Q2. Chương 1.2

edit: tiểu hoa nhi


Ngân tọa, AAA.

Trong phòng bao, đã loạn như cào cào.

Kiều Tịch Hoàn cũng uống khá nhiều, nhưng không tới mức quá say.

Cô chống cằm nhìn Milk cùng A Miêu đã uống thành bộ dạng lũ quỷ múa loạn. Còn Doãn Tường và Âu Dương hai người vừa bắt tay vừa nói vừa uống rượu.

Tâm tình của cô chợt cảm thấy rất tốt.

Thật lâu không có cảm giác này, ký được hợp đồng, cùng một chỗ với đồng nghiệp của mình chúc mừng thành công.

Trước đây Tề Lăng Phong sẽ ở bên tai cô nói :"Tiểu Khê, đừng như vậy, uống nhiều quá trong lòng sẽ khó chịu."

Cô nói :" Cứ như vậy hết hi vọng, đối với anh cũng giống như vậy."

Đôi mắt gục xuống.

Cô kéo ra một nụ cười khổ sở.

Rất nhiều người nói, say rượu có thể quên rất nhiều chuyện không vui, thế nhưng nhiều người biết rõ, dùng rượu xóa tan nỗi buồn, buồn càng thêm buồn. Một giây kia nghĩ tới lại càng nhiều, trái tim càng đau đớn hơn.

Cô đem ly rượu trước mắt nhấp một hơi cuối, toàn bộ rượu đỏ uống vào bụng. Có chút xiêu vẹo, ngã xuống bàn ăn, rồi lại đứng lên.

Phục vụ vội vã đi lên trước :"Tiểu thư, ngài không sao chứ ?!"

"Không sao." Kiều Tịch Hoàn vẫy vẫy tay :"Các anh cố gắng nhìn bọn họ, nếu say đưa họ trở về."

"Vâng." Phục vụ gật đầu :"Ngài bây giờ phải đi trước sao?"

"Đúng, tôi trước tiên muốn tính tiền."

"Được. Xin hỏi ngài là quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?"

"Quẹt thẻ." Kiều Tịch Hoahcj đưa thẻ cho phục vụ :" Mật mã là ****."

"Được, tôi lập tức trở lại."

Phục rời khỏi, rất nhanh từ bên ngoài trở lại, đem hóa đơn cùng thẻ đưa cho cô :"Tôi tiễn tiểu thư."

Đây chính là phục vụ VIP, khách uống say, phục vụ phụ trách phòng bao sẽ tiễn.

"Không cần, tôi tự đi được."

Kiều Tịch Hoàn ra khỏi phòng bao.

Trước mặt nàng có chút ngây ngất, nhưng không tới mức say không thể phân biệt phương hướng.

Cô đi dọc hành lang Hạo Hãn, đi rất chậm.

Tiêu Dạ đứng đối diện Kiều Tịch Hoàn, nhíu mày nhìn người phụ nữ có chút say ở trước mặt.

Kiều Tịch Hoàn dường như cũng nhìn thấy, chủ động chào hỏi :"Rất khéo nha, Tiêu Dạ."

"Cô và Hoắc Tiểu Khê có quan hệ thế nào?" Tiêu Dạ dứt khoát.

"Anh đoán xem." Kiều Tịch Hoàn tâm tình dường như tốt.

Tiêu Dạ căn bản không có thời gian rảnh rồi để đoán cùng cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tiêu Dạ dáng dấp lạnh lùng :"Tôi thật sự không hiểu Bối Địch tại sao lại thích anh, thích đã nhiều năm đến như vậy."

Tiêu Dạ sắc mặt càng khó coi.

"Tôi đi." Kiều Tịch Hoàn đẩy Tiêu Dạ ở trước mặt ra, như cũ xoay người đi xiêu vẹo.

Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, chân mày nhíu thật sâu.

A Bưu nhìn dáng dấp Tiêu Dạ, cung kính nói :"Tôi lại đi điều tra một chút về cô ta?"

"Không cần." Tiêu Dạ quay đầu, như thường nhấc chân bước đi :"Nếu lần đầu tiên không tra được, về sau cũng không tra ra được cái gì, yên lặng quan sát. Ngươi cho người lưu ý đền người phụ nữ này là được, xem cô ta có lộ ra cái gì hay không ?!?"

"Vâng, đại ca."

Tiêu Dạ gật đầu, hướng chỗ sâu hành lang đi tới.

..........

Kiều Tịch Hoàn đứng ở Hạo Hãn cửa.

Bởi vì là ngân tọa VIP hội viện, cho dù không có phục vụ đi tiên, cũng xe có xe ô tô chờ ở cửa, Kiều Tịch Hoàn ngồi vào xe con :"khu biệt thự Tử Dương."

Xe một đường chạy thẳng đến đại viện Tử Dương.

Bây giờ có lẽ mới là 5 giờ chiều đi.

Kiều Tịch Hoàn tựa lưng vào ghế sau của xe, yên lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Con người có phải hay không đều như thế, vui quá hóa buồn.

Căn bản rất vui vẻ về một chuyện, đến bây giờ lại đột nhiên không thấy được chút vui vẻ nào, không hiểu sao còn có chút bi thương.

Cô ngồi trên xe mặt không thay đổi, thẳng đến khi xe đỗ trước cửa biệt thự.

Cô xuống xe, đi thẳng vào biệt thự.

Trong phòng khách, Tề Tuệ Phân ngồi ở sofa xem tivi, bên cạnh là Ngôn Hân Đồng.

Ngôn Hân Đồng mấy ngày nay cực kỳ hiền lành, không biết cô ta đang ở nhà đợi thời cơ, hay là Ngôn Hân Đông thật sự là đã biết thân biết phận, bảo vệ vị trí Nhị thiếu phu nhân của chính mình. Yên ổn thế này có chút bất thường.

Hai người quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn tử bên ngoài trở về, trên mặt ửng hổng, rõ ràng là có bộ dáng say say.

"Ở bên ngoài uống rượu?" Tề Tuệ Phân sầm mặt lại.

"Có một chút."

"Con nói cái bộ dạng này mà uống có một chút?" Tề Tuệ Phân giọng đặc biết không tốt.

"Cái này, là xã giao, ba để cho con đi." Kiều Tịch Hoàn nói.

Kệ là như thế nào, thực sự thì Cố Diệu cũng đồng ý, cho nên coi như nói láo thế này cũng không quá đáng.

Vì vậy, cây ngay không sợ chết đứng.

Tề Tuệ Phân trong lòng không thoải mái, cũng không còn nổi giận :"Nghe nói con thay Cố thị lấy được một hợp đồng có giá trị không nhỏ?"

"Vận may mà thôi mẹ." Kiều Tịch Hoàn khiêm tốn.

"Mặc kệ con bây giờ làm ra cái gì, thân là phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, ngày ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, còn ra cái thể thống gì!" Tề Tuệ Phân nghiêm nghị lên án nói :"Hạng mục đó đã làm xong, nên ở nhà đi, không cần lên công ty!"

"Ba đã cho con một chức vị ở công ty rồi." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tuy là con thực sự rất muốn nghe lời mẹ, nhưng con không thể khiến ba thất vọng về con được."

Kiều Tịch Hoàn nói rất êm tai, dáng vẻ mang theo chút đắn đo.

Tề Tuệ Phân tựa như còn muốn nói cái gì đó, chung quy cũng không nói ra. Chỉ là sắc mặt có chút khó chịu cực độ.

"Mẹ, đầu con có chút váng, nếu như không có chuyện gì khác. Con lên lầu trước." Kiều Tịch Hoàn nói.

Tề Tuệ Phân miễn cưỡng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Vừa bước đi, phía sau nghe được Ngôn Hân Đồng nói :"Chị dâu ngây thơ, bề bộn nhiều việc, bận rộn đi sớm về khuya, nghe nói cùng đại ca đã chia phòng ngủ rồi..."

Người phụ nữ Ngôn Hân Đồng kia, cô không muốn gây gổ với cô ta vì không muốn mất nhiều thời gian!

Hiện tại hơi nhức đầu, không muốn cùng người phụ nữ này tính toán chi li.

Cô từng bước một hướng lầu hai đi lên, bước chân dừng lại ở trước cửa phòng của Cố Tử Thân, đột nhiên trầm mặc...

Quên đi, cô không muốn quấy rấy anh ta.

Xoay người muốn chạy.

Thì cửa phòng bất chợt bị người từ bên trong kéo ra, Cố Tử Thân ngồi trên xe lăn, nhìn Kiều Tịch Hoàn trước mặt.

Kiều Tịch Hoàn nháy mắt một cái, một giây tiếp theo nhếch miệng cười :"Phải ra ngoài sao?"

"Tránh ra." Âm thanh vô cùng lạnh lùng.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi.

Cần hung hăng như vậy sao !?

Cô rốt cục đã chọc anh ta ở chỗ nào chứ!

"Tránh ra." Cố Tử thận lặp lại một lần nữa, âm thanh vẫn thờ ơ như cũ.

Kiều Tịch Hoàn không tự chủ được né người ra.

Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần, trong lòng cảm giác rất khó chịu, cuối cùng thì cô đã làm sai gì ?! Trong lòng ủy khuất vô cùng.

Mím môi, đi vào phòng Cố Tử Thần.

Cô từ bên trong tủ lấy ra một bộ đồ ngủ, tắm xong, nằm lên giường Cố Tử Thần.

Cô thật sự choáng váng đầu muốn chết, nhìn trần nhà đờ ra.

Cô nếu nhắm mặt lại lúc này, khẳng định sẽ ngay lập tức ói ra.

Cô liền trợn mắt nghĩ tới một vài việc.

Nhớ tới rất nhiều, chính là cảm thấy rất khổ sở.

Ví như Tề Lăng Phong, ví như ba mẹ nàng...

Lần này khiến cho Tề Lăng Phong kinh ngạc, căn bản rất là vui vẻ đi, nhưng cũng thời khắc này, không hiểu sao không vui nổi.

Cô luôn luôn suy nghĩ, vì sao Tề Lăng Phong phải làm như vậy?

Vì sao Tề Lăng Phong lại tàn nhẫn như vậy?

Vì sao Tề Lăng Phong và cô, không thể bách niên giai lão...

Cô chỗ nào không bằng Sở Huân chứ?

Khóe mặt đột nhiên, rơi lệ.

Ai nghĩ đến, sau khi sống lại, biết mình thu được thành công lớn là khóc.

Khóc rất thương tâm.

Nếu như không có sự việc của kiếp trước, căn bản cô cũng không cần hao tổn nhiều tinh lực như vậy đi làm việc, cô không cần thắng Tề Lăng Phong, cũng không cần đè nén tâm tình của mình trong cuộc sống...

Tề Lăng Phong, Tề Lăng Phong.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ?!

Vì sao ?!

Không biết qua bao lâu.

Cửa phòng lần nữa bị người ta đẩy ra.

Cố Tử Thần đẩy xe lăn xuất hiện, nhìn cô nhằm trên giường của anh, đang muốn nổi cáu.

"Cố Tử Thần, để cho tôi nằm một lát thôi! Tôi sợ ngủ một mình." Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn anh, nước mắt đã sớm làm ướt mặt của cô, nhìn cô điềm đạm đáng yêu.

Trước kia Kiều Tịch Hoàn luôn mang cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này, nhưng lúc đó lại làm cho tất cả mọi người trong gia đình đều chán ghét cô.

Sau khi ra tù, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên thay đổi, trở nên độc lập tự chủ, còn rất có năng lực. Người Cố gia đối với cô thay đổi cách nhìn, xen lẫn thưởng thức, đố kị, không cam lòng, lại phải thực sự nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mà giờ phút này, Kiều Tịch Hoàn lại lần nữa lộ ra dáng vẻ đáng thương như thế, chớp mắt anh cũng không từng nhớ nổi Kiều Tịch Hoàn có cái vẻ mặt này. Lại cảm thấy thời khắc này, Kiều Tịch Hoàn yếu đuối cần người che chở, yêu thương.

Cố Tử Thần trầm mặc ngồi trên xe lăn, nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn nước mắt không ngừng chảy xuống, âm thanh có chút khàn khàn nói :"Anh ở cạnh tôi một lát thôi được không ?!"

Cố Tử Thần chân mày căng thẳng.

"Lên đây đi, tôi muốn có người ở cạnh một lát thôi, không biết tại sao trong đầu tất đều là những việc không muốn suy nghĩ đến, càng nghĩ càng khó chịu, hay là tôi bị bệnh rồi." Kiều Tịch Hoàn có chút tự giễu cười.

"Cô xảy ra chuyện gì?" Chân mày Cố Tử Thần vẫn nhíu lại.

"Không có chuyện gì đâu." Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa chảy nước mắt "Cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng tôi không nói ra được."

Cố Tử Thần nhìn không thấu Kiều Tịch Hoàn.

Cho dù anh không hỏi cũng không nói, nhưng anh thừa nhận, từ khi Kiều Tịch Hoàn ra tù, sớm chiều chung đụng như vậy. Anh lại có ý định tìm hiểu cô, thế nhưng cuối cùng, anh vẫn không nhìn thấu cô.

"Lúc này đây, ở cạnh tôi một lát thôi, ngày mai sẽ lại tốt thôi." Kiều Tịch Hoàn nói, mang theo thỉnh cầu.

Cố Tử Thần Trầm mặc nửa ngày.

Anh trượt xe đẩy về phía giường lớn, lấy độ mạnh yếu của cánh tay để bản thân leo lên giường.

Anh vừa mới nằm xuống, thân thể Kiều Tịch Hoàn liền hướng về phía thân thể anh mà dựa vào, rõ ràng đã đầu mùa hè rồi, thân thể Kiều Tịch cũng không có lạnh, vậy mà ở cạnh anh còn đang khẽ run :"Xem đi, tôi hôm nay thật lạ."

Cố Tử Thần nhắm mắt lại :"Ngủ."

"Được." Kiều Tịch Hoàn đem thân thể dán sát bên người anh.

Cô cảm thấy thật sự rất lạnh, từ thân thể đến trái tim.

Thế nhưng Cố Tử Thần thật ấm áp, thân thể tản ra nhiệt độ cơ thể khiến cho cô thấy rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro