his aphrodite




Hoàng hôn ngả dần về cuối chân trời, chút sắc vàng cam hòa lẫn vào nền áo xanh thẳm, đem tất cả những hơi tàn của nắng chiều thu vào khoảng không đen kịt. Màn đêm chầm chậm xuất hiện, hướng từ trên cao nhìn xuống thành phố chỉ còn những vệt sáng nhấp nháy kéo dài. Ánh sáng đổ ra từ hàng chục những tòa cao ốc, đem đến sự náo nhiệt đáng mong chờ của một thủ đô phồn hoa.

Cao Khanh Trần đứng trên sân thượng từ rất lâu rồi, để làn gió nóng nực của mùa hè thổi bay đi những giọt mồ hôi trên trán, với mong muốn phần nào thổi đi cả cơn khó chịu đang đè chặt nơi lồng ngực.

Tầng thứ hai mươi lăm - sân thượng của tòa cao ốc bỏ hoang này là một vị trí đẹp để có thể nhìn xuống căn hộ ở tầng mười chín tại tòa chung cư đối diện. Căn phòng nằm ở vị trí vô cùng thuận lợi, hai mặt hướng ra bên ngoài, hầu hết tường được phủ bằng kính. Nếu như kéo rèm xuống thì chẳng thể thấy được gì, nhưng chủ nhà có vẻ khá thoải mái và luôn để chúng mở.

Doãn Hạo Vũ khi ngủ sẽ bật đèn, nằm trên giường nghe nhạc và quay mặt về ô cửa kính để ngắm nhìn thành phố. Chọn một căn hộ có nhiều cửa sổ nhất, hoàn toàn chẳng để tâm đến riêng tư cá nhân của bản thân, Doãn Hạo Vũ có lẽ thuộc tuýp người thích những không gian mở. Tất nhiên cậu không bao giờ ngờ tới trường hợp bị một kẻ điên theo dõi 24/7 với flycam, ống nhòm, hay kể cả đôi mắt trần.

Doãn Hạo Vũ sống khá thoải mái. Cậu ta khá rảnh, trừ buổi sáng phải đến công ty. Sửa soạn xong xuôi, Doãn Hạo Vũ sẽ cầm một cốc trà ngồi nhâm nhi cạnh cửa sổ và nhìn xung quanh, đến tám giờ đúng thì ra cửa. Buổi chiều hai giờ kém bốn lăm trở về, hôm nào vui thì còn sớm hơn, tiếp tục xem phim hoặc đọc sách, cứ nhàm chán trôi qua một ngày.

Thói quen sinh hoạt thể hiện như cậu ta là một người thư thái tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn như mấy lão già, nhưng đó vốn là điều tốt, vì chỉ như thế thì hắn mới có thể ngắm nhìn cậu nhiều hơn.

Đừng hỏi sao Cao Khanh Trần biết nhiều thế.

Có lẽ, hắn hiểu Doãn Hạo Vũ hơn cả bản thân cậu ta hiểu mình. Nhưng có một điểm mà hắn mãi không thể lí giải.

Cao Khanh Trần luôn tự hỏi vì sao cậu thích ngắm nhìn thành phố từ trên cao đến nghiện, là vì thành phố này quá đẹp và có nhiều điểm khiến cậu lưu luyến đến vậy ư?

Doãn Hạo Vũ đăng lên mạng đôi ba dòng tâm sự. Cậu ta nói về bầu trời đêm rất nhiều, về pháo hoa lấp lánh và thành phố hoa lệ của mình, về hàng ngàn những linh hồn nhỏ bé hòa lẫn trong ánh đèn đường của đêm đen.

Cao Khanh Trần nghe theo cậu ta, đốt một cây pháo nhỏ, lặng ngắm tia pháo bùng sáng rồi dần dần tắt hẳn, đến khi tàn đốm đỏ hòa vào khoảng không vô tận. Hắn cảm thấy có chút quen thuộc. Hồi còn nhỏ, khi hắn còn kẹt ở cái làng ven biển đấy, Cao Khanh Trần thích nhất là đốt pháo sáng trước biển, ngắm nhìn từng sắc áo của trời và ánh sáng lấp lánh của pháo hòa quyện thành một. Khi ánh sáng cuối cùng của pháo hoa tắt đi, cũng là lúc bình minh lóe rạng, đem màu áo xanh đen kịt của màn đêm thành một màu hồng phớt xinh xắn ngọt ngào. Pháo hoa ngừng, nhưng ánh sáng không bao giờ tắt, vào cái thời khắc khi màn đêm vừa thủ thỉ lời chào ngày mới và mặt trời vội hát ru lời chúc ngủ ngon.

Đây là một trong những cách mà Doãn Hạo Vũ hay dùng để thả lỏng tâm tình, một mình tận hưởng thế giới riêng đầy lãng mạn với khoảng trời nhỏ và những vì sao. Cao Khanh Trần cảm thấy có chút quen thuộc, hình ảnh Doãn Hạo Vũ và cây pháo nhỏ giống y hệt tuổi thơ của hắn, khi mà đang ở cái độ tuổi vô lo vô nghĩ chẳng cần tính toán gì, ban ngày rong ruổi theo những cánh diều và cơn sóng nhỏ từ khơi xa, ban đêm thưởng thức pháo sáng và ngắm nhìn ngọn hải đăng sáng rọi màn đêm.

Thường thì cậu có tâm trạng mới đến đây. Ví như, những cô gái cậu từng tiếp xúc đều không gặp lại nữa. 

Sau đó, Doãn Hạo Vũ sẽ ngồi trên sân thượng đốt pháo, một mình, và hát vang một khúc nhạc gì đó về tình yêu. Nghe buồn thảm và bất lực. Không hiểu sao cậu ta lấy đâu ra tâm trạng đùa nghịch với cây pháo trong khi hát nghêu ngao về mấy bài thất tình như thế.

Trong máy có cả trăm tấm ảnh về cậu ta và cây pháo sáng. Một nửa gương mặt của Doãn Hạo Vũ chìm vào bóng tối, một nửa gương mặt được những ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên, hệt như mặt trăng khuyết đầu tháng. Lúc đó, cậu chẳng cần câu nệ hình tượng gì, mái tóc đen bung xõa lòa xòa trên mắt, cà vạt lỏng lẻo đến mức chỉ cần một cú xoay người có thể rơi, sơ mi hiện vài vết nhăn và cởi hai cúc áo đầu. Một dáng vẻ phong trần có chút yếu đuối mà chỉ mình hắn được chứng kiến.

Mọi thứ vốn đang tốt đẹp. Vào ban đêm sẽ quan sát tình yêu của mình qua màn hình, vào ban ngày sẽ khoác lên vai thân phận nhân viên mà thỉnh thoảng lén lút ngắm cậu từ xa.

Đột nhiên, một con ả nào đó xuất hiện. Ả ta có mái tóc dài và dày đến ngang hông, gương mặt nhỏ nhắn với một đôi môi tều, mà theo hắn thì trông xấu tệ. Dẫu vậy, ả ta giống hệt như lời miêu tả của Doãn Hạo Vũ về nàng thơ của mình.

Chẳng cần lời chào ngỏ, chẳng cần những bữa ăn sang trọng và bó hoa đắt tiền, cũng chẳng có bất kỳ bước tán tỉnh nào như cách cậu vẫn làm. Cô ta ngang nhiên chèo lên giường của Doãn Hạo Vũ, không cho hắn một chút cơ hội ngăn cản.

Và họ đang hôn nhau say đắm trên chiếc giường ba mét mốt trải bằng đệm lông cừu Nhật kia.

Doãn Hạo Vũ tìm được ánh trăng sáng của cuộc đời mình, còn Cao Khanh Trần thì mất cả khoảng trời của hắn.

Gió hè ban đêm ngày càng mạnh, rít gào như muốn cười ha hả bên tai kẻ thua cuộc. Cao Khanh Trần chỉ muốn lao đến xé xác con ả, và rồi ép buộc cậu chỉ thuộc về mình hắn.

Cao Khanh Trần va phải Doãn Hạo Vũ trong một bữa tiệc rượu xa hoa, nơi mà chỉ tiếp đãi tầng lớp thượng lưu với những cuộc trò chuyện nói một phải hiểu mười, nơi mà vốn không dành cho một thằng dân văn phòng lương 10 triệu như hắn.

Làm sao Cao Khanh Trần vào được? Phó Tư Siêu đẩy cho hắn một buổi tiệc trời ơi đất hỡi chỉ vì Cao Khanh Trần vu vơ nói rằng muốn thử làm người giàu một lần. Người anh em tốt với các mối quan hệ xã hội siêu rộng này bằng cách nào đấy đã đưa được tấm thiệp mời đến trước mặt hắn.

Chà, nếu đã có cơ hội thì đi thử một chút.

Và cơ hội này không chỉ đem đến cho Cao Khanh Trần một việc làm ổn định hơn, mà còn đem đến cho hắn một người tình trong mộng.

Doãn Hạo Vũ, nhị thiếu gia nhà họ Doãn tài phiệt, với số tài sản khổng lồ đang chờ đợi được thừa kế và một vẻ ngoài thu hút không ít ong bướm.

Cậu ta hôm đó mặc một cây vest xám, cà vạt xanh thẫm, tóc nâu nhạt vuốt 3:7 và gương mặt lai giữa hai dòng máu Thái - Đức câu luôn cả hồn của Cao Khanh Trần. Ánh đèn vừa vặn chiếu vào con người nổi bật ấy, kì quái là bản piano cũng trở nên dồn dập hơn, và cách cậu ta lắc nhẹ ly rượu trong tay, thuần thục đến hoàn mỹ.

Hoàn hảo. Đẹp đến phát điên lên.

Cao Khanh Trần cố nén sự kích động của mình cho dù từng tế bào của hắn đang nhảy nhót và có đến hàng trăm hàng vạn những lời nói xúi giục trong đầu hắn về việc chiếm lấy người này.

Doãn Hạo Vũ thật sự có một gương mặt giống như thiên sứ, tựa như được bàn tay của các vị thần chăm chút mà đẽo gọt lên.

Sống mũi cao thẳng tắp, hàng lông mày ngang càng tăng thêm khí chất có chút bất cần, nhưng được đôi mắt to hơi cụp xuống cùng hàng lông mi dài đã kéo lại về vẻ thanh cao, nhã nhặn, lúc nhìn thẳng lại có chút ngây ngô, dễ thương. Và tình cờ khi ánh mắt của hai người chạm nhau, nụ cười mỉm của Doãn Hạo Vũ tựa như một ly rượu ủ men lâu năm, chạm vào là ngọt ngào, uống vào thành đắm say, rời đi là nhớ nhung.

Cao Khanh Trần chắc chắn là hắn đã say, say mèm như một con ma men trong ánh nhìn đấy và nguyện ý không tỉnh lại.

Và sau đó, hắn làm những việc mà mình cho là đúng.

Điều tra về thiếu gia nhà họ Doãn với số lượng thông tin ít ỏi, càng là hào môn càng được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng cũng không quá khó nếu như hắn muốn làm.

Muốn có được cái gì thì phải làm mọi cách để có được.

Cao Khanh Trần hiểu, bộ vest bạc màu rẻ tiền cùng kiểu tóc xù của hắn ngày hôm đấy chẳng thể đổi được cái nhìn thứ hai từ cậu. Khoảng cách một trời một vực giữa cả hai làm hắn triệt để không còn hy vọng với việc làm quen cậu một lần nữa.

Doãn Hạo Vũ chỉ chỉ tiện tay bố thí một ánh nhìn đã làm hắn hoàn toàn rơi xuống địa ngục.

Giờ thì hắn chỉ biết giương mắt nhìn tình yêu của đời hắn kéo con ả đó lăn lê trên giường, từng lớp từng lớp quần áo đều lột bỏ.

Đây là đêm đầu tiên Doãn Hạo Vũ ngủ không bật đèn, và rèm cửa được kéo cẩn thận. Đây là một trong nhiều đêm Cao Khanh Trần mất ngủ, sau khi đập tan nát con flycam rồi lại lên mạng đặt một chiếc mới.

Một ngày cứ thế liền kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro