Q2. Chương 19.2
edit: tiểuhoanhi
Cố Tử Hàn đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, anh ra quay đầu nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn cũng không có lùi bước, nhìn lại.
"Tử Hàn tìm tôi còn có chuyện sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướng máy.
Cố Tử Hàn nắm chạy ngón tay, một giây kia thật muốn bóp chết người phụ nữ này. Nhưng chung quy anh ta cũng sẽ ẩn nhẫn không đến mức táo bạo như vậy. Anh ta chỉ là hung tợn từng câu từng chữ uy hiếp :"Kiều Tịch Hoàn cô chớ đắc ý quá sớm."
"Thật không biết tại sao Tử Hàn phải nói như vậy? Tôi từ lúc nào đắc ý qua? Anh không phải cũng biết, tôi bây giờ còn bị giam cầm ở trong nhà không cho phép đi làm ở công ty sao. Tôi còn đang lo lắng, anh còn bảo tôi đắc ý, thật không biết anh có phải hay không đang châm chọc tôi." Kiều Tịch Hoàn nói xong, tâm tư đơn thuần.
Càng như thế, Cố Tử Hàn càng tức giận muốn chết.
Anh ta chính là bị người phụ nữ này lúc nào cũng ra vẻ mặt vô tội, nhưng lại luôn tính kế anh ta. Từ sau khi người phụ nữ này ra tù, vẫn không ngừng cùng anh ta đối nghích khắp nơi, dường như bất cứ chuyện gì đều bởi vì cô đưa tới, không bệnh mà chết. Địa vị của anh ta trong lòng Cố Diệu, địa vị tổng giám đốc Cố thị của anh ta đều tràn ngập nguy hiểm.
Anh ra thậm chí còn không đoán ra được, anh ta rốt cuộc từ khi nào bị Kiều Tịch Hoàn tính kế. Tính kế tới nỗi không tìm ra bất cứ dấu vết nào, rồi khi đem tất cả các chuyện lại chỉ hướng về phía người phụ nữ này.
Loại chuyện không để lại bất cứ dấu vết nào, thật sự khiến anh ta đau đầu, hận không thể đem người phụ nữ này chém thành muôn mảnh. Vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy gương mặt đắc ý kia!
Kiều Tịch Hoàn đương nhiên biết giây phút này Cố Tử Hàn hận không thể giết chết được cô. Chỉ là Cố Tử Hàn có tức thì cũng không tìm ra được nhược điểm gì của cô, cái loại tim phổi bị dằn vặt này mới khiến lòng người khoái trá nhất.
Khóe miệng cô cười cười, tự nhiên mà nói :"Tử Hàn, anh chớ suy nghĩ quá nhiều, mới từ Anh Quốc trở về nên sớm nghỉ ngơi một chút đi! Lệch giờ thật sự rất mệt. Trước mặt nghỉ ngơi cho tốt mới là quan trọng. Aii, tôi cũng phải trở về phòng, không biết về sau có phải ở nhà hay không, chỉ mong thứ hai chúng ta đều sẽ có kết quả tốt."
Nói xong Kiều Tịch Hoàn liền trở về phòng ngủ.
Cố Tử Hàn cứ lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô, cả người đã luống cuống tới cực điểm.
Anh ta nắm chắn ngón tay lại, chỗ khớp xương dường như cũng trắng bệch. Có thể tưởng tượng được đã chịu nhiều khổ cực.
Càng chứng kiến dáng vẻ thờ ơ của Kiều Tịch Hoàn, càng khiến cho anh ta hận đến nghiến răng.
Tuyệt đối không để Kiều Tịch Hoàn dưới mắt anh ta mà ra oai khắp nơi!
. . . . .
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng ngủ.
Cố Tử Thần không có trong nhà.
Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, giờ cũng không có ngủ gà ngủ gật, dù sao cũng vừa khiến Cố Tử Hàn tức giận liên hồi, tâm tình cũng rất vui vẻ.
Cô là người không mấy thích dấu đi tâm tình của mình, nên thời điểm cao hứng liền rất vui vẻ, dù là nửa điểm cũng không để bản thân mất đi sự vui vẻ.
Hôm nay thật rảnh rỗi a.
Cô ngồi ở chiếc ghế ngoài ban công mà Cố Tử Thần luôn ngồi, hai chân bắt chéo đung đưa nhìn ra ngoài biệt thự.
Cố Tử Thần hàng ngày đều biết hưởng thụ, một ngày như vậy ngồi ở chỗ này. Uống trà xem sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút trời xanh mây trắng, biết bao nhàn hạ thoải mái. Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, nhìn phong cảnh thì rất đẹp, nhưng nếu một ngày sét đánh thì cũng u ám như thế cả thôi.
Cô duỗi người, từ dưới ghế đứng dậy, ghé và lan can chỗ ban công, lấy điện thoại ra.
Bên kia bắt máy, âm thanh có chút ầm ĩ :"Kiều Tịch Hoàn, cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Có rảnh rỗi không? Chúng ta đi ra gặp nhau một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cô thực sự quá rảnh rỗi, rảnh rỗi đến nỗi muốn tìm bạn bè đi chơi.
Mà cô cũng không có bạn bè nào, ngoại trừ Diêu Bối Địch.
"Tôi đang cùng con gái ở chỗ vui chơi giải trí, không có thời gian."
"Một người sao?"
"Còn có mẹ tôi và em trai." Bên kia thật sự rất ồn ào, rõ ràng là bầu không khí trong công viên.
"Diêu Bối Khôn trở về lúc nào?!" Kiều Tịch Hoàn thốt ra.
Bên kia đột nhiên trầm mặc một giây.
Kiều Tịch Hoàn hình như cũng biết mình nói lộ ra cái gì rồi, nhưng cũng không nghĩ cần phải giải thích.
Bên kia có lẽ cũng chưa từng nghĩ muốn nghe lời giải thích, thẳng thắn nói :"Mới có mấy ngày."
"Ah, nói như vậy, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa." Kiều Tịch Hoàn luôn không thích làm khó dễ người khác, đặc biệt là bạn bè của mình.
"Chờ đã." Bên kia đột nhiên gọi cô :"Buổi tối tìm một chỗ cùng nhau ăn cơm đi! Tôi đưa Tiếu Tiếu về nhà, đại khái khoảng 7 giờ tôi sẽ tới nhà hàng, sau đó nhắn địa chỉ đến di động của cô."
"Được." Kiều Tịch Hoàn đáp ứng.
. . . . .
Diêu Bối Địch đứng ở sân chơi quay ngựa gỗ trước mặt của mình nhìn Tiếu Tiếu cùng Diêu Bối Khôn và mẹ của cô chơi rất vui vẻ. Một bên tai lại như đang có điều suy nghĩ, cô mím môi, do dự nửa phút, bấm một số điện thoại. Bên kia nhấc máy :"Cổ Nguyên."
"Bối Địch, có chuyện gì sao?"
"Buổi tối có rảnh không, đi ăn cơm cùng chứ."
"Làm sao đột nhiên nghĩ muốn cùng ăn cơm?"
"Buổi tối tôi hẹn Kiều Tịch Hoàn. Tôi luôn cảm thấy. . ." Diêu Bối Địch muốn nói lại thôi :"Nói chung, buổi tối có muốn cùng ăn cơm không, tôi nghĩ muốn đi đối mặt một chút."
Cổ Nguyên trầm mặc thật lâu.
Trầm mặc đến Diêu Bối Địch tưởng anh ta đã cúp điện thoại :"Cổ Nguyên?"
"Ừ, tôi nghe, tôi sẽ cố gắng." Bên kia nói.
"Thật ra tôi với anh giống nhau, vô luận là kết quả gì, cũng sẽ khiến tôi kinh hồn bạt vía." Diêu Bối Địch nói rõ từng chữ.
"Nhưng không thể trốn tránh mãi."
"Ừ, bởi vì cô ấy rất quan trọng." Diêu Bối Địch nói.
Cúp điện thoại.
Diêu Bối Địch nhìn ánh mắt mặt trời thật chói mắt.
Hoắc Tiểu Khê tựa như ánh mặt trời, luôn khiến cho bọn họ vui vẻ và hạnh phúc.
Cô từ đầu đến cuối đều cảm thấy, một cô gái như vậy ông trời không nên đối với cô ấy tàn nhẫn như vậy.
Bây giờ xem ra, lên trời hay không, đối với cô ấy cũng là một ân huệ!
"Mẹ, chúng ta đi chơi trượt nước đi." Một bên tai vang lên âm thanh của Tiếu Tiếu.
Diêu Bối Địch quay đầu thấy Diêu Bối Khôn đang ôm Tiếu Tiếu, xem ra là đã chơi xong ngựa gỗ rồi.
"Được." Diêu Bối Địch cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Tiếu Tiếu.
Rất nhiều khi trái tim đều đau đến cực hạn rồi, có Tiếu Tiếu ở bên cạnh cô là đủ rồi.
Bọn họ đi tới chỗ xếp hàng chơi trượt nước.
Diêu Bối Địch đột nhiên nhìn Diêu Bối Khôn nói :"Em còn nhớ Hoắc Tiểu Khê chứ?"
"Chị tiểu Khê? Đương nhiên là nhớ, là thần tượng từ nhỏ đến lớn của em. Đáng tiếc, đã mất sớm." Diêu Bối Khôn có chút phấn khởi, nhưng lại có chút bất đắc dĩ.
"Đã mất sớm . . ." Diêu Bối Địch lẩm bẩm lặp lại.
Cô thật sự không thích cái từ này.
Chỉ mong, sẽ không có từ này.
.. . .
Cùng Tiếu Tiếu chơi ở khu vui chơi trọn một ngày.
Tiếu Tiếu tuy là nhỏ, chơi cũng không phải những trò quá kích thích, nhưng cứ như thế một vòng, Diêu Bối Địch có cảm giác bản thân sắp chống không nổi. Thân thể hoàn toàn mệt mỏi, ánh mắt nhìn Diêu Bối Khôn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều chơi đến hào hứng, một chút cũng không mệt. Mãi mãi cũng là cái bộ dạng hoạt bát cùng sôi nổi.
Thật không biết, nếu cha biết Diêu Bối Khôn bị cho thôi học, sẽ bị nghiêm khắc đánh đòn tới ba ngày ba đêm thì còn có thể ung dung tự tại như thế không nữa.
"Chị, ánh mắt của chị khiến em sởn cả tóc gáy rồi." Diêu Bối Khôn phát hiện chị gái mình nhìn mình như vậy, nhìn không được nói.
Diêu Bối Địch trợn mắt, quay đầu nhìn mẹ Diêu nói :"Mẹ, buổi tối con có việc bận không thể ăn cơm nhà, con sẽ đưa mọi người về nhà trước."
"Chuyện gì vậy?" mẹ Diêu quan tâm hỏi.
Có lẽ Tiếu Tiếu mệt mỏi, vừa lên đến xe liền ghé lên người bà ngoài ngủ ngon lành.
"Chính là cùng một người bạn ăn cơm mà thôi, mẹ biết Cổ Nguyên mà." Diêu Bối Địch nói.
"Cổ Nguyên, đứa nhóc ấy đã kết hôn chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro