Q2. Chương 2.3

edit: tiểu hoa nhi



Diệp Mị nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Người phụ nữ này, so với tưởng tưởng của cô, thì thâm sâu hơn rất nhiều.

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng bao xa hoa, bên trong cũng không khác biệt lắm với suy nghĩ của cô.

Có điều đây là tụ họp thương nghiệp, uống nhiều cũng sẽ không gặp phải tình huống nào quá thất lễ , hơn nữa James là người luôn có nguyên tắc. Không giống như người Hoa trên bàn rượu, không uống say thề không bỏ qua.

Cứ như vậy, bữa cơm liền sớm kết thúc.

James mang theo người của ông ta rời khỏi.

Cố Diệu nói uống quá nhiều nên có chút khó chịu, không muốn cùng những người khác ngồi chung một chiếc xe, ông ta ngồi một mình một xe đi trước, còn những người khác tự gọi tài xế đến đón.

Kiều Tịch Hoàn đoán, Cố Diệu có phải hay không sợ bọn họ thấy cảnh ông ta say rượu ?!

Trong lòng có chút tà ác, chỉ mong Cố Diệu say tới không biết gì. Mệt mỏi một bữa đi, hắc hắc.

"Tôi gọi tài xế tới đón, còn cô, Diệp Mị cô tự đón xe về đi!." Cố Tử Hàn lạnh lùng nói.

Diệp Mị cười cười, dường như đã rất quen một Cố Tử Hàn lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh như thế, khẽ gật đầu một cái :"Vậy tôi đi trước."

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy một mình đi trên đường buổi tối. Cố Tử Hàn quả nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc. Diệp Mị lại còn một mực không tỉnh ngộ đi.

Thực chất cô cũng không biết, Cô Tử Hàn rốt cục có sức quyến rũ lớn thế nào, mà làm cho hai ba người phụ như yêu đến chết đi sống lại .... Nếu cho cô lựa chọn, thì Cố Tử Tuấn nhìn có chút phong lưu, nhưng bất kể như thế nào, đối với phụ nữ ít nhất vẫn còn tốt a!

Cố Tử Hàn mặt lạnh như vậy mà cũng chiếm được trái tim người khác, mà lại còn là người phụ nữ ưu tú như thế ?!

Không thể tưởng tượng nổi.

Rất nhanh, xe con chuyên dụng của Cố Tử Hàn dừng lại trước mặt, hai người ngồi vào xe.

"Nghe nói cô đã có xe riêng." Cố Tử Hàn nói.

"Ngày hôm nay ba chủ động đáp ứng."

Cố Tử Hàn không nói thêm gì nữa. Nhìn hai người có chút tẻ nhạt.

Kiều Tịch Hoàn lại thấy không sao cả, dù sao cô cũng không cần thiết phải khiến anh ta vui lòng.

Cố Tử Hàn vĩnh viễn cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của chính mình, mà lợi ích của cô cùng hắn không giống nhau, cho nên dù cô có liều mạng làm anh ta vui lòng, cô cũng không có được kết quả mà bản thân muốn.

Chẳng thà cứ như vậy, khiêm tốn một chút, lại bình an vô sự.

Xe dừng trước cửa đại viện, sau khi xuống xe, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp hướng biệt thự đi tới. Cố Tử Hàn đột ngột kéo cô lại.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, nhìn khuôn mặt Cố Tử Hàn ở khoảng cách gần. Sau lưng là ánh trăng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt kia chính là khiến người khác muốn phạm tội a. Nhưng lúc này, Kiều Tịch Hoàn chẳng thấy có cảm giác gì, ngay cả tim cũng không đập nhanh lấy một cái. Còn chẳng bằng một cử động tình cờ của Cố Tử Thần nữa... Hai khuôn mặt giống nhau, nhưng lại chẳng có hứng thú gì với gương mặt anh ta.

Có hứng thú sao? Cô với Cố Tử Thần.

Đúng, dù sao so với Cố Tử Hàn vẫn có hứng thú hơn.

Khóe miệng cô kéo ra một nụ cười nhạt, nhìn Cố Tử Hàn, bình tĩnh nói :"Cố Nhị thiếu gia, muốn làm cái gì ?"

Môi Cố Tử Hàn cách môi cô khoảng 0.01 cm thì ngừng lại.

Kiều Tịch Hoàn hơi hơi lui về phía sau :"Tôi nghĩ thật vất vả mới phân rõ được quan hệ giữa chúng ra, Cố nhị thiếu đây là chuẩn bị phá vỡ ràng buộc này sao? Còn bảo tôi phải biết rõ sự thật, giờ lại khiến cho tôi có thêm hy vọng sao?"

Kiều Tịch Hoàn đã từng không dám nói ra lời.

Kiều Tịch Hoàn đã từng ở dưới ánh mắt của anh ta run rẩy, không thể nào lý trí như thế này.

"Kiều Tịch Hoàn, cô đã nói, cô làm mọi thứ chỉ là muốn gây sự chú ý từ tôi?" Cố Tử Hàn hỏi cô.

"Đúng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Đã từng nói như vậy, có thể nào là nói dối sao.

"Nếu như tôi nói, cô đã thành công?"

"Thế nên..." Kiều Tịch Hoàn vẫn như cũ rất bình tĩnh.

"Cô vẫn chưa rõ sao? Chúng ta có thể thử, lấy một một thân phận khác để bên nhau." Cố Tử Thần nói.

Như vậy ám chỉ quá rõ ràng. Kiều Tịch Hoàn hơi cười cười, nụ cười dưới ánh đèn lờ mờ, đẹp tới mê hồn.

Đã từng cảm thấy Kiều Tịch Hoàn không đẹp như vậy, coi như ngũ quan có đẹp cũng không có khí chất, thỉnh thoàng còn cảm thấy tầm thường không chịu được. Thế mà vào khoảnh khắc này, ngũ quan tầm thường kia lại khiến anh ta cảm thấy mê hoặc.

Một giây kia Cố Tử Hàn muốn thử cùng người phụ nữ này ở chung một chỗ.

Nhưng Kiều Tịch Hoàn lại chẳng muốn, cô trầm mặc một hồi không phải là đang suy nghĩ, mà đột nhiên cảm thấy Diệp Mị, tâm tâm niệm niệm yêu người đàn ông này, ngoại trừ có gia đình ra, ở bên ngoài cũng không phải chỉ dụ dỗ mỗi cô ta, rốt cục vì cái gì khiến cô ta kiên trì đến vậy ?!

Cô có chút thương tiếc cho cô ta mà thôi.

Cô ngước mắt nhìn Cố Tử Hàn :"Anh chuẩn bị ly hôn sao?"

"Kiều Tịch Hoàn cô đừng có kiểu được voi đòi tiên." Cố Tử Hàn sầm mặt lại.

Cô được voi đòi tiên sao?

Cô cho rằng điều này là chuyện bình thường, chí ít ở một thời điểm nào đó nên đem ra một chút tâm ý. Vậy Cố tử Hàn có ý tứ gì?

Cô nhìn anh ta.

"Tôi có thể ở bên ngoài mua cho cô một căn phòng." Cố Tử Hàn nói.

Thì ra, là bao nuôi tình nhân sao.

Thì ra, anh ta dành vị trí tình nhân cho cô sao.

Chỉ là Cố Tử Hàn lấy ở đâu ra cái lòng tự tin rằng cô sẽ đồng ý ?! Anh ta tưởng anh ta cho cô một chút ân huệ nhỏ thế này, anh ta cho là cô sẽ liều lĩnh mà lao đầu vào chảo dầu chắc ?!

Còn nói Kiều Tịch Hoàn đã từng mong muốn như vậy. Cô cảm thấy có chút nực cười. Không biết là chê cười Kiều Tịch Hoàn đã từng ngu ngốc, hay là chê cười Cố Tử Hàn tự cho mình là đúng.

Cố Tử Hàn bị nụ cười của Kiều Tịch Hoàn làm cho sợ hãi, nụ cười như thế nhìn qua không giống là vui vẻ, mà chỉ cảm thấy có chút buồn cười thôi. Anh nhíu mày lại rất chặt, sắc mặt cũng khó coi :"Cô cười cái gì?"

"Tôi đang suy nghĩ, anh mua cho tôi một căn phòng nhỏ. Tôi ở đấy, bao lâu anh sẽ tới một lần?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta :"Có thể một tháng, nửa năm, một năm..." Suy nghĩ một chút, liền nở nụ cười.

Cố Tử Hàn mím môi :"Tôi hứa một tuần sẽ đến ít nhất một lần."

Thật hào phóng a.

Một tháng một lần, giống như hoàng thượng lâm hạnh phi tư đi. Xếp hàng chờ bị XXOO ư!

"Không được." Kiều Tịch Hoàn không có ý định sẽ cùng Cố Tử Hàn quanh co.

Cô cảm thấy thật sự không cần thiết cùng Cố Tử Hàn bàn điều kiện. Cô chẳng thèm cái điều kiện mà anh ra vẽ ra, có điều lại cảm thấy rất là buồn cười, Cố Tử Hàn sao lại có thản nhiên như thế. Có lẽ anh ra cảm thấy đó chính là ân huệ lớn.

"Kiều Tịch Hoàn, cô còn muốn thế nào?" Cố Tử Hàn sắc mặt khó coi, dường như không còn bình tĩnh lắm.

"Mỗi tháng phải một mình trong phòng mong ngóng anh, chẳng bằng..." Kiều Tịch Hoàn nhếch môi, tà ác cong lên :"Tự tôi cố gắng một chút, bao nuôi anh như thế nào?"

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Hàn tức đến run người.

Anh ra cho rằng trước giờ không ai dám nói với anh ra như vậy a!! Đúng là tên đàn ông cao cao tại thượng tự cho mình là nhất!

Đối với sự tức giận của Cố Tử Hàn, Kiều Tịch Hoàn vẫn ung dung, bình tĩnh xoay người đi vào biệt thự, ném lại câu nói :"Anh suy nghĩ cho thật kỹ, bất cứ lúc nào cũng hiệu nghiệm!"

Cố Tử Hàn xiết chặt bàn tay!

Kiều Tịch Hoàn là cố ý, cố ý sỉ nhục anh ta!

Anh ta đường đường là Cố thị Cố nhị thiếu gia, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, bảo bao nuôi anh ta ?!?

Kiều Tịch Hoàn anh cho cô thể diện mà cô không cần, hiện tại cô cũng không thích những thứ này, vậy cùng đừng trách anh đuổi cùng giết tận!

................................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro