Chap 5

Liên tiếp mấy ngày bị Santa thao, trên người không còn chỗ nào lành lặn, hoa huyệt lúc nào cũng đỏ không nhìn rõ hình dáng, như chưa bao giờ tốt. Trên môi bị cắn vài vết nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp.

Lưu Vũ nằm ở trên ghế sofa, quần áo cởi một nửa cúc, cũng chẳng có chăn đắp, lộ ra phân nửa da thịt trắng nõn mịn màng. Santa không còn cách nào khác đành phải cởi áo khoác của mình che lại kín mít, sau đó mới ngồi một bên đọc sách.

Gần đây, hắn có chút thời gian rảnh rỗi, trừ bỏ thời gian cùng Lưu Vũ trải qua hoan ái, thời gian còn lại hắn đều dành cho việc đọc sách. Lưu Vũ thường xuyên cười nhạo hắn, nếu không phải nhập ngũ sớm, hiện tại rất có thể hắn đã là một học giả.

Khi nói lời này, Lưu Vũ ngồi khóa chặt trên người hắn, hạ thân cọ cọ dương vật đang cương cứng. Rõ ràng là bộ dáng câu dẫn, nhưng khi nói ra điều này thì hiếm khi nghiêm túc. Hắn xoay người đè lên, đem người kia ôm vào trong ngực, hỏi, "Điều đó phụ thuộc vào việc phu nhân muốn được quân nhân hay học giả thao."

Lưu Vũ hôn hắn, đôi môi đỏ mọng cực kỳ mê người, không nhanh không chậm nói: "Con chỉ muốn được Santa thao."

Trái tim của Santa mềm nhũn. Thật là, đã quá quen với việc lấy lòng này. Sau đó lại là một đêm mây mưa.

Lưu Vũ trước nay luôn ngoan ngoãn, mỗi khi hắn xử lý công sự đều ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ, nhưng lại đặc biệt dính người trên phương diện giường chiếu. Dính người đến lợi hại.

"Không sợ lạnh sao."

Santa vươn tay quấn áo khoác quanh người Lưu Vũ. Áo khoác lại tuột ra do cử động của Lưu Vũ, Santa phải đặt sách xuống, chưa kịp nói ra khỏi miệng mấy lời trách móc, đã thấy Lưu Vũ cười nhạo hắn, nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị liền tiến tới nằm lên đùi.

Hắn gãi gãi cằm Lưu Vũ nói: "Như thế nào lại giống một con mèo thế?"

Lưu Vũ bị gãi đến cả người mềm nhũn: "Còn không phải ba ba không để ý đến con sao, con chỉ có thể chủ động tiến tới thôi."

Santa cúi xuống chặn môi cậu, hôn cậu một hồi lâu mới buông ra. Lưu Vũ bất mãn: "Con còn muốn."

Santa lại cúi người cắn lên dái tai một ngụm, nghiêm túc dỗ dành: "Ngoan, ngày mai còn phải về nhà thờ tổ, đường xá xa xôi, thân thể con không chịu nổi đâu."

Nhà thờ tổ của gia đình Santa ở huyện Lâm, đi ô tô cũng mất nửa ngày. Gần đến Tiết thanh minh, theo quy định của gia tộc, Santa nên đưa Lưu Vũ về nhà thờ tổ để thăm mộ, nhân tiện nhập tên vào gia phả.

Kể từ khi rời khỏi nhà thờ tổ hơn mười năm trước, Santa chưa quay trở lại lần nào, hắn xưa nay không hề để bụng người khác nói lời khó nghe. Nhưng việc này liên quan đến Lưu Vũ, hắn liền đáp ứng với các trưởng lão của gia tộc.

Lưu Vũ vẫn như cũ không an phận, rõ ràng là đỏ mặt, nhưng vẫn giả vờ làm ra bộ dáng phong tình, túm lấy tay hắn hướng tới hoa huyệt sờ sờ: "Ba ba, con muốn... người tiến vào đi."

Santa không thể rút tay ra, khàn giọng nói: "Đừng nháo."

Lưu Vũ căn bản là không nghe, giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo dục vọng nồng đậm: "Ba ba..."

Santa một đường kéo xuống vải lụa trên người Lưu Vũ, trực tiếp đi vào. Lưu Vũ khóc lóc van xin, hắn cũng không buông tha. Ngày hôm sau, Lưu Vũ thực sự không thể dậy nổi, Santa đành phải ôm cậu lên xe. Gần đến huyện Lâm, Lưu Vũ mới tỉnh lại.

Cậu miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mở miệng hỏi: "Đây là đâu?"

Santa trả lời, "Trên đường đến huyện Lâm." Nói xong, hắn lại nhìn đồng hồ và nói, "Không sai lệch gì thì 5 giờ sẽ đến nơi, giờ đã là 4 giờ."

Lưu Vũ từ bên trong lòng Santa ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới kinh ngạc nhận ra mặt trời đã sắp xuống núi. Cậu có chút ngượng ngùng, ngón tay đan vào nhau, "Người nhà của ba liệu có thích con không?"

Santa xoa xoa đầu cậu, "Không phải nhà của ta, là nhà của chúng ta."

Santa miễn cưỡng thừa nhận hắn và những người trong nhà tổ là người một nhà, nhưng theo quan niệm của Lưu Vũ, cùng một họ là một gia đình, và họ có quan hệ huyết thống. Hắn không muốn nói cho Lưu Vũ biết những chuyện phức tạp này, đó không phải là những chuyện mà Lưu Vũ nên bận tâm.

Khi đến nhà thờ tổ, các trưởng lão trong tộc chưa từng gặp bao giờ đều ra nghênh đón, Santa biết họ chỉ đang cố nịnh bợ mình thôi. Suy cho cùng thì từ thế hệ của cha hắn, gia tộc này đã ngày càng xuống dốc, hiện giờ quân phiệt lại nắm quyền, nếu không có chỗ dựa, gia tộc lại càng khó phát triển.

Hắn không vạch trần, cũng chưa nói điều gì khó nghe. Dù sao những người này đối với Lưu Vũ thái độ cũng không tồi, xem qua vẻ mặt của Lưu Vũ, hắn cũng không nên tính toán chi li như vậy.

Lưu Vũ lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn, nói với hắn những người này thật nhiệt tình. Hắn có thể nghe ra được, Lưu Vũ thực vui vẻ. Nếu có thể khiến Lưu Vũ vui vẻ, vậy thì cho những người này một con đường sống cũng không phải là một ý kiến tồi.

Khoảng sân nơi Santa từng sống trước đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, nghe đại bá của hắn nói nó đã được đặc biệt trang trí lại cách đây vài ngày. Hắn nhìn quanh một vòng, so với bố cục trước đây cũng không sai biệt lắm, có thể nhìn ra một số đồ đạc đắt tiền được đặt trong đó, đặc biệt còn có một cái lư hương trông thật vừa mắt.

Sau khi đám người đại bá rời đi, Lưu Vũ liền vứt bỏ giày cao gót, trực tiếp nằm trên giường. Để vào vai một phu nhân tốt, cậu đã đặc biệt mang theo nhiều bộ sườn xám và giày cao gót phù hợp, nhưng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ cậu đã bị kiệt sức. Santa xoa xoa bắp chân bị đau, cậu được phục vụ đến thoải mái, cả người đều lười biếng.

Hành lý mang theo đã được người hầu mang vào phòng, Lưu Vũ thay một bộ sườn xám màu trắng, chỉnh trang lại một chút rồi mới cùng Santa đi ăn tối.

Gia đình của Santa vẫn theo quy củ của tổ tông, nam nữ phân chia bàn ăn. Ngoại trừ Santa, cậu không quen ai trong gia đình này, may mà đại bá mẫu là người tốt bụng, vẫn luôn lôi kéo cậu nói chuyện, mới làm cậu không đến mức xấu hổ.

Bàn của nam và nữ chỉ cách nhau một tấm bình phong, hầu như có thể nghe thấy những gì họ nói với nhau. Các món ăn ở huyện Lâm chủ yếu là đồ ngọt, Lưu Vũ lại thích ăn cay nên rất ít khi động đũa.

Những người khác đang nói về những vấn đề nhỏ nhặt bằng tiếng địa phương, cậu nghe không hiểu lắm, liền bưng trà an tĩnh mà ngồi nghe. Bỗng nhiên, một người phụ nữ chủ động bưng bát canh đi tới, xuýt xoa khen ngợi con dâu của gia đình. Đại bá mẫu giúp cậu giải vây, nói với cậu đây là một người cô ở dòng nhánh bên.

Cậu lập tức đứng dậy, đặt bát canh lên bàn, khẽ gật đầu nói: "Chào cô mẫu."

Người đó nắm tay cậu, tỏ vẻ thân thiết: "Lớn lên thật xinh đẹp."

Lưu Vũ xấu hổ cười cười, những nữ nhân khác trên bàn cũng khen ngợi hết lời, chỉ có một thiếu nữ lẩm bẩm: "Lấy sắc thờ người, có thể tốt đẹp được bao lâu."

Lưu Vũ cau mày, nhưng không nói gì.

Sau cơm tối, đại bá mẫu nói với cậu, đó là con gái nuôi của Nhị phu nhân, tên là Thư Lệ, theo họ của Nhị phu nhân. Là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Santa, khi còn nhỏ tình cảm rất tốt. Nếu không phải...

Những chuyện còn lại đại bá mẫu không tiếp tục nói tiếp. Lưu Vũ cười khẽ, trong mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo: "Nếu không phải vì ta, Santa sẽ cưới cô ấy làm vợ?"

"Chỉ sợ cô ấy không gánh nổi."

.

Note: các chap tiếp theo được viết bán trong ficbook của tác giả, mà ficbook chưa về nên chắc 1-2 tháng nữa mới có tiếp 🥴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro