Q2. Chương 12.2

edit: tiểu hoa nhi


Kiều Tịch Hoàn kéo hành lý đi ra cửa biệt thự Cố gia.

Vừa đúng lúc ở cửa chính cô chạm mặt Cố Tử Hàn, hình như anh ta chuẩn bị đi làm. Cố Tử Hàn nhìn hành lý của cô, đôi mắt dừng một chút :"Đi công tác?"

"Đi Anh Quốc, buổi chiều bàn bạc về hợp đồng."

Cố Tử Hàn căng thẳng :" Nhanh như vậy?"

"Ừm, phương án này chủ tịch đã duyệt rồi, không có gì thay đổi. Hơn nữa đối phương đã liên lạc nói trong tuần này có thời gian. Con người tôi luôn luôn không muốn lề mề, cho nên buổi chiều hôm nay quyết định đi Anh Quốc, sớm một chút giải quyết, sớm một chút làm xong việc." Kiều Tịch Hoàn nói rất thẳng thắn, không một chút che giấu nào.

Cố Tử Hàn nhíu chặt mi nói :"Chúc cô may mắn."

Ném xong câu tiêos theo, mặt không thay đổi xoay người đi vào xe con.

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng thờ ơ chợt nhếch lên, trở về trên xe của chính mình.

Hai chiếc xe cùng lúc rời khỏi biệt thự Cố gia, hướng cao ốc Cố thị lái đi.

Trong khoảng thời gian này bầu trời lúc nào cũng rực rỡ anh mặt trời, vào hôm nay lại đột nhiên âm u. Kiều Tịch Hoàn nhìn bầu trời như muốn sụp xuống, luôn cảm thấy có một loại đè nén tâm tình, là loại dự cảm xấu.

Cô nhíu mày một cái, không để cho mình phải nghĩ nhiều. Quay đầu nhìn Võ Đại đang chăm chú lái xe mà nói :"Đợi lát nữa tôi sẽ gọi người đưa cho em một phần tài liệu, em trực tiếp đem đưa cho Diệp Mị, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho em số điện thoại của Diệp Mị. Chuyện này không nên để cho người thứ 3 biết."

"Được." Võ Đại gật đầu.

Võ Đại làm việc, Kiều Tịch Hoàn vẫn rất yên tâm.

Một đường không nói đi vào cao ốc Cố thị.

Vẫn như cũ mọi thứ đều ngay ngắn, không có bất cứ thứ gì khác biệt.

Cô ngồi ở phòng làm việc, nhìn về phía Milk nói :"Buổi chiều hôm nay đi Anh Quốc, em theo tôi đi cùng."

"Vâng quản lý Kiều, tối hôm qua em nhuận được tin nhắn của chị, em hôm nay cũng đã chuẩn bị ổn thỏa."

"Được. Hộ chiếu cùng vé máy bay, em xác nhận lại một chút với bộ phận tổng hợp đi. Để cho bọn ở chuẩn bị trước chi phí thật ổn thỏa. Tôi không muốn mất nhiều thời gian vào mấy việc nhỏ nhặt."

"Vâng."

"Em ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Milk rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn cúi đầu, tiếp tục chỉnh sửa lại bản hợp đồng cũng như tất cả tài liệu cho lần đi Anh Quốc này.

Không bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại :"A Miêu."

"Quản lý Kiều, hợp đồng tôi đã chuẩn bị xong."

"Được, cô trực tiếp đưa cho tài xế của tôi là được." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Được."

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, 9 giờ rưỡi.

Võ Đại lúc này đưa cho Diệp Mị, Diệp Mị lại đi đưa cho Tề Lăng Phong, tối đa chỉ cần 1 giờ đồng hồ.

Mà bây giờ, cô chắc chắn Cố Tử Hàn đã gọi cho Tề Lăng Phong để nói về chuyện đi Anh Quốc. Tề Lăng Phong hẳn đã bắt đầu đặt vé rồi, dựa theo suy đoán của cô, Tề Lăng Phong tuyệt đối sẽ tìm cách đến trước cô, trước khi cô tới Anh Quốc.

Cho nên, trì hoãn một chút thời gian, làm cho Tề Lăng Phong càng thêm gấp gáp. Tránh cho hắn cùng Cố Tử Hàn đối chiếu dữ liệu bên trong phương án, phải đảm bảo không chút sơ hở.

Cô mím môi, cầm điện thoại lên :"Võ Đại, A Miêu đem văn kiện đưa cho em, em ở đây sau hai giờ tôi sẽ gửi cho em cái địa chỉ này, em giao tài liệu cho Diệp Mị. Điện thoại liên lạc tôi cũng sẽ gửi tới di động của em."

"Được." Võ Đại gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Dặn dò xong đâu đó, Kiều Tịch Hoàn tiếp tục chỉnh sửa lại bản hợp đồng.

Lần này đi Anh Quốc, cô quả thật không muốn bởi vì bản thân không chuẩn bị kĩ mà ảnh hưởng đến cả kế hoạch. Cô không bao giờ thích làm việc qua loa cả.

Vẫn như thế đến 10 giờ sáng.

Cao ốc Cố thị lác đác vài người, bị ngăn ở cửa chính.

Đương nhiên, ngay lúc đó Kiều Tịch Hoàn đang làm việc, căn bản không rảnh xem bất cứ tin tức gì, cho nên căn bản cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Cô đang hoạch toán lại tài liệu cuối cùng, đột nhiên Milk đẩy cửa vào. Thần sắc khuôn mặt có chút kinh hoảng, thậm chí ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy ra, âm thanh vừa nhanh vừa vội :"Quản lý Kiều, cửa chính của Cố thị có rất nhiều ký giả vây quanh."

"Làm gì?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Chị. . . Nhìn tin tức đi!" Milk không biết phải mở miệng nói thế nào.

Kiều Tịch Hoàn biểu hiện bình tĩnh, hoàn toàn không vì Milk hoảng sợ. Cô như thường cầm di động lên, mở ra tin tức, một đoạn tin tức bắt mắ được in trên trang bìa xuất hiện trước mắt cô :"Con dâu cả của Cố thị lộ clip cảnh nóng."

Kiều Tịch Hoàn đôi mắt híp lại, ngón tay dùng ở điện thoại bóp thật chặt. Cô nhìn xuống nội dung tin tức :"Con dâu cả của Cố thị Kiều Tịch Hoàn 3 năm trước bởi vì ngộ sát mà phải ngồi tù. Hiện tại lại lộ clip nóng của cô, clip được quay ở thời gian năm XX, tính ra năm đó Kiều Tịch Hoàn mới chỉ 17 tuổi, clip hình ảnh mờ nhạt. Nhưng không khó nhận ra người trong đoạn clip, theo như người biết chuyện tiết lộ. Người cùng Kiều Tịch Hoàn phát sinh quan hệ là cậu của Kiều Tịch Hoàn. Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều Tịch Hoàn không chỉ khiến toàn bộ xã hội quan tâm. Mà nhiều bạn trên mạng còn nói không thể chịu đừng nổi người như vậy, khiến người khác cảm thấy buồn nôn..."

Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn trở nên rất khó coi.

Cô mím môi nhìn tin tức trong clip, trong clip hai người dường như đang làm cái gì mờ ám trong một gian phòng, đoạn clip có một người nữ bọc chăn ngồi chồm hỗm ở bên giường, người nam một thân lõa thể. Người nam đối vưới bên nữ động chân động tay, người nữ bị lôi kéo rất nhiều lần, cuối cùng cũng bị người nam đặt ở dưới thân. Hình ảnh ngắn ngủi trong 10 giây, liền bị ngắt.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, hầu hết thời gian không muốn nhớ lại chuyện cũ. Đặc biệt là thời gian ở Kiều gia, đoạn ký ức đã lưu lại cho cô ấy rất sâu sắc. Không biết Kiều Tịch Hoàn là cố ý để cho cô nhớ kỹ lại những chuyện đã qua, còn nói là quên mất không lấy đi. Sau khi cô tỉnh lại, thì đã ăn sâu bén rễ với mối thù này.

Kiều Tịch Hoàn bắt đầu nhớ lại, cô ấy chưa bao giờ được hưởng thụ ấm áp với hai chữ gia đình. Trên thế giới này người duy nhất có thể đem ấp áp đến cho cô ấy là mẹ, nhưng bởi vì cha cô ấy là kẻ bạo lực, luôn khiến cho hai mẹ con họ nơm nớp lo sợ. Ở trong cái nhà kia, còn không bằng heo chó.

Mẹ cô ấy đã buông tay.

Cô ấy lý giải rằng đó là may mắn.

Chí ít mẹ cô ấy sẽ không phải chịu đựng đau khổ nữa, mà chính cô ấy, một ngày nào đó khi lớn lên, cũng không cần chịu đau khổ.

Dụ Tĩnh cùng con gái bà ta Dụ Lạc Vi ngang nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô ấy. Một giây kia cô ấy có chút đồng tình, cô thậm chỉ có thể tưởng tượng ra thời gian hai mẹ con bà ta bị Kiều Vu Huy thượng cẳng tay hạ cẳng chân ra sao. Cho nên ngày Dụ Tĩnh bước vào cửa, cô đối với họ, biểu hiện rất thân thiện. Nhưng mà bọn họ cũng trong một thời gian dài, luôn khiến cô ấy bị tổn thương.

Mẹ con bọn họ rất biết lấy lòng Kiều Vu Huy.

Kiều Vu Huy đánh bạc, Dụ tĩnh không quản cũng không hỏi. Có đôi khi Kiều Vu Huy thua bạc về nhà luôn khó chịu. Dụ Tĩnh cũng sẽ khéo léo mà hóa giải tính tình của ông ta, luôn làm nũng cùng hờn dỗi nói :"Đánh bài vốn là có thua có thắng, lần sau lại đại lại. Anh tức giận như vậy, chỉ khiến bản thân mệt thêm. Còn như vậy lần sau em sẽ không cho anh đi đánh bài, em sẽ đau lòng cho sức khỏe của anh. . ."

Trước đây mẹ Kiều Tịch Hoàn chưa bao giờ nói lời như vậy, luôn là im lặng làm chuyện của bản thân, yên lặng vun vén cho gia đình này. Bởi vì quanh năm suốt tháng ông ta chỉ biết giày xéo mẹ cô ấy nên trong nhà này rất ít khi mẹ cô ấy nở nụ cười. Kiều Vu Huy mỗi lần đánh bài xong trở về nhìn thấy mặt mẹ cô ấy trầm lặng, trong lòng càng thêm luống cuống. Dáng vẻ mẹ của cô ấy lúc cầu xin giống như một ngôi sao chổi, ông ta cho răng mẹ cô đem tới vận khí kém, nên đánh bài lúc nào cũng thua!

Thế nhưng Dụ Tĩnh không như vậy, Dụ Tĩnh rất biết chăm sóc bản thân. Năm đó gả cho Kiều Vu Huy tuổi tác cũng không còn nhỏ, vẫn còn có chút thướt tha thùy mị. Kệ là xấu hay tốt, bà ta cũng sẽ ở bên tai đều nói những lợi ngon ngọt, người nào nghe cũng đều thoải mái.

Cho nên, Dụ Tĩnh thật sự chiếm được sự yêu thích của Kiều Vu Huy.

Kiều Vu Huy đối với Dụ Tĩnh hầu như rất cưng chiều đến nỗi nói gì nghe nấy, Dụ Tĩnh nói cái gì thì chính là cái đó.

Dụ Tĩnh nói, Vi Vi chúng ta không có quần áo mặc, nhìn qua giống như con gái nhà quê. Vì vậy, Kiều Vu Hy mang theo Dụ Lạc Vi đi mua quần áo mới, mua rất nhiều. Đến nỗi Kiều Tịch Hoàn nằm trong mộng cũng mơ thấy được mua cho quần áo mới.

Dụ Tĩnh nói, Hoàn Hoàn sau khi lên trung học phổ thông không nên ở nhà, phụ nữ phải học cách độc lập. Vì vậy, Kiều Tịch Hoàn sau khi lên trung học phổ thông bị đưa đi ở nội trú, một tuần trở về một lần. Thế nhưng Dụ Lạc Vi cứ hiển nhiên mà hưởng thụ cuộc sống sung sướng ở nhà.

Dụ Tĩnh nói, Hoàn Hoàn trong khoảng thời gian này lại không nghe lời. Luôn cướp đồ của Vi Vi, con gái không được nuông chiều như thế. Vì vậy, Kiều Tịch Hoàn thỉnh thoảng lại bị Kiều Vu Huy thượng cẳng tay thượng cẳng chân cho vài cái.

Dụ Tĩnh nói, lão Kiều, Hoàn Hoàn đã học đại học, nên tìm người gả đi. Con gái ở lâu trong nhà không tốt. Vì vậy, năm 19 tuổi, Kiều Tịch Hoàn lập gia đình, gả cho Cố Tử Thần tàn tật. Bọn họ còn được một số tiền lớn, đủ tiêu xài trong một thời gian thật lâu.

. . . . .

Dường như tất cả mọi chuyện của Kiều Tịch Hoàn, đều do Dụ Tĩnh mà ra.

Mà chuyện phát sinh trong clip kia.

Năm đó cô ấy vẫn 17 tuổi, vẫn còn học ở trung học phổ thông.

Cậu của cô tới tìm Kiều Vu Huy vay tiền.

Cậu cô nổi tiếng là lưu mang, chuyên làm chuyện trộm gà trộm chó, đoạn thời gian đó nghe nói tình kinh tế khá là căng thẳng. Tìm Không được chỗ đòi tiền liền tìm đến Kiều Vu Huy.

Cậu cô chính là con trai của bà ngoại cô, đối với bạn bè thân thích cũng không có tiếng tăm gì tốt, không có người nào chịu cùng ông ta tới lui. Ông ta liền tìm Kiều Vu Huy vay tiền, không nói tới quan hệ, coi như trước đây Kiều Vu Huy có cùng mẹ cô ly hôn hay không cũng không có khả năng. Tự nhiên, Kiều Vu Huy nói khó nghe chút, thậm chí đem cậu cô đuổi ra khỏi cửa, hoàn toàn không muốn lưu lại tình cảm gì.

Cậu cô không phục.

Ngày hôm sau lại đến.

Lúc tới nơi, Kiều Vu Huy cùng Dụ Tĩnh, Dụ Lạc Vi đã ra cửa, trong nhà cũng chỉ có Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn thật sự không thể từ chối cậu cô bảo mở cửa để ông ta vào, sau khi đi vào. Cậu cô vẻ mặt hung dữ, cầm một con dao trên tay khắp nơi tìm kiếm Kiều Vu Huy, Kiều Tịch Hoàn sợ đến nỗi không dám nói một chữ.

Cậu cô lật tung khắp nhà không tìm được, thờ phì phò lúc chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên phát hiện nhiều năm không có thấy cháu gái. Mà đã trổ mà xinh đẹp như vậy, giống như nụ hoa sắp nở vậy, kiều diễm, khiến người ta không nhịn được nghĩ muốn.. . Cắn một cái.

Cậu cô nhìn sắc mặt của cô trong nháy mắt thì trở nên tham lam, độc ác.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy sợ, vội vàng chạy về phía căn phòng của mình. Một cô gái nhỏ làm sao có thể là đổi thú của một người đàn ông. Cô chạy mau thế nào, cũng vẫn bị cậu cô kéo lại, trực tiếp ôm vào gian phòng của cô.

Cô sợ đến mức chỉ hướng trên giường mà lui tới.

Cậu cô bắt đầu cởi quần áo rồi.

Cậu cô vừa cởi vừa nói :"Hoàn Hoàn, đừng trách cậu. Là ba mày đã làm ra chuyện này, tao chỉ là trả thù ông ta mà thôi. Ông ta không cho tao tiền, tao liền cưỡng gian con gái của hắn, như vậy mới gọi là công bằng."

"Không phải.. Không phải như thế..." Kiều Tịch Hoàn sợ đến nỗi không biết phải làm gì.

Năm ấy cô chỉ mới 17 tuổi, chưa từng cảm nhận qua, chưa từng trải qua gì cả. ..

"Đừng sợ. Lát nữa cậu sẽ khiến cho mày thật thoải mái, mày ngoan ngoan..." Cậu cô cởi chỉ còn lại một cái quần lót, hướng trên giường của cô mà leo lên.

Trong clip được quay rất chuyện nghiệp-

Nhưng vốn không phải lộ hết như vậy, chỉ là quay kiểu đó nhìn qua sẽ nghĩ là trần như nhộng.

Kiều Tịch Hoàn phán kháng, nhưng bởi vì quá sợ, không dám phản kháng kịch liệt. Trong đoạn clip nhìn kỹ mới thấy sự chống cự, bởi vì clip này quá mờ nhạt, căn bản sẽ không thấy rõ mặt cô lúc ấy có bao nhiêu sợ hãi.

"Ngoan cháu gái, xinh đẹp như vậy, cậu thật là yêu thích rồi. . ." Cậu cô đem chăn của cô lôi kéo, cả người liền nhào tới.

Cô không ngừng phản kháng, thân thể run lập cập.

Cậu cô hung hăng giam cầm thân thể của cô, nắm quần áo cô mà kéo.

Cô thật sự cho rằng một giây kia một chút năng lực để phản kháng cũng không có. Cô cảm giác một giây kia cứ như vậy mà tiêu đời, vừa may mấy người Kiều Vu Huy đã trở về, phát hiện trong nhà kỳ quái, liền chạy vào ngăn trở hành vi điên cuồng của cậu cô.

Thật sự còn kém một bước.

Cô ôm lấy thân thể của chính mình, lạnh run.

Mặc kệ ba là người như thế nào, nhìn thấy tình huống như vậy cũng bị rức run a!!

Đó là lần đầu tiên cô chứng kiến Kiều Vu Huy bởi vì cô bị thương mà phát giận. Hung hăng đem cậu cô đánh cho nằm dưới mặt đất, chuẩn bị lôi tới đồn công an.

Dụ Tĩnh kéo lại, nói loại chuyện như vậy không cần làm lớn. Kiều gia vẫn còn cần mặt mũi, không thể để bị người ngoài chê cười. Cuối cùng thậm chí còn cho cậu cô một khoản tiền để ông ta ngậm miệng rờ khỏi. Không được phép xuất hiện.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ, năm đó Dụ Tĩnh xử lý như vậy. Chẳng cần biết nguyên nhân cùng quá trình như thế nào, kết quả chính là, cậu cô cưỡng gian cô. Mà mẹ kế cô lại cho cậu cô một khoản tiền.

Đúng là châm chọc.

Cậu cô đi rồi, cô không có một chút thoải mái. Một giây kế tiếp, lại cùng Dụ Tĩnh gây xích mích, một lần nữa bị Kiều Vu Huy hung hăng đánh cho một trận.

Khi đó cô đã 17 tuổi, bị đánh khiến cả người đều là vết thương. Dường như bị cưỡng gian, tất cả đều là lỗi của cô.

Mà Dụ Tĩnh, không chỉ chê cười, còn hối hận đã về nhà quá sớm. Bằng không, Kiều Tịch Hoàn thật sự đã bị như thế, mới hả lòng hả dạ.

Ngày đó, cô bị đánh, không chịu được rời khỏi nhà.

Toàn thân đều là vết thương, khắp nơi đau muốn chết. Hơn nữa tuổi 17 cũng có chút tự ái, cô cũng không muốn cho người khác nhìn thấy vết thương trên người. Cho nên thời tiết dù có nóng đến mấy, vẫn như cũ mặc quần áo dài tay. Cô không có mục tiêu cứ đi lung tung trên phố, nhiều lần đi ngang qua trạm xe lửa.

Cô không có bao nhiêu tiền, bởi vì là trọ ở trường, Kiều Vu Huy sẽ cho cô một ít tiền tiêu vặt, nhưng không nhiều lắm. Cô lại có tính rất tiết kiệm cũng chỉ có mấy trăm tệ, nếu như mua một tấm vé xe lửa. Trên người cô còn mấy trăm tệ cũng không biết cô có thể sống được trong bao lâu ?!

Năm đó Kiều Tịch Hoàn đúng là vẫn còn nhát gan, cô không dám bước ra một bước, không dám rời khỏi.

Cô chỉ là yên lặng ngồi ở trạm xe lửa, nhìn từng đợt từng đợt dòng người tới lại đi, đi lại tới. Cô liền đem bản thân ẩn mình trong đám người, quên mình là ai, quên mình không được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro