Q2. Chương 22.2

edit: tiểuhoanhi



Bây giờ nghĩ lại.

Cô đúng là tự mình đa tình.

Sở Huân quả là giống như Tề Lăng Phong, giả tạo, cố tình che giấu bản chất thật.

Đúng vào lúc không không chuẩn bị gì, liền cho cô một kích trí mạng!

Kiều Tịch Hoàn mặt không thay đổi, ngước mắt nhìn hai người bọn họ. Dĩ nhiên, hai người bọn họ cũng nhìn thấy cô.

Sở Huân khẽ nhúc nhích quan sát, không có ý tốt nhìn Kiều Tịch Hoàn, âm thanh có chút quái gở nói :"Chỗ này gặp phải đại thiếu phu nhân của Cố gia, thật sự là rất khéo. Lần trước không phải còn có Cố đại thiếu với con trai bảo bối của cô đi cùng sao? Hôm nay sao lại chỉ có cô. Ah, hiểu rồi, dù sao Cố đại thiếu cũng không tiện lắm, không thích hợp ra ngoài phải không đại thiếu phu nhân?"

Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm vào Sở Huân, nghe cô ta châm chọc, trên mặt không có chút biểu cảm, chỉ là đôi mắt đẹp cùng cánh mơi hơi hơi mở, không nhanh không chậm nói :"Đúng vậy, ông xã tôi không có tiện ra cửa. Cho nên hôm nay đơn độc đi đến cuộc hẹn. Đáng tiếc tôi nay một bàn cơm, tôi còn chưa kịp ăn đành phải vội vàng rời khỏi. Được rồi, không phải là quan hệ của cô cùng Tề Lăng Phong không tệ sao? Anh ta chủ động hẹn tôi ăn cơm, cô nên biết a! Vừa lúc, tôi cũng không muốn một mình anh ta ăn hết cả bàn cơm lớn như vậy, chi bằng cô cùng bạn của cô đến ăn đi, thế nào cùng bớt lãng phí hơn. Thật sự tôi cũng thấy rất áy náy."

"Tề Lăng Phong hẹn cô?" Sắc mặt Sở Huân trở nên thay đổi.

"Làm sao vậy, cô không biết? Không thể nào, Tề Lăng Phong không phải từ hồi cùng cô... Cũng đúng cũng đúng." Kiều Tịch Hoàn giống như ngẩn ngơ hiểu, tựa như :"Dù nói thế nào Hoắc Tiểu Khê mới là bạn gái chính thức của Tề Lăng Phong. Mà cô là Hoắc Tiểu Khê nhờ Tề Lăng Phong chiếu cố, làm sao cũng có chút không giống a! Chỉ có điều không biết Tề Lăng Phong một người có thể ăn không hay lại vừa mới gặp mặt đã suy nghĩ tình. .. "

Càng nói, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Huân càng lúc càng khó coi.

. . . . . . .

Lúc đầu cô muốn hẹn Tề Lăng Phong tối nay dùng cơm, nhưng từ lần trước ở nhà hàng đụng phải Kiều Tịch Hoàn thì Tề Lăng Phong liền bắt đầu giữ khoảng cách đối với cô. Còn nói bây giờ là thời gian quan trọng nên không muốn tạo ra ảnh hưởng không tốt, chờ ngọn sóng gió này qua đi lúc đó mới nói tiếp.

Nhưng qua đoạn sóng gió này thì không biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào.

Hơn nữa Tề Lăng Phong nói được thì làm được, một nửa điểm dịu dàng cũng không có, chỉ có lãnh khốc dọa người. Điều này làm cho cô thật sự có chút hoảng sợ.

Nên thừa dịp Tề Lăng Phong từ Anh quốc kí hợp đồng trở về, coi như chúc mừng hợp đồng được ký kết thuận lợi. Thật vất vả tìm được cái cớ để ăn cơm cùng, buổi tối còn nghĩ có thể cùng nhau qua đêm, không nghĩ tới Tề Lăng Phong trực tiếp cự tuyệt cô . Mà lý do cự tuyệt với cô là do lần đi một tuần ở Anh quốc này khiến anh ta bị lệch múi giờ, cùng với việc một tuần không nghỉ ngơi lo cho việc ký kết hợp đồng nên chi có thể bảo cô rủ bạn cùng đi ăn cơm.

Cô chịu đừng đủ loại khó chịu trong lòng, không có quấn quít lấy Tề Lăng Phong, gọi điện thoại cho Lôi Lôi, còn Lôi Lôi thì trong khoảng thời gian này tâm tình cũng không tốt vì Tiêu Dạ. Hai người dễ dàng đồng cảm, cùng nhau đi ăn bữa cơm lại đụng phải Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn lại là đầu sỏ khiến cô và Tề Lăng Phong không tốt, nên cô đối với Kiều Tịch Hoàn hận thấu xương. Nhìn cô ta chỉ đi một mình như thế liền hận không thể chế nhạo Kiều Tịch Hoàn, còn muốn giải quyết luôn oán hận của bản thân với Kiều Tịch Hoàn. Nhưng hoàn toàn không ngờ Kiều Tịch Hoàn lại cùng Tề Lăng Phong dùng cơm.

Hơn nữa vừa rồi lúc Kiều Tịch Hoàn nói, từng câu từng chữ đều châm chọc, châm chọc cô ta không bằng Hoắc Tiểu Khê. Châm chọc cô và Tề Lăng Phong chính là mối quan hệ không thể đem ra ánh sáng! Cô nghiến răng nghiến lợi, lúc Hoắc Tiểu Khê còn sống, cô đã ghét thấu xương cái tên này. Khi Hoắc Tiểu Khê <ngoài ý muốn> qua đời cô nghĩ cái tên này sẽ biến mất khỏi tai mình. Chỉ là không biết tại sao lại luôn đụng phải người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này, mà người phụ nữ này chung quy luôn cố ý nhắc tới tên của Hoắc Tiểu Khê, cố ý ở bên tai cô quanh quẩn không ngừng, có một chút suy sụp.

Lại nghĩ tới tối nay Tề Lăng Phong gạt cô hẹn người phụ nữ này dùng cơm, kệ là người phụ nữ này đối với Tề Lăng Phong thật sự có tình cảm đặc biệt gì hay không. Tất nhiên cô không phải là quá tin tưởng Tề Lăng Phong đối với Kiều Tịch Hoàn có tình cảm mà là bởi vì Tề Lăng Phong là loại người quá lý trí. Lý trí đến nỗi sẽ không vì tình cảm mà phá hủy tiền đồ của anh ta, anh ta hẹn Kiều Tịch Hoàn cô không cần nghĩ cũng biết là vì bàn công việc, nhưng tại sao lại phải gạt cô?

Tề Lăng Phong chưa bao giờ gạt cô khi làm việc, là bởi vì cái gì? Là không tin tưởng sao?!

Nghĩ tới đây trái tim bỗng nhiên không theo quy tắc mà run rẩy giật mình, cố ý xa lánh cùng giấu giếm, đó cũng là một điềm báo tốt.

Sở Huân hung hăng nhìn người phụ nữ trước mặt :"Hoắc Tiểu Khê đã là quá khứ!"

"Phải không?" Kiều Tịch Hoàn nhíu nhíu chân mày :"Vừa mới rồi Tề Lăng Phong nói với tôi, anh ra đối với Hoắc Tiểu Khê nhớ mãi không quên, không lẽ anh ta đang giả bộ sao? Giả bộ si tình như vậy để gạt người ngoài cuộc? Nếu là như thế thì đúng là phải để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, kỹ năng diễn của Tề Lăng Phong có thể so với ảnh đế, tôi không thể không bội phục!"

Kiều Tịch Hoàn nói đến mức đấy, Sở Huân một giây kia một chút cũng không thể phản bác được.

Cô đương nhiên sẽ không thừa nhận Tề Lăng Phong đang giả bộ, thế nhưng cũng không muốn trái tim của bản thân cứ luôn phải cam chịu sống dưới cái bóng của Hoắc Tiểu Khê.

Cô hung hăng cắn môi, tựa hồ đang khống chế tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói :"Kiều Tịch Hoàn, cô đừng lúc nào cũng đối nghịch với tôi, lại còn cố ý xuyên tạc lời của tôi!"

"Tôi chỉ là đang dùng suy nghĩ của một người bình thường mà nói thôi, nếu như là xuyên tạc, vậy thì thật là vô tình thôi." Kiều Tịch Hoàn cười, nhìn qua nhẹ nhàng.

Đối lập với khuôn mặt Sở Huân đang kìm nén một cách vặn vẹo, đơn giản là cách biệt một trời.

. . . . . . .

Có thể khiến Sở Huân như vậy, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy thật vui vẻ!

Cô nhìn chằm chằm Sở Huân.

Năm đó cô đối với người phụ nữ này bằng cả trái tim, đổi lấy là ngay cả bây giờ cô ta căn bản ngay cả tên cô cũng không nhắc đến!

Cô âm thầm cười nhạt, nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhấc chân lên :"Không còn sớm, tôi còn có chuyện. Hy vọng hai người dùng cơm vui vẻ."

Nói xong liền sải bước đi.

Cô căn bản không có nghĩ làm sao dạy cho Tề Lăng Phong một bài học, còn về lời của Cố Diệu và Cố Tử Hàn nói với cô thì như gió thoảng bên tai. Bây giờ nhìn Sở Huân tự nhiên cô nghĩ tới cái gì đó! Cô thì không thể lay chuyển được Tề Lăng Phong, nhưng người phụ nữ Sở Huân này thì không thể không lay động được! Cô thật muốn biết Tề Lăng Phong đối với Sở Huân rốt cục thích đến mức nào!

Cô chỉ muốn cho Sở Huân rõ, cô ta bất quá cũng chỉ là <Hoắc Tiểu Khê> kế tiếp mà thôi!

. . . . . . . .

Sở Huân tức giận giậm hai chân, cô nhìn Kiều Tịch Hoàn cứ thế ngênh ngang rời đi. Cả người đều không tốt, sắc mặt cũng khó chịu muốn chết. Lôi Lôi bên cạnh an ủi cô :"Chớ cùng người phụ nữ này so đo, cô ta cũng không thể ảnh hưởng đến cậu và Tề Lăng Phong được. Hai người các cậu dù sao cũng có quan hệ tốt như vậy."

"Lôi Lôi, cậu không biết chuyện bên trong." Sở Huân môi đỏ cắn đến trắng bệch.

"Làm sao vậy?" Lôi Lôi kéo tay Sở Huân, hướng phía thang máy, đi tới nhà ăn.

"Người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn kia giống như cùng tớ có ân oán, khắp nơi đối đầu với tớ. Cậu xem vừa rồi cô ta còn nói mấy lời này, chính là cố ý châm chọc tớ, hơn nữa quan hệ của tớ và Tề Lăng Phong đột nhiên trở thành như vậy. Rõ ràng cô ta cố ý. Lôi Lôi, tớ đã lâu không cùng Tề Lăng Phong ra ngoài ăn cơm, chứ đừng nói đến qua đêm cùng nhau." Sở Huân khó chịu nói.

Lôi Lôi an ủi cô, hai người cùng nhau vào phòng bao đã đặt trước.

"Tớ cảm thấy cậu đang lo lắng vô cớ." Lôi Lôi vừa gọi món vừa nói.

"Làm sao không buồn lo vô cớ cho được? Tề Lăng Phong ưu tú như vậy, tớ sợ không giữ được anh ấy. Đến lúc đó anh ấy không còn quan tâm tớ nữa, cứ vậy mà rời khỏi..."

"Nghĩ đi đâu rồi! Cậu đừng quên, Tề Lăng Phong làm tất cả mọi chuyện cho cậu đều một lòng, coi như anh ta đối với cậu thật sự không có tình thì anh ra cũng không dám rời bỏ cậu. Bởi vì cậu biết tất cả nhược điểm của anh ta, tại sao cậu còn phải sợ anh ta lừa dối cậu?" Lôi Lôi nhắc nhở, khóe miệng cười đến tà ác.

Sở Huân sợ run, nghĩ như vậy, dường như lại rõ ràng. Nhưng toàn bộ trên mặt vẫn không có chút vui vẻ :"Tôi không muốn dùng những thứ này để uy hiếp anh ấy, tới đối với anh ấy thật sự có cảm tình. Tớ không muốn mối quan hệ của chúng tớ dùng những thứ này để duy trì."

"Tớ chỉ nói là Tề Lăng Phong sẽ không dám đối xử với cậu như vậy, không có nói các cậu cần trò đó để duy trì mối quan hệ. Suy nghĩ của câu sao vẫn cứ kém như vậy ?!" Lôi Lôi nhịn không được trợn mắt :"Có điều về sau cậu cũng nên chú ý đến người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn kia nhiều hơn, tớ luôn cảm thấy người phụ nữ kia không hề đơn giản."

"Ừ." Sở Huân nói :"Tớ cũng hiểu, dường như chuyện cứ vô cớ mà ùa tới, lại có một chút cảm giác quen thuộc. Cậu biết không? Có vài lần tớ có cảm giác người phụ nữ này có chút giống Kiều Tịch Hoàn, mỗi lần thấy cô ta tớ có chút khó chịu, còn có chút sợ hãi."

"Thực sự tớ cũng có cảm giác ấy." Lôi Lôi gật đâu :"Chỉ là Hoắc Tiểu Khê đã chết, dù sao điều chúng ta thấy cũng chỉ là ảo giác mà thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Sở Huân gật đầu.

Người chết không thể sống lại, cô đã tận mắt nhìn thấy Hoắc Tiểu Khê bị hỏa táng, rồi hạ táng. Mà bản thân cô lúc đó lệ rơi đầy mặt, trái tim cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, trong lòng lại không nói được vui vẻ cùng sảng khoái. Nhịn một người phụ nữ như vậy nhiều năm, cuối cùng cũng hoàn toàn được giải thoát!

"Chuyện của cậu vẫn dễ giải quyết, tớ thì số khổ." Lôi Lôi chuyển đề tài, nói đến chính mình :"Tớ với Tiêu Dạ một chút cũng không ổn, mỗi ngày chỉ có thể ở trước mặt anh ta giả bộ đáng thương để được nhận một chút cảm thông. Lúc nào cũng thấy Tiêu Dạ đối với tớ càng ngày càng thờ ơ, năm đó lựa chọn rời khỏi, thật không phải là một quyết định sáng suốt."

"Tiêu Dạ người đàn ông này vốn dĩ không dễ trêu chọc cùng kiêu ngạo." Sở Huân thành thật nói :"Anh ta ở Thượng Hải có danh tiếng khá lớn, bạch đạo hắc đạo cũng không dám động đến anh ta dù chỉ là một chút. Rất nhiều người còn phải làm việc cho anh ta, anh ta căn bản quen đứng trên người khác. Cậu đi theo anh ta chỉ có thể làm người phụ nữ nhỏ bé, quyền phát biểu cũng không có, nhiều lúc phải kìm nén. Mà thời gian cậu ở nước ngoài không có quen người đàn ông nào sao? Tớ lúc đó có khuyên cậu đừng nghĩ tới Tiêu Dạ nữa cậu lại không tin ?! Bây giờ trở về liền thấy hối hận ư!"

"Cậu thật sự nghĩ tớ không muốn làm quen với những người đàn ông khác rồi sống những ngày hạnh phúc sao, nhưng mà tớ thật sự không thể buông tay Tiêu Dạ. Không nghĩ bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này. Tớ không muốn Diêu Bối Địch đạt được ước nguyện, nếu không tớ sẽ cảm thấy rất khó chịu, giống như là bị kiến cắn vậy. Cho nên tớ cùng người đàn ông kia chia tay, sau đó mới có thể không chối bỏ mà trở về! Tớ nghĩ rằng đã nhiều năm như vậy khi tớ trở về có thể nhìn thấy Tiêu Dạ dằn vặt Diêu Bối Địch, lại không nghĩ tới tình cảm của hai người đó dường như..." Lôi Lôi nhìn Sở Huân :"Tớ luôn cảm thấy Tiêu Dạ đối với Diêu Bối Địch càng ngày càng để bụng, đến mức như người đàn ông thích một người phụ nữ."

"Thật vậy sao?"

"Thật. Đối với tớ thì càng ngày càng xa lánh, cùng khoan dung. Hơn nữa hầu hết thời gian vì không muốn tớ dây dưa mới có thể dung túng cho tớ làm rất nhiều chuyện. Khiến tớ không biết phải làm sao để đối xử với Tiêu Dạ, mỗi lần tớ muốn thì Tiêu Dạ lại đẩy tớ ra. Nếu Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch vui vẻ sống chung một chỗ, tớ sẽ tự sát mất!" Lôi Lôi cực đoan nói.

"Cậu đừng tùy hứng như thế! Không có gì quan trọng hơn mạng sống cả." Sở Huân khuyên :"Lần trước không phải cậu cùng Tiêu Dạ phát sinh quan hệ sao? Tiêu Dạ nguyện ý lên giường với cậu, cậu liền tìm cơ hội để mang thai. Mặc kệ thế nào, mang thai con của anh ta, anh ta muốn thoát khỏi cậu cũng khó. Đây vừa là đả kích lớn với Diêu Bối Địch, cũng là thủ đoạn lợi hại nhất!"

"Cậu nghĩ tớ không muốn sao? Buổi tối đó tớ với Tiêu Dạ phát sinh quan hệ, nhưng sau đó mặc kệ tớ làm cách nào để câu dẫn anh ấy, anh ấy cũng giống như là Liễu Hạ Huệ, nửa điểm cảm giác cũng không có. Tôi nhiều lần đem mình cởi hết trước mặt anh ấy, anh ấy ngay cả chân mày cũng không động đậy, còn xoay người rời khỏi! Tớ thật cảm thấy, tất cả sự nữ tính cùng tôn nghiêm ở trước mặt anh ấy đều dùng hết!" Lôi Lôi nói đến chỗ này suýt khóc :"Càng làm cho tớ đau lòng nhất là tối hôm qua trên cổ của Tiêu Dạ có vết hôn!"

"Vết hôn?" Sở Huân lặp lại.

"Ừ, tuyệt đối không phải bị đụng bầm, đó chính là vết hôn!" Lôi Lôi chắc chắn nói :"Vết hôn kia không phải của tớ! Hơn nữa tuy là trước đây Tiêu Dạ cùng rất nhiều phụ nữ làm loạn, nhưng từ sau khi tớ xuất hiện không có bất cứ người phụ nữ nào dám lại gần Tiêu Dạ. Tiêu Dạ cũng không thích chủ động lại gần người phụ nữ khác, cho nên căn bản sẽ không có cơ hội cùng với những người phụ nữ khác phát sinh quan hệ. Người duy nhất có thể chính là, Diêu Bối Địch!"

Lôi Lôi nói đến đây tâm trạng càng thêm suy sụp.

Tiêu Dạ không cùng cô ta lên giường, lại cùng Diêu Bối Địch lên giường!

Vừa nghĩ tới hình ảnh Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch ở trên giường, cả người cô ta càng thêm khó chịu, hận không thể giết chết Diêu Bối Địch!

"Bọn họ là vợ chồng, họ làm chuyện như vậy cũng khó nói a!." Sở Huân bất đắc dĩ nói.

"Cái gì! Tiêu Dạ căn bản không thèm đụng tới Diêu Bối Địch! Không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy từ lần đầu tiên Tiêu Dạ chạm vào Diêu Bối Địch, sẽ không chạm qua cô ta nữa. Hơn nữa tớ cũng nghe mấy người tiếp rượu trong Hạo Hãn nói qua, không biết bọn họ từ đâu mà nghe thấy. Đều nói bên cạnh Tiêu Dạ có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ cùng làm với vợ mình. Không có lửa làm sao có khói, tớ thấy với tính cách của Tiêu Dạ, tuyệt đối có thể như vậy. Năm đó bị Diêu Bối Địch sắp đặt chuyện như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ đối xử như thế với Diêu Bối Địch!" Lôi Lôi nói một cách chắc chắn, có chút đau khổ :"Nhiều năm như vậy không có chạm qua, hiện tại đột nhiên lại chạm vào cô ta.. . Sở Huân, cậu cảm thấy tớ ở bên cạnh Tiêu Dạ còn có cơ hội không?"

Sở Huân lắc đầu.

Cô cũng không biết.

Chuyện của cô bây giờ còn không xong, cô cũng không biết có cách nào tốt để giúp Lôi Lôi.

"Về nhà tớ sẽ hỏi Lăng Phong một chút! Anh ấy không có cái gì... không có chuyện gì là không thể làm được." Sở Huân chỉ có thể an ủi như thế.

"Ừ, Tề Lăng Phong thông minh như vậy, biết nhiều thứ như vậy, cậu nhất định phải bảo anh ta giúp tớ một chút!" Lôi Lôi hung hăng nói, đối với Tề Lăng Phong có hy vọng rất lớn."

"Được, tớ sẽ cố gắng."

"Sở Huân, tớ biết trên thế giới này cậu là người bạn tốt nhất với tớ!" Lôi Lôi kéo tay Sở Huân thân mật nói.

Sở Huân cười cười :"Ừ, tớ biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro