2
Ngày hôm sau Cao Khanh Trần được bạn cùng phòng Lưu Vũ gọi dậy, nói hôm nay phải bắt đầu chuẩn bị cho công diễn một, Cao Khanh Trần nghe xong mơ mơ màng màng, hôm qua sân khấu xếp lớp kết thúc rất muộn, anh mới ngủ được có mấy tiếng.
Nhưng anh cũng biết công diễn rất quan trọng, cuối cùng rất không tự nguyện rời giường. Cao Khanh Trần một đường cơ hồ đều là Lưu Vũ kéo đi, hai mắt cũng không mở nổi.
Doãn Hạo Vũ hôm nay mặc một chiếc áo màu đỏ rượu với quần âu đen, màu đỏ rượu khiến làn da của cậu trắng phát sáng, so với hôm qua còn tăng thêm vài phần soái khí.
"Hôm nay chúng ta thông qua một trò chơi nhỏ để lựa chọn sân khấu công diễn một, thứ tự lựa chọn được xếp theo điểm của trò chơi, mỗi người có một tấm thẻ, tổng cộng năm vòng, năm thành viên nhóm khởi xướng cho điểm, tối đa là 10"
Doãn Hạo Vũ giới thiệu xong quy tắc, các thực tập sinh cũng được phát thẻ bắt đầu trò chơi.
Cao Khanh Trần vừa mới tỉnh ngủ, cũng không rõ quy tắc thế nào, chỉ có thể đi theo Lưu Vũ. Cao Khanh Trần là hố đen trò chơi, lúc trước chơi cùng Doãn Hạo Vũ chưa bao giờ thắng. Vì vậy anh rất ít khi chơi trò chơi, không ngờ hiện tại thoát không nổi, sao mà khó khăn như vậy.
Cao Khanh Trần nhìn Lưu Vũ hoàn thành xong bốn trò chơi trước, mức điểm phổ biến không cao, thậm chí có vài cái rất khó coi. Cao Khanh Trần không muốn đối mặt với Doãn Hạo Vũ, nhưng lại nghĩ tới không thể lấy được điểm, vẫn là phải tự an ủi cùng Lưu Vũ đi tới trò chơi cuối cùng.
"Hạo Vũ lão sư nghiêm khắc quá, cho điểm thấp như vậy" "Đúng đó" Cao Khanh Trần sau khi nghe rất nhiều học viên than thở về sự nghiêm khắc của Doãn Hạo Vũ, có chút nghi ngờ.
Doãn Hạo Vũ luôn rất khiêm nhường, cũng rất hòa đồng, không có hà khắc như vậy. Cao Khanh Trần nhìn tấm thẻ điểm của bản thân, không khỏi có chút buồn rầu.
Trò chơi cuối cùng là bốc giấy trong hộp, hoàn thành nội dung trên tờ giấy, Doãn Hạo Vũ sẽ dựa theo biểu hiện của người đó để cho điểm. Tới Cao Khanh Trần, anh e dè bước lên phía trước, Doãn Hạo Vũ cười cười nhìn anh, cũng không đưa hộp cho anh.
Hai người chính là cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, Cao Khanh Trần có chút khẩn trương, nhỏ giọng giục Doãn Hạo Vũ "Cái hộp, cái hộp", Doãn Hạo Vũ cảm thấy chọc Cao Khanh Trần rất vui, cậu biết da mặt Cao Khanh Trần rất mỏng, không chọc anh nữa, vui vẻ thưởng thức vẻ sốt ruột của Cao Khanh Trần.
Cao Khanh Trần lấy cái hộp từ tay Doãn Hạo Vũ, lúc sắp cầm được thì bị Doãn Hạo Vũ nắm chặt. Cao Khanh Trần tròn mắt ngạc nhiên, muốn giật lấy cái hộp cũng không xong, đành tức giận mở to mắt trừng cậu.
Doãn Hạo Vũ khóe miệng sắp cười đến mang tai rồi "Em giúp anh đọc", nói đoạn lấy ra một tờ giấy từ trong hộp, "Tìm một người đứng đối diện rồi hát một bài hát" Doãn Hạo Vũ tự hỏi có phải Chúa đã giúp mình hay không, hoàn toàn không có chuyện mờ ám, cậu lấy nửa phần đời còn lại của mình ra đảm bảo.
Cao Khanh Trần nghe xong yêu cầu có chút vô thức quay sang nhìn Lưu Vũ, Lưu Vũ lập tức hiểu ý định đi tới giúp Cao Khanh Trần hoàn thành trò chơi. Doãn Hạo Vũ thấy Cao Khanh Trần định tìm người khác giúp, vội vàng nói "Cái này phải cùng người khởi xướng hoàn thành".
Cao Khanh Trần muốn phản đối, nhưng thấy bao nhiêu ống kính xung quanh đành cắn răng làm thinh, ấm ức thực hiện. Doãn Hạo Vũ vui vẻ đi tới trước mặt Cao Khanh Trần, nhìn bộ dạng khả ái của người yêu, lại không nhịn được muốn trêu chọc "Hoàn thành tốt nhiệm vụ sẽ cho anh điểm cao"
Cao Khanh Trần vì điểm số chỉ đành ủy khuất bản thân vậy.
Lúc Cao Khanh Trần đang chuẩn bị hát thì Doãn Hạo Vũ âm thầm nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần hơn rất nhiều, mặt chỉ cách nhau không đến hai mươi phân, Cao Khanh Trần thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của Doãn Hạo Vũ.
Anh hạ giọng thì thầm "Không cần gần thế đâu", Doãn Hạo Vũ không để ý, giục anh mau bắt đầu.
Cao Khanh Trần chỉ có thể liều mạng, nhìn Doãn Hạo Vũ hát một bài. Doãn Hạo Vũ nghe chất giọng trong trẻo ấm áp của anh cùng bài hát dễ thương ngọt ngào, tầm mắt không rời khỏi chuyển động của đôi môi hồng nhuận mềm mại, nhịp tim đập mạnh nhảy múa trong lồng ngực, cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, hai tai cũng không tự chủ chậm rãi ửng hồng.
Doãn Hạo Vũ nhớ đến lần đầu hôn anh, chỉ cảm thấy vừa mềm vừa ngọt, hiện tại gợi lại mùi vị ấy thật muốn lấy mạng cậu.
Cao Khanh Trần bị ánh mắt si mê của Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm, sắc mặt hồng lên không ít, vừa kết thúc bài hát lập tức đứng lùi lại một đoạn.
Doãn Hạo Vũ như bừng tỉnh, ho khan hai tiếng, trầm giọng nói "Hát hay lắm, đưa thẻ của anh đây", Cao Khanh Trần sau khi nhận lại thẻ nhìn điểm số, mười điểm không ngoài dự đoán.
Cao Khanh Trần nhớ lại tình cảnh vừa rồi, xấu hổ chạy về chỗ ngồi.
Lưu Vũ thấy Cao Khanh Trần vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn hai má anh ửng hồng, quan tâm hỏi, "Cậu không sao chứ, sao mặt đỏ như vậy", Cao Khanh Trần có chút chột dạ "Chạy mệt quá thôi". Lưu Vũ nghe vậy cũng không truy hỏi nữa.
Doãn Hạo Vũ cùng những thành viên khác của nhóm khởi xướng đi tới, tuyên bố các ca khúc biểu diễn, Cao Khanh Trần nghe xong rất háo hức, anh cảm thấy Yummy với Radio rất không tồi.
"Người xếp thứ nhất là ai đây, anh ấy sẽ được quyền chọn bài hát đầu tiên, ngoài ra trong bài hát này, người có thứ hạng cao nhất sẽ được làm center".
Cao Khanh Trần nghe xong rất lo lắng, rất nhanh đội Radio đã có người chọn, Yummy vẫn chưa có ai, Cao Khanh Trần muốn làm center của Yummy, nhưng nghĩ tới điểm số của bản thân lại thấy vô vọng.
"Vị trí thứ ba khiến tôi rất bất ngờ, cậu ấy có lẽ là học viên duy nhất được Doãn Hạo Vũ cho điểm tối đa". Học viên bên dưới lập tức xì xào sôi nổi, bọn họ rất nhiều người đều bị Doãn Hạo Vũ đánh trượt. "Cậu ấy chính là Cao Khanh Trần, mời bước lên chọn bài hát".
Cao Khanh Trần lúc nghe thấy tên mình thì rất kinh ngạc, sau đó vui vẻ chạy tới đứng sau tấm biển Yummy. Doãn Hạo Vũ thấy anh trai chọn Yummy thì không khỏi giật mình, nhưng cũng tràn đầy mong đợi, cậu cũng chưa được thấy Cao Khanh Trần khi gợi cảm sẽ như thế nào.
Thu lại tầm mắt, Doãn Hạo Vũ khẽ liếm môi.
Chọn bài kết thúc, Doãn Hạo Vũ âm thầm đi tới phòng đạo diễn, "Đổi tôi sang nhóm Yummy làm hướng dẫn". Đạo diễn nghe xong cũng không dám ý kiến, dù sao thì Doãn Hạo Vũ cũng đem lại cho chương trình rất nhiều lưu lượng cùng nhiệt độ.
Lúc Doãn Hạo Vũ định rời đi, đạo diễn gọi với lại, "Tương tác của cậu với Cao Khanh Trần lúc chơi game có cần cắt đi không". Đạo diễn kỳ thực rất không muốn cắt, vì phân cảnh này có thể mang lại rất nhiều nhiệt độ. Nhưng người đại diện của Doãn Hạo Vũ đã đặc biệt yêu cầu không được sao tác cp trong quá trình ghi hình, đạo diễn rất khổ tâm.
"Không cần cắt, nên chiếu thế nào thì chiếu" Doãn Hạo Vũ nhún vai nói, sau đó rời đi.
Cao Khanh Trần cùng đồng đội tới phòng tập luyện Yummy, bắt đầu tập vũ đạo, một ngày bận rộn trôi qua. Cao Khanh Trần là người cuối cùng rời khỏi phòng tập, anh có chút lo lắng về vũ đạo của mình, phải tập đến rất muộn.
Lúc rời khỏi phòng cả tầng không có ai, Cao Khanh Trần vừa đi tới cầu thang đột nhiên bị một cánh tay chắc khỏe kéo vào góc. Anh bị dọa thót tim, vừa định dùng tông giọng quãng tám la lên kêu cứu thì nghe thấy một thanh âm từ tính quen thuộc, "Đừng sợ, anh, là em".
Cao Khanh Trần nhìn gương mặt tràn đầy tiếu ý của người kia liền tức giận, muốn đi thì bị ôm chặt cứng từ phía sau, mùi hương quen thuộc mạnh mẽ truyền tới. Cao Khanh Trần có chút bối rối, đã lâu lắm rồi không được ôm như vậy.
"Anh, Pai Pai nhớ anh lắm" Tiểu lang sói trong nháy mắt biến thành chú cún bự thích làm nũng, tóc trên đầu cọ cọ vào cổ Cao Khanh Trần.
Cao Khanh Trần bị quậy đến ngứa cổ, muốn đẩy người ra cũng không được, nhưng lúc đó quả thật là Doãn Hạo Vũ muốn chia tay, bản thân anh cũng rất ủy khuất, chỉ không ngờ Doãn Hạo Vũ lại rẻ mạt như vậy.
"Chúng ta hiện tại ôm ấp thế này thật không đúng" Cao Khanh Trần quay đầu sang một bên không thèm để mắt tới chú cún bự, Doãn Hạo Vũ liền bị thái độ này của Cao Khanh Trần chọc cười.
Cao Khanh Trần thấy vậy từ xấu hổ chuyển thành tức giận, một mực đẩy Doãn Hạo Vũ ra, trừng mắt nhìn người trước mặt.
Doãn Hạo Vũ cũng biết anh mấy năm nay chịu không ít ấm ức, tự mình cảm thấy có lỗi, nhưng cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Dù sao thì người cũng ở đây những mấy tháng, còn sợ chạy mất sao, nháy mắt hôn trộm Cao Khanh Trần một cái rồi rời đi "Ngày mai gặp nhé anh".
Cao Khanh Trần đơ người, chỗ bị Doãn Hạo Vũ hôn nóng rực như lửa, ôm mặt chạy về ký túc xá, tắm rửa xong liền ngủ mê mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro