Phần 3
Yo-Han đến tòa án. Anh ấy là ngôi sao của nơi này và sớm trở thành ngôi sao của toàn bộ hệ thống tư pháp ở Hàn Quốc. Tất cả là nhờ một chương trình trực tiếp về phòng xử án sẽ được phát sóng trên truyền hình. Anh yêu nó, việc mọi người ngưỡng mộ anh và coi anh như một vị thần. Quyền lực và quyền kiểm soát là tất cả những gì anh ta muốn trong cuộc sống, mọi khía cạnh của cuộc sống của anh ta đều bị thúc đẩy bởi nỗi ám ảnh của việc kiểm soát và thao túng cuộc sống của người khác. Anh ta 40 tuổi, độc thân và không có gia đình, cha mẹ đã mất. Anh ấy rất vui vì điều đó. Yohan không gần gũi với họ cho lắm. Họ chỉ xem anh ấy như một người thừa kế gia sản, công ty và tài sản, và đó là cách anh được nuôi dưỡng. Sau khi họ qua đời, Yohan vẫn giữ công ty gia đình nhưng thuê người quản lý. Anh ấy luôn muốn trở thành một thẩm phán, và mặc dù anh bắt đầu sự nghiệp của mình khá muộn (do sự phản đối của cha mẹ anh ấy), anh ấy hiện là một trong những thẩm phán thành công nhất ở Seoul. Yohan cũng không bao giờ quan tâm đến việc ở trong một mối quan hệ. Anh ấy hẹn hò với nam và nữ, nhưng hẹn hò có lẽ không phải là từ thích hợp, giống như tình dục thông thường hơn. Anh không nghĩ mình có thể gặp được người giữ được anh lâu dài. Tuy nhiên, anh chắc chắn rằng cậu bé mà anh gặp ngày hôm qua sẽ giúp anh giải trí trong một khoảng thời gian. Anh đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé. Cao, vừa vặn, đôi mắt to đen láy, đôi môi căng mọng. Cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt hoàn hảo. Ngay cả với mái tóc rối bù và sô cô la trên môi. Ngoài ra, thực tế là cậu bé ngưỡng mộ Yohan rất nhiều. Cách Ga-On nhìn, với đôi mắt ngây thơ ấy, giống như một lời mời gọi để bắt đầu trò chơi thú vị này. Anh đã chơi trò chơi này nhiều lần, thợ săn và con mồi. Tuy nhiên, đây có thể là trò chơi thú vị nhất mà anh từng chơi. Ga-On trông giống như một mục tiêu dễ dàng, nhưng Yo-Han có cảm giác rằng có thể có điều gì đó đặc biệt ở cậu. Thực tế này thực sự làm anh ấy phấn khích. Bây giờ anh ấy chỉ cần bắt đầu trò chơi và anh biết chính xác phải làm như thế nào. Sau khi vào tòa nhà, Yohan đi thẳng đến văn phòng của Min Jung-Ho. Anh gõ cửa và bước vào mà không cần đợi câu trả lời. Anh đặt tập tài liệu của Ga-On trên bàn của ông ta.
- "Chào buổi sáng thẩm phán Min Jung-Ho" Min Jung-Ho rõ ràng rất ngạc nhiên trước chuyến thăm này và có vẻ lo lắng.
- "Chánh án Kang Yo-Han, rất vui được gặp anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
- "Tôi đến đây để nói về cậu bé."
- "Một cậu bé? Ồ ... cậu thực tập sinh. Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi không biết cậu đã gặp cậu ấy rồi." -
- "Vâng, hôm qua lúc 7 giờ tối khi cậu ấy đang làm bài tập do ông giao" Min Jung-Ho trông còn lo lắng hơn bây giờ.
- "Chà, cậu ấy không hoàn thành đúng hạn, nên tôi đề nghị cậu ấy ở lại thêm một chút, nhưng chắc chắn là không lâu như vậy."
- "Vậy à? Nhiệm vụ này là của một thẩm phán tân binh, không phải một sinh viên đại học 18 tuổi."
- "Chà, cậu ta có vẻ tham vọng, tôi nghĩ cậu ta có thể đảm đương được."
- "Rõ ràng ... Từ bây giờ, tôi sẽ là người giám sát cậu ấy, tôi sẽ lo việc thực tập của cậu ấy và không ai khác can dự vào." Min Jung-Ho đã bị sốc trước câu nói này.
- "Nhưng thưa Chánh án, tôi thấy không hợp, anh là người đứng đầu tòa án này, không nên đối xử với học sinh."
- "Chính xác, tôi là người đứng đầu nơi này và các quyết định của tôi là cuối cùng, ông không có tư cách chất vấn chúng. Ngày mai khi cậu bé đến đây, hãy cử cậu ấy đến văn phòng của tôi."
- "Vâng, thưa Chánh án"
- "Tuyệt vời, chúc một ngày tốt lành." - Yo-Han cho ông ta một nụ cười tinh quái rồi bỏ đi.
Bây giờ bước đầu tiên đã được thực hiện. Hãy chờ đợi con mồi ...
Đó là thứ tư, Ga-On đang đợi bên ngoài văn phòng của Min Jung-Ho. Anh ấy rất căng thẳng. Anh không biết mình phải chờ đợi điều gì. Cuối cùng, anh quyết định gõ cửa. Anh hít một hơi thật sâu và bước vào văn phòng.
- "Chào buổi sáng thẩm phán Min Jung-Ho, tôi muốn giải thích những gì đã xảy ra vào thứ Hai. Tôi .."
- "Không thành vấn đề, từ giờ Chánh án Kang Yo-Han là người giám sát cậu. Hãy đến văn phòng của anh ấy, nó ở tầng 10." Ga-On không trả lời, anh chỉ nhìn chằm chằm vào vị thẩm phán.
- "Phần nào trong câu tôi nói mà cậu không hiểu, cậu bé? Cứ làm theo những gì tôi đã nói."
- "Vâng, thẩm phán Min Jung-Ho" Ga-On bước ra ngoài, hoàn toàn bị sốc trước tình tiết này.
Anh bước lên tầng 10 và nhận thấy rằng thực ra chỉ có một văn phòng lớn. Trên cửa có một tấm biển có tên Thẩm phán Kang Yo-Han. Anh thấy mình đã đến đúng chỗ. Anh gõ cửa và ngay lập tức nghe thấy giọng của thẩm phán
- "Mời vào, Ga-On" Anh bước vào và thấy vị thẩm phán đang ngồi ở bàn, xem qua một số tài liệu.
- "Xin chào, thế nào ...?"
- "Làm sao tôi biết đó là em?"
- "À vâng..."
- "Không ai khác có thể vào tầng này mà không cần hẹn trước, và tôi không có bất kỳ cuộc hẹn nào hôm nay, nên theo logic thì chỉ có thể là em vì hôm qua tôi đã yêu cầu thẩm phán Min Jung-Ho gửi em đến đây hôm nay" Ga-On nhìn thẩm phán với sự bối rối.
- "Được rồi, cũng có lý, nhưng tại sao Thẩm phán Min Jung-Ho không còn là người giám sát của tôi nữa?"
- "Anh ấy rõ ràng không phải là một lựa chọn tốt cho em, đánh giá theo những gì tôi thấy vào thứ Hai. Tôi khá chắc mình có thể hướng dẫn em tốt hơn" Ga-On chỉ gật đầu nhưng thậm chí không nhìn vào giám khảo.
- "Trông em có vẻ không thuyết phục, nhưng đừng lo, tôi chắc rằng chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau. Theo nhiều cách ..."
-
"Xin lỗi?" Ga-On nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của vị giám khảo. Có một cái gì đó kỳ lạ về nó. Anh đột nhiên cảm thấy thực sự khó chịu. Yo-Han nhận thấy điều này và nói thêm:
- "Tôi chỉ nói đùa thôi, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. Đây là cơ hội để em học hỏi thêm rất nhiều điều so với các bạn đồng môn, hãy tận dụng nó."
- "Đương nhiên là vậy thưa thẩm phán, cảm ơn vì cơ hội này." Ga-On mỉm cười
"Tuyệt vời, bàn làm việc của em ở đây, đừng lên các tầng khác khi chưa có sự cho phép của tôi. Ở tầng này có nhà vệ sinh và bếp nên bạn có mọi thứ em cần. Tôi đã quyết định rằng em cũng sẽ hỗ trợ tôi vào thứ Sáu. Đầu tiên, thử việc trực tiếp. Bây giờ hãy ngồi xuống và đọc các tệp tài liệu này đi.
- " Thật sao! Tôi có thể tham gia?" Ga-On vô cùng phấn khích và cười như điên.
- "Ừ, giờ đi làm đi."
- "Cảm ơn ngài."
Ga-On cầm tập tài liệu và bước vào văn phòng nhỏ được kết nối với văn phòng thẩm phán lớn. Anh ngồi vào bàn và bắt đầu đọc hồ sơ. Anh thực sự rất vui, ngày này tốt hơn thứ hai rất nhiều. Thẩm phán có vẻ là một người đàn ông tuyệt vời, ngoại trừ những trò đùa quái đản và chỉ cho phép anh ở tầng này. Nhưng không sao cả, không phải trả một cái giá cao để có thể tham gia vào một phiên tòa xét xử trực tiếp.
Yo-Han biết mình đã thực hiện một bước đi thành công khác trong trò chơi này. Bây giờ anh đã có cậu bé gần anh hơn. Và anh ấy ngày càng thích trò chơi này hơn, cách Ga-On phản ứng với lời nói, ngôn ngữ cơ thể, nét mặt của cậu ấy. Anh ấy thích tất cả. Tuy nhiên, anh biết rằng anh phải cẩn thận. Mọi thứ phải sẵn sàng trước khi anh ấy thực hiện bất kỳ động thái nghiêm túc nào. Anh thực sự muốn có cậu bé này, nhưng nếu có gì đó không ổn, nó có thể làm phức tạp cuộc sống của anh ta.
==========
Nếu thấy thích thì cho mình xin 1 vote nha :)))))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro