Chap 7
Những ngày cách ly chán đến phát mốc hết cả người, kiểu người như Santa vốn dĩ không thể yên ổn ở yên trong nhà lại không thể làm gì khác hơn là ngày nào cũng phải nằm bên cửa sổ, chán đến mức bắt đầu đếm cây liễu phía đối diện có bao nhiêu cành, một mặt thì lén liếc mắt nhìn Lưu Vũ.
"14, 15, 16... Wao! Lưu Vũ, cậu nhìn bên kia có một con chim! Có phải không, có phải hay không!"
Vốn dĩ Lưu Vũ đang ngồi trước đàn piano nghiêm túc luyện tập thì bị Santa cắt ngang lần thứ n, không thể chịu nổi mà ngừng chơi, cậu nghiến răng nhìn Santa đang vô cùng phấn khích vì đã phát hiện ra con chim.
"Đại ca, tôi đang luyện đàn, anh có thể đừng có kinh ngạc nữa được không?"
Santa bị Lưu Vũ trừng mắt một cái như thế thì ngoài mặt bĩu môi tủi thân, trong lòng lại thầm vui vẻ vì cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lưu Vũ, rời mắt khỏi cửa sổ, kéo lê dép bước đến ghế sofa, khẽ thì thầm.
"Chỉ cho quan viên phóng hoả, không cho dân chúng đốt đèn sao."
Lưu Vũ nghe thấy điều này thì lông mày nhướn lên, đôi mắt trợn tròn, cậu rất tức giận vì cậu ở đây để luyện đàn, còn Santa bên cạnh lại nói nhảm và quay ngược lại tủi thân với cậu, cậu mới là người cảm thấy oan ức mới đúng chứ.
"Biết bản thân là thường dân, còn tôi là quan viên, nhận rõ được thân phận địa vị như vậy thì về phòng chơi game đi, đừng ở đây quấy rầy tôi."
Santa đặt mông ngồi xuống sofa, khoanh tay và hơi hất hàm, híp mắt nói từng chữ.
"Tôi không về."
Cười chết đi được, thật vất vả mới được thầy giáo nhỏ chú ý, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu chọc cậu?
Lưu Vũ tức giận, đến luyện đàn cũng không thèm nữa, học theo tư thế khoanh tay của Santa, cũng ngả người dựa về phía sau một chút cùng hắn giằng co.
Anh nóng tính, tôi còn nóng tính hơn anh nhé.
Santa nhìn thấy Lưu Vũ đang chiến đấu với mình, cảm thấy mọi thứ đột nhiên trở nên thú vị, vì vậy hắn nhướng mày ra hiệu cho Lưu Vũ.
"Tại sao chúng ta không thi đấu? Nếu cậu thắng, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy cậu tập đàn nữa. Nếu cậu thua...tôi muốn làm gì thì làm?"
Lưu Vũ không muốn nhận thua đột nhiên bị lời nói của Santa kích động, thi thì thi, ai sợ ai, hơn nữa Lưu Vũ cậu làm sao có thể thua?
Lưu Vũ tràn đầy tự tin khi nhìn thấy Santa bày bàn cờ năm quân trước mặt, cậu chưa bao giờ chơi thua trò chơi này kể từ khi còn nhỏ.
Santa khoanh tay một cách khiêm tốn, dựa vào lưng ghế sofa một cách thoải mái.
"Cậu chơi quân đen thì đánh trước, nhường cậu một chút, đến lúc thua cũng đừng khóc nói tôi bắt nạt cậu."
Lưu Vũ khịt mũi khinh thường, trừng mắt cầm quân cờ đen lên.
"Đã nói rồi đấy, sau khi anh thua thì không được phép quấy rầy lúc tôi luyện đàn nữa."
"Dĩ nhiên rồi."
Tuy nhiên, ván cờ này không dễ thắng như Lưu Vũ dự đoán, trong khi suy nghĩ về cách bố trí tổng thể của bàn cờ, cậu đã chú ý đến các chi tiết của quân cờ trắng, nhưng cậu không ngờ rằng Santa cũng chơi khá được. Lưu Vũ giơ quân cờ đen rất lâu mà không hạ xuống, vì vậy Santa tâm tư xấu xa liền thúc giục.
"Thế nào, nếu không thì nhận thua đi, thua tôi cũng không có gì phải xấu hổ."
Một tiếng cười to tràn vào trong tai Lưu Vũ, Lưu Vũ ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời đem quân cờ đen đặt vào một vị trí hiểm yếu.
Thế tấn công và phòng thủ đột ngột thay đổi.
Nụ cười giễu cợt của Santa hơi thu lại, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái xoay quân cờ trắng, nhìn bàn cờ rồi đột nhiên cười lớn, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh cười trong mắt dường như có vòng xoáy mê hoặc, nói ra một câu hoàn toàn nằm ngoài dư đoán của Lưu Vũ.
"Cậu muốn tôi đặt nó ở đâu?"
Cái gì......?
Lưu Vũ hơi ngẩn ra, chơi cờ năm quân như thế nào mà còn đi hỏi đối thủ muốn anh ta đặt nó ở đâu, cũng không biết đằng sau khuôn mặt đang tươi cười như con sói xám kia của Santa là đang nghĩ đến ý tưởng gì, cậu nhìn Santa một cách nghi ngờ.
"Anh làm cái gì? Không phải là chơi không lại tôi, muốn thua cũng không khó coi như vậy đi."
Santa bĩu môi một cái, Lưu Vũ quá coi thường hắn, phớt lờ sự nghi ngờ và thúc giục của Lưu Vũ.
"Nói nhanh đi, sau khi đi ngang qua thôn này cũng không có cửa hàng này nữa đâu."
Lưu Vũ chỉ vào một vị trí, Santa liền cẩn thận đặt quân cờ trắng vào đó.
Lưu Vũ có chút bối rối, cái thao tác này của Santa là đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ mỗi nước cờ đều rất quan trọng, tại sao hắn lại tùy tiện nghe lời cậu như vậy?
"Anh ... bị ngu rồi?" Lưu Vũ ngập ngừng hỏi Santa, cầm một quân cờ đen hạ xuống.
"Đương nhiên là tôi—" Santa kéo dài thanh âm, ném quân cờ trắng trong tay lên không trung, sau đó vững vàng bắt lấy nó trong lòng bàn tay, cười tùy ý, ánh mắt phức tạp khiến trong lòng Lưu Vũ chợt lóe lên.
"Đều nghe lời cậu."
Đôi mắt sáng ngời kia phảng phất chứa cả mùa hè, nóng bỏng như thiêu như đốt, tựa như mặt trời không ngừng chiếu vào trái tim Lưu Vũ.
Lưu Vũ run run cầm quân cờ đen, đầu óc rối bời chơi sai nước cờ, nhưng cậu không thể thu hồi quân cờ đó lại, bĩu môi bày tỏ sự hối hận, lại không nghĩ tới Santa trực tiếp hạ quân cờ ở vị trí khá xa bên cạnh.
Nhưng anh ta chỉ còn cách hai quân cờ nữa là chiến thắng rồi.
Santa có thể thực sự không nhìn thấy sao? Hay là người trước mặt đang thật lòng giả vờ hồ đồ?
Tại sao, tại sao Santa lại làm điều dư thừa này?
Quân cờ đen mà Lưu Vũ sắp giành được chiến thắng đột nhiên đặt xuống ở một vị trí khác, dù bận vẫn dành thời gian để xem phản ứng của Santa, nhưng thật bất ngờ, Santa đã chơi một quân cờ trắng không hề quan trọng một cách rất bình tĩnh.
Không ngạc nhiên khi trò chơi kết thúc với chiến thắng thuộc về Lưu Vũ.
Lưu Vũ âm thầm thu dọn bàn cờ, thắng rồi nhưng trong lòng không vui như tưởng tượng, bí ẩn trong lòng càng ngày càng lớn. Đôi mắt của Santa vừa rồi, lời thì thầm "không phải trò đùa" ngày hôm qua, một ý tưởng gần như không thể tin được cứ sôi sục trong tâm trí Lưu Vũ.
Santa... sẽ không phải đối với cậu có ý tứ đó chứ?
Ngay lập tức, Lưu Vũ nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, điều này làm sao có thể, Santa rõ ràng trước đây ghét cậu nhất, cậu thiếu chút nữa quên mất điều này.
Nhưng Santa không còn quấy rầy Lưu Vũ luyện đàn mà đã trở lại phòng ngoan ngoãn chơi trò chơi, nghĩ đến vẻ mặt mờ mịt hoang mang của Lưu Vũ khi hắn đột nhiên nói "Đều nghe lời cậu", cùng với đôi tai đỏ bừng mà chính cậu ấy cũng không nhận ra. Santa đột nhiên cảm thấy rằng hắn rất có hy vọng, việc Lưu Vũ bị hạ gục chỉ còn là vấn đề thời gian.
Còn về việc thắng thua trong trò cờ năm quân....
Nếu đối diện là Lưu Vũ thì có vấn đề gì?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro