5
Ngọc ngồi ở bàn làm việc, tay gõ từng dòng số liệu lên màn hình. nhưng ánh mắt cô thường lơ đãng, lén nhìn về phía Đăng, người đang chăm chú xem xét tài liệu ở bàn đối diện. từng cử chỉ của anh đều mang theo sự kiên nhẫn và chững chạc mà Ngọc luôn thầm ngưỡng mộ.
cô biết rõ Đăng và Kiều yêu nhau, mối tình đẹp đẽ ấy đã bền chặt suốt sáu năm, như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Ngọc từng ghen tỵ nhưng cũng mừng cho họ, cho đến khi cô nhận ra bản thân mình đã có tình cảm với Đăng từ lúc nào không hay.
đúng vậy, Ngọc đã yêu Đăng, người bạn trai của bạn thân mình. nhưng Đăng yêu Kiều, điều đó quá rõ ràng. anh luôn dành cho Kiều những ánh mắt dịu dàng và sự quan tâm chân thành mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ ước.
còn khi anh đối xử với cô, Đăng chưa từng làm gì vượt giới hạn, thậm chí anh còn giữ khoảng cách lịch sự với cô, như để tôn trọng mối quan hệ của cả ba.
Ngọc biết tình cảm này là sai, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh chăm sóc Kiều, một phần trong cô lại âm thầm ghen tị. cô không muốn phản bội bạn thân, càng không muốn phá vỡ hạnh phúc của họ, nên cô chọn cách rút lui. tình yêu này, cô sẽ cất giấu mãi mãi, như một bí mật không bao giờ hé lộ.
"Ngọc, em xem giúp anh phần này được không? anh muốn kiểm tra lại trước khi gửi."
giọng Đăng cất lên, kéo Ngọc về thực tại. cô ngẩng lên, chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, thứ ánh sáng khiến tim cô đập lỡ nhịp.
"dạ, để em xem" cô đáp, cố giữ giọng bình thường.
Đăng đứng bên cạnh cô, hơi cúi xuống, chỉ vào màn hình. mùi hương thoảng nhẹ từ người anh, sự gần gũi trong khoảnh khắc ấy làm lòng Ngọc xáo trộn. cô cố tập trung vào màn hình, nhưng lại không thể ngăn mình nghĩ đến những điều cô không nên nghĩ.
"chỗ này đúng rồi, anh không cần sửa đâu" giọng cô cố giữ bình tĩnh.
"cảm ơn em nhé"
cô nhìn anh về lại khu vực làm việc của mình thì lại thở dài, tự nghĩ bản thân đúng là khốn nạn sao lại có thể suy nghĩ suy thoái đạo đức như vậy. nhưng cô không cản được trái tim mình lỡ nhịp khi gặp anh.
cũng vào tối hôm ấy lúc tan làm, cả phòng của Đăng phải tan làm trễ vì dự án lớn gặp vấn đề với bên nhà tài trợ. đến lúc tan làm cũng đã gần 12 giờ khuya. nhìn qua Ngọc đang bối rối khi thấy chiếc xe của mình bị hư.
"thôi hay để anh chở em về, rồi mai em đem xe đi sửa chứ giờ cũng khó bắt xe"
"em ngại làm phiền anh" Ngọc hỏi, lòng vừa lo lắng vừa xao động.
"không sao, gần nhà anh mà. với lại, tối nay Kiều chắc đang bận vẽ mẫu mới, anh cũng không vội."
chỉ một câu nói, nhưng cái tên Kiều như nhắc nhở Ngọc về khoảng cách không thể vượt qua giữa cô và Đăng. suốt đoạn đường về, cô ngồi phía sau xe, nhìn bóng lưng anh qua lớp áo sơ mi. một cảm giác ấm áp nhưng đầy tội lỗi xâm chiếm trái tim cô.
"anh với Kiều hạnh phúc thật đấy" Ngọc buột miệng nói, giọng pha chút buồn bã.
"ừ, anh thấy mình may mắn lắm mới được yêu Kiều" Đăng đáp mà không quay lại, nhưng giọng anh mang theo sự dịu dàng mà cô biết, chỉ dành riêng cho Kiều.
hai mắt Ngọc bỗng đỏ hoe, lòng cô đầy mâu thuẫn giữa đạo đức và tình cảm, giữa việc giữ vững khoảng cách hay để trái tim mình lạc lối thêm nữa.
"tới rồi nè, em vào trong nhà đi"
"à khuya lắm rồi em nhớ đừng tắm nước lạnh nhé, ăn uống rồi nghỉ ngơi cho tốt đi"
lời nói đơn giản, nhưng trái tim Ngọc như bị siết chặt. sự quan tâm ấy là vô tư nhưng lại khiến cô không thể ngăn mình rung động. cô khẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng như có ngọn sóng ngầm đang cuộn trào.
đêm ấy, về nhà Ngọc ngồi trước gương, nhìn mình thật lâu. cô biết rõ tình cảm của mình là sai trái, nhưng lại không đủ sức dứt bỏ. một phần trong cô muốn rời xa Đăng, nhưng một phần khác lại không muốn đánh mất những khoảnh khắc ân cần mà anh dành cho cô dù biết rằng, chúng chẳng bao giờ thuộc về cô thật sự.
🥰 chương này viết lâu là tại ko có ưng á mí bà, tâm lí nvat nó lạ lắm huhu nên th tui viết sai thì góp ý nhẹ nhàng thui nhe
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro