Q1. Chương 63.5


Ngày hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn dậy thật sớm.

Bởi ngày hôm nay có một hạng mục lớn, cô thật sự là không thể nào ngủ được.

Sau khi rời giường, mở cửa phòng ngủ ra, vọt thẳng vào phòng tắm.

Cả người đột nhiên cứng ngắc.

Bên trong phòng tắm, Cố đại thiếu ngồi trên bồn cầu, sắc mặt mang theo chút lạnh lẽo.

"Không biết gõ cửa sao?" Cố đại thiếu gia mắt sắc lẹm hỏi cô.

"Không biết khóa cửa sao?" Kiều Tịch Hoàn không cam lòng tỏ ra yếu thế nói.

Cố đại thiếu gào lên, "Vậy cô không biết là phi lễ chớ nhìn!"

"Cái gì tôi cũng không nhìn thấy, làm sao lại thành phi lễ chớ nhìn rồi!" Kiều Tịch Hoàn phản bác.

Khiến sắc mặt Cố đại thiếu càng thêm khó coi.

"Được rồi, tôi không muốn chọc giận anh, hôm nay tôi còn có vụ làm ăn." Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng tắm :"Đừng có làm ảnh hưởng tới tâm tình của tôi. Đàm phán công việc thành công, sẽ mời anh ăn cơm."

Sắc mặt Cố đại thiếu vẫn không thể tốt hơn.

"Cứ quyết định như vậy đi, tôi ra ngoài rửa mặt." Kiều Tịch Hoàn bỏ lại câu tiếp theo, rồi cứ thế mà rời khỏi.

Cố Tử Thần nhíu mày một cái.

Một giây kia khóe miệng mím chặt, anh có cảm giác cuộc đàm phán này sẽ không thành công!

...........................


Kiều Tịch Hoàn hấp tấp rửa xong cái mặt, đeo một vài trang sức nhã nhặn, mặc một bộ đồ công sở, bộ đồ có thể khéo léo khoe sự nữ tính cùng sức quyến rũ của cô. Cô vẫn như trước buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua có chút nhanh nhẹn. Chân đi đôi giày cao gót 8 cm, tay mang theo một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, lúc di chuyển, mang theo dáng dấp của một nữ vương.

Đến Cố thị lúc 8 giờ rưỡi, triệu tập tổ viên họp lại một lần nữa, 9 giờ, Kiều Tịch Hoàn mang theo Doãn Tường rời khỏi Cố thị, đi thẳng tới khách sạn James đang ở.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cả người tràn đầy tinh lực.

Càng hồi hộp, càng khích lệ tinh thần của cô, khiến cô càng hưng phấn không thôi.

"Tâm tình của tổ trưởng Kiều hình như không tệ." Doãn Tường nhìn nàng, vừa cười vừa nói.

"Ừ, giữ nguyên trạng thái tốt nhất, chính là khiến cho đối phương vô hình có chút áp lực, nói chung, mọi hoàn cảnh phải cạnh tranh, điều không thể duy nhất... chính là vứt đi sự tự tin của bản thân!" Kiều Tịch Hoàn nói.

"Đúng." Doãn Tường gật đầu.

Trên đường đi, hai người cứ như vậy cười cười nói nói.

Từ Cố thị đến khách sạn James ở mất khoảng nửa tiếng, Doãn Tường lái xe không nhanh cũng không chậm.

Kiều Tịch Hoàn thuận tiện nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trời vàng rực rỡ nhữ vậy chiếu trên mặt đất, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười nhạt. Từ nhỏ đến lớn, cho dù mùa hè có nóng nực đến mấy, cô vẫn như cũ, vẫn thích nhất ánh mặt trời rực rỡ, càng rực rỡ càng tốt.

Mắt cô chuyển hướng nhìn, con ngươi chợt trở nên căng thẳng.

Nhìn qua gương xe, cô nhìn thấy một chiếc xe tải lớn màu xanh nhạt đuổi sát ngay phía sau. Nói không nên lời, lạnh lẽo cùng u ám trong lòng cứ thế mà tỏa ra. Một giây kia, ngay cả lỗ chân lông cũng đột nhiên co lại, từng chút, từng chút một ký ức lại ùa về.

"Doãn Tường, lái nhanh một chút." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.

"Làm sao vậy? Bây giờ vẫn còn sớm." Doãn Tường bình tĩnh trả lời, đối lập so với sự khẩn trương của Kiều Tịch Hoàn.

"Anh lái nhanh một chút." Kiều Tịch Hoàn thúc giục.

"Vâng." Dù không hiểu tại sao, nhưng lãnh đạo nói như thế nào, thì liền làm theo như thế đi!

Doãn Tường nhấn ga. Xe tăng tốc, rõ ràng chạy nhanh hơn rất nhiều.

Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn chiếc xe tải phía sau, xe cô tăng tốc, thì xe tải phía sau cũng tăng tốc theo.

Không phải là ảo giác!

Kiều Tịch Hoàn nằm chặt hai tay vào nhau, để giữ cho mình được tỉnh táo.

"Chân ga cùng phanh có vấn đề sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi Doãn Tường.

Doãn Tường buồn bực :" Không có vấn đề gì!"

"Anh thử đi!"

"Được." Doãn Tường đạp một chân vào chân ga, rồi lại đạp vào bên chân phanh, chiếc xe dừng lại :"Tất cả đều bình thường, có chuyện gì sao tổ trưởng Kiều, trông sắc mặt của cô rất khó coi."

Vẫn ổn, lần này không giống với lần trước, lần trước chân phanh của cô đã bị người khác động tay động chân!

Cô bắt đầu khôi phục lại chút lý trí, chỉnh lại bản thân cố gắng sao cho tỉnh táo, cô nhíu mày nhìn theo xe vận tải lớn phía sau, dựa theo kinh nghiệm trước đây, chiếc xe phía sau kia chỉ là hỗ trợ, ở đoạn ngã tư hẳn là còn mai phục một chiếc xe khác, đó mới là yếu tố then chốt gây chết người.

Chỉ là Tề Lăng Phong, lặp đi lặp lại nhiều lần chỉ chiêu duy nhất này trên người cô, anh ta thực sự cho rằng sẽ có tác dụng sao?

Cô nắm chặt ngón tay, hướng về phía Doãn Tường :" Kĩ thuật lái xe của anh như thế nào?"

"Tạm được." Doãn Tường bổ sung thêm :"Năm ngoái ở Bali tổ chức thi đua xe nghiệp dư, tôi là quán quân."

"Cái gì?" Biểu tình của Kiều Tịch Hoàn có chút khoa trương.

Doãn Tường tự hào về bản thân, nói :" Bình thường ở trên xe cô có vẻ khá nhã nhặn, nên tôi nghĩ lãnh đạo nữ như cô hẳn là sẽ không thích tăng tốc độ."

"Tôi quả thực không thích!" Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười.

Tề Lăng Phong, xem đi vận khí của tôi vẫn còn rất tốt.

"Bây giờ, anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất, để thoát khỏi xe hàng lớn phía sau kia."

"Không thành vấn đề." Khóe miệng Doãn Tường khẽ cong lên, thuần thục thao tác sang số, nặng nề đạp chân ga, xe vọt về phía trước.

Xe của Doãn Tường không phải là loại xe tốt nhất, xe gia đình rất phổ biến, là loại xe con. Nhưng bởi vì đam mê đua xe, nên đã thay đổi toàn bộ linh kiện, vậy nên khả năng tăng tốc như thế này so với xe con bình thường, nhanh tới kinh người.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cảm nhận được tốc độ kinh người. Tay gắt gao bám vào tay vịn trên xe, bình tĩnh nhìn Doãn Tường đua xe trên đường.

Ở Thượng Hải, xe trên phố không ngừng qua lại, dĩ nhiên, chiếc xe tải lớn phía sau căn bản là không có cách nào đuổi theo, xe tải khá lớn, lại khá cồng kềnh, thế nên xe không thể chạy hết vận tốc. Hai ba lần như vậy Doãn Tường đem chiếc xe tải quăng lại phía sau, chốc lát đã không thấy tăm hơi.

"Cô thấy sao? Kỹ thuật của tôi vẫn rất tốt đi!" Doãn Tường kiêu ngạo cười.

Bình thường quen với cuộc sống của một nhân viên văn phòng, nên toàn bộ tế bảo của anh ta chỉ phóng thích khi được cầm lái và đua xe trên những cung đường. Vậy nên anh ta yêu thích nhất là cái cảm giác siêu tốc độ này.

"Được rồi, chút nữa anh nhớ đi tới đồn cảnh sát giao thông để xử lý hóa đơn phạt đi. Ví như vượt đèn đỏ này, hay vô cớ thay đổi làn đường này, phóng nhanh này, gây rối trận tự an toàn giao thông nữa..." Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc nói. "Tôi đùa thôi!"

"...." Doãn Tường hóa đá.

Thật là xấu bụng, quả nhiên cũng chỉ có Kiều tổ trưởng.

Kiều Tịch Hoàn thu lại nụ cười, nhìn Doãn Tường nói :"Phía bên phải."

"Tại sao?" Doãn Tường buồn bực.

"Lùi về phía sau."

"Nhưng đây đâu phải là hướng tới khách sạn của James tiên sinh."

"Không có gì, chúng ta đi vòng quanh một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Được." Doãn Tường cảm giác hôm nay Kiều Tịch Hoàn có chút lạ.

Kiều Tịch Hoàn nhắm chặt mắt lại :"Anh nên chú ý chỗ ngã tư, đặc biệt là trước đoạn đường tới khách sạn của James tiên sinh, rất có thể có một chiếc xe sẽ đột nhiên lao ra."

"Yên tâm đi, nếu như có lao ra, tôi cũng có thể tránh được."

"Đừng quá tự kiêu."

Nhưng rõ ràng anh ta có bản lĩnh ấy.

Doãn Tường tuy không nói ra, chỉ là vẫn âm thầm nghĩ tới.

Kiều Tịch Hoàn trên đường đi vẫn luôn mang theo một chút lo lắng, tránh được chiếc xe tải kia, thì có lẽ vẫn còn những chiếc xe tải khác, hiện tại cũng chỉ có thể khiến cho đối phương hỗn loạn một chút, khiến họ tạm thời không thể đoán ra hành tung của cô mà thôi, nhưng dù sao muốn tới được khách sạn thì cũng không thể tránh được đoạn đường cần đi qua. Theo cách nghĩ của Tề Lăng Phong, anh ta nhất định sẽ chọn con đường đấy để ra tay!

Lúc này, nên bỏ cuộc sao?

Không thể như thế ?!

Kiều Tịch Hoàn thờ ơ cười, nếu như vậy, thì cô càng phải đánh cuộc một lần!

Cô chính là muốn ở ngay thời điểm Tề Lăng Phong đắc ý nhất, sẽ cho anh ta một đòn trí mạng!

Đôi mắt đột nhiên căng thẳng.

"Doãn Tường, coi chừng!" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kêu lên.

Một chiếc xe vận tải chạy với tốc độ nhanh nhất từ đoạn giao lộ bỗng nhiên lao ra, thẳng xe của cô mà lao tới....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro