Q2. Chương 19.3

edit: tiểuhoanhi



Lúc nhỏ có Hoắc Tiểu Khê, Cổ Nguyên và cô, nhà ba người bọn họ tương đối gần nhau. Hầu như đều là cùng nhau lớn lên, sau lại bởi vì nguyên nhân gia đình, sự nghiệp mọi người đều chuyển đi. Nói đến Cổ Nguyên, mẹ Diêu vẫn là rất để ý.

"Chưa, ngay cả bạn nữ cũng không có." Diêu Bối Địch nói thẳng.

"Chưa quên được Tiểu Khê?"

Diêu Bối Địch mím môi, gật đầz.

"Đứa nhóc kia và con không hiểu sao không có chút hy vọng nào. Khi còn bé ba con và ba Cổ Nguyên lúc nhỏ cũng rất thân thiết với nhau, nhìn hai người các con cũng rất thích hợp, bất kể là tuổi tác, tướng mạo, gia thế đều môn đăng hộ đối. . ."

"Mẹ, vậy cũng là chuyện cũ rồi, còn nói. Con và Cổ Nguyên cũng chỉ là bạn tốt, tốt đến chẳng phân biệt được giới tính, mẹ có thấy bạn bè tốt mà kết hôn sao?" Diêu Bối Địch thật sự không thích nghe mẹ cô nói lảm nhảm.

Lỗ tai đã bắt đầu ù đi rồi.

Biết rõ cô và Cổ Nguyên nói cái gì cũng sẽ không có khả năng.

"Gặp qua a, đồng tính luyến ai chính là không phân biệt được giới tính." Diêu Bối Khôn đột nhiên xen miệng.

Diêu Bối Địch lái xe chợt gõ một cái lên đầu Diêu Bối Khôn :"Em muốn chết à!"

Diêu Bối Khôn lấy tay che đầu mình, đau đến kêu ro :"Chị dữ như vậy, thảo nào anh rể không thích chị!"

Diêu Bối Địch không nói lời nào, rõ ràng không muốn phản ứng.

Diêu Bối Khôn khó chịu :"Có phải hay không là bởi vì chị quá dữ, không giống một phụ nữ, nên anh rể mới cùng chị chia phòng. . ."

"Diêu Bối Khôn, em còn nói linh tinh chị sẽ ném em xuống xe." Diêu Bối Địch cắt đứt lời nói của anh ta, uy hiếp nói.

Diêu Bối Khôn khó chịu ngậm miệng.

Mẹ Diêu vội vàng hỏi :"Bối Đich, con và Tiêu Dạ hiện tại chia phòng ngủ sao?"

"Mẹ đừng nghe Bối Khôn nói lung tung, không có đâu. Con và Tiêu Dạ mặc dù tình cảm không bằng ba mẹ, nhưng coi như cũng là vợ chồng bình thường. Mẹ cũng đừng lo lắng, chuyện của con con tự biết xử lý."

"Aii." Mẹ Diêu nặng nề thở dài :"Còn nói tự mình xử lý, ba con vì hôn nhân của con, ngủ cũng ngủ không ngon."

"Vậy là ba mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Đừng để cho ba con lo lắng, chúng con thật rất tốt, thật đấy." Diêu Bối Địch vẫn trợt mắt mà nói dối.

Diêu Bối Khôn suýt chút nữa ở cạnh người lái xe mà trợn mắt đến trắng.

Thật không biết cô làm cái gì mà phải nhẫn nại nhiều năm như vậy?

Người đàn ông Tiêu Dạ này rõ ràng không thích hợp làm chồng!

Anh ta tuy là rất sùng bái Tiêu Dạ, nhưng vẫn có lý trí của người bình thường, chị gái theo người đàn ông này, rõ là không hạnh phúc!

"Cho dù thế cũng đừng ủy khuất chính mình." Mẹ Diêu nói vào trọng tâm.

Diêu Bối Địch nhếch miệng gật đầu cười.

Viền mắt kia một giây có chút hồng.

Cuộc hôn nhân này luôn làm cho ba mẹ khó chịu như vậy, cô thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Cô cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để bản thân nghĩ nhiều nữa. Nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tiếu Tiếu ngủ say, bất kể như thế nào, cuộc hôn nhân này chí ít cho cô một đứa con gái quan trọng như vậy, dù sao cũng được coi là đáng giá.

Một đường đưa bọn họ trở lại biệt thự Diêu gia, rồi lại lái xe rời khỏi.

Cô bấm số gọi cho Kiều Tịch Hoàn :"Kiều tịch Hoàn, tôi hiện tại đang từ nhà tới nhà hàng, cô đi chưa?"

"Ừ, sắp tới."

"Phòng bao Phượng Hoàng Các."

"Tôi biết."

"Được."

Diêu Bối Địch sau khi cúp điện thoại lại gọi cho Cổ Nguyên :"Cổ Nguyên, anh đang ở chỗ nào?"

"Tôi đã tới nơi, nhưng có ba người chúng ta, cô cần gì phải đặt phòng bao lớn như vậy?"

"Tiểu Khê thích không phải sao?"

Bên kia trầm mặc.

"Tôi đã đặt đồ ăn trước rồi, anh kêu phục vụ bưng đồ ăn lên trước đi!"

"Được."

Cúp điện thoại, Diêu Bối Địch nghiêm túc lái xe.

Không biết đêm nay có thu hoạch được gì không, cô chỉ hy vọng mọi thứ đều hạnh phúc thì tốt.

. . . . .

Kiều Tịch Hoàn kêu Võ Đại đưa cô tới nhà hàng, trực tiếp đi tới <Suối nước gia đình>, đây là nhà hàng đặc sặc chỉ có cơm kiểu Trung Quốc.

Nhân viên nhiệt tình chào hỏi cô, rồi dẫn cô đi vào phòng bao <Phượng Hoàng Các>.

Bước chân cô dừng ở cửa, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên trong, Cổ Nguyên.

Khóe miệng cô đột nhiên nở nụ cười.

Mọi thứ đã an bài đầy đủ. . .

Cánh môi nâng lên càng thêm rõ ràng.

Bạn bè của cô, xem ra thật không có ngốc.

Cổ Nguyên cúi đầu xem điện thoại giết thời gian chờ bọn họ tới, dường như cảm giác được một ánh mắt đang nhìn. Ngẩng đầu một cái, liền thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ở cửa, nhìn anh ta cười.

Kiều Tịch Hoàn có dung mạo rất xinh đẹp.

Một cái nhăn mày, một tiếng cười lộ ra đều khiến người ta có cảm giác thật đẹp. Cùng với tướng mạo không xuất chúng của Hoắc Tiểu Khê không tim không phổi dáng dấp rõ là không giống. Nhưng lại luôn cảm thấy nụ cười của Kiều Tịch Hoàn lại giống Hoắc Tiểu Khê.

Là ảo giác sao?

Còn nói, người phụ nữ này thật đúng là . .. Hoắc Tiểu Khê.

Trái tim bỗng nhiên không chút quy luật nhúc nhích, nhìn Kiều Tịch Hoàn không nói nửa chữ.

Kiều Tịch Hoàn lại có vẻ đặc biệt tự nhiên, cô đi vào, tự mình chọn một chỗ ngồi mà bản thân thích. Sau khi ngồi xuống, chống cằm nhìn Cổ Nguyên :"Tôi nghĩ anh không muốn gặp lại tôi chứ."

Nói rõ ràng không che giấu, dù chỉ một chút.

Cổ Nguyên giật giật đôi mắt :"Tôi không có nhỏ mọn như vậy."

"Tôi cũng biết." Kiều Tịch Hoàn cười đến vui vẻ.

Cổ Nguyên dời ánh mắt đi.

Mỗi lần Kiều Tịch Hoàn cười, cũng khiến cho anh ta có cảm giác có chút... không nói được.

Rất sợ đụng vào, cũng lại sợ mình rơi vào tay giặc.

"Không biết Bối Địch bao giờ tới?"

"Anh là đang lảng tránh tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta.

"Tôi chẳng qua là cảm thấy nếu mời khách, người mời cũng nên đến sớm một chút mới gọi là quy củ!" Mỗi lần nói dối Cổ Nguyên sẽ bị người phụ nữ này vạch mặt.

"Tôi hiểu được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Cổ Nguyên thật sự không muốn cùng người phục nữ mặt dày này nói chuyện, anh ta cúi đầu chơi điện thoại di động.

"Có phải hay không đột nhiên cảm thấy, trước đây tôi cự tuyệt anh là đúng. Anh xem anh căn bản là không được, thậm chí còn có thể khiến tôi tức chết." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta nói.

Cổ Nguyên đang chơi điện thoại, ngón tay tự nhiên cứng ngắc.

"Chúng ta trời sinh không thích hợp." Kiều Tịch Hoàn lặp lại lần nữa.

Cổ Nguyên giật giật ngón tay :"Ừ, chúng ta trời sinh không thích hợp! Cho nên tôi không nên cứ khăng khăng một mực yêu Hoắc Tiểu Khê. Bất kể là trước kia hay là bây giờ, tôi cũng không nên yêu, cô nói sao? Kiều Tịch Hoàn?"

Cổ Nguyên nhìn cô, chịu đựng đủ loại tâm tình nhìn cô.

"Hoặc có phải là? Hoắc, Tiểu, Khê." Cổ Nguyên lặp lại lời nói của chính mình, rõ ràng như vậy.

Phải?

Hoắc Tiểu Khê.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cổ Nguyên, trầm mặc cũng không nói một chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro