Q4-C130: Niên Bách Ngạn trong mơ

Ngoài cửa sổ có những ánh sáng vừa kịp lấp lánh lại bị quầng mây che lấp.

"Mẹ làm được rồi, nhưng lại bỏ em lại một mình..." Tố Diệp mỉm cười nhưng đôi mắt rơm rớm.

Niên Bách Ngạn yên lặng nhìn cô. Dáng vẻ dùng nụ cười che đi giọt nước mắt của cô khiến người khác rất đau lòng. Lúc này anh lại chẳng biết phải an ủi cô thế nào. Mỗi người đều có vết thương của riêng mình. Trên đời này chẳng ai có quyền được phê phán hay phủ định đau thương của người khác, càng không ai có tư cách chỉ trỏ vào những đau đớn mà người ta phải gánh chịu.

Phát hiện ra khóe mắt đã ướt đẫm, Tố Diệp vội vàng giơ tay ôm mặt, âm thầm lau nước mắt đi rồi ngước lên nhìn anh, cười khẽ: "Cảm cúm đúng là hành hạ con người ta, nói chuyện thôi mà nước mắt nước mũi cũng chảy ròng ròng".

Thấy cô cố tình lảng sang chuyện khác, anh càng thấy lòng mình thắt lại. Anh siết chặt tay cô: "Lại đây".

Sự ấm áp nơi đầu ngón tay anh nhanh chóng làm tan giá lạnh trong lòng cô. Cô cũng vô thức nắm chặt tay anh, giống như nắm giữ nguồn nhiệt cuối cùng rồi đi về phía anh như bị ma xui quỷ khiến. Anh dùng lực kéo cô ngồi xuống đùi mình, ôm chặt cô vào lòng. Cô ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, có lẽ vì đang bị cảm, hoặc có lẽ những hồi ức quá thê lương đã rút cạn sức lực. Tóm lại, cô không hề phản kháng, một lúc lâu sau mới thì thầm: "Niên Bách Ngạn, nếu anh chỉ thương hại em cũng đừng để em biết, em chỉ muốn mượn vòng tay anh để hồi phục chút sức lực mà thôi".

Cái cớ gượng gạo được che đậy bằng nụ cười của cô càng khiến người đàn ông không khống chế được cảm xúc của mình, vòng tay ôm cô chặt hơn.

"Anh yêu chị ta chứ?" Tố Diệp hỏi với vẻ mệt mỏi.

Niên Bách Ngạn cúi xuống còn cô ngẩng lên. Ánh mắt  hai người giao nhau.

"Nếu đã không yêu, tại sao lại cưới chị ta?" Cô bất giác đưa tay vuốt nhẹ lên hàng lông mày anh.

Ánh mắt anh vẫn rất bình thản, nhìn cô chăm chú.

"Một bữa cơm gia đình đã giúp em nhìn rõ những ý đồ và tâm tư giấu dưới mỗi gương mặt của người nhà họ Diệp. Bất luận bề ngoài có ôn hòa đến đâu cũng không thể che đậy được những thèm khát trong nội tâm. Diệp Hạc Phong giấu sự day dứt dưới lớp vỏ uy nghiêm. Diệp Hạc Thành giấu những toan tính dưới bề ngoài ôn hòa. Nguyễn Tuyết Mạn ngu ngốc sau vẻ ngoài tinh ranh. Nguyễn Tuyết Cầm đầy mưu mô sau lớp vỏ nhẫn nhịn chịu đựng. Diệp Ngọc có hàng ngàn suy tính bên dưới vẻ yếu đuối. Diệp Uyên cố gắng chống đối dù bên ngoài tỏ ra rộng lượng. Diệp Lan lại rất điềm đạm đằng sau vẻ thoải mái, lanh lợi." Ánh mắt Tố Diệp như viên pha lê chìm dưới dòng nước tinh khiết. Thanh âm của cô khẽ khàng, lành lạnh: "Đôi mắt anh e là còn nhìn được xa hơn và nhiều hơn em. Em không hiểu sao anh có thể chung sống với họ như thể không có chuyện gì xảy ra. Chỉ vì cuộc hôn nhân của anh và chị ta ư?".

"Em biết không..." Niên Bách Ngạn im lặng đã lâu giờ mới lên tiếng. Bờ môi mỏng áp sát sống mũi cô, anh nói một câu như đùa như thật: "Ai lấy phải em sẽ rất đen đủi".

Cô ngẩn người.

Anh khẽ cười, hôn nhẹ lên mắt cô: "Đôi mắt em rất độc. So với việc suy nghĩ xem làm thế nào để chung sống với nhà họ Diệp, chi bằng tôi nên suy nghĩ thật cẩn thận xem sau này làm sao để chung sống cùng em thì hơn".

Bờ vai cô cứng đờ ra.

***

Lâm Yêu Yêu đáp chuyến bay khứ hồi, từ Paris về Bắc Kinh. Mấy ngày nay chẳng khác nào một giấc mơ.

Trong phòng nghỉ dành cho khách quý của khoang hạng nhất, cô lại gặp phải gã đàn ông "âm hồn vất vưởng" ấy. Lần này anh ta ăn mặc cũng nghiêm túc. Trang phục cơ trưởng chỉnh tề, kéo theo một chiếc va li đồng phục bằng da màu đen. Anh ta vào uống một cốc cafe. Khi vô tình liếc thấy Lâm Yêu Yêu, bờ môi anh ta bất giác cong lên. Anh ta đặt cốc cafe sang một bên, đi về phía cô.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Yêu Yêu là vờ như không thấy, đứng dậy chuồn lẹ, vậy mà vẫn bị anh ta lười biếng gọi một tiếng sau lưng: "Honey, tôi ở đây mà".

Người đợi bay ở phòng này không nhiều, ai cũng nhìn cả về phía cô.

Lâm Yêu Yêu thật sự muốn giả vờ không quen biết anh ta, tiếc là anh ta đã sải bước đi tới trước, một giây sau lập tức chặn đứng đường của cô. Cô ngước lên nhìn anh ta chằm chằm, bộ dạng cực kỳ xem thường: "Những lời anh thốt ra khỏi miệng lúc này ít nhất cũng phải xứng với bộ đồng phục trên người chứ? Đừng ở nước ngoài làm mất mặt người Trung Quốc có được không?".

"Tôi làm gì chứ?" Diệp Uyên nhún vai, vẻ mặt rất chi vô tội.

"Muốn tán gái thì tránh xa tôi một chút. Cô đây không thích loại người như anh đâu."

Diệp Uyên nhướng mày: "Em làm nghề gì ấy nhỉ? Mới đó đã nhìn ra tôi muốn tán em, lợi hại".

"Sao con người anh không biết xấu hổ vậy?"

"Đàn ông theo đuổi phụ nữ vốn không cần liêm sỉ." Diệp Uyên giơ tay ra, ôm cô vào lòng trước mặt mọi người, cười đùa: "Nếu không thì sao có được người đẹp ở bên cạnh thế này?".

Ngay sau đó anh lại nhanh lẹ né tránh đòn giơ chân công kích đột ngột của Lâm Yêu Yêu.

"Độc ác nhất chỉ có lòng dạ đàn bà. Cô bé à, em mà đá anh tàn phế, sau này làm sao hưởng thụ những vui vẻ anh mang lại được?" Diệp Uyên thầm thở phào mình né kịp thời. Vừa rồi mà không tránh, chân cô sẽ đá trúng hông dưới của anh.

Ánh mắt Lâm Yêu Yêu đầy vẻ chế giễu: "Tốt nhất hãy giữ lại những vui vẻ đó của anh cho người phụ nữ khác đi. Anh lăng nhăng như thế, tôi sợ chết lắm, đừng có lây bệnh sida cho tôi".

Diệp Uyên nghe xong không tức giận mà bật cười: "Em ghen à? Yên tâm đi honey, sau này tôi bảo đảm chỉ có một mình em. Hơn nữa, tôi và mấy cô gái đó lên giường là chuyện của lên giường. Các biện pháp phòng tránh tôi vẫn sử dụng đầy đủ".

"Tôi có thể tố cáo gã mặt người dạ thú như anh đấy." Lâm Yêu Yêu ghê tởm nhướng mày, sắc mặt phẫn nộ.

Diệp Uyên thấy cô tức giận cũng không chọc cô nữa, mỉm cười: "Được rồi, không trêu em nữa. Hôm nay em ngồi chuyến bay do tôi cầm lái, ít nhất cũng phải để lại sáu điểm ấn tượng tốt với em*".

*Sáu điểm ấn tượng tốt mà một người con dâu/rể cần có khi gặp bố mẹ vợ/chồng: Trang phục không quá bắt mắt, phụ kiện giản dị, lịch sự từ những cử chỉ nhỏ nhặt, món quà nhỏ hợp ý người tặng, luôn giữ nụ cười trên môi, nói năng nhã nhặn lịch sự.

"Trời đất ạ, tôi muốn đổi chuyến bay quá." Cô chống tay lên trán.

Diệp Uyên càng cười sung sướng: "Yên tâm đi. Có người con gái tôi muốn theo đuổi ngồi trên máy bay, tôi nhất định sẽ lái vừa vững vàng vừa đúng giờ." Dứt lời, anh ta đột ngột bước một bước lớn với tốc độ kinh hồn, hôn nhẹ lên môi cô rồi tươi cười rời đi.

Lâm Yêu Yêu vẫn còn đang hoảng hốt, một lúc sau mới nhận ra mình vừa bị hôn trộm, trong lòng không ngớt lời chửi mắng anh ta là đồ bỉ ổi.

Cứ như vậy, sau khi trải qua một vài chuyện không mấy vui vẻ ở sân bay, Lâm cô nương sốt ruột muốn được về nước, nên cuối cùng vẫn phải ngồi lên chiếc máy bay do gã đàn ông không có da mặt đó cầm lái. Trước khi máy bay cất cánh, cô gọi điện cho Đinh Tư Thừa, hớn hở hỏi anh có thể tới sân bay đón mình không. Anh im lặng một lát rồi nói có thể. Cô cười rất vui, chỉ có điều sau đó anh lại nói thêm: "Yêu Yêu, anh có chuyện muốn nói với em".

Khi Lâm Yêu Yêu thúc giục anh mau nói thì dường như anh nghe thấy lời nhắc nhở của nhân viên hàng không, thở dài rồi bảo lát nữa gặp mặt sẽ nói.

Tắt máy đi, cô cũng không nghĩ nhiều nữa. Trong đầu chỉ hiện lên nụ cười mỉm của Đinh Tư Thừa, cảm giác bực bội trong lòng cũng theo đó biến mất...

***

"Mau chạy đi!"

Lại là tiếng nói của đứa trẻ đó khiến cô choàng tỉnh giấc.

Tố Diệp ngồi bật dậy khỏi giường, vô thức nhìn đồng hồ. Thời gian chưa bao giờ thay đổi.

Mồ hôi thấm đẫm mái tóc dài, chảy đầm đìa trên trán khiến cô vô cùng khó chịu. Cô thở hổn hển, cố gắng nhớ lại khung cảnh vừa nhìn thấy trong giấc mơ. Hình ảnh trước khi mở mắt nhòa dần đi.

Đã từng có một khoảng thời gian, cô điên cuồng sưu tập các bài hát, đồng thời ghi lại hết các giấc mơ, hy vọng có thể một lần phân tích ra được tình trạng của bản thân. Con người khi chìm vào mộng tưởng và khi tỉnh táo hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau. Ngoại trừ những bệnh nhân tinh thần hoảng loạn, không phân biệt được thực và mơ ra, người bình thường đều có thể nhớ lại giấc mơ của chính mình.

Khi người ta choàng tỉnh giấc, cảnh tượng trước mắt là rõ ràng nhất, một khi mở mắt ra hoặc mở lời nói chuyện, khung cảnh ấy sẽ mờ dần, xa dần. Thế nên mấy lần trước đây, mỗi lần nằm mơ, Tố Diệp đều học cách ghi nhớ một cách mù quáng. Cuốn sổ ghi lại giấc mơ cũng chỉ là những hàng chữ xiên xẹo, nhưng cảnh tượng khi đó thì cô nhớ rất rõ.

Cô nhớ lại nó, đột ngột chạy xuống nhà kho dưới nhà, điên cuồng lật tìm, cuối cùng cũng tìm được một quyển sổ dày cộp trong một chiếc hộp. Cô lật ra, trong đó là những dòng chữ chính cô từng viết.

Đêm nay trời đổ mưa.

Ngoài cửa sổ sấm rền chớp giật.

Tố Diệp tóc tai bù xù cùng khuôn mặt nhợt nhạt trông chẳng khác nào ma quỷ. Cô lật nhanh xem lướt từng trang, rồi như một bóng ma cô độc bay tới phòng khách, ngồi sụp xuống sofa. Quyển sách trong tay rơi xuống dưới chân.

Cô đã từng ghi lại những chi tiết liên quan đến giấc mơ lặp đi lặp lại này, đều là tiếng một đứa bé và tiếng nhạc như tiếng kim loại khó mà lọt tai. Những cái khác cô không tài nào nhớ được. Có lẽ là chưa mơ tới, cũng có thể sau khi tỉnh dậy cô đã quên mất. Nhưng tối nay thì khác, cho đến tận lúc này cô vẫn nhớ rất rõ. Hình như cô được ai đó ôm vào lòng, người đó khẽ thúc giục gấp rút bên tai cô một câu: "Mau chạy đi!".

Lần đầu tiên trong mơ cô quay đầu lại. Dưới bóng đêm cô vẫn nhìn rõ gương mặt người đó. Là Niên Bách Ngạn!

Sấm đùng đoàng vang lên ngoài cửa sổ.

Trên ghế, Tố Diệp cuộn tròn người lại, day mạnh hai bên thái dương đang phồng lên, đau nhức. Sao cô lại nhìn thấy anh cơ chứ? Trong mơ rõ ràng là một đứa bé mà. Cô trống trải nằm xuống, nhưng suy nghĩ thì vẫn rất tỉnh táo.

Cô tin chắc rằng mỗi một giấc mơ đều là phản xạ của tiềm thức, thế nên cô sẽ không bỏ qua sự hình thành mỗi giấc mơ. Có lẽ hôm nay vừa nghe Niên Bách Ngạn vô tình nhắc tới chuyện hồi nhỏ, hoặc có lẽ gần đây cô quá gần gũi với anh, trong tiềm thức đã lưu lại dấu tích của anh. Trong mơ cô dường như rất sợ hãi và lo lắng, đây là phản chiếu sự thiếu cảm giác an toàn của cô ở thực tại. Vậy thì Niên Bách Ngạn xuất hiện trong giấc mơ, hơn nữa lại còn với hình tượng anh dũng cứu lấy cô, điều này phải chăng có nghĩa tiềm thức của cô đã cảm thấy, anh là an toàn, là người đáng để cô dựa vào?

Tố Diệp lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên bàn uống nước.

Trong chiếc gạt tàn trên mặt bàn vẫn còn tàn thuốc anh để lại. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá nhè nhẹ cùng mùi gỗ của anh.

Cô chìm vào suy tư...

***

Niên Bách Ngạn nói một không nói hai, Barnard cuối cùng cũng không giữ được vị trí của mình, vẫn bị sa thải. Cùng lúc đó, những món đồ chơi trong phòng làm việc cũng bị quét sạch. Vì chính sách cứng rắn của Niên Bách Ngạn, không một ai dám trang trí bàn của mình như công viên nữa.

Tố Diệp vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi, dưới sức hấp dẫn của món tiền thưởng cực lớn. Niên Bách Ngạn thực sự làm người chấm thi, mỗi một câu hỏi đều xoáy rất sâu và dễ bị đánh lừa. Nhưng tiếc là một Tố Diệp trong mắt chỉ có tiền đã liều mình phát huy khả năng, lạnh lùng trả lời trôi chảy, cuối cùng cũng giành được sự khẳng định của anh. Khoản tiền đó đã được chuyển vào tài khoản của cô một cách suôn sẻ.

Mọi việc vốn dĩ đang tươi sáng, nắng mai rực rỡ, ve kêu râm ran, sen thơm nở khắp đất trời. Nhưng chẳng mấy chốc đã có người phá vỡ khung cảnh yên bình ấy, khiến cho mùa hè vốn đã oi ả tăng thêm phần náo nhiệt.

Vào một buổi chiều muộn ngày thứ Sáu, cuối cùng Nguyễn Tuyết Mạn cũng xông vào văn phòng của Tố Diệp, thậm chí còn chẳng thèm gõ cửa. Theo sau còn có Diệp Ngọc.

Bà ta tới vì đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn đeo chiếc cúc măng séc mà Tố Diệp mua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro