Thật lâu.
Mãi lâu sau Mộ Yến Thần mới cảm thấy dòng cảm xúc dâng trào mãnh liệt kia mới bị áp chế xuống, anh cúi đầu gắt gao ôm chặt lấy cô, đang lúc nước mắt cô còn ướt nhẹp, anh ghé vào bên cạnh tai cô khàn giọng âm u nói: "Lan Khê... Thực xin lỗi."
Từ đôi môi mỏng phun ra hơi thở nóng bỏng, cái nóng từ trong lòng người trào ra theo từng câu từng chữ nghe như muốn đốt cháy đến đau nhức.
"Anh đồng ý từ lúc này sẽ buông tay với em... Đừng khóc, em đừng khóc nữa..." Ngón tay anh mềm mại, nhẹ nhàng, vô cùng thân thiết vuốt ve gương mặt cô hết sức dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành, nơi ngực trái của anh không nén nổi sự đau đớn.
... Mộ Yến Thần, mày thật quá vô dụng? Vì mày mà để cho những năm tháng đẹp đẽ nhất của cô ấy đã phải sống ở trong đau khổ
Theo đó, cái ôm chặt chẽ của anh cũng nới lỏng dần, anh chỉnh đốn lại quần áo của cô, đặt một nụ hôn sau cùng lên cô, một giọt nước mắt nóng bỏng lăn xuống... Trong luồng ánh sáng dịu mát, Mộ Yến Thần đứng dậy, trong đôi mắt sâu vằn lên tơ máu, lộ ra một tia ngơ ngẩn, khiến người ta nhìn thấy được vẻ mơ hồ không rõ.
Cặp môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt.
Anh đưa ngón tay thon dài lên sửa sang lại cổ áo, lui về phía sau một bước, cảm thấy trái tim mình như bị lưỡi dao tàn nhẫn cắt vụn.
Máu tươi đầm đìa.
Nhưng bóng dáng mảnh khảnh đầy rối loạn nằm ở trên giường kia, mỗi một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống đều đang lên án anh, sự tồn tại của anh đã khiến cô chịu bao nỗi gian nan, chịu bao nhiêu đau khổ, chỉ nghĩ lại thôi cũng đã thấy kinh sợ.
"Dù sao cũng là sinh nhật của ông ấy, cũng khó được một lần trở về, hãy vui vẻ một chút." Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, cặp môi mỏng trở nên trắng nhợt chậm rãi nhấn rõ từng chữ, câu nói sau cùng nghe khàn khàn như thoát ra từ nơi sâu thẳm của lồng ngực âm u vọng đến: "Lan Khê, hôm nay anh không ép buộc em."
Em gái thân yêu, anh dành cho em cơ hội được tự do hít thở, có được không?
Ánh sáng loá mắt của ngọn đèn trên trần nhà làm cho ánh mắt hơi bị đau đớn. Lan Khê nằm ngang ở trên giường mái tóc rối bời, ướt nhẹp, không biết là do nước mắt hay là do mồ hôi, dính ở trên mặt, trên cổ cực kì khó chịu. Cô nghiêng mặt lại, cố gắng làm dịu lại hơi thở lẫn sự đau nhức trong lồng ngực.
Mộ Yến Thần liếc nhìn cô một cái sau cùng, thu hồi ánh mắt rét lạnh chậm rãi đi đến bên cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Âm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài theo khe cửa mở ra truyền vào trong phòng.
Lan Khê cảm thấy khí lực trong người như bị rút đi, vô cùng yếu đuối. Cô vùi mặt vào trong chiếc gối dày mềm mại, cảm giác mất mát lẫn thê lương vây quanh mình tràn ngập
Một lúc lâu sau có người hầu đi tới, chần chờ gõ gõ vào cửa.
Lan Khê nghe thấy tiếng gõ cửa, cánh tay ôm thật chặt chiếc gối, sau đó chậm rãi buông ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn như "núi xanh sau cơn mưa".
"Tiểu thư, hoá ra người đã tỉnh rồi." Người hầu nở nụ cười.
Lan Khê vuốt lại mái tóc hơi bị rối loạn một chút, theo bản năng cô liếc mắt quét qua nơi bả vai và vị trí trước ngực, may quá, anh không để lại dấu vết quá mức, cô khàn giọng mở miệng: "Có chuyện gì?"
"Phía dưới có một vị tiên sinh tìm tiểu thư, anh ta nói là bạn học thời phổ thông trung học, có nói nếu tiểu thư xuống phiền người hãy đi tìm anh ta."
"Anh ta nói tên là gì?" Lan Khê đi xuống giường, cắn môi, chịu đựng thân thể yếu đuối đến khó chịu nhẹ giọng hỏi.
"Anh ta nói là họ Lộ."
Họ Lộ sao
Lan Khê nghĩ ngợi một chút, nhưng không sao nghĩ ra được có người có bạn học nào có tên họ Lộ, cho dù có, vừa mới rồi cô và Kỷ Diêu, hai người các cô cũng đã gặp mặt cả một đống bạn rồi. Cô thuận tay lấy một cái kẹp tóc, kẹp mái tóc lại phía sau, nhẹ tay khẽ vuốt qua cổ, chạm vào nơi anh vừa mới hôn qua, cho dù nụ hôn mạnh mẽ kia không có dấu vết, nhưng nhiệt độ ở nơi đó vẫn còn đang nóng bỏng.
... Anh đồng ý sẽ buông tay em.
Bọn họ cứ như thế này mà kết thúc sao?
Vừa nãy ánh mắt không tín nhiệm cùng với vẻ mặt gần như tuyệt vọng ấy của cô, nhất định đã đâm anh bị thương.
Lan Khê, cứ như vậy rời bỏ anh, lùi lại về chỗ cũ chẳng lẽ lại không tốt sao?
Xoa xoa nơi huyệt Thái Dương đang bị đau đến không sao kìm nổi, Lan Khê nói khẽ: "Tôi nhớ mãi không ra, đợi lát nữa tôi xuống rồi nói sau."
"Vâng, được rồi!" Người hầu nói xong thuận tiện nhẹ nhàng rời đi.
Thời điểm cô đi xuống nhìn thấy Mộ Yến Thần giữa đám người, dáng người cao ngất, tuấn dật bất phàm giống như vừa rồi vậy, mỗi lúc giơ tay nhấc chân đều mang vẻ trầm tĩnh hữu lễ độ, chỉ có điều trên trán thoáng một tia tái nhợt rét lạnh giống như đã phải hứng chịu sự đả kích vậy. Trong đôi mắt đen thâm thúy hiện lên một tia đau thương giống như kiểu u buồn, khiến cho phụ nữ bốn phía tại tiệc rượu xúm lại càng lúc càng thán phục, thêm thổn thức, si ngốc đuổi theo bóng dáng anh không chịu dời.
Anh nhếch môi nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, uống hết một ly rượu mạnh mà vẫn khỏe mạnh, thản nhiên như cũ, không một mảy may thay đổi.
Lan Khê bắt buộc bản thân phải dời ánh mắt đi nơi khác, lục soát bóng dáng Kiều Khải Dương trong đám người, lại nhìn thấy anh ta vừa mới đi từ trong phòng vệ sinh ra, hình như là anh vừa mới đi ói ra, có chút say rượu đến lợi hại.
Hàng mi nhỏ nhíu lại một cái, Lan Khê chần chừ đi qua đó nhẹ nhàng vỗ lên vai anh ta.
"Kiều Khải Dương, anh có sao không?" Cô lắng hỏi.
Kiều Khải Dương cảm thấy thoáng chút mềm mại ở trên bờ vai, hồi tỉnh lại một chút, mắt khép hờ. Anh kéo cô qua dựa vào trên tường, gối lên bờ vai cô, cúi đầu khàn giọng nói: "Em đưa anh về khách sạn, anh sẽ kể lại toàn bộ câu chuyện cho em, được không?"
Bả vai bị trĩu xuống bởi sức nặng của cái đầu, Lan Khê không chịu nổi gánh nặng, hàng mi nhỏ vặn xoắn lại đầy căng thẳng bất đắc dĩ quét mắt nhìn về phía đám người chưa muốn giải tán kia, lại chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần đang quét tới!
Một luồng nhiệt lượng nóng bỏng giống như dòng điện chạy dọc theo sống lưng cô!
Gương mặt cô chợt nóng bừng, đỏ lựng lên, cô đỡ lấy Kiều Khải Dương nói: "Tự anh đứng vững lại đi nào, nói cho tôi biết tên khách sạn anh trọ để tôi gọi xe giúp anh."
Hai người đi ra bên ngoài nhà họ Mộ.
Gió đêm lạnh buốt như băng thổi vào da thịt lạnh buốt thấu xương.
Đột nhiên Mộ Yến Thần uống hết ly rượu mạnh, sau đó nhẹ nhàng mà lạnh lùng đẩy những người phụ nữ đang xun xoe trước mắt ra, sải bước đi ra bên ngoài. Tại cổng nhà tân khách không ngừng ra vào, a Phúc đứng nơi cửa để tiễn khách nhìn thấy Mộ Yến Thần đi tới cũng hơi có chút kinh ngạc.
Anh nhìn thấy Lan Khê bảo lái xe đỡ Kiều Khải Dương vào trong ghế, thời điểm sắp đóng cửa Kiều Khải Dương lại túm chặt lấy tay cô không cho cô rút tay về. Dưới làn gió lạnh thổi phơ phất, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Lan Khê lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Mái tóc xinh đẹp của cô như bay múa, định giơ tay túm lại nhưng không đủ sức, nhất thời thấy buồn bực.
"Em muốn đưa anh ta về khách sạn sao?" Mộ Yến Thần đi từ đàng xa tới, lạnh lùng buông một câu hỏi lạnh nhạt.
Dòng điện nóng bỏng lại thoáng chạy dọc trên lưng Lan Khê!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trở nên tái nhợt, hàng mi dài của cô lặng lẽ buông xuống.
Tay của Mộ Yến Thần chống ở trên mui xe, chậm rãi cúi đầu hỏi: "Lan Khê, em có biết rằng đưa một người đàn ông trở về phòng có bao nhiêu điều nguy hiểm không?"
Lan Khê nâng mắt lên nhìn anh, làn gió đêm thổi làm tóc của cô trở nên rối loạn, con ngươi ánh lên lấp lánh: "Có bao nhiêu nguy hiểm vậy?"
Một mình ở trong phòng khách vào ban đêm với một người đàn ông say rượu vừa trở về, cũng rất nguy hiểm.
Mối nguy hiểm như vậy, đã sớm xảy ra trên người anh, Mộ Yến Thần.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần càng lúc càng tái đi.
Đôi mắt thâm sâu của anh gắt gao nhìn cô chằm chằm, môi mỏng cũng nhếch lên gắt gao, không nói lời nào.
Trong lòng anh giống như đang có một trận sóng lớn dữ dội tràn qua. Trên môi Mộ Yến Thần thoáng gợi lên một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, lộ ra vẻ tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông, khẽ nói: "Không sao, nếu như em cảm thấy cùng với anh đã quá mệt mỏi, nếu như em đã lựa chọn muốn thử một chút với người khác mà nói, cũng không sao. Lan Khê, anh đã nói rồi có lẽ anh nên buông tay với em."
Nói nhảm.
Đấy là lời nói nhảm của anh.
Anh đâu có thể thật sự buông bỏ tay cô cho được... để cho cô lên thuyền của người khác sao? Chỉ có điều anh đang đau tới cực điểm, cũng đã tức giận đến không đứng nổi nữa rồi.
Giơ tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ve lên gương mặt cô, anh trầm thấp nói: "Hãy tự bảo vệ mình, được không?"
Lòng bàn tay nóng bỏng kia cơ hồ làm cho mặt Lan Khê như bị phỏng.
Còn chìm đắm tiếp vào trong quá khứ, thật sự cô sẽ không còn thuốc để cứu chữa nữa. Lan Khê nhẹ nhàng dứt ra, nắm tay Kiều Khải Dương ngồi vào trong xe, báo tên khách sạn cho lái xe. Chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài, biến vào màn đêm đen kịt.
Lan Khê ép buộc mình không được nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được cứ nhìn về phía sau... Trong màn đêm càng lúc càng xa, cô nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần đang đứng ở phía sau, càng ngày càng nhỏ đi một chút, rồi thoáng cái đã không còn nhìn thấy nữa rồi...
Dòng nước mắt mãnh liệt kéo tới.
Cô cố gắng áp chế lại, ngồi tựa vào lưng ghế, Kiều Khải Dương say rượu tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Một lúc lâu sau, chuông di động vang lên, là một dãy số xa lạ.
"A lô." Lan Khê hạ cửa kính xe xuống, giọng nói yếu ớt khàn khàn... gió thổi vào khiến cho đầu óc cô có chút tỉnh táo lại.
"Lan Khê à." Giọng nói của đối phương cũng suy yếu khàn khàn như cô.
Lan Khê hơi hơi nhíu mi: "Tiên sinh, anh là ai vậy?"
"Tôi là Lộ Diêu."
Lan Khê càng lúc càng mơ hồ, đưa tay mở cửa kính xe rộng hơn, để cho làn gió đông lạnh run kia thổi vào làm cho mình tỉnh táo hơn: "Thật xin lỗi, tôi có chút không nhớ ra, anh là..."
"Vừa rồi tôi có đến tìm cậu ở trong yến hội... lâu rồi cũng chưa gặp, cậu có khoẻ không..." Giọng của Lộ Diêu khàn đến lợi hại, giống như vừa mới vừa vận động quá kịch liệt, yếu ớt đến không còn sức lực, trầm thấp nói: "Cậu chưa nhớ ra tôi sao? Năm ấy cậu học cấp ba ở thành phố M, tôi là bạn học ở lớp bên cạnh, sau đó lúc ở trường Nhất Trung thành phố C, tôi ngồi ở bàn 6, Mộ Lan Khê, cậu đã nhớ ra chưa?"
Lan Khê cố gắng nhớ lại, đang khi trí nhớ quay trở lại thời cấp ba năm ấy, thì quả thật, có một bóng dáng thiếu niên thoáng vụt qua trong óc.
"Tôi nhớ ra rồi." Cô nhẹ giọng nói, chỉ có điều cô không biết vì sao giờ phút này cậu ta lại gọi điện thoại cho cô.
"Vậy sao? Thế thì tốt rồi," Lộ Diêu cười rộ lên, nhưng lại bị sặc, cậu hít một ngụm không khí lanh để làm dịu hơi thở một chút, nói giọng khàn khàn, "Tôi có việc muốn nói với cậu, cho dù lúc này cậu đang ở đâu, cậu hãy bỏ chút thời gian để gặp tôi một lát được không? Tôi nghe mấy người hầu trong nhà nói cậu chỉ tạm thời trở về nhà thôi, nếu chờ cậu trở lại thành phố mà cậu đang làm việc tôi sẽ không gặp được cậu nữa, có phải không?"
Lan Khê càng lúc càng kinh ngạc, ngóng nhìn lên bầu trời đêm, hóa ra cô vừa mới đi ngang qua tòa Cao ốc Tinh Quang.
"Ngay bây giờ sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, "Chuyện cậu định nói gấp rút lắm à?"
"Đúng vậy! Tôi thực sự rất vội." Cậu đã đợi hơn bốn năm rồi.
"... Thôi được," Lan Khê lúng ta lúng túng đồng ý, cô nói với người lái xe ở phía trước mặt một tiếng: "Bác à, phiền bác dừng xe, tôi muốn xuống xe một chút", sau đó đưa điện thoại di động lên tai: "Tôi đang ở chỗ Cao ốc Tinh Quang gần nơi giao nhau chỗ ngã tư đường Thanh Phong và đường Nhân Ái lộ, cậu có thể đến nơi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro