4
Thời gian tới công diễn một càng lúc càng gần, vũ đạo của Cao Khanh Trần cũng tiến bộ rõ rệt, tất cả đều nhờ sự chỉ dạy tận tình của Doãn Hạo Vũ. Cao Khanh Trần cảm thấy Doãn Hạo Vũ ngoại trừ có chút vô lại thì những cái khác vẫn có tác dụng.
Quan hệ giữa hai người hiện tại cũng có chút thay đổi, không như lúc trước không thèm nói chuyện, đương nhiên Cao Khanh Trần đối với việc Doãn Hạo Vũ thỉnh thoảng động tay động chân vẫn là không thể lượng thứ.
Doãn Hạo Vũ mấy ngày nay đều thầm lặng ở bên Cao Khanh Trần, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt của anh đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu cũng phát hiện Cao Khanh Trần thực sự rất yêu sân khấu, nếu vòng giải trí này tác động xấu tới Cao Khanh Trần, cậu sẽ bất chấp tất cả bảo vệ người cậu yêu, cậu có năng lực đủ lớn, cậu đã lớn mạnh rồi, có thể trở thành chỗ dựa của anh rồi.
Cao Khanh Trần nhìn tạo hình tóc của mình cho sân khấu biểu diễn hôm nay, cảm thấy có chút lấn cấn. Anh cảm thấy có thể nhuộm thêm một chút xanh, vừa hay hợp với trang phục biểu diễn.
"Chị ơi, có thể nhuộm thêm chút xanh không" Cao Khanh Trần hỏi nhân viên công tác đứng bên cạnh.
"Không được, tổ chương trình đã quy định rồi"
"Sao lại không được ạ" Cao Khanh Trần mở to mắt làm nũng, nhân viên công tác nhìn vẻ đáng yêu này cũng có chút động lòng, thật sự không biết phải làm sao.
"Đi mà" Cao Khanh Trần khẽ chu môi, đôi mắt nai to tròn như phát ra ánh sáng.
"Làm sao thế, xa như vậy cũng nghe thấy tiếng của anh" Doãn Hạo Vũ có chút không vui, cậu vừa bước vào đã thấy Cao Khanh Trần đang làm nũng, sao lúc nào cũng làm nũng với người khác như vậy.
Nhân viên công tác thấy cuối cùng cũng có một vị cứu tinh, liền nhanh chóng giải thích.
"Thêm cho anh ấy đi, nếu không anh ấy có thể bám phiền chị" Doãn Hạo Vũ bất lực lắc lắc đầu, cậu đối với Cao Khanh Trần thực sự không còn cách nào khác.
Cao Khanh Trần thấy Doãn Hạo Vũ giúp mình thì có chút kinh ngạc, từ lúc nào biết nói mấy câu tử tế như vậy.
Nhưng Cao Khanh Trần không biết rằng, anh vĩnh viễn là điểm yếu của Doãn Hạo Vũ.
Cao Khanh Trần nhìn những nhóm khác biểu diễn trước cảm thấy vô cùng áp lực, đây là lần đầu tiên anh đứng trên sân khấu, bên dưới còn có rất nhiều khán giả, không biết các nhà xây dựng có thích mình không.
"Nhóm tiếp theo thực sự đáng mong đợi, hiệu quả luyện tập thông thường rất tốt. Xin mời lên sân khấu, Yummy" Doãn Hạo Vũ hôm nay mặc một chiếc áo màu xanh lam, cậu chọn bộ này, đơn giản vì muốn họ mặc đồ đôi.
Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần hôm nay rất khác, trong lòng có chút khát khao, ánh mắt không thể rời đi được và cậu thực sự muốn đem anh ấn vào lòng.
"Xin chào, tôi là Cao Khanh Trần, tôi là Ice cream boy của các bạn"
Doãn Hạo Vũ trong lòng thỏa mãn, nụ cười trên mặt không thể kìm chế, anh của cậu thật quá ngọt ngào.
Doãn Hạo Vũ nhìn chuyển động của Cao Khanh Trần, vũ đạo quyến rũ lại pha chút thẹn thùng, loại cảm giác này thực sự rất câu nhân.
Cao Khanh Trần trên sân khấu không nhìn rõ những người bên dưới, chỉ thấy ánh đèn nhấp nháy sáng lòa, lung linh phủ ngập sân khấu. Anh đang nhảy vì ước mơ của mình.
Doãn Hạo Vũ nhìn người thở dốc vì mệt, quay tới quay lui chiếc mic trong tay, nhìn anh trai không nghỉ ngơi được bao lâu, giọng điệu tự nhiên rất dịu dàng.
"Sân khấu tối nay của các bạn rất tốt, rất gợi cảm, đặc biệt là Tiểu Cửu của chúng ta, so với sân khấu trước mà nói tiến bộ rất lớn, tôi thật sự rất vui"
Cao Khanh Trần nghe xong lời tán thưởng khoa trương này không nhịn được đỏ mặt, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm.
"Tiếp theo mời các nhà xây dựng tiến hành bình chọn"
Cao Khanh Trần sợ nhất phần này, anh sợ không có ai thích mình, sợ không có ai ủng hộ anh.
Anh nhìn Doãn Hạo Vũ đứng bên cạnh, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, đúng lúc anh hướng mắt sang liền mỉm cười hạ giọng "Susu". Trong lòng Cao Khanh Trần bình tĩnh không ít, kết quả cũng tới rồi.
"Ai sẽ là người được bình chọn cao nhất đây, anh ấy là ~ ~ ~ Cao Khanh Trần" Doãn Hạo Vũ thấy bộ dạng căng thẳng của Cao Khanh Trần không nhịn được muốn trêu chọc, nhìn biểu tình kinh ngạc của Cao Khanh Trần cười một tiếng "Bạn nghĩ thế nào"
Cao Khanh Trần nhận ra Doãn Hạo Vũ đang chọc anh, muốn giơ tay đánh người, ở nơi không ai để ý, từ từ buông tay xuống, thanh âm bướng bỉnh "Tôi cũng không biết"
Doãn Hạo Vũ chọc xong, cũng đến lúc phải dỗ nóc nhà đang tức giận rồi.
"Đó là Cao Khanh Trần, chúc mừng bạn"
Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần vui mừng ôm lấy đồng đội, đột nhiên muốn ăn giấm, sao lại không ôm cậu.
"Không ôm em sao, hôm nay em giúp anh nhuộm tóc xanh đó" Doãn Hạo Vũ ủy khuất chờ đợi.
Cao Khanh Trần nghe Doãn Hạo Vũ nói thì giật mình thất sắc, oán trách nhìn cậu, người này thực sự không chút để tâm tới ống kính, bất lực ôm lấy Doãn Hạo Vũ.
Doãn Hạo Vũ cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương, thật muốn đem anh ấn chặt vào lòng, công bố cho cả thế giới biết anh là người yêu của cậu.
Cao Khanh Trần cùng Lưu Vũ trở về ký túc xá, công việc ngày hôm nay khiến bọn họ vô cùng mệt mỏi. Cao Khanh Trần nghe loáng thoáng thấy tiếng của Doãn Hạo Vũ, quay đầu lại thấy Doãn Hạo Vũ đang đeo khẩu trang đứng sau lưng anh.
Lưu Vũ cũng phát hiện ra, biết ý trở về ký túc xá trước. Lưu Vũ là người duy nhất trong doanh biết mối quan hệ của bọn họ, Cao Khanh Trần thực sự coi cậu là người bạn tốt có thể tâm sự mọi chuyện.
"Anh, ngày mai em có lịch trình, hai ngày tới anh không được gặp em rồi" Doãn Hạo Vũ bỏ mũ với khẩu trang xuống, đi lại gần Cao Khanh Trần.
"Liên quan gì đến tôi" Cao Khanh Trần quay mặt đi không nhìn cậu.
Doãn Hạo Vũ nhìn người trước mặt bày ra bộ dạng đáng yêu này, khẽ mỉm cười ôm lấy Cao Khanh Trần, đặt cằm lên vai anh.
"Nhưng PaiPai nhớ anh lắm, PaiPai không muốn rời xa anh" Chất giọng châu Âu từ tính của Doãn Hạo Vũ trở nên đặc biệt hay trong đêm yên tĩnh.
"Lúc trước lâu như vậy không liên lạc với tôi cũng là cậu bắt đầu trước" Cao Khanh Trần vô cùng tủi thân, dù anh là người chủ động chia tay, nhưng rõ ràng là người kia lạnh nhạt với anh trước, hiện tại lại đối xử với anh như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Doãn Hạo Vũ không biết khoảng thời gian chia tay xảy ra chuyện gì, lúc đó, cậu nói với người quản lý mình có một người bạn trai, người quản lý bắt cậu lập tức chia tay còn tịch thu điện thoại nhốt cậu trong phòng bế quan luyện tập.
Đến lúc được trả điện thoại chỉ thấy hai chữ chia tay, gửi tin nhắn lại mới biết mình đã bị chặn, gọi điện cũng không được.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất, cậu cảm thấy bầu trời như sụp đổ, người cậu thích nhiều năm như vậy cứ thế mà rời xa cậu.
Suốt hai năm chia tay cậu không ngừng làm việc, muốn trở nên mạnh mẽ cường đại, lớn mạnh tới mức không cần phụ thuộc vào sự nâng đỡ của người khác, lớn mạnh đến mức có thể bảo hộ anh. Hiện tại đã có phòng làm việc riêng, cậu đủ lớn mạnh rồi.
Lần này biết Cao Khanh Trần tới Trung Quốc tham gia tuyển tú, Doãn Hạo Vũ hủy đi rất nhiều dự án, tới chương trình này làm thành viên nhóm khởi xướng, chính là muốn gặp lại anh của cậu, muốn một lần nữa ôm anh vào lòng.
"Anh, Tiểu Cửu, không có anh em thực sự rất đau khổ, hiện tại em có thể bảo vệ anh rồi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không" Doãn Hạo Vũ khẽ run rẩy, tay ôm lấy eo Cao Khanh Trần không ngừng siết chặt.
Cao Khanh Trần bị ôm chặt đến không thở nổi, thực sự không biết phải làm sao, anh đối với bộ dạng này của Doãn Hạo Vũ hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt, anh yêu Doãn Hạo Vũ.
Nhưng dễ dàng đồng ý như vậy không phải phong cách của anh, không thể mất giá trước mặt Doãn Hạo Vũ được.
"Cho em một cơ hội, có đồng ý hay không để sau này nói đi" Cao Khanh Trần nói xong liền quay đầu sang một bên.
Doãn Hạo Vũ nghe vậy liền biết anh đã đồng ý rồi, nhưng cậu vẫn muốn giữ mặt mũi cho anh, Cao Khanh Trần da mặt mỏng, cậu ngoại trừ chiều theo thì còn có thể làm gì khác sao.
Doãn Hạo Vũ nhìn người trước mặt hành xử mâu thuẫn, dịu dàng hôn lên má Cao Khanh Trần, "Hai ngày sau hãy xem biểu hiện của em nhé, sẽ không làm anh thất vọng đâu"
Doãn Hạo Vũ đội mũ lên rồi rời đi.
Cao Khanh Trần cảm thấy bản thân vẫn là quá dễ dàng đồng ý rồi, "Trời ạ, sao mình lại vô dụng như vậy chứ"
Tối hôm đó người vạn năm không đụng tới Weibo như Doãn Hạo Vũ đột nhiên đăng bài.
"Em nói được làm được"
Cùng một tấm ảnh con phố yên tĩnh về đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro