Chap 19

Lưu Vũ cảm thấy loại cảm giác này thật xa lạ, trong đầu cậu trống rỗng, hỗn độn, giống như mọi thứ xung quanh đều hoan toàn vô hình, dù cho cậu cố gắng thế nào cũng không thể cảm nhận được chúng, cậu không hiểu hoàn cảnh bây giờ là thế nào nữa...

Vừa rồi, Santa còn đang hôn cậu, ngài ấy yêu chiều dỗ dành cậu rằng sau khi kết thúc buổi ghi hình sẽ thưởng cho cậu món kem vị dâu tây.

Cậu làm nũng nói muốn ăn hai cái, ngài Santa cũng mỉm cười đáp ứng.

Nhưng tại sao khi Lưu Vũ lần nữa mở mắt ra, cậu lại ở trong một thế giới trắng xóa vô tận, dù có tìm kiếm bao lâu cũng không thể tìm thấy màu sắc nào khác trong khung cảnh vô định ấy. Trong khoảng trắng lặng im này, thời gian như ngừng trôi, cậu suy nghĩ thật kỹ rồi nhớ lại cảnh tượng trước khi rơi vào vô thức—— dây cáp của cậu xảy ra vấn đề, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cậu đã rơi tự do. Cậu nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của rất nhiều người, có tiếng người đang gọi xe cấp cứu, có người đang khiển trách nhân viên của đội đạo cụ, tham âm loạt vào tai cậu chỉ có thể nói là rất ồn ào.

Nhưng đột nhiên giữa những âm thanh xô bồ, một giọng nói đặc biệt dễ nghe và rõ ràng vang lên, đó là ngài Santa, người dường như đang ôm cậu vào lòng và nói: "Em đừng sợ, tôi ở đây rồi..."

Nhưng cậu đuối ưcs đến mức giơ tay cũng không còn sức lực, cậu muốn nói với Santa rằng cậu không sao và cậu chỉ muốn ngủ, nhưng lại không thể nói ra trước khi hoàn toàn nhắm mắt lại. Khi tỉnh lại, cậu đã ở trong thế giới trắng xóa này.

Lần cuối cùng cậu bất lực như vậy là trước mặt mẹ Santa.

Hôm đó Santa ở trong xe náo loạn hồi lâu mới chịu thả cậu ra, xong việc còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Thủy mật đào cũng không tệ lắm."

Lưu Vũ ngượng ngùng, nhưng đã quen với sự không biết xấu hổ của Santa, chỉ bĩu môi lẩm bẩm: "Cầm thú." Rõ ràng biết cậu dễ xấu hổ, còn cố ý dùng sức đỉnh ép cậu rên thật lớn, thậm chí còn cởi bỏ tất cả quần áo của cậu, nhưng chính mình lại ăn mặc chỉnh tề.

Bao cao su mà Lưu Vũ mua là một hộp 10 cái, vừa rồi hai người mới dùng ba cái, Santa cất số bao cao su còn lại vào túi, như chợt nảy ra suy nghĩ bại hoại gì, hắn vòng tay qua eo Lưu Vũ, thần thần ví bí thì thầm vào tai cậu: " Lần sau đừng dùng bao nữa."

Không phải thương lượng, lời nói giống như một thông báo hơn, Lưu Vũ giận dữ bóp chặt đùi Santa, không buông ra, "Không được."

Santa bất lực nhún vai, Hoa hồng nhỏ đã lớn rồi, có chút ngang bướng, không còn nhu thuận như khi còn nhỏ nữa. May mà hắn đã mua rất nhiều loại bao khác nhau, về sau sẽ có nhiều dịp cho cậu trải nghiệm, cũng coi như chút tình thú nhỏ giữa bọn họ.

Sau đó, hai người chỉnh lại quần áo, nắm tay nhau xuống xe trở về nhà của họ. Chưa đi được bao lâu thì trước mặt xuất hiện mọt người phụ nữ lớn tuổi, bà ấy là cố tình chắn ngang lối đi của họ.

"Mẹ?" Thanh âm của Santa hiếm thấy có chút kích động, Lưu Vũ cũng ngước nhìn lên, đó là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, dáng người có chút thon thả hơn hẳn phụ nữ cùng tuổi, bà có mái tóc xoăn được chải chuốt kỹ càng, dưới chân mang đôi giày khá cao.

Mặc dù cậu và Santa đã sống với nhau nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Vũ gặp mẹ của Santa. Santa từng kể, cha mẹ ngài ấy đều ở nước ngoài, hiếm khi trở về, hơn nữa hắn được ông bà ngoại nuôi dưỡng từ nhỏ nên mối quan hệ của ngài ấy với cha mẹ không mặn, không nhạt, chỉ lững lờ như có như không.

"Lưu Vũ?" Mẹ của Santa dường như đặc biệt để mắt đến cậu, bà ấy trực tiếp lướt qua Santa, đi tới trước mặt cậu.

Lưu Vũ không giỏi tiếp chuyện với các trưởng bối, huống chi đây là một trưởng bối hoàn toàn xa lạ, mặc dù cậu vẫn lễ phép chào hỏi nhưng khó mà giấu đi hai tai đỏ bừng. Cậu cúi đầu, mồ hôi chảy thấm ướt cả bàn tay.

"Dì muốn nói chuyện riêng với cháu." Lời này tựa hồ là một câu nói rất bình thường, nghe không hề có chút cảm xúc nào, nhưng lại có thể cảm nhận được một chút mệnh lệnh. Ở đây chỉ có ba người, hiển nhiên là mẹ Santa đang nói về cậu. Lưu Vũ mặc dù có chút lo sợ, nhưng cậu cũng không thể từ chối, dù sao bà ấy cũng là mẹ của Santa.

Trước khi rời đi, Santa vỗ vai cậu, quay về phía mẹ ngài ấy và hùng hồn nói: "Con nhất quyết muốn ở bên Lưu Vũ, mẹ không thể trách em ấy được."

Mẹ Santa không nói gì, chỉ xoay người rời đi trước, không hiểu vì sao Lưu Vũ luôn cảm thấy mẹ Santa không hài lòng với mình, thậm chí ngay cả sắc mặt tốt cũng không muốn cho cậu, không cần suy đoán vòng vo, cũng thấy được bà là không vừa mắt với quan hệ của bọn họ.

Cuộc trò chuyện diễn ra tại một quán cà phê gần nhà, trời đã tối, trong quán cũng không có nhiều người. Lưu Vũ thích ngồi bên cửa sổ, nhưng ở chỗ cậu thường ngồi có người, nên cậu tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống. Không biết là vì ghế sô pha quá cứng, không thoải mái, hay là vừa rồi Santa làm có chút mãnh liệt, mà Lưu Vũ có chút bồn chồn, chỉ muốn sớm kết thúc cuộc trò chuyện không mấy tốt đẹp này.

"Dì và cha Santa gặp nhau là ở trường trung học, cũng xem như hai bọn dì yêu sớm đi." Mẹ Santa nhấp một ngụm cà phê và chậm rãi kể chuyện của mình.

​ Lưu Vũ không hiểu tại sao mẹ Santa lại nói điều ấy cho cậu nghe như vậy, nhưng cậu cũng không tiện xen vào, chỉ đành im lặng lắng nghe.

"Khi đó bọn dì yêu nhau sâu đậm, thậm chí dì còn nghĩ ông ấy là cả thế giới của mình, vì thế sau khi tốt nghiệp đại học, hai người liền kết hôn, Nhưng lấy nhau chưa đầy một năm thì bọn dì bắt đầu cãi nhau. Cháu có muốn biết nguyên nhân là gì không?"

Lưu Vũ ngẩn người, vì dù cậu đồng ý hay không thì người phụ nữ kia vẫn sẽ làm theo ý mình. Cậu chỉ nhớ, bản thân từng nghe Santa nói, bố mẹ ngài ấy chia tay vì quan hệ không tốt, nhưng nếu mối quan hệ này bắt đầu từ khi họ còn trẻ và hai người thật lòng yêu nhau, thì không có lý do gì lại tan vỡ như thế.

"Trước khi kết hôn, hai người đã thoả thuận, chúng ta sẽ là cặp vợ chồng không con cái, tận hưởng thế giới hai người. Lúc đó ông ấy đã hứa với dì rằng ông ấy muốn gắn bó với dì cả đời, không muốn việc có con ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng." Mẹ Santa dừng một chút, thở dài một tiếng mới tiếp tục nói, "Ba tháng sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta đã cãi nhau về vấn đề này. Lý do là vì anh ấy là con một trong gia đình và cần phải thừa kế hương hoả, mẹ anh ấy nói, nếu dì không sinh con thì đó sẽ là dấu chấm hết cho gia đình họ."

"Dì cãi nhau với bố mẹ chồng nhưng vì tình cảm với cha Santa nên dì đã nhượng bộ. Một năm sau, dì sinh Santa. Dì bị băng huyết khi sinh con và sau khi sinh lại bị trầm cảm, cho nên khi Santa 1 tuổi dì đã cùng cha Santa ly hôn."

"Lưu Vũ, dì từng cho rằng không có con cái cũng có thể duy trì hôn nhân, nhưng sau này dì mới nhận ra, có con cái cũng không thể duy trì hôn nhân. Cùng cha Santa bên nhau hơn 7 năm, chúng ta chưa bao giờ cãi nhau vì lý do vật chất, lý do chia tay duy nhất là vì chúng ta không yêu nhau nhiều như tưởng tượng."

"Lưu Vũ, cháu cùng Santa quen biết bao nhiêu năm? Ba năm? Hay là bốn năm? Cho dù hai đứa bên nhau bao lâu, thì sự thật là cả hai cũng không thể níu kéo tình yêu như ban đầu. Cháu nghĩ mình có thể kéo dài bao nhiêu năm? Cháu nghĩ sau này sẽ như thế nào? Ba bốn năm nữa cháu mới có thể có con? Liệu cháu có còn yêu Santa như cháu tưởng tượng không?"

Mẹ của Santa không nói lời nào gay gắt, bà ấy cũng không bắt hai người dừng lại mà chỉ là giúp Lưu Vũ nhận ra, phía sau bức tranh tình yêu màu hồng mà cậu hằng tin tưởng, là hiện thực đen đúa không cách nào phủ nhận, bà như một người lớn tuổi thuyết phục cậu, lời nói của bà rất chân thành, nhưng mỗi lời nói đều chạm vào trái tim cậu, Lưu Vũ cảm thấy ngực mình có chút tức tức, đau âm ỉ.

Cho nên sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cậu đã do dự thật lâu, cuối cùng cậu mới cùng Santa chia tay.

Nếu như định mệnh đã viết sẵn hai chữ chia ly, sao chúng ta không buông tay nhau sớm hơn, không cần cãi vã, tổn thương lẫn nhau, để vết sẹo mau lành hơn, để sau này khi hai người nhìn lại, sẽ chỉ thấy giữa chúng ta chỉ có kỷ niệm đẹp, chứu không phải bộ mặt thay da, đổi thịt không cách nào yêu thương.

Kỳ thật bây giờ Lưu Vũ nghĩ đến chuyện này cũng có chút hối hận, cậu và Santa đã xa nhau hơn nửa năm, lãng phí rất nhiều thời gian bên nhau, nếu có thể trở lại khi đó, cậu nhất định sẽ dùng giọng điệu kiên quyết và cứng rắn nhất nói cho mẹ Santa biết: "Cháu sẽ không yêu ngài Santa nhiều như tưởng tượng, mà cháu sẽ yêu ngài Santa nhiều hơn tưởng tượng."

Nhưng cậu không thể nói với mẹ Santa những lời này, kể cả nói với Santa cũng không thể.

Quay lại hiện tại,...

Có vẻ như cậu thực sự sắp chết rồi.

Santa đã ở trong phòng bệnh được ba ngày, kể từ khi Lưu Vũ rơi từ trên dây cao bảy mét xuống, ngài ấy đã túc trực trong phòng bệnh cả ngày lẫn đêm. Bác sĩ nói, hai ngày nữa Lưu Vũ sẽ tỉnh lại, nhưng đã đến ngày thứ ba, Lưu Vũ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Khi Lưu Vũ tỉnh dậy đã là ngày thứ tư, cậu phát hiện ngài Santa ghé vào mép giường ngủ quên rồi, vóc dáng cao 1m80 nép mình trên ghế, tướng ngủ không được thoải mái lắm, trông có vẻ hơi khố chịu. Lưu Vũ đưa tay sờ lên mặt Santa, cậu ở trong mơ nhìn thấy một người rất giống Santa, lông mày và nốt ruồi đều giống nhau, ngay cả nốt ruồi trên ngực cũng giống hệt nhau. Trực giác mách bảo cậu rằng đó là Santa, nhưng không phải. Đó chỉ là một ảo ảnh có vẻ ngoài giống Santa mà thôi, mà ảo ảnh thì không thể giống như ngài ấy, mang theo trái tim nóng bỏng yêu thương cậu. Vì vậy, Lưu Vũ nhất định phải thoát khỏi ảo cảnh này, lần nữa trở về bên người mình yêu. May mắn làm sao, khi cậu mở mắt thì đã thấy được người ấy bên cạnh.

"Hoa hồng nhỏ...đừng bỏ tôi..."

Dường như người kia đang gặp ác mộng, Santa bắt đầu nói trong giấc ngủ, Lưu Vũ không thể đứng thẳng lên mà chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: "Hoa hồng nhỏ sẽ không bao giờ rời đi."

"Thật không?" Lúc này Santa đã choàng tỉnh, trông thấy người thân yêu đã tỉnh lại, hai hốc mắt ngài ấy lập tức đỏ bừng, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Lưu Vũ trông thấy, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu, đáp: "Thật ạ."

Sau khi ra viện, Lưu Vũ được Santa bảo vệ như bảo bối, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Lưu Vũ cười, đù rằng Santa chỉ là đang làm trầm trọng vấn đề, nhưng Santa vẫn cố chấp và ngài ấy muốn đi theo Lưu Vũ mọi lúc mọi nơi. Lâm Mặc trêu chọc bọn họ là tiểu tình lữ tình thú, nhưng lời nói lại chua chát đến dọa người. Santa tốt bụng đem nguyên lời nói chuyển lại cho Lưu Chương, một tháng sau, Lâm Mặc không bao giờ mời Lưu Vũ đi mua sắm nữa, lý do chẳng qua là đau lưng và đau mông.

Khi Ngày lễ tình nhân đến gần, hoa hồng trở nên đắt hàng, thời điểm này trong năm có lẽ là thời điểm hoa hồng được ưa chuộng nhất. Không chỉ ở các tiệm hoa mà trên đường phố cũng có rất nhiều người ôm giỏ hoa đi bán, hầu hết đều bán hoa hồng đỏ mà người Trung rất thích, ít hơn một chút là hoa hồng trắng.

Lưu Vũ đi ngang qua quảng trường thì bị một cậu bé bán hoa chặn lại, cậu bé trông còn rất nhỏ, khuôn mặt non nớt ngây thơ, khi nói chuyện có chút rụt rè: "Thưa ngài, ngài có cần hoa hồng không?"

Bộ dạng e dè đó chẳng khác nào Lưu Vũ khi xưa, bản thân cậu không khỏi nghĩ thầm.

Những bông hồng trong giỏ vẫn chưa nở hết, những cánh hoa e ấp xếp cạnh nhau, không thấy đựơc nhị hoa ẩn bên trong. Nhưng những bông hoa cực kỳ tươi tắn, màu đỏ thẫm cực bắt mắt. Có lẽ vì ngoài đường có quá nhiều người bán hoa hồng nên trong giỏ của cậu thiếu niên vẫn còn rất nhiều hoa hồng, xem ra bán không được tốt lắm.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh: " Một giỏ này của cháu tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Đây là một đơn hàng lớn, thiếu niên có chút kích động, nhanh chóng tính giá, dùng dây ruy băng buộc những bông hoa hồng trong giỏ lại rồi thắt một chiếc nơ thật đẹp. Sau đấy ngoan ngoãn giao cho người đàn ông cao lớn đã mua hoa, không ai khác ngoài ngài Santa. Nhưng ngài ấy lại không tự mình ôm bó hoa mà dịu dàng trao lại cho Lưu Vũ.

"Có vẻ như ngài Uno rất yêu hoa hồng." Lưu Vũ mỉm cười nhận lấy bó hoa hồng lớn, không khỏi trêu chọc Santa. Có khoảng chục bông hồng trong bó hoa này, cầm khá nặng tay nhưng lại rất thơm.

"Đúng vậy, tôi đặc biệt yêu thích hoa hồng." Santa nắm lấy tay Lưu Vũ, không khỏi cằn nhằn, "Tôi đã bảo em mặc thêm quần bông mà, em nhìn xem em lại không nghe lời, tay lạnh quá."

"Quần bông là cho người già mặc, người trẻ có hỏa trên người, không cần mặc quần bông."

Santa gõ nhẹ lên đầu Lưu Vũ, cười mắng: "Đừng tưởng rằng tôi không biết em đang nói tôi già."

Lưu Vũ lè lưỡi nói: "Ngài đã già rồi."

Santa một tay đem người ôm vào lòng, cắn vành tai phiếm hồng, thấp giọng nói: "Càng già càng dẻo dai."

Lưu Vũ xấu hổ đỏ mặt, đẩy Santa ra, lẩm bẩm: "Từng này tuổi rồi mà vẫn không đứng đắn."

Santa không chút xấu hổ, mạnh miệng nói tiếp: "Có một người vợ xinh đẹp như em thì sẽ không có ai nghiêm túc cả."

Lưu Vũ không nói lại hắn nên đành phải im lặng.

Trên đường về nhà, Lưu Vũ hỏi Santa một vấn đề——"Nếu năm đó người bán hoa hồng là một cậu bé khác chứ chẳng phải cậu, liệu có phải cậu bé đó cũng được ngài đưa về nhà để trở thành Hoa hồng nhỏ không?"

Santa kiên định trả lời, "Sẽ không."

"Hoa hồng nhỏ từ đầu đến cuối đều sẽ chỉ là em."

"Nếu em không muốn trở thành hoa hồng nhỏ của ngài thì sao?"

"Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức để biến em thành hoa hồng nhỏ của tôi."

Suốt một đời, có hoa hồng nhỏ là đủ.

——Ngài Uno.

Gặp được ngài Uno, là may mắn trong đời này.

——Hoa hồng nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro