Chap 8
"Anh có phải là "Thầy ru ngủ độc quyền của AK" không?"
Lưu Vũ đến quán trà sữa gần trường trung học số 13 như đã hẹn, lúc này đang là giờ tan học, trong quán trà sữa có rất nhiều học sinh, quán trà sữa nhỏ chật ních như một nồi cháo. Lưu Vũ phải mất một lúc lâu để chen vào, vừa bước vào cậu đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang ngồi bên quầy bar trong góc quán trà sữa.
Lưu Vũ đến gần, sau khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ông, cậu không thể tin được hỏi. Cậu nhớ thông tin về "Thầy ru ngủ độc quyền của AK" cho biết anh 25 tuổi, tại sao nhìn anh không già hơn cậu bao nhiêu, sao bản mô tả thông tin có thể viết rằng anh trưởng thành trầm ổn? Đây có phải là treo đầu dê bán thịt chó không?
"Tôi là "Thầy ru ngủ độc quyền của AK", cậu là "Đệ nhất mãnh nam"?"
Lâm Mặc nhìn Lưu Vũ từ dưới lên trên, đặc biệt là khi anh nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và non nớt của Lưu Vũ anh dường như nghĩ đến điều gì đó, không thể nhịn cười, trong giọng nói của anh đều là ý cười. Anh biết rằng cậu ấy là một nam sinh, nhưng không ngờ cậu ấy trông lại giống như một đứa trẻ.
"Nếu chúng ta đã nói qua trên mạng rồi, vậy tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề, một nghìn tệ, thứ sáu anh có thể giả làm... Anh trai tôi để đi họp phụ huynh."
Lưu Vũ vốn muốn người đàn ông trước mặt này giả làm cha hoặc chú của mình, nhưng sau buổi gặp mặt hôm nay, cậu tạm thời thay đổi ý định, bởi vì anh ấy chỉ thích hợp làm anh trai cậu với khuôn mặt này.
"Tham gia họp phụ huynh?"
"Cậu cãi nhau với cha mẹ à?"
Lâm Mặc nhướng mày nhìn đứa trẻ có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, không khỏi cao giọng, gõ ngón tay lên mặt bàn màu nâu hạt dẻ, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như một con cáo. Lâm Mặc đã nhận đơn đặt hàng trực tuyến rất nhiều lần, trước đây anh luôn đóng vai bạn trai của người mua để cùng đi họp lớp hoặc gặp bố mẹ, không ngờ người mua hôm nay rất lạ, cậu ấy là một đứa trẻ, anh được yêu cầu tham dự cuộc họp phụ huynh, chắc là vì cãi vã với người lớn trong gia đình.
Lâm Mặc nhìn kỹ đứa trẻ trước mặt, không khỏi lắc đầu, một đứa trẻ đẹp trai như vậy, cha mẹ nào lại nỡ lòng cùng cậu cãi nhau, trong nháy mắt liền tan chảy, tuyệt đối không thể hiểu nổi.
Cãi nhau.
Lưu Vũ lắc đầu, cậu không cãi nhau với Uno tiên sinh, chỉ là cậu có chút buồn bã cô đơn. Cậu thở dài, dùng ống hút chọc đá viên ở trong ly trà sữa, đá viên đập vào thành cốc phát ra tiếng "cạch cạch", khiến mắt và tim Lưu Vũ có chút chua xót. Dạ dày cậu không tốt, ngài Uno bình thường không cho cậu uống nước đá, hiện tại ngài Uno không quản cậu, cậu liền muốn ăn đá.
Nhưng nếu uống nước đá bị đau bụng, liệu ngài Uno có còn tự tay chăm sóc cho cậu nữa không? Lưu Vũ cúi đầu, đôi mắt thẫn thờ, đặt ly trà sữa trở lại bàn, cuối cùng vẫn không nhấp một ngụm trà sữa nào, lẽ ra nên nghe lời ngài Uno. Sau khi nói chuyện với Lâm Mặc, Lưu Vũ một mình đi bộ về nhà, hai ngày qua cậu không để ý đến ngài Uno, cậu tự mình đến trường và về nhà. Ánh tà dương buông xuống trên người Lưu Vũ, bóng dáng của cậu có vẻ cô đơn lẻ loi.
Hai ngày trước.
"Lưu Vũ, cậu đi chơi không?"
Gần tan trường, mấy nam sinh trong lớp nóng lòng thu dọn cặp sách, la hét hẹn nhau chơi bóng rổ. Lưu Vũ lắc đầu, sắp tan học rồi ngài Uno sắp đến đón cậu, cậu không muốn để ngài Uno đợi lâu, khi chơi sẽ đổ mồ hôi, người nhớp nháp và bẩn thỉu, cậu không muốn ôm ngài Uno như thế, cậu muốn nhào vào vòng tay ngài Uno một cách thơm tho.
Đứng ở cổng trường, Lưu Vũ không thấy ngài Uno đâu, trong lòng có chút khó hiểu, mở điện thoại lên thì thấy ngài Uno đã nhắn cho mình :"Tối nay tôi về muộn, tôi gọi đồ ăn mang về cho em, ở nhà chờ tôi về."
Đôi mắt vốn tràn đầy vui mừng và chờ đợi lập tức mờ đi, giống như ngọc trai bị phủ một lớp bụi dày. Ngài Uno gần đây rất bận, đã mấy ngày rồi không đón cậu, rõ ràng đã hứa hôm nay sẽ đón cậu, nghĩ đến đây Lưu Vũ cảm thấy rất khó chịu, chua xót đến nghẹn ngào, cậu không nhịn được mà hít mũi một cái, cảm thấy như muốn khóc.
Trên đường về nhà sẽ đi qua một ngã tư, ngã tư rất đông xe cộ, ngày xưa ngài Uno dắt tay cậu qua đường, nhưng hôm nay... Lưu Vũ nhìn xung quanh các cặp đôi trẻ nắm tay nhau chuẩn bị sang đường, ánh mắt đầy ghen tị, cậu cúi đầu nhìn bàn tay, cậu ước gì bây giờ ngài Uno xuất hiện bên cạnh và nắm lấy tay mình.
Thời gian chờ đợi ở đèn giao thông rất lâu, Lưu Vũ bất giác nhớ đến lần cuối cùng ngài Uno đón mình từ trường. Bàn tay của ngài Uno rất đẹp, mảnh khảnh thon dài, trông giống như đồ thủ công mỹ nghệ trong phòng triển lãm, móng tay và đốt ngón tay được chạm khắc cẩn thận.
Còn bàn tay của cậu nhỏ và mềm, không có đốt ngón tay đẹp như vậy. Khi ngài Uno nắm tay cậu, cậu cảm thấy cả thế giới nằm trong tay mình, cậu giống như một cỗ máy bong bóng không ngừng phun ra những bong bóng màu hồng, cố gắng đến gần ngài Uno, nhưng khi cậu sắp đến gần ngài Uno, trái tim lại nổ tung một tiếng "bụp".
"Ngài Uno, một ngày nào đó ngài sẽ buông tay em chứ?" Lưu Vũ liếc xéo Santa, mong chờ câu trả lời của Santa.
"Sẽ không." Đó là những gì Santa đã nói.
"Nhưng nếu bị bịt mắt, liệu ngài có tìm thấy bàn tay của em giữa muôn ngàn bàn tay không?"
"Sẽ, tôi sẽ. Làm sao tôi có thể không nhận ra bàn tay của em." Lời nói của Santa đơn giản nhưng nghiêm túc, Lưu Vũ vui mừng khôn xiết, cậu nhếch mép cười với Santa, tay kia ôm lấy cánh tay Santa, làm như một đứa trẻ, Santa bất lực chạm vào má Lưu Vũ: "Đừng náo loạn, ở bên ngoài sẽ không tốt đâu."
"Hiểu rồi." Lưu Vũ lè lưỡi và nháy mắt tinh nghịch với Santa. Ý của ngài Uno là ở ngoài như thế này là không tốt, tức là ở nhà có thể quậy phá. Nghĩ tới đây, Lưu Vũ không khỏi tự đắc mình là thiên tài nhỏ, nhất thời nắm được mấu chốt.
Khi đèn xanh bật sáng, những người đi bộ xung quanh bắt đầu sang đường, Lưu Vũ đi theo đám đông và đi qua đường, cậu đột nhiên quay đầu lại trong vô thức và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là ngài Uno. Cậu đứng sững sờ giữa đường, một lúc lâu sau, tiếng còi xe inh ỏi xen lẫn với tiếng chửi bới của tài xế khiến cậu định thần lại, cậu cúi đầu xin lỗi, rồi chạy sang bên kia đường.
Nhưng cảnh tượng mà cậu nhìn thấy vừa rồi cứ hiện lên trong đầu cậu như một bộ phim, ngài Uno đang đi trên phố với một người phụ nữ mặc váy đỏ, trên con phố mà cậu vừa đi qua, họ dường như đang nói cười. Như thể nó có hiệu ứng quay chậm, phát lại từng khung hình trong tâm trí.
Hóa ra đây là những gì ngài Uno nói về việc bận rộn ...
Lưu Vũ sống mũi chua xót, hai mắt mơ hồ, đứng nguyên tại chỗ, không biết có bao nhiêu người đi qua, cũng không biết đèn đường sáng lên lúc nào, điều duy nhất cậu biết là ngài Uno dường như không muốn cậu nữa...
Thành phố tấp nập xe cộ, yến tiệc linh đình, hàng nghìn ngôi nhà lên đèn. Cậu nghĩ rằng luôn có một ngôi nhà với ánh đèn thuộc về cậu và luôn có một bàn thức ăn nghi ngút khói cho cậu.
Có hàng ngàn ngọn đèn, nhưng không có ngọn đèn nào được thắp sáng vì cậu.
Khi Santa trở về nhà, ngôi nhà tối om và yên tĩnh, hắn xem đồng hồ thì đã hơn 10 giờ, chắc hẳn Hoa hòng nhỏ đã đi ngủ. Gần đây hắn có chút bận rộn giúp các học sinh chuẩn bị cho vở kịch tốt nghiệp, mấy ngày nay hắn cũng không để ý đến Hoa hồng nhỏ, nghĩ lại cũng đã mấy ngày rồi không ôm Hoa hồng nhỏ. Hắn nhẹ nhàng đến gần cửa, vừa định mở ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Hoa hồng nhỏ có phải đang giận không? Santa lắc đầu với một nụ cười. Xem ra đêm nay hắn phải ngủ trên sô pha, ngày mai còn phải dỗ Hoa hồng nhỏ thật tốt.
Ánh trăng bàng bạc chiếu vào trong nhà, khắp nơi lan tỏa sự dịu dàng cùng yên tĩnh, nhưng hai người sống chung dưới một mái nhà lại mất ngủ.
Lưu Vũ đang than thở, lại thở dài không thôi, nước mắt liên tục rơi xuống, khóe mắt đỏ ửng, hai mắt sưng lên mới biết mình khóc đã lâu, sau khi trúng gió sương, Hoa hồng nhỏ gục đầu xuống và héo úa.
Cậu gõ những gì cậu vừa thấy và gửi nó cho một cư dân mạng mà cậu biết trên Zhihu, người lần trước nói với cậu rằng hải sâm tăng cường dương khí, từ khi đó họ cũng dần tin tưởng lẫn nhau.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn, chẳng lẽ mình không đủ tốt hay sao mà ngài Uno lại đi tìm người khác...
Mụ phù thủy già cái gì cũng biết: Cậu khóc sao, đừng khóc đừng khóc, không cần khóc vì loại người cặn bã này! ! Cậu nên trả thù hắn ta một vố thật đau! !
Đệ nhất mãnh nam: Ngài ấy không phải là tên khốn... Ngài ấy chỉ không thích tôi nhiều như tôi nghĩ mà thôi.
Mụ phù thủy già cái gì cũng biết: Hắn ta để cậu về một mình, đi chơi với những người phụ nữ khác mà còn không phải cặn bã thì là gì! Hắn ăn cậu xong mà không chịu chùi mép! Cậu không thể dễ dãi với loại đàn ông này, cậu phải bỏ bơ hắn ta vài ngày!
Đệ nhất mãnh nam: Ngài ấy đâu có ăn xong không chịu chùi mép...
Lưu Vũ yếu ớt giải thích rằng cậu mặc dù muốn bị ngài Uno ăn sạch, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngài Uno và người phụ nữ đó, cậu sẽ cảm thấy buồn. Ngài Uno là mặt trăng trong lòng cậu, nhưng nếu mặt trăng rơi xuống bùn rồi dính bùn, nó sẽ bị bẩn. Cậu cũng không biết mình có chọn chết cùng mặt trăng hay không.
Tuy nhiên, cậu vẫn muốn nghe lời giải thích của ngài Uno nên sẽ không nói gì cả, có thể vài ngày nữa mọi chuyện sẽ thay đổi.
Nghĩ về điều này, Hoa hồng nhỏ chìm vào giấc ngủ trong sự bất an. Nhưng khi tỉnh dậy, ngài Uno đã đi rồi, trên bàn còn có bữa sáng còn nóng hổi, có vẻ như ngài ấy đã rời đi chưa lâu. Tại sao lại bỏ lỡ, không biết vì sao có chút muốn khóc, giống như lần bỏ lỡ này là cả đời bỏ lỡ.
Giáo viên nói rằng sắp có một cuộc họp phụ huynh và phản ứng đầu tiên của Lưu Vũ là Santa. Nhưng ngài Uno bận quá, chắc không đến được. Vì vậy, Lưu Vũ đã tìm Lâm Mặc để đóng vai cha mẹ của mình trên Internet, hồ sơ của Lâm Mặc cho biết: "Nghệ sĩ tuyến mười tám, trường diễn xuất, có thể đóng bất kỳ vai nào." Trang web là một trang web nghiêm túc, dịch vụ hậu mãi được cho là được rất tốt, chưa bao giờ có một đánh giá xấu. Lưu Vũ nghĩ, cậu có lẽ là người đầu tiên đưa ra đánh giá không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro