Q2. Chương 21.2
edit: tiểuhoanhi
Bởi vì là trung tâm thương mại quốc tế xa hoa, nơi đây tất cả khi mua xong, nhân viên sẽ thỏa đáng đóng gói đồ đưa đến tận nhà người mua. Cho nên dù mua có nhiều đi chăng nữa, ba người vẫn có thể thoải mái mà đi dạo.
Bước chân dừng ở một tiệm đồ lót, Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút đẩy Cố Tử Thần đi vào.
"Kiều Tịch Hoàn." Cố Tử Thần đột nhiên gọi cô lại.
"Làm sao thế?"
"Tôi chờ hai người ở cửa!" Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, lập tức suy nghĩ cho cẩn thận, khóe miệng tà ác cười :"Cố đại thiêu anh ở đây xấu hổ sao?"
Cố Tử Thần không nói lời nào, ngay cả mắt cũng không nhìn Kiều Tịch Hoàn một cái.
Kiều Tịch Hoàn cười mờ ám cũng không còn làm khó dễ Cố Tử Thần, đẩy anh tới bên ngoài tiệm đồ lót, còn mình và Võ Đại đi vào.
Vừa đi vừa nhìn, ánh mắt hướng về Võ Đại nói :"Em loại bao nhiêu?"
Võ Đại nhìn cô :"Để làm gì?"
"Tặng em một bộ đồ lót."
"Không cần." Võ Đại lắc đầu.
"Tằng quà cho em, tôi chiếm quyến chủ động." Kiều Tịch Hoàn già mồm át lẽ phải.
Võ Đại kinh ngạc nhìn cô.
"36-B?" Kiều Tịch Hoàn lại hỏi.
Võ Đại gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn lựa chọn hai chiếc tương đối bảo thủ nhưng hình dáng khá tốt, nhìn nhân viên bán hàng nói :"Gói lại đi!"
"Vâng." Nhân viên vội vã nhận lấy.
Kiều Tịch Hoàn lại chọn cho mình hai bộ, lúc chuẩn bị rời đi nhìn ra ngoài cửa tiệm, khóe miệng tà ác cười. Thuận tiện mang hai cái đi ra.
Mua xong liền ra khỏi tiệm đồ lót, trên hành lang thương mại thật dài, dường như chỉ có một mình Cố Tử Thần.
Lúc đầu cô chỉ là đem anh đẩy tới bên ngoài cửa tiệm, Cố Tử Thần tự mình đẩy xe lăn đi khá xa. Lúc cô đi tới, đứng từ xa nhìn dáng dấp Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn an tĩnh cúi thấp đầu, nhìn không ra bất kỳ tâm trạng gì. Một giây kia không hiểu lại khiến Kiều Tịch Hoàn có chút rung động.
Cố Tử Thần một mình như vậy, cho tới bây giờ đều một mình, không cảm thấy cô độc sao?
Đôi mắt cô khẽ nhúc nhích, không biết tại sao lại có tâm tình như vậy.
Cố Tử Thần dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô, bình tĩnh như thường mà đẩy xe lăn qua, nhướng mày hỏi :"Mua xong?"
Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Ừ, còn mua cho anh."
Cố Tử Thần nhíu mi :"Tôi không cần."
"Mua cũng đã mua rồi, có muốn nhìn một chút hay không?" Kiều Tịch Hoàn tà ác nói.
Không cần còn chưa nói ra miệng.
Kiều Tịch Hoàn đã đem quần nam hình chữ T có hoa văn báo vằn đem ra, hai tay còn kéo quần chữ T sang trái phải, lật trước lật sau cho Cố Tử Thần xem. Còn nghiêm trang nói :"Tôi nghĩ qua, mông anh trắng như thế, mặc quần lót này khẳng định đẹp."
Cố Tử Thần một giây kia suýt chút nữa bị thổ huyết.
Võ Đại dường như vị sặc nước bọt, đột nhiên không khống chế được ho vài tiếng.
Rõ ràng là kích động quá độ.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Võ Đại, mắt trợn trắng :"Em muốn mặc thử sao!"
"..." Võ Đại biểu thị mình rất vô tội, vốn không nhịn được cười, vì nhẫn nại, lại khiến bản thân thở một hơn nên mới bị sặc, thành ra ho vài tiếng.
"Tôi cũng mua cho mình một bộ a." Kiều Tịch Hoàn lôi ra một bộ đồ lót báo vằn đi kèm cũng quần chữ T :"Thế nào, gợi cảm a! Về nhà mặc cho anh xem."
Cố Tử Thần một giây kia khuôn mặt đã biến hóa liên hồi, người phụ nữ trước mặt này thật sự không thấy xấu hổ sao?!
Anh nhướng mắt nhìn bốn phía một chút, thứ hai ít người, bằng không ...
Anh đẩy xe lăn trực tiếp lướt qua Kiều Tịch Hoàn, đi về phía trước.
Kiều Tịch Hoàn thành công như mong muốn, đem lai bộ đồ lót tình nhân cất đi, khóe miệng cười đến sao mà tà ác.
Cô thật chính là muốn đùa dai a.
Cái bộ đồ lót tình nhân này ước chừng vĩnh viễn cũng chỉ có thể giấu đi a.
Cố Tử Thần làm sao có thể mặc quần lót kiểu này, tuy là cô thật sự cảm thấy, Cố Tử Thần mặc kiểu quần lót này... Được rồi, nghĩ lại còn có chút kích thích a.
Cô nhanh chân đuổi theo Cố Tử Thần, đẩy xe cho anh.
Bất kể thế nào, chí ít giây phút này, trong thâm tâm của cô cảm thấy hai người, trời sinh một cặp.
. . . . .
Cuối cùng 2 giờ đi dạo phố cũng kết thúc, ba người lên xe trở về biệt thự Cố gia.
Từ lúc Kiều Tịch Hoàn dùng nội y đùa giỡn Cố Tử Thần, sau đó sắc mặt càng thêm khó coi.
Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên là không quan tâm, không lo lắng còn lấy ra nhìn hai bộ đồ lót mới mua, đặc biệt chẳng thấy xấu hổ gì mà còn chưng ra bộ dạng hài lòng.
Trong xe nhỏ yêm tĩnh, điện thoại Kiều Tịch Hoàn đột nhiên vang lên. Cô buông nội y xuống cầm điện thoại lên nghe :"Ba."
"Ban giám đốc quyết định để cho con về công ty đi làm tiếp, tiếp tục đảm nhiệp chức vụ quản lý bộ phận thị trường."Cố Diệu dõng dạc tuyên bố.
"Cám ơn ba, con sẽ cố gắng làm việc." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói lấy, cho thấy quyết tâm.
"Được, bây giờ lập tức tới công ty một chuyến, ba có chuyện muốn nói với con."
"Vâng." Kiều Tịch Hoàn cung kính gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn kéo ra một nụ cười nói với Võ Đại :"Trước đưa tôi đến Cố thị."
"Được." Võ Đại gật đầu, chuyển làn đường.
Đôi mắt Cố Tử Thần đột nhiên sâu một giây, nhìn tâm tình Kiều Tịch Hoàn bên cạnh hơi tốt, môi mỏng không tự chủ nhếch lên.
Xe sắp tới nơi, lúc Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đem nội y của mình ném lên người Cố Tử Thần :"Nhớ phải giúp tôi mang về nhà."
Sắc mặt Cố Tử Thần lại khó coi thêm một phần.
Kiều Tịch Hoàn không quan tâm, đóng cửa xe đi thẳng vào Cố thị.
Thực sự cô cũng đã nghĩ tới kết quả, nhưng chân chính mà nói vượt qua được đoạn này, không khó tránh khỏi có chút kích động.
Cô đi thẳng vào thang máy.
Đi ngang qua nhân viên vẫn như cũ đối với cô vô cùng cung kính gật đầu, khom lưng.
Vẫn là tình trạng này thích hợp hơn, Kiều Tịch Hoàn ấn nút thang máy, trực tiếp đến thẳng phòng làm việc của Cố Diệu.
Cô lẽ phép gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong truyền tới âm thanh nghiêm nghị của Cố Diệu.
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra, đôi mắt híp lại một chút, thấy Cố Tử Hàn cũng ở trong.
Cô rất nhanh khôi phục lại thần trí, tự nhiên đi vào, tự nhiên ngồi xuống đối diện Cố Diệu, bên cạnh Cố Tử Hàn.
"Ba, ba tìm con?" Kiều Tịch Hoàn cung kính hỏi.
"Ừ, vừa mới họp ban giám đốc xong, có một số việc một gặp các con để nói chuyện."
"Vâng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Công ty Cố thị tuy trước giờ đều là công ty của gia tộc, nhưng vì khuếch trương thị trường, hiện tại trong ban giám đốc ngoại trừ ta và bác hai các con. Nhưng người khác đều là người ngoài, đương nhiên cổ phần của Cố gia chúng ta chiếm đại đa số, cũng sẽ không tồn tại nguy cơ gì. Có điều nội bộ đoàn kết để gia tăng sức cạnh tranh, chung quy mà nói vẫn quan trọng." Cố Diệu mở miệng, câu đầu tiên nói hay đoàn kết.
Kiều Tịch Hoàn lại cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cố Diệu cái loại người này chưa bao giờ biết làm dịu đi mâu thuẫn của cô và Cố Tử Hàn, ngược lại trong khoảng thời gian này nhìn ra giữa hai người bọn họ có chút khoảng cách, có lúc còn đổ thêm dầu vào lửa. Rõ ràng còn muốn biến họ thành <Vật cạnh tranh để sinh tồn>, hiện tại lời nói như vậy lại có ý gì ?!
Đương nhiên, Kiều Tịch Hoàn biểu lộ ra ngoài không chút nghi ngờ nào, gật đầu đồng ý.
Bên cạnh Cố Tử Hàn cũng thế, gật đầu phụ họa :"Đúng vậy, chủ tịch."
"Ta hi vọng hai người các con liên kết lại làm một việc." Cố Diệu rốt cục cũng nói vào chủ đề chính.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Cố Tử Hàn nhìn Cố Diệu.
"Hoàn Vũ lần này đoạt đi hợp đồng của chúng ta, đương nhiên lần trước chúng ta cũng cướp đi một dự án, coi như là công bằng. Thế nhưng các công ty trước giờ chưa từng có hai chữ <Công bằng>. Đạo cao một thước, Ma cao một trượng, người khác hại ta ba phần, ta hại người khác thập phần. Đây mới chính là đạo lý sống sót của các xí nghiệp." Cố Diệu hung hãn nói :"Cho nên không để cho Hoàn Vũ chịu chút dạy dỗ, về tình về lý đều không thể nào chịu nổi."
Kiều Tịch Hoàn nghe lời nói Cố Diệu, khóe miệng âm thầm cười.
Nếu như nhớ không lầm, Tề Lăng Phong của tập đoàn Hoàn Vũ là cháu của ông ta.
Đối đãi với cháu của mình nữa điểm khoan dung cũng không có ?!
Ánh mắt cô lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Từ Hàn.
Trong lòng đột nhiên suy nghĩ đến cái gì, Cố Tử Hàn muốn trả thù Tề Lăng Phong đi! Bị Tề Lăng Phong phản bội như vậy người nào chẳng muốn trả thù! Chỉ là Cố Tử Hàn có lẽ đã suy nghĩ tới một mình một ngựa có đối phó với Tề Lăng Phong cũng không chắc chắn, liền dựt giây để Cố Diệu lôi kéo cô vào. Cố Diệu lúc đầu vốn không có hảo cảm với Tề Lăng Phong, bị Cố Tử Hàn nói thế, đúng lúc có một bậc thang mà leo xuống.
Nắm lấy Kiều Tịch Hoàn, sở dĩ Cố Tử Hàn muốn cùng cô làm việc, một mặt là muốn Kiều Tịch Hoàn giúp anh ta. Còn một mặt khác, nếu kết quả không tốt cũng có thể tìm người thế chân.
Một mũi tên hạ hai con chim, Cố Tử Hàn suy nghĩ rất chu đáo.
Đôi mắt cô hơi hơi nhấc nhìn Cố Diệu nói :"Ba chúng ta tiếp theo nên làm gì?"
"Làm như thế nào, thì phải xem năng lực của các con rồi. Hai đứa tự bàn bạc một chút. Yêu cầu của ta không cao, làm cho Tề Lăng Phong biết cùng Cố thị đối nghịch, sẽ không có kết quả tốt." Cố Diệu gằn từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cố Tử Hàn cũng hung hăng nói :"Con nhất định sẽ khiến cho Tề Lăng Phong hiểu rõ, trêu chọc đến Cố thị chúng ta. Anh ta một tiểu tư không có danh tiếng gì có thể phủi mông một cái liền đi."
Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.
Không phải trêu chọc đến Cố thị, là trêu chọc đến anh ta đi!
Đương nhiên, lời nói như vậy Kiều Tịch Hoàn chắc chắn sẽ không nói ra khỏi miệng. Hai người lần lượt rời khỏi phòng làm việc của Cố Diệu.
Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình, Cố Tử Hàn đột nhiên gọi cô lại :"Đến phòng làm việc của tôi một chút."
Kiều Tịch Hoàn dừng một chút, vẫn là theo bước chân của Cố Tử Hàn.
Dù sao ở công ty mà nói, Cố Tử Hàn là cấp trên của cô.
Đối với cấp trên, cô cũng không có quyền được phản kháng.
Chỉ là Cố Tử Hàn nhận kết quả gì? Tiếp tục đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc Cố thị.
Cố Diệu sẽ không có nhân từ như vậy đâu!
Hơn nữa nếu không bị cắt chức, Cố tử Hàn cũng sẽ không như thế phải đối phó Tề Lăng Phong a!
Cô đè xuống nghi hoặc, đi vào phòng làm việc của Cố Tử Hàn.
Cố Tử Hàn nhìn cô, trực tiếp hỏi :"Cô thấy chúng ta nên làm gì với Tề Lăng Phong?"
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta :"Thật sự hôm nay bị ba gọi trở về công ty gấp, vừa trở về liền nói như vậy. Tôi quả thật có chút không theo kịp. Hơn nữa theo tôi biết, Hoàn Vũ mặc dù không có tồn tại lâu như Cố thị, nhưng công ty này ở Thượng Hải vẫn có địa vị hết sức quan trọng. Phương diện tiền vốn so với Cố thị chúng ta vẫn tốt hơn, muốn đối phó tập đoàn Hoàn Vũ, cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Cho nên tôi mới muốn nghe một chút ý kiến của cô." Cố Tử Hàn nói :"Kiều Tịch Hoàn, mặc kệ trước như thế nào, hiện tại chúng ta cùng chung chiến tuyến."
Kiều Tịch Hoàn rất muốn nói.
Cô không có tâm tư cùng anh ta đứng chung một chiến tuyến.
Hơn nữa cô biết rất rõ, lần nói chuyện hợp tác này, rõ ràng quyền chủ động là Cố Tử Hàn. Mà bọn họ đối với Hoàn Vũ chèn ép cái gì, Cố Tử Hàn có công lao lớn nhất, sau đó Cố Diệu ở trước mặt ban giám đốc có thể ngẩng đầu. Mà cô cũng chỉ là một công cụ hỗ trợ, không có gì đặc biệt để tương lai rộng mở.
Như thế không được trọng dụng, cô thật sự không có nhiều hứng thú lắm.
Cô mấp máy môi :"Tôi sẽ suy nghĩ lại a! Có kiến nghị tốt sẽ nói cho anh biết."
Cố tử Hàn nhíu mày một cái.
Cũng hiểu được lúc này đột nhiên kêu Kiều Tịch Hoàn nói ra phương án gì đó thì có chút ép buộc. Hơn nữa anh ta cũng không mong muốn tiếp nhận thậm chí là thừa nhận bản thân chưa có chút kế hoạch nào, mà Kiều Tịch Hoàn một khi lên tiếng có thể khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Suy nghĩ một chút, Cố Tử Hàn lạnh lùng nói :"Vậy cô cứ suy nghĩ đi, chậm nhất là trong tuần này phải có câu trả lời."
"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Không có chuyện gì, cô đi ra ngoài đi."
Kiều Tịch Hoàn đứng lên, ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Hàn.
Tính toán của Cố Tử Hàn, anh ta nghĩ cô sẽ cho anh ta thực hiện được sao ?!
Đích thực cô cũng hiểu được, có lẽ anh ta lại cùng làm gì mờ ám với Tề Lăng Phong rồi.
Cứ thế mà dây dưa, cô cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể đạt được mục đích của mình, chỉ có điều...
Đôi mắt cô đanh lại.
Cô muốn đạt được mục đích cho tới bây giờ đều không cùng Cố thị có bất cứ quan hệ gì. Cô sẽ không ngu xuẩn đến mức đem tất cả công sức ném vào Cố thị, nơi này rõ ràng là một cái hổ nhảy một cái liền rơi xuống a. Cô khônv có nhiều tinh lực tốt như vậy, không ngừng đào hầm cho mình nhảy.
Cho nên.
Đôi mắt cô nhíu lại, cô thật vẫn cần suy nghĩ kỹ hơn.
Phải cho Cố thị một cái công đạo, cũng không thể để Cố Tử Hàn đem công lao đoạt đi.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro