Chương 220 + 221
Chương 220: Chuyện xấu bị tố giác
Cô ta mở nước, tiếng "tách tách" vang lên, thấm vào trong người.
Cách nơi này không xa vẫn còn vang lên những câu hỏi sắc bén của phóng viên.
Tay Nhan Mục Nhiễm chống lên mặt đá lạnh lẽo, run dữ dội hơn, gương mặt xinh đẹp của cô ta vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo.
Tại sao có thể như vậy?
Tin tức mới bùng nổ vào sáng hôm nay, cả đêm hôm qua cô ta không ngủ nên đầu ốc không được tỉnh táo, khi định thần lại lập tức hoảng hốt đi vào nhà vệ sinh, mở TV lên nghe tin thời sự của Los Angeles, lại nghe được một tin làm cô ta không thể nào tin được.
Cô ta lảo đảo chạy đi, cũng không dám thở mạnh nhìn vào màn ảnh, chỉ nghe giọng nói đơn điệu của phóng viên trên TV nói: ". . . . . . Người sáng lập ra DiglandYork, Mộ Yến Thần tiên sinh đã đưa ra câu trả lời cho giới truyền thông về nguyên nhân xảy ra sự cố ở hạng mục bờ biển của DiglandYork lần này, nguyên nhân gây ra sự cố lần này là do thủy triều và yếu tố thời tiết, bởi vì người phụ trách hạng mục không tính đến việc này, buổi chiều hôm nay, DiglandYork đã chấp nhận mở họp báo để nói rõ với phóng viên, tuyên bố sẽ bồi thường cho sự cố này, người chịu trách nhiệm chính là người sẽ phải chịu trách nhiệm bồi thường cho việc này, cũng sẽ bị cắt chức. . . . . ."
Thậm chí lời còn chưa dứt, thì máy tính trên bàn "đinh" một tiếng, là thư khẩn cấp của công ty gửi tới.
Cả người Nhan Mục Nhiễm lạnh như băng lao tới nhìn, lại nhìn thấy nội dung trong email chính là thư công ty đuổi việc cô ta. Mà văn bản hiệp nghị cùng chính sách đuổi việc, không tới ba phút lập tức được đưa đến trước cửa phòng của cô ta rồi.
Trong một buổi sáng, Nhan Mục Nhiễm không biết mình đã bị sét đánh biết bao nhiêu lần, sự việc chấn động này làm cho đầu óc của cô ta ong ong.
Cô ta gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần, nhưng không có tín hiệu.
Cô ta gọi điện cho cấp dưới cùng làm hạng mục này, đối phương lại dùng giọng nói lạnh nhạt cự tuyệt không cho cô ta nhúng tay vào hạng mục này nữa.
Nhan Mục Nhiễm mang theo tức giận cùng sợ hãi đi đến phòng của Mộ Yến Thần, nhưng lại bị William cản ở ngoài cửa, được đáp lại là: "Hôm nay, tổng giám đốc Mộ trở về nước nên từ chối quấy rầy, còn chuyện họp báo kia, tổng giám hành chính sẽ cùng cô an bài, Nhan tiểu thư, mời tự trọng."
"An bài cái gì?" Nhan Mục Nhiễm tức giận đến toàn thân phát run, hốc mắt ửng đỏ: "Chuyện khởi tố lần này không liên quan đến tôi, không phải do tôi làm ra, tại sao Yến Thần phải đổ lên trên đầu tôi! Anh ấy không phải là người như vậy, tại sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy?"
William chỉ nhàn nhạt cười, không để ý tới.
Cô ta còn muốn náo loạn nữa, gương mặt luôn ôn hòa lạnh nhạt của William lập tức lạnh xuống, chậm rãi nói: "Tại sao cô phải chịu trách nhiệm về việc này, chẳng lẽ Nhan tiểu thư không hiểu sao? Nếu trong sạch, vậy tại sao còn phải táy máy tay chân trong bản thiết kế của Mộ tiểu thư, thông qua thẩm hạch, đợi đến lúc xảy ra sự cố thì đến tìm Mộ tiểu thư gây phiền phức?"
Sắc mặt của Nhan Mục Nhiễm nhất thời trắng bệch.
William cười lạnh: "Quản lý Nhan, cô không sợ sự cố lần này sẽ làm chết nhiều người sao, không sợ những người chết oan đó sẽ đến tìm cô lúc nửa đêm hả?"
Chân Nhan Mục Nhiễm mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
Anh biết rồi. . . . . .
Thì ra là, cái gì anh cũng đã biết!
Buổi họp vẫn còn tiếp tục, một trợ lý đang vội vàng chạy tới cuối hành lang, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Nhan tiểu thư, mời nhanh một chút, thân nhân người bị hại đến gây chuyện, các ký giả thì lại điên lên hỏi rất nhiều chuyện, ở ngoài đó rất loạn, cô nhanh ra ngoài đó đi!"
Nhan Mục Nhiễm chống lên bồn rửa tay run rẩy.
Hốc mắt của cô hồng đến đáng sợ, giống y như một con quỷ, chậm rãi quay đầu lại: "Thân nhân tới, cô còn để cho tôi ra ngoài? Hả. . . . . ." Cô ta cười lạnh: "Cô không sợ bọn họ mất khống chế, làm những chuyện quá đáng với tôi sao?"
Mặt của trợ lý lúc đỏ lúc trắng.
Cô trợ lý nghĩ mình không có lỗi gì, cười lạnh nói: "Sao hả? Trách nhiệm sự cố lần này là do cô gánh, cô còn muốn đổ thừa sao? Mục đích mở cuộc họp báo này là để cho cô xin lỗi! Quá khích cũng bình thường. Con trai của người ta vì sự cố không giải thích được mà bị liệt suốt đời, tổng giám đốc Mộ đã thông báo, nếu như bồi thường không đủ, thân nhân muốn đập nát chỗ đó cũng được! Mấy người nắm giữ chức vụ cao, chẳng lẽ muốn ngồi không mà hưởng phúc, gặp chuyện giải quyết không xong còn dám nói là không phải!"
Lời nói vang lên, mặt Nhan Mục Nhiễm do kìm nén mà đỏ lên, cô ta giận muốn điên lên, lại biết mình nếu phát điên là biểu hiện của việc thẹn quá hóa giận.
Cửa hành lang mở ra, phó tổng giám đốc, người luôn trầm ổn cũng tới đây, gọi tên tiếng anh của cô, giọng nói không được xía vào.
Tay Nhan Mục Nhiễm gắt gao nắm chặt thành bồn rửa tay, ngón tay cũng muốn gãy ra.
Cô ta cắn chặt môi lại đến rướm máu, khàn giọng nói: "Được. Tôi ra!"
Nói xong cô ta nhặt túi của mình lên, đi ra ngoài.
Trong phòng, bởi vì sự xuất hiện của Nhan Mục Nhiễm mà đột nhiên yên tĩnh lại.
Cô ta vén tóc bên tai lên, dù đã cố đánh má hồng lên nhưng vẫn thấy được khuôn mặt cô ta đang trắng bệch, bởi vì thân nhân của người bị thương gây rối mà sân khấu xém chút cũng sập, bàn ghế ngã lung tung, chỉ còn lại một cái đứng duy nhất. Cô ta lấy hết can đảm đi tới kéo micro sang, dùng giọng nói trong trẻo cất ra một câu tiếng anh.
"Những câu hỏi lúc nãy của mọi người tôi đều nghe thấy, đối với sự cố này lần, tôi thừa nhận là sai lầm của tôi dẫn tới, mà danh tiếng của DiglandYork mọi người cũng quá rõ ràng, cho nên chuyện lần này tôi không thể nói cụ thể được, còn về việc bồi thường chúng tôi cũng đã âm thầm tiến hành, cũng xin thân nhân tỉnh táo lại một chút không nên tiếp tục gây rối ở đây nữa. . . . . ."
Nghe đến đó, mọi người vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu náo loạn trở lại.
Trong đám thân nhân có một người đàn ông Mỹ có luyện võ, tức giận bổ nhào tới, một tay xách cái thùng rác trong góc phòng lên, bước qua khỏi mấy người phụ nữ đang la hét, đổ tất cả rác lên người Nhan Mục Nhiễm.
Giấy vụn rơi ra, thậm chí còn có cây kem của mấy đứa nhỏ chưa ăn xong cũng đổ lên trên người của cô ta.
Ánh mắt của người đàn ông cường tráng mang đầy ưu thương mà lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Chỉ một lời xin lỗi cùng tiền bồi thường cũng không thể mang lại cuộc sống mới cho người khác, vị tiểu thư này, tôi chỉ ước rằng suốt cuộc đời này đừng gặp lại cô nữa. Hành động vừa rồi, là để trừng phạt vì cô đã che giấu tội của mình trong mấy ngày nay, cô...... Có thể cút khỏi nơi này được rồi."
Hiện trường nhất thời, một mảnh xôn xao.
Mùi hôi thối của nước ngọt bốc ra từ trên người của cô ta, ngón tay của Nhan Mục Nhiễm nắm lại, trong lòng chua xót.
Lúc này cô ta mới có thể tỉnh ngộ, đêm hôm đó Mộ Yến Thần nói từ từ chờ xem, rốt cuộc là có ý gì.
Thì ra anh cũng biết rất rõ.
Thì ra chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay của anh, lúc này Nhan Mục Nhiễm không biết được anh đã biết bao nhiêu chuyện, và có bao nhiêu chuyện anh còn đang nghi ngờ, nhưng anh đang chờ cô tự nói ra hoặc tự chỉa họng súng về phía mình.
Trong lòng khủng hoảng, e ngại. . . . . . Lấn át tất cả nhục nhã hiện giờ của cô ta.
Bốn năm qua, Mộ Yến Thần nhiều lắm thì cũng chỉ lạnh nhạt với cô mà thôi, không muốn cho cô hy vọng, cũng không muốn để cô tự mình đa tình nên mới lạnh nhạt. Nhưng anh chưa từng dùng ánh mắt giống như tối hôm qua để nhìn cô, chưa từng cảm thấy Nhan Mục Nhiễm cô là đồ xấu xa độc ác đến mức không chịu nổi, một người phụ nữ lòng dạ xấu xa, độc ác. . . . . . Làm sao có thể có tư cách đứng ở bên cạnh anh mà nói yêu anh?
Giọt nước mắt chua xót tràn ra khỏi hốc mắt, nóng bỏng rơi xuống, trên mặt một mảnh hỗn độn.
"Tách tách" tiếng máy chụp hình vang lên, đèn flash không ngừng lóe ra, các ký giả nhanh chóng vây kín, không chút lưu tình.
"Không được chụp. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm đưa tay cản ánh sáng lại, chua xót trong lồng ngực dâng lên cuồn cuồn: "Tôi bảo các người đừng có chụp nữa! Dừng lại ngay!" Cô mất khống chế hất bài phát biểu trên bàn xuống đất: "Những chuyện đó không phải là do tôi làm! Tôi không có thiết kế cô ta, không có hãm hại cô ta! Không phải là do tôi làm, tôi không phải là người gánh những nhục nhã này! Những thứ này không phải để tôi gánh chịu! Tôi không phải......"
Cô chịu không nổi nữa, anh đã nhìn rõ những hành động xấu xí, ghê tởm của cô rồi.
Cô không thể chịu nỗi cảnh bản thân mình trở nên nhếch nhác như vậy, bị người đàn ông mình yêu không chút lưu tình mà tố giác. Cô bị tình cảnh trước mắt này ép đến mức sắp điên rồi!
Trong khách sạn, Kiều Khải Dương sắp xếp hành lý, móc mắt kính ra định đeo lên, thì lại thấy được một màn tin tức kích động đến như vậy.
Động tác dừng một chút, nhìn người phụ nữ mất khống chế này làm trò cười, anh mới đeo mắt kiếng lên.
Từ trước đến giờ anh không phải người đàn ông lạm tình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Mục Nhiễm, trong lòng anh lại cảm thấy tội nghiệp, hoặc giả có thể nói là —— giễu cợt.
Ngu xuẩn.
Anh ta không yêu cô, chẳng lẽ làm như vậy, anh ta sẽ quay sang yêu cô sao?
Nghĩ tới đây anh lập tức cầm túi xách lên, cũng cười lạnh nhạo báng chính mình, bất kể anh có làm thế nào thì cô cũng sẽ không yêu anh, có phải hay không?
Liếm liếm khóe miệng, vết thương vẫn còn rất đau, người phụ nữ đó bây giờ đang ở trên máy bay, vùi vào trong lòng người đàn ông đó phải không?
Mộ Lan Khê, em vốn không ngoan độc, nhưng tại sao lại có thể làm cho người khác bị thương sâu đến như vậy?
Đi ra cửa, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua kính nhìn phòng ngủ của cô, nhìn mấy giây, lúc này mới "rầm" một tiếng xách hành lý lên đóng cửa phòng lại.
. . . . . .
Trên đường ngồi taxi đến sân bay, anh nhận được điện thoại.
"Kiều Khải Dương, anh đang ở đâu?" Đầu bên kia vang lên một giọng nữ khàn khàn.
Da gà của Kiều Khải Dương nỗi hết lên, cương quyết lạnh lùng dựa vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh, một hồi lâu cũng không có động tĩnh, môi mỏng mím rất chặt.
"Anh không cần im lặng, tôi biết anh vẫn còn ở Los Angeles chưa có trở về." Giọng nói kia lạnh đi mấy phần, giọng nói càng khàn thêm.
Anh thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, Kiều Khải Dương khạc ra bốn chữ: "Mắc mớ gì tới cô?"
Đối phương cười lạnh một tiếng, không có vấn đề gì nói: "Hôm nay anh đã nhìn thấy bộ dạng của tôi trong bản tin rồi hả? Anh thấy vui không? Mộ Lan Khê không cần gánh trách nhiệm, cô ta không phải ngồi tù, cô ta cũng không cần phải lấy tiền cực khổ kiếm được trong bốn năm ra để đi bồi thường, càng không cần đứng trước ống kính mất thể diện như vậy! Các người có thấy vui không?"
Khóe miệng của Kiều Khải Dương nâng lên: ". . . . . . Nhan Mục Nhiễm, cô không gọi được cho Mộ Yến Thần, nên không cam lòng, trong lòng không thoải mái, muốn gọi điện thoại cho tôi trút hận phải hay không?"
Bị anh ta phá hết tâm tình, Nhan Mục Nhiễm đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài thì đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệt. Cô ta ngoái đầu lại nhìn người lao công đang dọn dẹp..... Đây là căn nhà cô ta mua ở Los Angeles, cô ta muốn một lúc nào đó có thể dẫn cha mẹ đi vòng quanh thế giới rồi ghé đây ở chơi, nhưng bây giờ chỉ vì khoảng tiền bồi thường đó, mà cô ta chỉ có thể bán căn phòng này đi.
Móng tay cô ta cấu chặt vào lòng bàn tay mình, đau đến thấu xương, Nhan Mục Nhiễm cố ép mình trấn định lại, không thể vì kích động mà làm chuyện bất cẩn thêm nữa
"Kiều Khải Dương, tôi biết chúng ta không quen nhau, mà tôi thì muốn nói với anh vài câu, dù sao tôi cũng hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì. Anh cũng biết bọn họ là anh em ruột, cho nên anh cũng thấy đó, đến một ngày nào đó bọn họ sẽ không chịu nỗi áp lực mà lại chia tay thôi, đến lúc đó anh sẽ nhân lúc yếu đuối mà chen vào, nhưng Kiều Khải Dương tôi nói cho anh biết. . . . . ."
"Cô nói cho tôi biết cái gì?" Kiều Khải Dương cười lạnh, không muốn nghe cô ta nói thêm gi nữa, cũng không muốn hy vọng trong lòng vì một câu nói của cô ta mà tan biến: "Nhan Mục Nhiễm, cô biết tôi sẽ không cá mè một lứa với cô mà, thu lại tâm địa gian xảo của cô đi, có biết người đàn ông cảm thấy buồn nôn nhất là loại phụ nữ nào không? Chính là loại người đầu óc lúc nào cũng suy tính chuyện hại người — Nhan Mục Nhiễm, Mộ Yến Thần không thích cô, đó là do cô gây nên."
Tay Nhan Mục Nhiễm run lên, suýt nữa giận đến mức bóp nát cái điện thoại trong tay.
Cô ta đè nén lửa giận trong lòng lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở, run giọng cười lạnh: "Anh nói đúng đó Kiều Khải Dương, hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh chính là muốn xả giận, anh đừng tưởng rằng chuyện này xem như xong, DiglanYork là do Yến Thần tay trắng dựng nghiệp, mà người chống lưng cho M&R lại là tập đoàn Hoàng Gia Anh, đây chính là vũ nhục đối với nước Anh. Anh cho rằng lần này Yến Thần có thể tìm được người dám đứng ra gánh tội thay cô ta sao? Anh mơ đi! Tôi biết rõ anh ta muốn mượn chuyện này vây tôi lại Los Angeles để tôi không thể nhúng tay vào, cũng tốt, tôi ở đây chờ xem, xem, xem các người có cách gì gỡ tội cho cô ta!"
------------------------------------------------------------------------------------
Chương 221: Không bỏ được lòng thương người
Kiều Khải Dương nhắm mắt, nhớ tới cô ta từng nói với mình về ý tưởng thiết kế quảng cáo này, thì lại càng phát hiện ra được một âm mưu trong đó, một âm mưu khổng lồ.
Giận quá hoá cười, ánh mắt lạnh lùng của Kiều Khải Dương mang theo chút căm ghét, nghiến răng nói: "Cô TMD cút xa tôi ra một chút. . . . . ."
Người phụ nữ này, đê tiện đến độ làm cho anh phải ghê tởm.
Nói xong anh cúp điện thoại, lạnh lùng nhét vào trong xe.
Câu nói cuối cùng đó, làm cho Nhan Mục Nhiễm cảm thấy nhục nhã thêm một lần nữa
Cô ta run rẩy cúp điện thoại, mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh, hận ý trong lòng càng lúc càng đậm, cô ta hy vọng có thể dùng lời nói để thuyết phục, Kiều Khải Dương cũng không đần, anh ta hoàn toàn có thể nghĩ ra cách để cứu Lan Khê, nhưng mấu chốt lại ở chỗ này, anh ta có thật sự làm vậy không.
Ngón tay run rẩy nhấn phím điện thoại, Nhan Mục Nhiễm thê lương nhìn ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy đau thương.
Cô ta không thể cứ như vậy mà ở lại Los Angeles mãi.
Dù là đã rơi xuống nông nỗi này. . . . . .
Dù Mộ Yến Thần đã biết những chuyện hèn hạ độc ác mà cô ta đã làm.
Nhưng cô ta không cam tâm.... Không cam lòng nhìn công sức của mình trong suốt bốn năm qua tan thành mây khói!
Yến Thần. . . . . .
Trong lòng gọi thầm cái tên này, đau không thể tả.
. . . . . .
Mà giờ khắc này xe taxi đã chạy đến sân bay.
Kiều Khải Dương mở mắt ra, từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt đang mím chặt lại của mình, đó chính là màu sắc do bị Nhan Mục Nhiễm chọc giận.
Vừa rồi lúc giả vờ ngủ ở trên xe, anh đột nhiên lại nhớ đến một năm nào đó ở thành phố C, nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp được Lan Khê.
Rất kỳ quái, cô ở trong trí nhớ của anh không giống bây giờ, cho nên những cảnh này, đã lâu lắm rồi anh vẫn chưa nhớ lại.
Nhưng trong giây lát, anh lập tức hiểu rõ, cô có thể vì một món đồ mà có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ, thậm chí bỏ cả sinh mạng.
Ánh mắt lạnh lùng rũ xuống, anh móc bóp ra trả tiền: "Không cần thối."
Kéo vali xuống xe, một thân lạnh lùng cương quyết đứng ở cửa sân bay, trong lòng anh cũng đã đưa ra quyết định.
Mộ Lan Khê, anh có thể cảm thấy được rằng. . . . . . Anh thật sự rất yêu em.
Nếu không.
Kiều Khải Dương anh chưa từng vì bất cứ kẻ nào mà trở nên điên cuồng như thế này.
Lúc về đến thành phố A thì trời đã sáng. Sắc trời đã sáng tỏ, đầy ánh nắng mặt trời.
Lúc chưa về tới thì thành phố A đã mưa mấy trận, nên trời trở lạnh.
Vừa mở máy lên thì có rất nhiều tin nhắn gửi tới, Lan Khê nhìn một chút, thậm chí có số điện thoại ở văn phòng của Tống Mẫn Tuệ, gương mặt trắng nõn của cô tái đi, rất không tự nhiên, xoay người nhẹ nhàng ôm người đàn ông bên cạnh.
"Em về trước đi, anh đến công ty xử lý chút chuyện, tối anh sẽ về với em." Mộ Yến Thần cũng ôm lấy cô, ngón tay dài nhẹ nhàng vừa vuốt ve mái tóc cô vừa nói.
Trong lòng Lan Khê run lên!
Anh có chuyện cần xử lý? Là chuyện gì?
"Anh ngồi máy bay lâu như vậy, chẳng lẽ không nghỉ ngơi một chút mà lại đi ngay sao? Chuyện gì gấp như vậy?" Cô ngước mặt lên hỏi.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần rũ xuống vô cùng mê hoặc, hôn lên trán của cô một cái: "Ngoan. Đây là thói quen của anh."
Tiết tấu bận rộn này anh luôn không bao giờ làm sai, lại càng không muốn nghỉ ngơi.
Lan Khê khẽ đau lòng, trước mặt tài xế nên không dám thân mật với anh, Mộ Yến Thần lại đưa mắt nhìn vào mắt của cô, nhẹ nhàng nâng cằm lên hôn cô một cái, cô run lên muốn lùi về phía sau thì lại bị anh giữ chặt lấy, môi mỏng im lặng ở trên môi mềm mại của cô trằn trọc, gặm nhấm, cạy mở, cắn nuốt đôi môi mềm mại của cô.
Lan Khê bị nụ hôn bất ngờ này làm cho choáng váng.
Xe chậm rãi dừng ở dưới nhà trọ của cô.
"Mộ tiên sinh, chúng ta đã đến nơi." Người đàn ông phía trước trầm giọng nói, biết điều nên không hề nhìn lên kính chiếu hậu.
Mộ Yến Thần buông môi cô ra, vỗ vỗ vào sau ót của cô: "Vào nhà trước đi."
Lan Khê từ trong mơ màn tỉnh táo trở lại, mặt đỏ lên, giọng khàn khàn nói: "Anh.... Em có lời muốn nói với anh."
Về vụ việc ăn cắp ý tưởng, cô không cần anh đỡ giùm, cô biết sẽ không có cách nào tránh được.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó trở nên lạnh nhạt, hôn cô cái nữa: "Vào nhà đi."
Nhìn dáng vẻ này, hình như anh không có thời gian để nghe.
Mặt của Lan Khê càng lúc càng đỏ hơn, cô biết Mộ yến Thần luôn bận rộn chuyện của công ty, nếu như cô cứ dây dưa mãi thì có vẻ làm kiêu, vì vậy lập tức nghe lời xoay người xuống xe, vừa mở cửa xe ra thì bàn tay to lớn của anh từ phía sau đưa tới.
Lan Khê không hiểu ngoái đầu nhìn lại.
Mộ Yến Thần cởi áo khoác trên người ra, bao chặt cô lại, rồi giúp cô mở cửa xe.
Lan Khê ngơ ngác, theo bản năng níu chặt áo của anh bước xuống xe.
Trong khoảnh khắc xe lăn bánh, cô thoáng thấy ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, rồi lạnh nhạt nhìn về hướng khác, hình như là thấy gì đó phía sau cô....
Lan Khê nghiêng đầu thì nhìn thấy, mới sáng sớm, trước cửa nhà trọ của cô đã có một người đứng ở đó.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày lại rồi gọi: "Học trưởng!"
Một tiếng này, có chút lệ thuộc, cũng có chút uất ức, giống như đã lâu không gặp, rất nhiều chuyện động trời đã xảy ra.
Kỷ Hằng thấy cô, khóe miệng tự nhiên nở ra nụ cười dịu dàng.
"Về rồi hả?" Anh hỏi.
"Dạ, em mới từ sân bay về đây! Sao anh biết được giờ nào em về vậy? Anh. . . . . . Đặc biệt ở đây chờ em sao?" Lan Khê nhìn anh, anh lái xe tới, nhưng lại cố tình đứng ở bên ngoài đợi.
"Đợi cũng không lâu lắm, là Branda nói cho anh biết giờ nào em về." Kỷ Hằng cười một tiếng, vẫn ưu nhã ôn hòa như cũ, trong tươi cười lại xen lẫn vẻ đau thương: "Em không lên nhà sao?"
Ánh mắt chạm vào ánh mắt của anh, ánh mắt trong trẻo của Lan Khê trở nên ảm đạm, cố gắng gượng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ: "Em lên trước!"
Lúc hai người đi lên đến lầu thì đúng lúc điện thoại reo lên, cô lấy ra xem thì thấy là số của công ty, do dự một hồi không dám nhận, trên bức tường cẩm thạch phản chiếu gương mặt thống khổ của cô.
Kỷ Hằng ở phía sau vỗ vỗ vai cô, đi lên trước giúp cô nhấn nút thang máy.
Lan Khê cảm kích ở trong lòng, nhìn lên nút hiện tầng trong thang máy thì đột nhiên nhớ ra gì đó, mặt đỏ lên, ngước mắt nói: "Học trưởng, em. . . . . . Em rời khỏi đây rất vội vàng, cho nên trong nhà vẫn chưa dọn dẹp, có thể. . . . . ."
Có thể sẽ có chút lộn xộn, có chút không sạch sẽ, thậm chí. . . . . .
Còn có dấu vết của cô và Mộ Yến Thần để lại.
Kỷ Hằng kéo hông của cô vào trong thang máy, ánh mắt nhu hòa nhìn cô: "Em còn sợ anh thấy nữa hả?"
Lan Khê đối mặt với anh, cũng không nhịn được cười lên.
Ừ, trên cái thế giới này chắc chắn sẽ có một người như vậy, một người làm cho tâm hồn cô không bị ngăn cách.
Nhưng cô thì không phải, luôn luôn làm cho những người yêu thương cô bị tổn thương.
Nghĩ đi nghĩ lại hốc mắt của cô lại ướt đi.
Đi vào trong nhà, hơi thở ấm áp còn lưu lại ập vào trong mặt, mặc dù thời tiết lạnh lẽo nhưng Lan Khê lại thấy rất ấm áp, đi vào nhà nhiệt tình gọi anh: "Học trưởng anh vào đi, không cần thay dép đâu!"
Kỷ Hằng cười nhẹ, nhàn nhạt nhìn lướt qua bố cục trong nhà.
Gần như không khác gì lắm so với lúc cô mới chuyển vào, chỉ là đồ dùng uống trà lại dành cho hai người, trên ghế salon dài lại có thêm một cái gối lớn, trên giá sách cũng có thêm rất nhiều tạp chí về tài chính.
Mới vừa tiện tay lật đi lật lại, Lan Khê đã rót nước nóng trong chiếc phích điện vào trong cốc uống trà rồi bưng tới mời anh.
Kỷ Hằng đón lấy, thản nhiên nói: "Anh đã biết chuyện của em ở Los Angeles rồi."
Tay Lan Khê run lên, cái chén suýt nữa rơi xuống đất.
Ngước cặp mắt như nước lên, bên trong ẩn chứa một chút hơi nước nong nóng, cô thoáng hiện một nét cười khó coi: "Cho nên không chỉ có anh, mọi người trong công ty trên dưới đều đã biết rõ rồi phải không?"
Kỷ Hằng nhìn ánh mắt của cô thì cảm thấy khó chịu, anh mở to đôi mắt tinh nhanh đi qua ngồi ở trên ghế sofa: "Tổng giám đốc Kiều không trở về cùng với em sao?"
"William nói anh ta muốn ở lại thêm một ngày, em cũng không biết rốt cuộc anh ta định làm cái gì." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lộ vẻ ảm đạm, cô đi qua cầm lấy chiếc gối ôm nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, ngồi đối diện với anh.
Kỷ Hằng bưng cốc nước nói: "Lan Khê, chẳng lẽ em không thông báo một câu cho anh trai em biết hay sao, chuyện này em định thế nào đây?"
Lan Khê ngước đôi mắt trong như nước lên: "Học trưởng, vì sao câu đầu tiên anh không hỏi em, có phải em đã thực sự sao chép ý tưởng của đối phương hay không?"
"Em là do một tay anh đào tạo nên, em như thế nào, chẳng lẽ anh lại không biết hay sao?"
"Vậy chắc hẳn anh cũng đã thấy, so sánh ý tưởng của hai bên, hoàn toàn hầu như không có những điểm khác biệt đáng kể, đôi khi đến ngay bản thân em cũng không tin nổi, càng xem càng cảm thấy như chính mình trước đây đã từng gặp bản thiết kế này ở đâu đó, nếu không làm sao có thể giống nhau như thế."
Kỷ Hằng dừng một chút, chăm chú nhìn vào mặt cô: "Lan Khê, em không tự tin vào mình sao?"
Cặp mắt của Lan Khê đột nhiên run lên!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô ôm chiếc gối ôm thật chặt, đầy căng thẳng, mãi một lúc lâu mới ngẩng mặt lên, giọng nói khàn khàn: "Anh trai em không phải là người không phân biệt được trắng đen như thế. Trước khi hai công ty hợp tác, cũng đã từng có quan hệ làm ăn chung. Anh nên biết, nếu bản thiết kế không đáp ứng đầy đủ những điều kiện anh ấy đã đưa ra, có thể nói, chắc chắn anh ấy tuyệt đối sẽ không chọn dùng, cho dù em có phải là em gái anh ấy hay không, công tác và tình cảm là hai chuyện khác nhau."
Kỷ Hằng nghe xong, hồi lâu rốt cục cũng hiểu rõ ràng.
Nụ cười chua xót không thể che giấu thoáng hiện trên môi, anh nói: "Chẳng lẽ em sợ rằng nếu bị thua kiện, em phải gánh chịu tội danh, bởi vì em có vết nhơ nên anh ta sẽ không thích em nữa phải không?"
Trong lòng Lan Khê cả kinh!
Cô muốn viện đại lý do nào đó phản bác lại Kỷ Hằng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh thì đột nhiên cô lại có chút chột dạ, vội né tránh không dám nhìn anh.
Kỷ Hằng bật cười ra tiếng: "Lan Khê, em thật ngây thơ."
Lan Khê có chút thẹn quá hoá giận, cầm cái gối ôm mềm mại lên ném về phía anh.
Dĩ nhiên Kỷ Hằng cũng không trốn chạy, dù sao chiếc gối đập vào người cũng không đau, chẳng qua anh cảm thấy cái đập mềm mại kia bỗng chốc như đập vào trong lòng anh, khiến lòng anh đau đớn vô cùng. Anh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu cái không khí nồng đậm hơi thở của hai người ở trong căn phòng này. Kỷ Hằng sợ chính mình nếu còn ở lại nữa nhất định sẽ không chịu nổi, bèn lên tiếng nói: "Lan Khê, anh đến là muốn nói với em rằng, nếu quả thật sẽ phải ra toà, em đừng kiêng nể bất cứ điều gì, nếu như cần phải có người làm chứng cho những tác phẩm trước kia của em, em có thể đến tìm anh... Nếu cần thiết anh có thể nói giúp em."
Lan Khê nhìn anh, trong lòng thoáng cảm động, gật gật đầu.
Kỷ Hằng nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, anh phải đi làm, em có muốn đi cùng với anh hay không?"
Nghĩ tới việc đến công ty sẽ phải đối mặt với nhiều nghi ngờ như vậy, Lan Khê lại đau đầu, cô vùi đầu thật sâu ở trong gối ôm. Một lúc lâu sau, cô mới ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt lên: "Em thật sự không muốn đi. . ."
Nhưng rồi cô lại cười cười, vẻ mặt vừa đau thương lại vừa kiên cường: "Nhưng có lẽ nên đi với anh sẽ hay hơn."
Lan Khê, là chính mày nói muốn đối mặt đấy nhé!
Cô đứng dậy định đi thay quần áo, điện thoại di động lại đột nhiên truyền đến một dòng tin nhắn, Lan Khê cúi người cầm lấy liếc nhìn một cái, là tin nhắn của Tiểu Kha, đoạn tin nhắn chỉ đơn giản có mấy chữ, nhưng lại gây một chấn động khiến lòng cô thấy kinh hãi, tay cô run lên suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Kỷ Hằng chú ý tới vẻ khác thường của cô.
Anh nhíu mi lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hơi thở của Lan Khê cũng đã bắt đầu bất ổn.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới ngước mắt lên, gương mặt tái nhợt đi không sao kiềm chế nổi, nói giọng khàn khàn: "Học trưởng, em. . ."
"Từ giờ trở đi, em sẽ không được đi làm nữa rồi."
***
Cùng với tiếng gầm rú cực lớn, chiếc máy bay lượn một vòng ở trong không trung thành một đường cong.
Kiều Khải Dương sợ mình quay trở về đã quá muộn.
Máy bay đường dài, TMD, làm người ta bị lăn qua lăn lại sắp chết mất rồi đây.
Từ sân bay đi ra, gân cốt của Kiều Khải Dương cứng ngắc, anh đeo kính mắt để giảm bớt sự chói chang của ánh nắng chiếu vào, ánh nắng rực rỡ khắp thành phố A, nhưng nhiệt độ lại vẫn như cũ, lạnh thấu xương... Kiều Khải Dương vừa mở điện thoại di động ra, mấy chục tin nhắn chưa kịp xem, lại tiếp tục có tin nhắn khác nhanh chóng gửi tới.
Anh mặc kệ những tin nhắn phía trước, chọn tin nhắn mới nhất mở ra để xem nội dung. Vừa nhìn thấy thông báo trong tin nhắn kia, lúc đó, gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Anh không thể tin vào nội dung tin nhắn anh đang nhìn trước mắt.
Tay run nhè nhẹ, anh tìm trong danh bạ số di động của Tống Mẫn Tuệ, ai ngờ gọi mấy lần cũng không thông.
Sau cùng anh gọi điện thoại cho trợ lý tổng giám đốc, rốt cục cũng có người nhận rồi.
"Mẹ tôi đâu?" Anh lạnh giọng hỏi.
"Kiều thiếu, Tổng giám đốc đang họp. . ."
"Anh lập tức bảo bà ấy nhận điện thoại của tôi, hoặc là chính anh tới giải thích cho tôi, lúc này đang có chuyện gì xảy ra!" Kiều Khải Dương nghiến răng nói.
Trợ lý dừng một chút: "Kiều thiếu, Tổng giám đốc đã ghi rất rõ ràng ở trong thông báo rồi. . ."
"Rõ ràng cái gì?" Kiều Khải Dương cười lạnh, cắt ngang lời nói của ông ta: "Ngay cả tôi cũng còn chưa thể biết rõ ràng sự việc, làm sao bà ấy có thể nói đã biết rõ ràng được đây? Anh nhớ nói hộ với bà ấy một tiếng, đêm nay tôi không trở về nhà, để cho bà ấy đi mà giữ gìn cái đống của cải cho tuổi già của bà ấy, xem có cực kỳ an tâm được hay không! Anh nhớ nói đấy nhé!"
Trợ lý quýnh lên: "Kiều thiếu. . . Kiều thiếu!"
Chỉ có tiếng "tút tút tút" truyền đến, chứng tỏ, Kiều Khải Dương đã cúp điện thoại.
Đôi mắt rét lạnh như băng mang theo sát khí quét qua bốn phía, anh cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chưa bao giờ anh mong muốn gặp được Mộ Lan Khê như giờ phút hiện tại. Không biết vì sao trong đầu anh lại bắt đầu hiện lên hình ảnh khi anh gặp cô vài năm trước... Thời điểm ấy, cô ở giữa bóng tối vẫn giữ nguyên vẻ trong trẻo như nước, đôi mắt vẫn như vậy, trong đó mang theo vẻ kiên định tuyệt đối. Có lẽ đó là tất cả nguyên nhân làm anh động tâm với cô.
***
Trong phòng họp lớn của DiglandYork ...
Không khí từ lúc xế chiều đã bắt đầu trở nên xơ xác tiêu điều.
William nhận được thông báo sớm của văn phòng tổng giám đốc gửi đến ở bàn làm việc. Khi Mộ Yến Thần được thông báo cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí ngay cả anh cũng không ngờ được động tác của M&R lại nhanh như vậy, bọn họ vừa mới chân trước đến Trung Quốc, bọn hắn đã tiếp bước sau lưng chạy đến. Thế là lúc này, một "trung đội" mang theo hơi thở quý tộc đầy người đi tới, mí mắt William lập tức nhảy lên!
Đối phương tới cũng không ít người, nhưng quan trọng nhất là người trung gian kia.
Người đàn ông này mắt và tóc đều màu đen, dáng dấp cường tráng giống như người châu âu vậy, thực ra ông ta là một người mang dòng máu pha trộn giữa châu Mỹ với châu Á. Nói đúng ra William có quen biết người này, vài năm trước anh đã từng gặp. Về nghiệp vụ, truyền thông M&R và Digland York cũng không kết giao với nhau nhiều lắm. Nhưng hai năm qua, những cuộc gặp gỡ xuất hiện càng ngày càng nhiều, thậm chí ở chút lĩnh vực nào đấy đã bắt đầu đối địch, cũng không phải không có nguyên nhân.
Còn về phần nguyên nhân, William cảm thấy thực buồn cười, cũng không hề muốn nói ra.
William đón tiếp rồi đưa những người này vào phòng họp, khi chạm vào ánh mắt của người đàn ông có mắt và tóc đều màu đen kia, anh chỉ gợi lên một nét cười lạnh nhạt, lễ phép gật đầu.
Đi ra khỏi cửa phòng họp, William đã biết ngay, hôm nay sẽ là một trận chiến đấu ác liệt.
Cực kỳ may mắn mũi nhọn M&R lại chỉ hướng vào Digland York, mà không phải chĩa thẳng vào Mộ Lan Khê, thậm chí có thể nói, trước sau tất cả chuyện này cô là người vô tội bị hại. Sở dĩ thái độ của M&R trở nên cường ngạnh như vậy, nguyên nhân thật sự không phải ở chuyện cô sao chép ý tưởng, mà là do nguyên nhân khác gây ra.
"Tổng giám đốc Mộ, người đã đến rồi." William đi vào, chậm rãi lên tiếng báo.
Mộ Yến Thần nhìn lướt qua tập tài liệu hạng mục đã được xếp gọn gàng trong tay mình, ánh mắt lạnh nhạt dời đi, ném chúng ở trên mặt bàn phun ra một câu ngắn gọn: "Thay đổi."
Mí mắt William nhảy lên, thu hồi lại tập văn kiện, chờ lát nữa trở về thông báo lại cho người phụ trách hạng mục.
"Tổng giám đốc Mộ, vẫn còn một việc nữa. . ." William thấy anh đứng dậy, toàn thân rét lạnh nhanh chóng muốn đi ra, vội vàng nói với ở phía sau anh.
"Cái gì?" Mộ Yến Thần mở cửa mạnh mẽ vang dội, cặp mắt sắc lạnh như băng giá.
"Bạn của ngài, Nhiếp tiên sinh hai ngày trước đã dặn, tiên sinh hiện đang ở tại thành phố A, ngày mai sẽ đi... Vì hai ngày trước ngài đi công tác tại Los Angeles nên tôi đã không thông báo với ngài, không biết hôm nay ngài có thời gian để gặp tiên sinh hay không?"
Mộ Yến Thần ngừng bước, nhíu mi.
"Vậy tại sao ngay cả điện thoại cậu ta cũng lại gọi tới chỗ của anh vậy?" Anh thấy kỳ quái, sao Nhiếp Minh Hiên lại không trực tiếp gọi điện thoại cho mình chứ?
Vẻ mặt William gượng gạo: "Lần trước ngài đổi lại số điện thoại riêng, sau đó ngài dặn chỉ có Mộ tiểu thư và tôi mới có thể gọi vào, cho nên..."
Lúc này Mộ Yến Thần mới giật mình nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy.
"Được rồi, tôi sẽ liên hệ lại với cậu ta." Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần hiện lên một tia nhu hòa, tiếp tục đi về phía phòng họp.
William theo sát ngay đằng sau.
"Tổng giám đốc Mộ" William trầm giọng có ý nhắc nhở anh: "Phó Minh Lãng cũng ở trong đó... Hắn là người của M&R, Thái Tử Gia là cổ đông sau lưng, lẽ ra không nên nhúng tay vào những chuyện bên ngoài công ty, lần này sợ rằng là muốn nhằm về phía ngài."
Một câu giống như nhắc nhở Mộ Yến Thần, một chút chuyện xưa cũng từ từ hiện lên trong đầu.
Cặp mắt đen thâm thúy thoáng hiện vẻ rét lạnh, khiến người ta hít thở không thông, ánh mắt Mộ Yến Thần hờ hững quay đi, đẩy cửa phòng họp.
. . .
"Kỳ thật muốn đàm phán giải hòa cũng không phải là không thể được" người đàn ông có mắt và tóc màu đen ôm lấy môi cười cười, trong ánh mắt rét lạnh lộ rõ vẻ hung ác của chim ưng, cầm một phần hiệp nghị đẩy qua: "Tổng giám đốc Mộ nhìn qua cái này, nếu đồng ý hãy ký một chữ ở mặt trên, đúng ba giờ sau M&R lập tức huỷ bỏ đơn kiện, ngài cảm thấy thế nào?"
Bầu không khí trên trận chiến thoáng căng thẳng.
Người hai bên đều ngồi ung dung bất động, William cầm lấy phần hiệp nghị kia nhìn qua, thay đổi sắc mặt.
Đi theo Mộ Yến Thần đã mười năm, sóng to gió lớn đến chừng nào anh cũng đã từng gặp qua, nhưng chưa từng thấy một bản hiệp nghị nào giống như thế này, thật hoang đường.... Anh không khỏi nhếch khóe miệng cười lạnh một phen. "Bộp" một tiếng, cầm bản hiệp nghị vứt quăng trở lại.
Bảo Mộ Yến Thần đưa ra 50% cổ phần sản nghiệp Digland York tại Los Angeles, hành vi cưỡng bức để giành lợi thế này, sao hắn không cút đi mà tìm chỗ chết?
Người đàn ông làm càn nhíu nhíu mày, cười lớn hơn nữa: "Thế nào, Tổng giám đốc Mộ không muốn? A.... Tôi đây cần phải hoài nghi thành ý hoà đàm của các ngài... Mộ tiên sinh, muốn tôi rút đơn kiện để giữ gìn danh dự của Digland York và sự bình an của vị nữ thiết kế trẻ tuổi kia, điều kiện này có cần phải tính toán nhiều không nhỉ, ngài thử nói xem?"
Mộ Yến Thần vẫn bất động thanh sắc, tao nhã ngồi tựa vào ghế, như đang nhìn một nhân vật đang thể hiện diễn xuất trong vở kịch.
Người đàn ông có đôi mắt đen liếm liếm môi, càng phát ra tiếng cười kỳ quái, suồng sã: "Tổng giám đốc Mộ, thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, dù sao người có lỗi cũng không phải là người có địa vị cao quý, công ty bên này đưa ra ý kiến, ngài chỉ cần bảo bên hợp tác với ngài chịu trách nhiệm đưa ra người để gánh vác hậu quả, như vậy là đủ rồi. Ở nước Mỹ, những người phạm phải tội danh thế này, nói nhẹ thì cũng không phải nhẹ, nói nặng thì cũng không nặng, vừa vặn để cho người trẻ tuổi mua được một bài học kinh nghiệm, lần sau không thể mắc lại loại hành động xấu xa, ghê tởm này nữa, chẳng phải là chuyện vẹn toàn cả đôi bên hay sao? Thế nào, Tổng giám đốc Mộ không muốn sao?"
"A.... Hình như tôi có nghe nói.... " Người đàn ông tỏ vẻ như đột nhiên tỉnh ngộ, gật gật đầu, nở một nụ cười kỳ quái: "Cô gái đã thiết kế bản đồ án kia hình như là người yêu của tổng giám đốc Mộ phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro