Chương 1
“Em là chú cá voi vừa cô độc vừa khiến người khác đau lòng..
...cũng là cậu bé anh đặt trên đầu trái tim để yêu thương.”
“Em dùng ánh mắt để diễn xuất, anh dùng nước mắt để yêu em.”
Santa và Lưu Vũ hai người trước đó chưa từng quen biết nhau, nhờ một chương trình, hai vòng biểu diễn, ba lượt battle mà tương thức tương tri... là duyên, là nợ, là phận cũng lại là mệnh.
Santa từ Nhật Bản tới Trung Quốc tham dự Sáng tạo doanh 2021, bên cạnh anh còn có những người bạn cùng công ti cũng tới tham gia. Cho dù vậy cũng không thể khiến cho anh ngay lập tức quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây, một thành phố xa lạ, ngôn ngữ bất đồng và quan trọng hơn đó chính là sắp tới, anh cùng đồng đội phải cùng nhau trải qua một chương trình sống còn, rất gay gắt và khốc liệt.
Anh và các đồng đội cùng nhau bắt đầu học tiếng Trung, cùng nhau luyện tập cho tiết mục biểu diễn đầu tiên, tiết mục ra mắt này anh và Rikimaru cùng nhau hợp tác.
Vài ngày trôi qua cuối cùng cũng tới ngày ghi hình chính thức cho các tiết mục ra mắt của 90 thực tập sinh.
Santa và Riki hoàn thành rất tốt phần biểu diễn của mình và hơn thế nữa đó chính là Santa có một màn freestyle vô cùng ấn tượng, dù gì anh cũng đã từng đạt 3 lần quán quân Thế giới mà.
Tuy nhiên do không khởi động tốt nên Santa có chút mất sức, anh đã phải dừng lại để nghỉ ngơi.
Sau khi phục hồi sức lực anh vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng Santa là một chàng trai rất có giáo dưỡng cho nên suốt những tiết mục phía sau anh vẫn hết sức chăm chú lắng nghe.
Thời gian qua đi rất lâu, có thực tập sinh bắt đầu hỏi: “Còn tiết mục nào nữa không?”
Santa nghe thấy trong tai nghe phiên dịch của mình rằng: “Còn nhóm múa Trung Quốc phong nữa.”
Các thực tập sinh khác nghe xong cũng nhốn nháo cả lên. Santa nghe không hiểu lắm, anh mới học được một chút tiếng Trung, nhưng có một câu anh nghe hiểu được:
“Tôi kì vọng nhóm đó lắm.”
Anh cũng rất kì vọng, lúc nhóm múa Trung Quốc phong đi vào phần ghế xếp hạng tự chọn Santa đã rất để ý, họ chào theo phong cách thời xưa, từ tốn, nhã nhặn, phong cách này hoàn toàn khác với các thực tập sinh tới đây, anh rất thích thú.
Đặc biệt trong nhóm năm người đó, anh bị khí chất của một người thu hút triệt để, dáng người không cao nhưng nho nhã tuấn tú, ôn nhu nhã nhặn, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ giống như một trận gió mùa thu, nhẹ nhàng lướt qua lại như dòng nước mùa xuân dịu dàng lưu chuyển.
Anh lục tìm trong kí ức nhưng không nhớ ra người này, ngày hôm trước có một buổi giao lưu gặp mặt các thực tập sinh có lẽ anh cùng đồng đội tới hơi trễ nên có thể anh đã không để ý tới nam sinh này.
Santa nhìn bảng tên của nam sinh, là hai chữ tiếng Trung mà anh không biết, nhưng anh lại ghi nhớ chữ phiên âm bên dưới “LiuYu”.
Mà lúc này nhóm [Thiên Hạ] của Lưu Vũ và đồng đội đã di chuyển tới cánh gà để khởi động và kiểm tra thiết bị.
Santa nhìn về phía hàng ghế trống ban nãy nhóm [Thiên Hạ] ngồi, miệng vô thức lẩm bẩm “LiuYu, LiuYu”.
Khi Đặng Siêu gọi tên nhóm [Thiên Hạ] vào biểu diễn, từ đó ánh mắt của Santa chỉ dừng lại ở trên người thiếu niên ấy, chưa từng rời đi.
Cả đời này, anh yêu vũ đạo, bị vũ đạo cuốn hút nhưng hôm nay anh phát hiện, hình như có thứ còn cuốn hút hơn các điệu nhảy mười mấy năm qua anh học.
Người thiếu niên mặc một bộ hồng y, cổ tay bó lại, eo nhỏ gài quạt, giống như một thiếu niên thư sinh, chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc, trên tay cầm khăn lụa, ấy thế mà lại không có chút gì không hợp. Người quân tử ấy mang một thân cốt khí, uyển chuyển lay động chiếc khăn mỏng, từng ánh mắt, từng cái hất tay đều mềm mại cuốn hút vô cùng.
Giữa những ngón tay trắng trẻo thon ngọn đó linh hoạt bật ra chiếc quạt nhỏ, không còn mềm mại như chiếc khăn mỏng mà mạnh mẽ cứng cáp như vũ đạo thiếu niên thể hiện, Santa nhìn, nhìn mãi rồi trầm mê.
Tới khi tiếng vỗ tay vang rội phát ra bên cạnh mới khiến anh hoàn hồn lại, thiếu niên mang vẻ mặt nhẹ nhõm sau khi hoàn thành xong phần biểu diễn đang mỉm cười cảm ơn HLV nhận xét, Santa đột nhiên cảm thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm kia đáng yêu muốn chết.
Santa mải nhìn Lưu Vũ mà không để ý các HLV nói gì, anh thấy Lưu Vũ chạy vào bên cánh gà, trước đó cậu có nói gì đó nhưng anh không để ý, Santa quay sang hỏi bạn thân Riki: “Cậu ấy đi đâu vậy anh Riki, cái cậu mà ban nãy chạy vào trong cánh gà đó?”
Riki đáp: “Cậu ấy đi thay trang phục biểu diễn cho tiết mục cá nhân của mình.”
Trong lòng Santa ồ lên một tiếng, anh bắt đầu chờ mong tiết mục cá nhân của cậu thiếu niên này.
Qua một lát Santa đang nói chuyện phiếm với Riki thì thấy tiếng mọi người ồ lên, anh nhìn xuống khán đài, khoảnh khắc ấy, tim Santa đập lệch một nhịp. Thú thật, Santa chưa từng nghĩ có một ngày anh lại nhìn một cậu con trai mà bất giác thốt lên hai chữ “Đẹp quá”.
Lưu Vũ mặc một thân bạch y, phiêu phiêu trong gió, nhẹ như mây trôi, như một vị thần linh bé nhỏ ham chơi mà chạy xuống nhân gian. Vị thần nhỏ kia kiễng chân, gập ngược ngón chân lại khởi động rồi mới bước đi bình thường theo kiểu múa bale.
Santa thử cong chân, anh nói với Riki: “ Đây là phần chân như múa bale vậy, cả ngồi cũng thế nữa.”
Riki vỗ nhẹ vào chân anh, đáp: “Cậu bỏ xuống đi, người ta làm đẹp biết bao nhiêu, nhảy hiện đại chúng ta không làm được mềm mại như vậy đâu.”
Santa cười bỏ chân xuống, Lưu Vũ và Vương Hiếu Thần đã vào vị trí, tiếng nhạc vang lên.
Đã từng bao giờ các bạn cảm thấy người ngay trước mắt nhưng lại rất không chân thực không?
Santa cảm thấy Lưu Vũ rất không chân thực, anh hoài nghi thế gian thật sự có một cậu thiếu niên đẹp đẽ, tinh khiết, như gió như nước vậy ư?
Cậu ấy múa, tà áo trắng theo từng nhịp chân mà xoay chuyển, cánh tay đưa ra rồi thu lại, cuộn thành đóa hoa nhỏ. Đôi chân nhẹ nhàng kiễng lên, xoay eo chuyển động, tà áo lay chuyển đung đưa thành vòng, anh nghe thấy bên tai có tiếng nói.
“Giống như một đóa hoa vậy.”
“Lưu Vũ tuyệt quá”
“Lưu Vũ đẹp quá đi.”
Cậu thiếu niên ngiêng người ra sau, cả thân thể mềm dẻo như một dải lụa, vòng eo tinh tế lộ ra, Santa cảm thấy anh lấy một tay là cũng đủ nắm gọn vòng eo này. Đóa hoa màu trắng đó tỏa sáng giữa sân khấu, tiếng người ồ lên càng ngày càng nhiều, Santa đứng dậy, anh thấy cậu thiếu niên cầm lấy hai chiếc quạt.
Lụa quạt trong tay thiếu niên, vẽ lên không trung bức tranh thủy mặc nho nhã, cậu nhảy từng bước, quạt lụa theo đó dịu dàng lay động.
“Quạt cũng như đang múa vậy.”
Santa vỗ tay, anh không biết nên biểu đạt kích động của mình ra sao, anh chỉ biết dùng những hành động cổ vũ bằng tay trong giới nhảy đường phố để biểu đạt, anh thích màn biểu diễn này.
Rất nhiều năm về sau Santa nhớ lại ngày đóa hoa trắng nở rộ giữa sân khâu lung linh đó, tâm trạng vẫn không hề bình ổn được.
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro