21.
Ngày tổng duyệt cho sân khấu vòng công diễn ba đã đến. Từ sớm, các thực tập sinh đã lần lượt được xe đưa đi. Ở lần tổng duyệt này các thực tập sinh được phép ở tận hiện trường để xem phần tổng duyệt của các đội nhóm khác chứ không giống như hai lần công diễn trước phải ngồi đợi tới lượt ở phòng chờ.
Đã đến vòng công diễn ba rồi thì quả nhiên sân khấu cũng được đầu tư và chỉn chu hơn hẳn. Tổ công tác đang tích cực làm việc các huấn luyện viên cũng có mặt ở đó. Các đội tiến vào hiện trường và ngồi đối diện với sân khấu theo sự sắp xếp và chỉ dẫn của các staff.
Một lần tổng duyệt cho một đội thật sự tiêu tốn rất nhiều thời gian. Không nói đến viêc có sơ sót xảy ra hay chưa đạt yêu cầu, chỉ việc lựa chọn góc quay và hiệu chỉnh các thứ cũng đã lâu đến không tả nổi. Chưa kể sau đó là thời gian tháo dỡ và bố trí cho tiết mục của đội tiếp theo.
Từ sáng đến trưa chỉ tổng duyệt được không quá ba tiết mục, phải chờ đến qua giờ trưa khi mọi người đã ăn uống và nghỉ ngơi chút đỉnh thì mới tiếp tục được. Đội Nana Party của Santa may mắn được tổng duyệt sớm trước khi nghỉ trưa. Bên tổ chương trình cho phép các thực tập sinh thuộc các đội đã tổng duyệt xong có thể trở về kí túc xá để nghỉ ngơi trước. Được tan làm sớm thì ai mà không thích, thế là các thực tập sinh ấy lập tức theo xe để ra về. Duy chỉ có Santa ở lại, anh không vội rời đi như các thành viên khác. Cũng bởi vì đội 'Kế Hoạch Mạo Hiểm' của Lưu Vũ còn chưa tổng duyệt xong nên anh muốn ở lại để xem sao. Không hiểu sao cứ nghĩ đến cậu thì anh không thể thôi lo lắng. Ừ thì cứ cho rằng anh thật sự không đủ nhẫn tâm để ngó lơ cậu đi. Dù trong hoàn cảnh nào hay trong tình huống nào Santa vẫn luôn dành một sự quan tâm hết sức đặc biệt đối với Lưu Vũ. Trách sao được khi người con trai ấy là người con trai mà anh đặt ở đầu quả tim dùng hết tâm tình để yêu thương và che chở.
"Ủa Santa, cậu không về sao?"
Một thực tập sinh của đội 'Vệ Tinh XL' hỏi han anh.
"Không. Mình muốn ở lại xem hết coi sao."
"Uây, đúng là 'đại thần' nha. Như người khác thì đều đã về rồi."
Santa thoáng cười mấy cái cho lấy lệ mà cách đó không xa Lưu Vũ cũng đã để ý.
Lại một đội nữa được tổng duyệt xong. Tiếp theo là đến lượt của đội Kế Hoạch Mạo Hiểm.
"Đội Kế Hoạch Mạo Hiểm các bạn chuẩn bị."
"Vâng ạ!"
Lưu Vũ cùng các thành viên trong đội của mình tiến lên sân khấu. Sau khi được tổ quay và nhân viên công tác nhắc nhở và lưu ý cho vài điều thì bọn họ cũng nhanh chóng đứng vào vị trí.
"Trông Lưu Vũ vẫn ổn áp đó nhỉ. Hình như vụ việc kia cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu ta là mấy."
"Biết sao được. Người ta tài giỏi như vậy."
Santa tằng hắng một tiếng thì đám người đang bàn tán xôn xao kia đã liền im bặt. Có lẽ vì họ trông dáng vẻ của anh thật sự nghiêm túc đến đáng gờm, bản thân biết sợ thì tự khắc cũng ngậm miệng lại. Miệng lưỡi mấy kẻ ngoài cuộc đúng là đáng sợ quả không sai. Chỉ cần có cái để nói thì thực hư ra sao họ cũng chả buồn mà để ý đến. Bản thân Santa cũng chẳng muốn gắt gỏng với ai làm gì, chỉ là mấy lời nói đó thật sự giễu cợt đến khó nghe. Càng không phải lời lẽ tốt đẹp vậy nên anh 'nhắc nhở' họ im lặng và cẩn trọng một chút cũng không có gì là quá đáng.
Santa hướng mắt lên sân khấu. Anh và cậu, một người thì đang đứng ở nơi tràn ngập ánh sáng, một người lại đang ngồi ở chỗ không có lấy một chút ánh sáng nào. Những tưởng họ như người của hai thế giới, những tưởng đến cả nơi giáp ranh họ cũng không bao giờ có thể bước tới được. Ấy vậy mà trong cái tréo ngoe đó ánh mắt họ vẫn bất chấp chạm nhau dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Lưu Vũ nhìn anh, đôi hàng mi thoáng rung động chốc chốc rồi lại rời đi.
"Chuẩn bị...bắt đầu!"
Tiếng nhạc âm vang quanh khắp hội trường biểu diễn. Santa dõi theo từng bước chân nhỏ bé đang bay nhảy và làm chủ khắp sân khấu trình diễn kia.
Hôm nay Lưu Vũ của anh mang phong thái thật khác. Không như mọi lần nhẹ nhàng và đoan trang hay xinh đẹp và kiều diễm, cậu của hiện tại khoác lên người màu y phục đen trông thập phần bí ẩn và lạ mắt. Santa từng thấy một Lưu Vũ thánh thoát trong tà áo trắng thướt tha, cũng từng thấy một Lưu Vũ đầy mê hoặc trong hồng y diễm lệ. Anh cũng từng nghĩ cậu sẽ chẳng hợp với màu đen hay đại loại là những màu tối và trầm. Lưu Vũ của anh dương quang và rực rỡ như vậy, dù có chìm trong bể tối thì những thứ màu đen ấy tuyệt nhiên cũng không thể xâm phạm vào vẻ thuần khiết cùng sáng trong của cậu. Ở Lưu Vũ luôn toát lên sự tươi tắn, không bình phàm mà thoát tục. Cậu vì vậy mà cũng thường xuyên chọn mặc những trang phục mang màu sáng, có khi là nhẹ nhàng, có khi là rực rỡ. Một phần cũng vì Lưu Vũ muốn dùng sự sáng sủa ấy để che đậy đi phần nào những góc khuất của bản thân. Santa biết điều đó và anh dường như cũng đã quen thuần với dáng vẻ tươi sáng rạng ngời ấy của cậu.
Cơ mà cho đến hiện tại, khi Santa được chứng kiến dáng vẻ khác lạ nhưng thập phần cuốn hút ấy của cậu trên sân khấu thì những suy nghĩ lúc trước kia của anh đã có chút thay đổi. Lưu Vũ của anh đa dạng như vậy, cũng muôn màu muôn vẻ. Mỗi một màu sắc lại tượng trưng cho một khí chất riêng biệt ở nơi cậu. Chúng không mâu thuẫn cũng không bất đồng, từng chút từng chút làm nên con người cậu. Dù có là màu trắng hay màu đen. Dù cho lần này là do concept yêu cầu khiến cậu phải diện hắc y đi chăng nữa, nhưng ở Lưu Vũ vẫn chẳng có gì là gượng ép hay thiếu tự nhiên, ngược lại cậu với nó còn dung hòa đến khó tả.
Không chỉ trang phục, từ ánh mắt cậu cho đến nét cười trên môi cũng biến hóa theo đến sắc sảo và lạ thường. Lưu Vũ vốn quản lí biểu cảm rất chuyên nghiệp bất kể là đời thường hay lúc lên sân khấu. Cậu dễ dàng nắm bắt tình huống, cũng dễ dàng mò ra cảm xúc và thân thái cốt yếu cần có của bất kì một ca khúc trình diễn, rồi cứ thế mà xuất sắc làm tốt nó, xuất sắc hoàn thành nó không chút sai sót nào.
Santa đắm chìm mà không biết tiếng nhạc đã ngừng vang và phần trình diễn đã kết thúc tự bao giờ. Từ những bước chân anh được chứng kiến lần đầu tiên ở vòng sơ khảo cho đến vòng công diễn một rồi hai rồi ba, Santa vẫn cứ như vậy mà say mê như cũ. Thậm chí anh còn chấp nhận bản thân khờ dại để bị sự cuốn hút ấy của cậu cuốn lấy rồi thâu tóm.
"Đội Kế Hoạch Mạo Hiểm, các bạn làm khá tốt, tiếp theo đây..."
Đội Kế Hoạch Mạo Hiểm sau đó còn trải qua hai ba lần duyệt nữa để căn chỉnh lại góc quay. Trong suốt quá trình này Santa vẫn kiên trì ở lại dõi theo cậu, như thể khi nào cậu con trai nhỏ bé kia rời khỏi sân khấu thì anh mới chịu yên tâm ra về.
Sau ba lần duyệt nhìn ai cũng mệt lừ cả đi, Lưu Vũ cũng không ngoại lệ. Trông những giọt mồ hôi lấm tấm trượt dài trên gương mặt thanh tú của cậu kia khiến anh không khỏi xót xa.
Santa không biết bản thân có nhìn nhầm hay không mà từ sau lần duyệt đầu tiên anh trông Lưu Vũ có vẻ cứ loay hoay mãi. Không nói gì đến khi biểu diễn, lúc nghe huấn luyện viên và bên hậu cần dặn dò nhắc nhở mặc dù cậu vẫn rất chuyên tâm chú ý lắng nghe nhưng lại cố ý nấp sau lưng các thành viên khác của đội, lẩn tránh máy quay cũng như lẩn tránh ánh nhìn để ý của người khác. Cứ như đang sợ rằng người khác sẽ phát giác được gì đó khác lạ từ cậu vậy.
"Lưu Vũ em sao vậy? Không khỏe sao?"
Từ trên sân khấu Trương Hân Nghiêu là người đứng gần với Lưu Vũ nhất, thấy cậu có vẻ gì đó không ổn anh liền lo lắng hỏi thăm.
"Em không sao. Chỉ là vừa diễn xong nên...thở còn hơi gấp một chút."
"Nhưng từ nãy đến giờ anh thấy em đều như vậy, thật sự không sao?"
Lưu Vũ lắc đầu cùng bày ra nụ cười như để trấn an đối phương.
"Tốt! Như vậy là ok rồi. Đội Kế Hoạch Mạo Hiểm các bạn đã xong phần tổng duyệt của mình rồi."
Châu Chấn Nam đứng bên dưới nói lên, các thành viên của đội sau đó liên tục gập người cảm ơn rồi rời khỏi sân khấu.
Santa ngồi ở hàng ghế phía dưới sân khấu bấy giờ cũng vội vã đứng lên để chuẩn bị rời đi. Lưu Vũ tổng duyệt xong rồi thì anh cũng chẳng việc gì mà phải ở lại. Mà trước khi cậu xuống tới nơi thì anh cũng nên ra về để tránh hai người lại chạm mặt nhau.
"A!!!!!!"
"Lưu Vũ!!!!"
Bước chân anh vừa rời đi ngay sau lưng đã vang lên tiếng như có người ngã xuống đất cùng tràng dài những câu nói hốt hoảng của mọi người xung quanh. Santa bất động tại chỗ, ánh mắt anh đơ ra cùng một nỗi sợ hãi khó thể kiềm nén. Hai tiếng 'Lưu Vũ' thoát ra từ miệng người khác kia khiến anh như muốn chết lặng. Anh chầm chậm quay đầu, như một con robot sắp hỏng cố chấp tiếp tục hoạt động. Bàn tay anh run run cùng hơi thở đứt quãng đến mệt nhọc.
Santa xoay người, đập vào mắt anh đầu tiên chính là cảnh tưởng hỗn loạn của tất cả mọi người bên trong trường quay. Có những tiếng gọi đến bàng hoàng, có những tiếng thét đến hốt hoảng, còn có cả những gương mặt tái mét đến chấn kinh.
Giữa những hỗn độn cùng xốn xao toàn người với người, dáng hình nhỏ bé của cậu con trai kia cùng đôi mắt lịm đi dần hiện ra ngay trước mắt anh. Cậu nằm ở đó với vành trán thấm ướt một màu đỏ chót, đỏ đến tay chân anh bủn rủn, đỏ đến cả người anh như muốn rã ra.
Santa lao về phía cậu. Đôi mắt anh đỏ ngâu cùng dòng nước chực trào khó lòng kiểm soát.
"Gọi cấp cứu...gọi cấp cứu đi mau lên còn chờ cái gì nữa!?!?"
Một giọng nữ vang lên trong đám người nhưng bấy giờ anh cũng chẳng quan tâm. Santa điên cuồng chạy tới, gạt hết tất cả bất kì ai đang vây quanh cản bước anh sang một bên để tiến về phía cậu. Đầu óc anh trống rỗng hoàn toàn. Càng là khi bước tới gần hơn, càng là khi Lưu Vũ rõ ràng hiện ngay trước mắt.
"Tránh ra!!"
Anh không tiếc bản thân nặng lời mà lớn tiếng. Thậm chí còn mất kiểm soát đến đẩy cả Trương Hân Nghiêu người đang đỡ lấy Lưu Vũ ra mà đón cậu vào lòng.
"Santa cậu đang làm cái quỷ gì vậy!!"
Trương Hân Nghiêu cũng không kiềm được mà lớn tiếng. Cả trường quay hoảng loạn đến không ai giữ được bình tĩnh. Mọi người đều kinh hãi đến xám hồn, qua được một lúc vẫn không thôi bàng hoàng.
Ban nãy khi đội Kế Hoạch Mạo Hiểm vừa tổng duyệt xong và rời khỏi sân khấu thì Lưu Vũ là người đi sau cùng. Mọi chuyện diễn ra dường như quá nhanh. Không một ai biết làm sao và làm như thế nào mà cậu lại ngã trực tiếp từ trên bục thang đi xuống sân khấu xuống dưới đất. Không một ai kịp phản ứng cũng không một ai có thể kịp thời chạy lại kịp mà đỡ cậu. Lưu Vũ cứ như vậy mà rơi xuống, cứ như vậy mà ngất xỉu, cứ như vậy mà mất đi ý thức.
Santa không màng đến thiệt hơn cứ ôm khư khư cậu vào lòng. Máu từ trán cậu chảy ra thấm đến đỏ chiếc áo trắng tinh của anh. Santa nắm chặt tay cậu, áp trán cậu vào cần cổ của bản thân để rồi kinh hãi nhận ra cả người Lưu Vũ nóng ran như lửa đốt.
"Lưu Vũ...em mở mắt ra nhìn anh đi."
"Lưu Vũ...em tỉnh lại đi..."
"Lưu Vũ...em có nghe anh gọi không...anh xin em...em đừng như vậy..."
"Lưu Vũ anh xin em!!!"
Nước mắt tràn khóe mi, anh khóc khan gọi tên cậu, những tiếng gọi vụn vỡ đến đau thương, những tiếng gọi vụn vỡ đến tuyệt vọng. Anh cố gắng lay lay cậu nhưng Lưu Vũ vẫn như cũ chẳng chút phản ứng. Giọng anh gọi tên cậu đến ứ nghẹn cả đi. Nước mắt hòa lẫn với mồ hôi mang mùi sợ hãi cứ thế rơi xuống rồi vỡ tan trên gương mặt cậu.
Mọi người xung quanh thấy thế cũng không dám bước tới. Chỉ có tất cả đều không hiểu tại sao Santa vẫn còn ở đây, tại sao Santa lại ôm chặt Lưu Vũ rồi khóc lóc đến như vậy.
Từ xa, đội ngũ y tế cuối cùng cũng đã tiến đến hiện trường. Họ đẩy theo băng ca gấp gáp lao vào chỗ người đông đúc kia. Các vị huấn luyện viên thấy vậy liền mau chóng sơ tán đám người này, Châu Chấn Nam còn dùng mic bảo họ mau chóng tản hết đi tránh cản trở công việc cấp cứu.
Santa vẫn như cũ ôm chặt Lưu Vũ vào lòng. Tai anh như ù hết cả đi, xung quanh đang xảy ra chuyện gì hay ai nói cái gì, anh đều không tiếp nhận nổi.
Thời khắc Lưu Vũ bị tách ra khỏi anh rồi đưa lên băng ca và rời đi, Santa như bị phát điên mà đứng dậy đuổi theo. Trương Hân Nghiêu và các thực tập sinh khác thấy thế liền níu anh lại. Không ngờ Santa vẫn tiếp tục vùng ra rồi cố chấp như phải chạy theo cho bằng được. Cuống họng anh dù bấy giờ đã khản đặc cả đi vẫn không ngừng tha thiết gọi tên Lưu Vũ.
Trương Hân Nghiêu thấy vậy thật sự nhịn không nổi nữa liền không nhân nhượng kéo anh lại đấm có một phát. Tất cả mọi người xung quanh được thêm một phen kinh hồn bạt phía, có vài người thậm chí còn thét lên.
"Cậu thấy bây giờ chưa đủ loạn sao!? Cậu như vậy có thể cản trở người ta đưa em ấy đi điều trị đây. Cậu đang hoảng loạn cái gì vậy? Hả!?"
Trương Hân Nghiêu lớn tiếng mà Santa bị anh đấm xong cũng bất động. Anh giữ nguyên tư thế như lúc bị Trương Hân Nghiêu đánh, không biết là đã tỉnh hay chưa mà khóe miệng cũng đã tét ra một đường đến rướm máu.
"Các cậu lại đang xảy ra chuyện gì!?"
Đặng Siêu tiến đến lên tiếng hỏi. Rõ ràng đến cả các huấn luyện viên cũng không giấu nổi bất bình mà đầu mày nhíu chặt cả lại.
Cả đám thực tập sinh ai cũng im bặt, đến cả Santa và Trương Hân Nghiêu cũng không hé răng đến nửa lời.
"Buổi tổng duyệt tạm thời tạm dừng tại đây. Các thực tập sinh còn lại có thể trở về kia túc xá. Tổ hậu cần và tất cả các nhân viên ở lại, chúng ta có buổi họp ngắn."
.
.
.
Tốc độ tin tức bị lan truyền đi quả thật đáng sợ. Từ những thực tập sinh có mặt tại hiện trường, sau đó gần như cả doanh mau chóng xôn xao cả lên không ai là không biết chuyện.
Santa trở về kí túc xá, anh vẫn còn mặc y nguyên chiếc áo đã thấm ướt màu máu của người con trai kia cùng khóe môi tươm máu từ lúc nào đã khô cứng rồi đóng vảy. Có thể thấy, Santa vốn chẳng buồn để ý đến vết thương cỏn con kia chứ nói gì đến việc lau đi chúng.
Dáng vẻ thất thểu của Santa bước vào phòng mà khiến cả Lưu Chương và Rikimaru phải xám mặt. Họ nhìn lên chiếc áo vốn trắng tinh đã thấm phải máu của anh, rồi lại nhìn lên khóe môi không biết vì sao mà lại đóng máu.
Lưu Chương chạy lại kéo Santa qua rồi ngồi xuống đệm giường. Trông anh cứ như một cái xác vô hồn biết ngỏ bước đi. Thật sự thảm đến không nói nên lời.
"Chuyện đó rốt cuộc là như thế nào?"
Lưu Chương lên tiếng hỏi han mà bên cạnh, Rikimaru cũng đã lo lắng đến cả người căng cứng. Sự việc xảy ra ở nơi tổng duyệt họ cũng đã phong phanh nghe qua. Chỉ là không tự mình xác thực thêm lần nữa thì họ thật sự không dám tin. Hơn hết cả là Santa lại ở ngay hiện trường vào lúc đó. Thay vì nghe mấy lời nói gấp nói vội của các thực tập sinh đi lan truyền tin tức kia họ vẫn chọn nghe chính miệng người anh em của mình giải thích.
Santa đáp lại câu hỏi của Lưu Chương bằng một cái lắc đầu không rõ là đang biểu hiện ý gì. Lưu Chương thấy vậy lại càng sốt ruột hơn không ngừng lay lay vai anh hỏi lại câu kia một lần nữa.
"Santa à rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Santa vẫn không trả lời. Và rồi thình lình, anh đột nhiên đứng phắt dậy khiến cả hai người kia giật mình không thôi. Thế là trước khi họ kịp nói thêm gì đó với anh thì Santa đã liền chạy đi, điệu bộ gấp gáp mà rời khỏi phòng kí túc xá.
.
.
.
Santa lùng sục khắp kí túc xá như đang tìm ai. Anh bỏ qua tất cả những thực tập sinh lướt ngang qua người anh, rồi tìm đến những nơi tập trung nhiều các nhân viên hiện tại vẫn còn đang làm nhiệm vụ trong kí túc xá. Nếu Santa nhớ không nhầm thì trước kia Lưu Vũ khá thân với một chị nhân viên nữ. Mà người này cũng là người năm lần bảy lượt lén đem thuốc đau dạ dày cho cậu. Anh cũng từng gặp qua người này một hai lần gì đó. Bây giờ tình hình đang rối ren như nhưng Santa thật sự không chút an tâm về Lưu Vũ, cũng rất muốn gặp cậu.
Anh đi lòng vòng trong kí túc xá từ chiều đến khi trời trở tối. Trong lòng bắt đầu sanh ra chút bất lực cùng mệt mỏi. Santa cũng không biết bản thân mình dựa vào cái gì mà đi tìm người ta. Nhỡ như hôm nay vị nhân viên nữ ấy không làm nhiệm vụ ở đây thì sao? Anh biết cái gì mà chạy đi tìm cơ chứ?
Santa có chút thấm mệt, anh dựa vào bờ tường phía sau rồi từ từ trượt xuống. Anh ôm lấy mặt mình như để tất cả sự mệt mỏi của bản thân có chút điểm tựa.
Dẫu bây giờ nơi đây có camera đang soi vào anh đi chăng nữa thì Santa cũng không muốn để tâm. Có thể hành động của anh lúc này là bồng bột và thiếu suy nghĩ, tuy nhiên Santa thật sự không thể nghĩ nhiều như vậy. Đặc biệt là hình ảnh của cậu với vầng trán đỏ máu và gương mặt tái mét đến phờ phạc kia cứ ảm ảnh tâm trí anh.
"Cậu...có chuyện gì vậy? Có ổn không?"
Một giọng nữ rụt rè phát ra mà bờ vai của anh hình như cũng được ai đó chạm khẽ vào.
Santa ngước lên nhìn và trong một khắc ấy, anh thật sự rất muốn bắt thang mà cảm tạ ông trời. Người anh đang muốn tìm đã ở ngay trước mắt.
"Cuối cùng cũng tìm được chị!"
Không giấu nổi mừng rỡ và vẻ xúc động nơi đáy mắt, anh dứt khoát đứng thẳng lên rồi đưa mắt nhìn đối phương với ngàn lời cầu xin sự giúp đỡ.
"Có chuyện gì?"
Santa không nói dông dài, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Cơ mà khi vừa nhắc đến tên Lưu Vũ, người nhân viên nữ kia đã liền ra hiệu bảo anh im lặng.
Cô liếc nhìn xung quanh một chút cũng để ý đến camera đang treo trên đỉnh đầu. Và rồi trong một thoáng thật nhanh người nhân viên nữ đó đã kéo anh đi đến chỗ khác.
. . .
Hai người đi đến khu vực không có camera và ít người qua lại. Thậm chí khi đã đến nơi, người nhân viên nữ kia vẫn không an tâm mà nhìn ngó một chút.
"Tôi vừa từ bệnh viện trở về."
Cô ấy nói với tông giọng nặng nề, gương mặt cũng không giấu nỗi vẻ lo lắng.
"Chị ơi, Lưu Vũ sao rồi. Bây giờ em ấy như thế nào rồi!?"
Santa gấp gáp hỏi.
"Cậu bình tĩnh một chút."
"..."
"Vết thương của Lưu Vũ được xử lí không vấn đề gì, chỉ là không ngờ lúc đưa đến bệnh viện cậu ấy lại trong tình trạng mê mang vì sốt cao đến như vậy. Hiện tại vẫn chưa tỉnh."
Càng nghe cô nói thì Santa càng trở nên sốt ruột. Và điều này càng thôi thúc anh muốn được gặp cậu hơn, muốn được nhìn thấy cậu.
"Chị...em muốn đến gặp Lưu Vũ. Chị giúp em được không? Em thật sự muốn đến đó để gặp em ấy."
Vị nhân viên nữ nghe xong mà cứng họng như không thể tin vào những lời mà người con trai cao lớn ngay trước mặt đang nói ra.
"Cậu có biết...mình đang nói gì không?"
"Em biết! Nhưng em thật sự không biết phải làm sao cả. Chị, chị giúp em được không? Em thật sự muốn đến bệnh viện, em thật sự muốn gặp Lưu Vũ."
Santa có chút kích động đến nói năng lộn xộn. Vị nhân viên nữ kia nhìn cậu, nét mặt cũng lộ ra vài phần khó xử.
"Không phải tôi không muốn giúp cậu. Nhưng làm sao để giúp đây? Chuyện này ảnh hưởng đến rất nhiều thứ. Nhỡ như có việc gì xảy ra, không nói đến tôi cậu sẽ gặp rất nhiều phiền phức đó."
"Em xin chị đấy..."
Santa gập người khiến nữ nhân viên kia không khỏi lúng túng. Cô lóng ngóng tay chân đỡ cậu ngước lên. Nhìn người con trai này thật tâm đến như vậy làm cô không khỏi mủi lòng. Cô lưỡng lự một phen, rồi một thoáng trôi qua, cuối cùng người nhân viên nữ ấy vẫn gật đầu đồng ý.
"Được. Tôi giúp cậu."
"Thật sao!?"
"..."
"Cảm ơn chị...cảm ơn chị...thật sự cảm ơn chị..."
"Được rồi được rồi."
Anh không giấu nỗi vui mừng. Vị nhân viên nữ kia vừa đỡ vai anh dậy thì Santa đã lại tiếp tục gập người nói lời cảm ơn.
"Tôi có cách..."
Vị nhân viên nữ lén lút lôi ra một chiếc điện thoại rồi dúi vào tay anh.
"Đây là điện thoại của tôi. Cậu giấu kĩ vào. Cứ yên tâm, tôi còn một chiếc khác. Bây giờ tạm thời cậu trở về phòng kí túc xá, cũng nên thay quần áo đi. Muộn chút nữa tôi sẽ liên lạc với cậu, lúc đó thì cậu hãy đi ra cửa sau của doanh. Nhớ...đừng để người khác trông thấy, cũng đừng để người khác phát hiện."
Santa căng tai chú ý lắng nghe. Dù có hơi bàng hoàng khi đột nhiên vị nhân viên nữ ấy lại đưa điện thoại của mình cho anh. Nhưng rất nhanh sau đó Santa đã liền hiểu ý, cũng tiếp thu tất thảy mọi lời nhắc nhở và dặn dò của đối phương.
. . .
Hai người tách nhau ra. Santa trở về phòng kí túc xá.
.
.
.
Hơn mười hai giờ đêm, lúc này chiếc điện thoại mà anh vốn nắm chặt trong tay đột nhiên sáng đèn. Santa đang nằm trên giường, tức khắc anh lấy chăn trùm kín đầu mình rồi mở ra ô tin nhắn vừa hiện ra một tin kia.
"Là tôi! Cậu mau lên, cẩn thận một chút."
Santa cẩn thận rời giường. Bấy giờ không gian xung quanh tối om mà hai người là Rikimaru và Lưu Chương cũng đã say ngủ tự bao giờ.
. . .
Anh vội vã lại cẩn trọng chạy đến cửa sau của doanh. Ở đó đã có người đợi anh sẵn, là vị nhân viên nữa kia. Cô đã gọi sẵn xe cho anh để cả hai cùng rời đi. Trong suốt quá trình kì thật cô cũng rất lo sợ. Đây là chuyện lớn rồi, cô cũng chẳng nghĩ rằng mình sẽ có gan mà làm như vậy. Tuy nhiên bản thân mình đã nhận lời giúp đỡ thì không thể không làm. Chỉ biết cầu trời mong sao mọi chuyện đều suôn sẻ và trót lọt.
Santa vừa chạy đến cửa đã trả ngay điện thoại cho vị nhân viên nữ kia. Cả hai cùng nhau ra xe. Vì không có nhiều thời gian nên ai trong hai cũng rất vội vàng.
"Cho cậu hai tiếng đồng hồ, sau đó liền quay về."
"Em biết rồi."
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rồi băng băng chạy trên mặt đường, một đường hướng thẳng đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro