Q2. Chương 27.1: Mượn đao giết người (3) Những thứ kia đã qua

edit: tiểuhoanhi



Cùng ngày.

Tin tức Tề Lăng Phong tuôn ra vô số.

Ân ái của anh ta và Hoắc Tiểu Khê trong nháy mắt bị dân chúng châm chọc. Tề Lăng Phong đột nhiên là mục tiêu để mọi người chỉ trích, thị trường chứng khoán của tập đoàn Hoàn Vũ thấp đến gần như đóng băng.

Ký túc xá Hoàn Vũ.

Phòng làm việc hoa viên cao nhất của tổng giám đốc.

Tề Lăng Phong ngồi ở trên ghế làm việc, chân mày nhíu rất chặt.

Anh đã tìm người điều tra qua, tin tức lần này quả thực người của gia tộc Diệp thị đang âm thầm thao tác. Mà Diệp thị đại tiểu thư Diệp Mị cùng Cố Tử Hàn có quan hệ không tệ, nhìn bê ngoài, đúng như lời Kiều Tịch Hoàn nói chuyện lần này cùng cô ta không có quan hệ.

Thế nhưng.

Đôi mắt anh hơi cau lại.

"Lời tôi nói với anh, quả thật anh có thể tin."

Khóe miệng cười ta ác, mỗi câu mỗi chữ mà Kiều Tịch Hoàn nói vang lên bên tai.

Người phụ nữ này thông minh đến mức khiến anh có chút rơi vào thế bí, trước đây từ đáy lòng cảm thấy Hoắc Tiểu Khê chỉ có một. Hiện tại mới phát hiện người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất hiện này so với Hoắc Tiểu Khê thậm chí còn hơn một chút. Sẽ không giống với Hoắc Tiểu Khê, không chút phòng bị.

Tề Lăng Phong nắm chặt cả ngón tay.

Muốn giải quyết Kiều Tịch Hoàn, thật không phải là chuyện một sớm một chiều.

Anh ta còn phải tìm một cái kế hoạch thật tốt!

Cúi đầu cầm lấy điện thoại bên cạnh, gọi.

"Lăng Phong." Bên kia truyền đến thanh âm có chút yêu kiều mềm mại của Sở Huân.

Sau khi tin tức bùng nổ, Tề Lăng Phong để Sở Huân đi về trước, nói là để cho cô trốn trước. Miễn cho truyền thông quấy rầy, tất cả cũng là vì suy nghĩ an toàn của anh.

Trên thực tế, Tề Lăng Phong sợ có cạm bẫy gì, vì chính bản thân anh vẫn chưa có cách đối phó nào tốt. Nên anh không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rối kế hoạch của anh.

Anh từ dưới ghế đứng dậy, đi đến hướng cửa sổ to sát đất. Ở cửa cao ốc Hoàn Vũ rậm rạp, chằng chịt ký giả đứng thành đoàn chen chân ở đó. Lông mày không tự chủ mà nhíu chặt lại nói :"Sở Huân, trong khoảng thời gian này em ở nhà chờ đợi, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không được ra ngoài. Chờ anh đem mọi chuyện giải quyết được rồi, truyền thông sẽ đối với chúng ta quan tâm ít đi lúc đó mới nói."

"Được." Bên kia ôn nhu đáp ứng, lại hỏi :"Lăng Phong, anh chuẩn bị giải quyết như thế nào?"

Tề Lăng Phong độc ác, cười càng lúc càng sâu :"Nước đến thành chặn, em còn cảm thấy có chuyện gì có thể làm khó được anh?"

"Không phải." Bên kia trầm mặc, cắn môi, thật lâu mới lên tiếng :"Có thể thừa nhận sao? Quan hệ của chúng ta."

"Thời điểm quan trọng này, tại sao em có thể nói những lời như thế?" Tề Lăng Phong sần mặt lại.

"Xin lỗi." Bên kia cúi thấp đôi mắt xuống, dường như có chút khó chịu.

Tề Lăng Phong khẽ thở dài một cái, an ủi :"Sở Huân, anh biết em tủi thân, nhiều năm như vậy theo anh. Về sau nhất định anh sẽ cho em một cái cái công đạo. Thế nhưng em đừng vội, nhiều năm như vậy chúng ta cũng chịu đừng nổi, đợi thêm một đoạn thời gian nữa lại ngại gì. Anh sớm muộn gì đều là của em, một mình em, em không biết sao?"

. . . . . . .

"Nhưng, em thực sự chịu đựng đủ rồi vẫn sống ở dưới cái bóng của Hoắc Tiểu Khê. Em không phải là bạn của cô ta, em cũng không muốn làm bạn của cô ta... Hiện tại truyền thông vẫn không ngừng mắng em, nói em câu dẫn bạn trai của bạn mình, nói em không biết xấu hổ. Nói nên dìm em vào lồng heo, nhưng Lăng Phong, rõ ràng đây đều là do Hoắc Tiểu Khê tự mình đa tình, rõ ràng đều là tự cô ta cho mình là đúng. Cô ta tự cho là mình là người phụ nữ mà anh yêu nhất, cô ta cũng tự cho mình là bạn bè tốt nhất của em. Cô ta là chính minh kiêu căng hợm hĩnh, mới có thể rơi vào kết cục như vậy. Tất cả hậu quả đều có nguyên nhân, Hoắc Tiểu Khê không nên được người khác thông cảm!" Sở Huân có chút kích động đột nhiên bùng lên.

Cô đã chịu đủ rồi.

Từ lúc bắt đầu biết đến Hoắc Tiểu Khê, cô đã phải ở dưới bóng tối chịu đã đủ rồi.

Không sai biệt lắm lúc Hoắc Tiểu Khê vừa về nước đã tiếp nhận tập đoàn Hoàn Vũ trong vòng 2 năm cô đã xuất hiện trước mặt Hoắc Tiểu Khê. Hoắc Tiểu Khê trời sinh nhạy bén với kinh doanh, cô lúc đó mới ra trường lại là một tay mơ, ngẫu nhiên có cơ hội được đến Hoàn Vũ đi làm, vẻn vẹn thời gian nửa năm đã được Hoắc Tiểu Khê điều đến bên cạnh làm việc. Giao phó nhiệm vụ quan trọng, kỳ thật cô lúc đó căn bản không có thích Hoắc Tiểu Khê.

Làm bà chủ của cô, cô không chỉ không thích, ngược lại còn đố kị.

Gia đình Sở Huân sa sút, trước đây cũng là con gái nhà quyền quý, nhưng bởi vì cha mẹ buôn bán không được khá dẫn tới phá sản. Đối mặt với năng lực siêu phàm như Hoắc Tiểu Khê, chừng ấy tuổi nhẹ nhàng mà lập nghiệp. Cũng từng bước hướng cho công ty tốt lên, cô không phục, cô chính là đố kị.

Cô từ nhỏ lòng tự trong so với người bình thường đều cao hơn, cô đố kị sự nghiệp của Hoắc Tiểu Khê. Mà bản thân mình cũng chỉ có thể làm công, hào quang khắp nơi của cô bị che lấp đi. Cô nghĩ, chỉ cần Hoắc Tiểu Khê có thể tồn tại, Sở Huân cô mãi mãi cũng không có ai để ý tới.

Mặc kệ tướng mạo của Hoắc Tiểu Khê bình thường thế nào, ngay cả cô có khả năng kia, cũng chỉ có thể làm người đứng đằng sau.

Mà Tề Lăng Phong xuất hiện trước mặt cô hoàn toàn là khi Tề Lăng Phong đối với Hoắc Tiểu Khê tỉ mỉ chu đáo. Cô là chút nhìn không được Tề Lăng Phong đối với Hoắc Tiểu Khê có thể tốt đến như vậy!Lòng tự trọng cùng kiêu ngạo của cô, cùng sâu trong nội tâm của cô cũng không muốn Hoắc Tiểu Khê sống tốt. Cho dù cô luôn biểu hiện ra là cô đang rất cố gắng giúp cô ta làm việc, có điều trong lòng đã sớm phản bội. Lúc nào cô cũng tự hỏi bản thân, vì sao Hoắc Tiểu Khê không thể gặp điều xấu, thậm chí có lúc cô đang giúp Hoắc Tiểu Khê kí kết một hợp đồng, đều cảm thấy thật khó chịu. Cô không chỉ một lần lúc đêm khuya vắng người muốn làm Hoàn Vũ lập tức phá sản. Để cho tất cả mọi người cùng thấy Hoắc Tiểu Khê là một người thất bại đến mức nào.

Tề Lăng Phong là vị hôn phu của Hoắc Tiểu Khê, căn bản cô cũng không có bất kì ảo tưởng nào đối với anh ta, cho dù người đàn ông này làm cho nhiều người không thể không chú ý tới vẻ nam tính, quyến rũ. Nhưng cô cũng không ngốc, dù sao biểu hiện của Tề LĂng Phong, cô cũng biết bản thân không thể nào có phát triển nào với Tề Lăng Phong. Hơn nữa cô thực sự chưa từng nghĩ tới cô sẽ dùng bất cứ cách thức nào để câu dẫn Tề Lăng Phong, để nội tâm của mình đạt được cân bằng. Nhưng ý nghĩ như vậy ở một buổi tối, cứ như vậy dễ dàng không một dấu hiệu báo trước nào đã thay đổi.

Buổi tối đó, Hoắc Tiểu Khê vừa kí thành công một hạng mục quốc tế, nên chúc mừng ở <Hạo Hãn>. Người tới không nhiều lắm, chủ yếu là nòng cốt của công ty, mọi người chơi rất vui.

Cô ngồi ở trong đám người, làm sao cũng không đứng dậy được.

Dĩ nhiên không phải Hoắc Tiểu Khê tự cho là đúng, cô ngồi ở chỗ này dịu dàng ít nói, chỗ này cô không có quan hệ tốt với ai. Cũng chính là ở chỗ này lẽo cô quạnh, khiến người khác không thể thân thiết. Ở sâu trong thâm tâm cô cười không nổi, nhìn Hoắc Tiểu Khê dáng vẻ đắc ý, cô làm sao cũng cười không được.

Nhưng đánh không lại sự cố ý chăm sóc của Hoắc Tiểu Khê, buổi tối đó cô uống rất nhiều chuyện.

Hoắc Tiểu Khê luôn đặc biệt quan tâm cảm thụ của cô, lúc đầu Hoắc Tiểu Khê là một người không dễ phát hiện được tâm tư người khác. Những đối với cô so với người khác luôn cẩn thận tỉ mỉ, có lẽ là đồng cảm với cảnh ngộ của cô a! Cũng có thể là thưởng thức năng lực của cô a!! Nhất định trước kia chưa từng có thiên kim đại tiểu thư nào nỗ lực phấn đấu cho sự nghiệp của chính mình. Hoắc Tiểu Khê cuối cùng là ưa thích người trẻ tuổi có năng lực cùng trách nhiệm. Hơn nữa không thể nói ở công ty, mặc dù cô không thích Hoắc Tiểu Khê nhưng vì lương bổng khá cao. Cô ở công ty nhiều năm như vậy thật sự giúp được Hoắc Tiểu Khê rất nhiều.

Hoắc Tiểu Khê vẫn rất coi trọng cô, đối với cô cũng không có nửa điểm phòng bị.

Buổi tối đó, không đầy mấy tiếng nữa là sáng.

Hoắc Tiểu Khê vẫn còn cùng mấy người khác đang ở trong phòng hát uống rượu, chơi đùa không muốn rời khỏi.

Tinh lực của Hoắc Tiểu Khê dồi dào quả thực khiến người khác không sao đỡ nổi.

Sở Huân một chút cũng không thể tiếp tục chờ được nữa, đầu có chút choáng không nói, cô thật sự không thích nhìn Hoắc Tiểu Khê cứ đem cái dáng dấp diễu võ dương oai ra. Cho nên hầu hết thời gian, cô tình nguyện mắt thấy tâm không phiền. Đem bản thân khóa mình trong thế giới riêng.

Cô đứng dậy rời đi, lúc Hoắc Tiểu Khê không chú ý chuồn ra khỏi phòng hát.

Đang đi tới cửa chính, Tề Lăng Phong xuất hiện, trên mặt chó chút ửng hồng, chắc là cũng uống say.

Anh ta thực sự rất tuấn tú, đường nét trên mặt không thể chê được. Vẫn như cũ có vẻ nhã nhặn, lịch sự, nho nhã phóng khoáng.

Sở Huấn trố mặt một giây.

Ở công ty của Hoắc Tiểu Khê hai người họ thân mật nhất, bọn họ ngoại trừ lúc công tác có chút cùng lúc xuất hiện. Hai người cũng không có quá nhiều giao tiếp, đột nhiên nói tiễn cô về như vậy, cô thật sự có chút được yêu thương mà lo sợ.

Khóe miệng cô đột nhiên lôi ra một nụ cười mỉm, gật đầu.

Vô luận chính mình đối với người đàn ông này không thể mơ mộng, nhưng vẫn không cách nào cự tuyệt được sự dịu dàng của anh ta.

Tề Lăng Phong đưa cô đến dưới lầu nhà cô, từ dưới xe taxi tới lúc hỏi :"Có thể vào nhà uống ly cà phê tỉnh rượu sao? Lúc này trở về, không chừng đầu không biết đau thành bộ dạng gì."

Sở Huân vui vẻ đồng ý.

Đối với việc bất mãn Hoắc Tiểu Khê, cũng không thể thể hiện trước mặt Tề Lăng Phong.

Hoặc là nói đạo lý khác phái nên hút nhau!

Hai người một đường trầm mặc đi vào nhà Sở Huân, gian phòng không lớn, là trước đây Hoắc Tiêu Khê đưa cho chìa khóa của nhà trọ này. Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh và một phòng bếp. Ở Thượng Hải này đều là tấc đất tấc vàng, chỗ nào cũng không thuận tiện, bao phen làm khổ cô.

Hai người ngồi trên ghế sofa, Tề Lăng Phong nhìn qua rất mất mát, cùng lúc bình thường dịu dàng ấm áp có chút khác biệt.

Cô vẫn cho là, Tề Lăng Phong có Hoắc Tiểu Khê sẽ không cảm thấy khổ sở.

Bởi vì người ở bên ngoài nhìn vào, Hoắc Tiểu Khê là toàn bộ đối với Tề Lăng Phong. Một câu nói, một cái nhăn mày, một tiếng cười của Hoắc Tiểu Khê, dường như cũng có thể mang đến hạnh phúc cùng vui vẻ cho anh ta.

Đột nhiên như vậy, làm cho Sở Huân không khỏi kinh ngạc.

Cô rót hai ly cà phê, một đưa cho anh ta, tùy ý mở miệng nói :"Nhìn qua rất không vui?"

"Vậy sao?" Tề Lăng Phong cười nhạt, nhìn qua có chút cô đơn :"Có chút chuyện phiền lòng."

"Vẫn cảm thấy anh sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người khác, bằng không nhiều khi Hoắc Tiểu Khê thay đổi, anh chắc phải mệt chết." Sở Huân nói đùa.

Tề Lăng Phong bất đắc dĩ cười, không có nói gì.

"Thật sự nếu không ngại, có thể nói cho tôi một chút, đôi khi nói ra sẽ hết phiền." Sở Huân nhìn qua có vẻ chăm sóc.

Tề Lăng Phong lắc đầu :"Quên đi, đừng ảnh hưởng tâm tình của cô."

Sở Huân cũng không cưỡng ép.

Đối với người đàn ông của Hoắc Tiểu Khê, cô cũng hiểu được không cần thiết tâm sự.

Cô hẳn là còn không có đến mức có thể cùng người đàn ông này tâm sự.

Hai người lẳng lặng uống cà phê.

Không gian một lần nữa lại trầm mặc.

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh điện thoại, Sở Huân vội vã để tách cà phê xuống chuẩn bị nhận. Ngón tay có chút cuống quít, không chú ý, tách cà phê đổ ụp xuống người cô. Cô kinh hoảng kêu lên một tiếng vội vã đứng dậy, tách cà phê nóng bóng xuyên qua váy áo cô, cảm thấy đau rát.

Tề Lăng Phong bên cạnh vội vã lấy giấy ăn trên bàn lau giúp cô. Bị đau, hai viền mắt Sở Huân đều đỏ, Tề Lăng Phong luống cuống tay chân giúp đỡ cỗ. Thân thể đụng chạm, ánh mắt cô lúc ấy đột nhiên...

Không biết là tác dụng của rượu, hay là buổi tối quá mức yên tĩnh, tự nhiên như vậy mà phát sinh ra một nụ hôn, cởi quần áo, lên giường tựa hồ là đương nhiên.

Buổi tối kia rất điên cuồng.


*vài lời: cảm nhận của mình là đọc chương 27.1 với 27.2 thật sự rất khó chịu a! >''<

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro