thường. Còn cái bánh donut bị nhúng vào chén mắm tôm đang nằm ở chỗ khác.

"Cảm ơn... tôi nghĩ? Mà anh định khen hay đe dọa vậy?"

Jack thở dài, đưa tay gãi đầu.

"Tôi không rõ nữa. Nhưng cô có nghĩ đến chuyện giúp chúng tôi phá án lâu dài không? Làm mồi nhử chẳng hạn. Hoặc... cố vấn hiện trường?"

Vicky ngả người ra sau, cười khùng khục.

"Mồi nhử? Cái từ đó nghe như tôi là tép rang vậy. Anh định dụ sát nhân bằng nước chấm hay gì?"

Jack nghiêm giọng, nhưng mắt ánh lên tia bất lực quen thuộc khi đối diện với cô.

"Cô là cá hồi vàng, Vicky. Hiếm, khó bắt, và được giá"

"Cá hồi mà đi ăn donut chấm mắm tôm thì có bị trả lại chợ không?"

Jack nhún vai nhưng không phủ nhận.

"Miễn là nó thu hút được hung thủ, thì tôi sẽ chi tiền để mua cả đàn cá luôn"

Vicky nghiêng đầu, giọng châm chọc.

"Ờ, thế đội đặc nhiệm của anh là loại full option đúng không? Có giáp chống đạn, máy bay không người lái, và cả... bảo hiểm y tế toàn diện chứ?"

"Bảo hiểm y tế, nha khoa, hỗ trợ tâm lý, thậm chí có vé xem opera miễn phí nếu cô sống sót sau nhiệm vụ đầu tiên"

Vicky "bưng cà phê lên, khịt mũi"

"Tôi sẽ cần cả ba: bảo hiểm, Matcha latte, và bánh donut miễn phí suốt đời."

Jack gật đầu.

"Thêm một món quà mỗi tháng. Tôi sẽ cho người ghi chú lại."

Vicky nheo mắt nhìn Jack đầy nghi ngờ.

"Anh có chắc là anh không phải sát nhân không? Vì anh vừa mới hiểu tôi quá nhanh đấy"

Jack cười mỉm, như thể đang giấu một bí mật lớn hơn.

"Không, tôi không phải sát nhân. Tôi chỉ là người duy nhất trong lực lượng tin rằng cô có thể khiến chúng tôi phá được vụ án này... theo cách không ai ngờ tới"

"Anh biết không, đó là lời mời hợp tác ngu ngốc nhất... mà tôi từng nghe. Nhưng nó có vẻ vui."

Jack đưa tay ra.

"Thế thì ta có thỏa thuận?"

Vicky đập tay vào tay Jack.

"Có thỏa thuận. Nhưng nếu tôi chết thì anh sẽ bị ám cả đời. Cả đời, Jack."

Jack cười nhếch mép.

"Tôi mong cô sống lâu để dọa người khác, Vicky. Cô sinh ra không phải để chết, mà là để khiến người khác phát điên"

Phòng thí nghiệm tạm của FBI, mùi sát trùng lẫn với mùi giấy tờ cũ và cà phê nguội. Một bầu không khí thường khiến người ta nghĩ đến những bản báo cáo dày cộm, các vụ án đầy ám ảnh và sự nghiêm túc đến phát ngộp.

Nhưng không với Vicky.

Cô đang ngồi xổm giữa sàn, bao quanh bởi hàng chục chiếc găng tay cao su màu tím, hồng và xanh lá, những vật dụng tưởng chừng vô hồn mà cô đang dùng để... lắp thành hình con thỏ. Hai chiếc găng làm tai, một cái cuộn lại làm mũi, và mấy cái còn lại... chưa xác định.

Will vừa bước vào, trên tay còn cầm hồ sơ vụ án, thì đứng khựng lại. Anh mất vài giây để xử lý cảnh tượng này. Trong đầu anh chỉ có đúng ba từ:

"Cái... quái... gì?"

Vicky ngẩng đầu lên, rạng rỡ như thể vừa tìm được cách giải quyết khủng hoảng hạt nhân.

"Hi Will! Tôi đang xem FBI có đủ đồ chơi để lắp hình con thỏ không"

Will chớp mắt. Trái tim anh đánh một nhịp không đúng nhịp. Có thể là do ánh đèn huỳnh quang, hoặc do ánh mắt của cô, hoặc... do chiếc mũi con thỏ găng tay đang rung rung khi cô cười.

Will lẩm bẩm, như nói với chính mình.

"Tại sao một người có thể vừa từng bị bắt cóc, vừa ăn mì ý, vừa cười như vậy được?"

Vicky vừa vuốt phẳng một chiếc găng bị phồng"

"Dễ mà. Bị bắt cóc không làm mất khẩu vị, còn mì ý ngon thì cười thôi. Tôi có bị bắt cóc khỏi lương tâm đâu"

Will không biết nên cười hay nên đưa cô đi kiểm tra tâm lý. Cuối cùng anh chọn cách đơn giản: anh ngồi xuống cạnh cô, để chiếc hồ sơ dày cộm sang một bên.

Trong đầu anh, hàng loạt suy nghĩ va vào nhau như xe trong bãi đỗ mùa Giáng sinh. Nhưng nổi bật nhất là một dấu hỏi đỏ rực.

'Mình có đang... cảm thấy gì đó với cô ấy không?'

Anh liếc sang Vicky. Cô đang chọc ngón tay vào "con thỏ" như thể thuyết phục nó đứng vững. Có một sợi tóc vương trên má mà cô không nhận ra.

Will lặng lẽ quan sát, tay định định giơ cao nhưng nó lại hạ xuống một cách nhanh chóng.

"Cô nên nghỉ ngơi. Mọi chuyện có thể... nhiều hơn cô nghĩ"

Vicky nhún vai.

"Thì cứ để nó nhiều đi. Tôi mệt thì tôi ngủ, đói thì em ăn, còn nguy hiểm thì... chạy nhanh hơn người chậm nhất là được"

"Lỡ tôi là người chậm nhất thì sao?"

Vicky liếc mắt cười.

"Thì tôi lôi anh theo. Dù sao FBI cũng nên có ai đó làm gương mặt thương hiệu"

Will định nói gì đó nữa, nhưng thay vào đó, anh chỉ nhìn cô kỹ hơn, lặng hơn. Dưới vẻ ngoài lập dị và nụ cười ngang tàng ấy là điều gì đó rất thật. Rất sống. Rất... khiến người ta muốn bảo vệ, dù lý trí gào lên rằng không nên dính vào.

Anh quay đi, nhưng trong lòng là một cảm giác lạ, vừa ấm vừa nguy hiểm như thể vừa bước chân lên một bệ phóng không kiểm soát.

______________

*Carmen là vở opera Pháp của Georges Bizet, lời tiếng Pháp các bài hát của Henri Meilhac và Ludovic Halévy, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Prosper Mérimée xuất bản lần đầu năm 1845, vốn lấy ý tưởng từ bài thơ Цыганы của Alexander Pushkin xuất bản năm 1824.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro