5
Hôm sau tiểu Lương tới đón Cao Khanh Trần, trên mặt viết đầy bát quái.
"Tối qua, có lẽ, Doãn Hạo Vũ anh ấy . . . Không đúng, chắc là không phát triển nhanh như vậy . . . " Cô nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được hỏi, "Anh dâu, hôm qua hai người thật sự chỉ đối diễn thôi sao?"
Cao Khanh Trần nghĩ đến sự việc mất mặt tối hôm qua liền sinh giận, "Em còn gọi anh dâu nữa anh sẽ cắt lương."
Chuyện gì đây, lẽ nào tối qua Cửu ca tỏ tình thất bại? Hay là bọn họ cãi nhau? Hay là ca ca nhà cô . . . không được?
Đến phim trường thấy Doãn Hạo Vũ cười híp mắt chào hỏi Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần lại làm bộ dè dặt, tiểu Lương mới hiểu, hai người này là đang tránh nghi ngờ.
Hừm, chơi trò tiểu tình lữ.
Mấy cảnh quay buổi chiều đều là ngoại cảnh, Cao Khanh Trần đứng dưới mặt trời chói chang, phải chỉnh lại lớp trang điểm vô số lần, tới khi hoàn thành cũng mệt đến không thở nổi.
Quay liên tục mấy tiếng liền đã qua giờ ăn cơm, Cao Khanh Trần trở về phòng uống mấy ngụm nước vẫn chưa hết khát, trên bàn sớm đặt một hộp cơm đoán chắc đã nguội khiến người không có khẩu vị, vì vậy anh chuyển sự chú ý lên lon Coca trên tay tiểu Lương.
Tiểu Lương cảnh giác đem lon Coca giấu sau lưng, "Làm gì, đây là lon cuối cùng rồi. Lại nói, anh phải kiểm soát cân nặng a Cửu ca, uống Coca béo lắm."
"Em thôi đi, anh uống hết lon này cũng không uống nữa." Cao Khanh Trần nhìn ánh mắt tiểu Lương có chút dao động, tiếp tục nói, "Em cho anh lon này lần sau anh mua cho em một thùng."
Vào thời khắc tiểu Lương sắp vì lời hứa hẹn đầy cám dỗ đưa lon Coca cho Cao Khanh Trần, cửa phòng nghỉ đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiểu Lương chạy tới mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa phấn khích suýt hét lên: "Hạo Vũ ca ca, à không, Doãn lão sư, sao anh lại tới đây?"
Doãn Hạo Vũ trên tay xách mấy cái túi, gật đầu chào tiểu Lương rồi nhìn vào phòng. Tiểu Lương lúc này mới phản ứng mời người vào, Doãn Hạo Vũ đi tới nhìn Cao Khanh Trần, nhiệt tình hỏi, "Anh muốn uống Coca không, vẫn còn lạnh này."
Cao Khanh Trần: " . . . "
Doãn Hạo Vũ lấy một lon Coca ra, đặt túi đồ lên mặt bàn, "Tiểu Cửu ca ca, em thấy anh quay xong cũng muộn rồi, sợ anh không có gì để ăn nên mua cho anh chút đồ."
Cao Khanh Trần nhìn trên bàn bày đủ loại bánh ngọt, nước hoa quả, đồ ăn vặt, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng vẫn giả bộ nói, "Anh gần đây đang giảm cân . . . Nhưng em đã mất công mua rồi, thì anh đành ăn một chút vậy."
Nếu không phải vì Doãn Hạo Vũ còn đứng đó, mắt tiểu Lương đã muốn trợn lên trời. Thật biết diễn, cũng không biết là ai vừa mới đòi sống đòi chết tranh lon Coca của tôi.
Doãn Hạo Vũ chỉ cảm thấy Cao Khanh Trần thật dễ thương, bật cười, "Tiểu Cửu của chúng ta đâu có mập, ăn nhiều một chút cũng không sao."
"Tiểu Cửu của chúng ta" trực tiếp khiến Cao Khanh Trần đang chăm chú ăn uống bị sặc, Doãn Hạo Vũ vội vàng bật lon Coca đưa cho anh rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, Cao Khanh Trần khoát khoát tay tỏ ý mình không sao, sau đó mới để ý biểu tình thâm sâu khó đoán của tiểu Lương ngồi bên cạnh.
Lần này hay rồi, không giải thích nổi, cô nàng bát quái này khẳng định lại đang nghĩ bậy rồi.
Doãn Hạo Vũ cũng không để ý trong phòng vẫn còn người khác, rất tự nhiên rút ra mấy tờ giấy ăn giúp Cao Khanh Trần lau miệng. Khoảnh khắc đầu ngón tay lướt qua môi dù chỉ trong nháy mắt cũng khiến Cao Khanh Trần cảm nhận vô cùng rõ ràng mà đỏ mặt.
Doãn Hạo Vũ nhìn thấy khẽ cười một tiếng, "Ăn từ từ, không ai tranh với anh."
Cậu nhìn màn hình điện thoại trong tay, nói, "Em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi, lần sau lại tới tìm anh."
Còn có . . . lần sau? Làm gì vậy, khiến người ta hi vọng.
Doãn Hạo Vũ đi rồi, Cao Khanh Trần uống mấy ngụm Coca, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Không phải chỉ là mua cho anh chút đồ ăn ngon thôi sao, có nhất thiết phải động lòng không! Còn động chút là đỏ mặt loại bệnh này có chữa được không, thật ngốc quá đi ! ! !
"Cửu ca, hai người sau này có thể chú ý một chút không, em ở đây còn như vậy, không sợ người khác phát hiện sao? Mặc dù, Doãn Hạo Vũ sủng anh quá a a a a a yêu đương với anh ấy thật là hạnh phúc . . . " Tiểu Lương phấn khích nhích lại gần nói với Cao Khanh Trần.
"Em em . . . em ngậm miệng cho anh!" Cao Khanh Trần càng nghe càng ngại, "Bọn anh thực sự không có gì."
"Ừ ừ ừ", Tiểu Lương gượng ép đồng tình, "Đừng quên mua cho em một thùng Coca."
"Mua cái gì, là Doãn Hạo Vũ cho anh không phải em." Cao Khanh Trần làm mặt xấu với cô.
" . . . " Tiểu Lương trong lòng thầm khuyên nhủ bản thân, đừng nên tranh cãi với anh dâu tương lai, "Đúng rồi, lát nữa tan làm phải tới bệnh viện kiểm tra anh đừng quên."
Cao Khanh Trần lúc này mới nhớ ra, thời gian mấy kỳ phát tình gần đây mười phần không ổn định, vạn nhất cơ thể có vấn đề gì, lại giống như lần trước đột nhiên phát tình gây phiền phức.
Sau khi kết thúc cảnh quay cuối cùng, Cao Khanh Trần trực tiếp đến bệnh viện.
Sau khi kết thúc các loại kiểm tra, Cao Khanh Trần ngồi trên ghế trong phòng chuẩn đoán đợi kết quả của bác sĩ.
Mệt mỏi cả ngày, mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện cùng âm thanh gõ bàn phím của bác sĩ khiến anh có chút buồn ngủ.
"Tôi xem qua báo cáo, kích thích tố của cậu có chút rối loạn, bất quá không phải chuyện lớn, kê cho cậu vài liều thuốc điều chỉnh lại là ổn." Bác sĩ đẩy gọng kính nói, "Nghỉ ngơi không điều độ, làm việc quá sức cũng sẽ ảnh hưởng, thanh niên đừng ham công tiếc việc quá mà làm hại sức khỏe."
Cao Khanh Trần cười khổ, "Công việc của tôi có chút đặc thù, ngày đêm lẫn lộn cũng khó tránh khỏi . . . "
"Haiz, sức khỏe quan trọng hay công việc quan trọng? Cậu cứ như vậy cẩn thận sau này vô sinh đó!"
Sao còn động đến cả vấn đề mang thai rồi . . . Cao Khanh Trần không tiện nói leo chỉ có thể im lặng lắng nghe.
"Còn nữa, khoảng thời gian này lúc phát tình tốt nhất đừng dùng thuốc ức chế nữa, sẽ ảnh hưởng tác dụng của thuốc."
"A? Không dùng thuốc ức chế thì phải làm sao?" Cao Khanh Trần lo lắng hỏi.
"Có thể chịu được thì chịu, hoặc là tìm một Alpha đủ tin tưởng đánh dấu tạm thời, trước đây cậu dùng lượng thuốc ức chế quá lớn, hình thành phụ thuộc vào thuốc không tốt, cơ thể của Omega rất nhạy cảm lại không chú ý, hiện tại chỉ là rối loạn kỳ phát tình, về lâu về dài sẽ khó mang thai, nghe tôi, cơ thể mới quan trọng . . . "
Thật sự, ông cho rằng tìm một Alpha đánh dấu tạm thời rất dễ dàng sao . . . Còn đề cập tới chuyện mang thai làm gì, tôi hiện giờ đến đối tượng liên kết còn chưa có.
Cao Khanh Trần ngắt lời ông bác sĩ đang hết mực giảng giải: "Được được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Cao Khanh Trần ngủ gật hết một đường trở về khách sạn, về đến phòng lại không ngủ được nữa.
Anh nằm trên giường nhàm chán lướt điện thoại, đột nhiên hiếu kỳ tìm kiếm tên của mình với Doãn Hạo Vũ, nhiệt sưu ngoại trừ mấy bài thông báo hợp tác của công ty còn có một cái tag "Hạo Hãn Tinh Trần" khiến anh chú ý.
Cao Khanh Trần ấn vào mới biết siêu thoại cp của anh với Doãn Hạo Vũ vậy mà cũng có rồi. Công ty mới công bố hợp tác không bao lâu, cư dân mạng cũng thật nhanh tay.
Cao Khanh Trần tiếp tục dạo chơi trong siêu thoại, ngoại trừ mấy bài gắn thẻ, còn có không ít tranh vẽ đồng nhân. Cao Khanh Trần âm thầm lưu lại vài bức, vì mấy bức vẽ anh rất dễ thương nên mới lưu thôi, ừm, không có ý gì khác.
Anh lướt xuống dưới, không may ấn vào một liên kết, màn hình từ Weibo nhảy sang một trang web lạ lẫm, đập vào mắt là mấy ký tự nổi bật [🔞🔞🔞 ooc đừng kéo lên]
Anh hiếu kỳ đọc một đoạn . . .
"Doãn Hạo Vũ đẩy Cao Khanh Trần xuống giường, bất chấp hôn xuống người dưới thân đang cố gắng chống cự . . . "
Trời đất! Cái gì vậy ? ! ! !
Cao Khanh Trần bị dọa đánh rơi điện thoại đập vào mặt, đau.
Anh nhặt cái điện thoại lên, không kìm được ấn vào liên kết kia một lần nữa, mình không có ý gì khác, Cao Khanh Trần tự nhủ, mình chỉ muốn xem fan hâm mộ viết cái gì thôi, đúng.
~ 🐰🍓 ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro