Q2. Chương 3.3

edit: tiểu hoa nhi


Nếu như 6 năm trước không phải tại cô, bọn họ đã sớm hạnh phúc, hoặc có lẽ bây giờ vẫn đang dắt tay ân ái...

Sở dĩ phải làm như vậy là do trả thù, phải.

Cô không chế được tâm tình, từ trên lầu từng bước một đi xuống dưới.

Cô đi rất chậm, cô tự nói với mình, duy trì tốc độ bình thường.

Cô đi rất chậm, bởi vì cô sợ bản thân sẽ từ chỗ này mà té xuống.

Tác thành cho bọn họ cũng được, thế nhưng cô còn có Tiếu Tiếu, cô không thể để cho Tiếu Tiếu lẻ loi một mình, cô không thể cho bé tình thương của cha, chí ít cũng không thể thiếu tình thương của mẹ.

Cho nên vẫn như thế cô gắng để cho bản thân thật tốt bước đi.

Phải, sắp đi hết bậc thang rồi.

Nhìn đi, cô kỳ thật cũng không phải yếu ớt như trong tưởng tượng, cô kỳ thật cũng không khó khăn như tưởng tượng khi chấp nhận sự thật.

Thậm chí cô muốn kéo ra một nụ cười.

Nụ cười còn chưa ở khóe miệng kéo lên, bước chân đột nhiên hụt hẫng, vẫn còn hai bậc cuối cùng, cứ vậy mà ngã xuống.

Còn không đến mức ngã chết, thế nhưng một người đã lớn như vậy lại còn 3 bậc nữa mà cứ như vậy nhào xuống. Đau a. Cô đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nước mắt theo vành mắt cứ vậy mà rớt xuống, chuyện đã xảy ra vẫn là không thể ngăn cản được.

Cô ngồi bẹp xuống đất, rất cố gắng để không chế tâm tình.

Cố gắng làm cho bản thân từ dưới đất đứng dậy.

Đầu gối bị đập khá mạnh, cứ như vậy không lâu sau, sưng đến không còn hình dạng.

Cô chảy nước mắt, ở trong nhà tìm hộp thuốc, lau lau một ít cồn, bôi một ít thuốc mỡ giảm sưng. Sau đó vào nhà vệ sinh, khóc thật lớn.

6 năm trước khi lựa chọn con đường này, liền tự nói với chính mình, dù có chuyện gì xảy ra cũng tự mình gánh chịu, mặc kệ là đau khổ, đều chỉ có thể như thế mà chấp nhận.

Cô nhìn mình trong gương, không muốn để lộ ra sắc mặt như trời sắp sập xuống.

Cô mở cửa nhà vệ sinh ra, khập khiễng chuẩn bị đi nấu cơm.

Cô vừa mới đi tới phòng khách, của đột chính đột nhiên bị người ta mở ra, Tiêu Dạ xuất hiện trước mặt cô.

Trên người anh mới đổi một chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt không có biểu cảm nào dư thừa, vẫn giống như mọi lần trở về, đối với cô vẫn luôn coi thường.

Mắt cô nhìn về phía cổ của anh lộ ra bên ngoài.

Ở cổ còn một hai vết xước đỏ tươi, giống như tấm ảnh đó, vết xước sau Tiêu Dạ cởi giày ra, lướt qua bên cạnh cô.

"Đã làm?" Diêu Bối Địch đột nhiên mở miệng.

Tiêu Dạ nhíu nhíu chân mày.

"Cùng Lôi Lôi." Diêu Bối Địch nói.

"Đã làm." Tiêu Dạ gật đầu, rất thẳng thắn, thẳng đến không cần phải giải thích thêm.

Trái tim, trống rỗng một nửa.

Cô nhẹ nhàng sờ lấy ngực mình, chậm rãi hô hấp.

Tiêu Dạ đã sải bước đi về phía lầu 2.

Phòng khách lớn như vậy, cô giống như là bị thế giới cô lập rất giống nhau, không nhận được bất cứ thương hại nào.

Cô không còn tâm tình để nấu cơm. Cô thừa nhận, cô thật sự không kiên cường như trong tưởng tượng. Cô lái xe, một đường chạy thẳng tới công ty.

Cô không có yêu thích bất cứ công việc gì, bạn thân Hoắc Tiểu Khê đã chết vì tại nạn xe cộ, Cổ Nguyên lại không phải phụ nữ, rất nhiều việc anh ta đều không hiểu rõ, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự rất thảm...

Muốn tìm một người để nói chuyện, đều khó như vậy.

Cô đậu xe ở bãi đỗ xe của công ty. Bây giờ còn sớm, giờ làm còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, gara hầu như không có ai. Cô gục mặt trên tay lái, không có chỗ để đi, chỉ có thể như thế, lẳng lặng chờ đợi.

Lặng lẽ đợi một hồi, sẽ ổn thôi...

Không biết qua bao lâu, cửa xe có người gõ.

Cô ngước mắt, nhìn thấy bên ngoài một người đàn ông, cô lau đi mấy giọt nước mắt, không để lại chút dấu vết, quay cửa xe xuống :"Ân Bân."

"Hôm nay cô tới... Rất sớm." Ân Bân tươi cười nhìn xuống sắc mặt của cô, dừng lại một chút.

Diêu Bối Địch tựa hồ không biết, khóe miệng kéo ra một nụ cười miễn cưỡng :"Phải, đi sớm, nên nay đi làm sớm một chút."

Ân Bân gật đầu.

"Anh không phải muốn đi Tứ Xuyên công tác sao? Còn không đi." Diêu Bối Địch nhìn như rất tùy ý mà hỏi.

"9 rưỡi sáng mới bay, trở về công ty lấy chút tài liệu, lập tức chuẩn bị đi." Ân Bân nói, ánh mắt thủy chung đặt ở viền mắt sưng đỏ của cô. Muốn hỏi một chút, lại không dám mở miệng.

"Ah, vậy anh đi thong thả."

"Diêu Bối Địch." Ân Bân đột nhiên nghiêm túc nói :"Có muốn đi Tứ Xuyên với tôi giải sầu một chút?"

Diêu Bối Địch nhìn anh ta.

"Tứ Xuyên có rất nhiều chỗ để đi."

Diêu Bối Địch cắn môi, không nói gì.

"Một tuần sau trở về." Ân Bân tiếp tục nói.

Một tuần.

Một tuần không cần gặp mặt, cũng tốt.

"Giờ có thể mua vé máy bay sao?" Diêu Bối Địch hỏi hắn.

"Có thể, nếu thật sự không được. Tôi cùng cô đổi chuyến bay tiếp theo."

"Không trì hoãn công việc của anh?"

"Yên tâm. Sẽ không trì hoãn công tác của tôi." Ân Bân vừa cười vừa nói.

Diêu Bối Địch gật đầu :"Tôi gọi điện cho ba, sau đó lập tức cùng anh đi Tứ Xuyên."

"Được."

Diêu Bối Địch lập tức gọi cho ba cô, nói là cùng Ân Bân đi Tứ Xuyên công tác. Thuận tiện học một ít kinh doanh, ba cô vừa nghe lập tức đồng ý, khó có khi Diêu Bối Địch có lòng cầu tiến.

Diêu Bối Địch cũng không có thu thập quần áo gì, liền thẳng tới sân bay mua vé.

Cô chưa từng điên cuồng như vậy, chưa từng nói đi là đi.

Lần đầu tiên, lại bởi vì trốn tránh. Lừa mình dối người, trốn tránh.

...........

Kiều Tịch Hoàn tâm tình rất tốt từ trên giường đứng dậy, rửa mặt, sau đó xuống lầu.

Tối hôm qua Cố Tử Hàn suýt chút nữa bị cô làm cho tăng xông, thế nhưng cô lại thấy rất thoải mái a! Hơn nữa vừa mới đụng phải Cố Tử Hàn, mắt có chút tia máu, tối qua chắc chắn anh ta ngủ không được ngon giấc!

Ha hả!

Nhịn không được cười nhạt hai tiếng, đáng đời!

Kiều Tịch Hoàn chậm rãi đi về phía cổng đại viện.

Võ Đại đã dừng xe, đứng trước cửa đại viện.

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào trong xe, lên tiếng đơn giản chào hỏi cùng Võ Đại, hai người tùy tiện trò chuyện hướng cao ốc Cố thị lái đi.

Điện thoại đột nhiên reo lên.

Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại, nhịn không được nhíu mày một cái :"Alo."

"Kiều Tịch Hoàn, mày bây giờ trưởng thành, cứng rắn rồi, thật sự không muôn chiếu cố đến gia đình của mày nữa rồi phải không?"

"Sáng sớm tôi không muốn cùng ông cãi nhau, ba, ông có chuyện gì cứ nói, nếu cần tiền. Tôi không có." Kiều Tịch Hoàn sầm mặt lại, giọng lạnh lùng.

"Nhờ tao giúp đỡ mà mày mới được như vậy, mày lại đối xử với tao như thế à?"

"Không nói thì thôi đi, còn bảo là giúp đỡ tôi à. Ba, tôi phải làm sao với ông đây." Kiều Tịch Hoàn cười lạnh một tiếng.

Giúp đỡ sao?

Năm đó Kiều Tịch Hoàn, rốt cục nhân được sự giúp đỡ thế nào ?!

"Mày phải tự biết!" Kiều Vu Huy rít lên.

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được đem điện thoại kéo xa ra, nói :"Ông rốt cục muốn nói cái gì?"

"Tao biết bây giờ mày đi làm ở Cố thị, nhận chức trợ lý bộ phận quản lý thị trường. Mà em mày từ nước ngoài du học về, đợi đi làm ở công ty của gia đình nhưng ở đấy không có gì có thể học được. Mày để cho con bé tới Cố thị làm việc, học thêm kinh nghiệm, để về sau ở công ty của tao còn có người nối nghiệp." Kiều Vu Huy chọn cách nói thẳng ra mục đích của mình.

Nói tới nói lui, nếu không có chuyện cần tới cô, cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô.

Chỉ là.

Cô đâu phải là Kiều Tịch Hoàn của năm đó !?

Để cô chỉ dạy người phụ nữ khác làm việc ở công ty nhà chồng cô, cô đổ nước vào não sao!

Cô ngốc sao ?!

"Đây là suy nghĩ của ông? hay là ý của dì, không lẽ của Dụ Lạc Vi?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Chúng ta đều có chung ý nghĩ này." Kiều Vu Huy ý chí hùng hồn nói.

Chúng ta?

Chỉ là các người, nhưng không bao gồm Tôi!

Khóe miệng khẽ nhếch :"Các người đã có chung ý tưởng. Thì Dụ Lạc Vi nên đến Cố thị sớm, nhưng để cô ta tự tới tìm tôi đi!"

"Kiều Tịch Hoàn, mày lại muốn làm khó dễ Vi Vi?"

"Ông là đang cầu xin tôi, nên tôi không có nghĩa vụ phải cưng chiều cô ta!" Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ một, có chút buồn cười mở miệng lần nữa nói :"Huống hồ, tôi đã làm khó các người lúc nào, không phải là các người làm khó tôi sao ?!"

Kiều Vu Huy đột nhiên trầm mặc nửa giây, đè lại sự tức giận :"Tao sẽ để con bé gọi điện cho mày."

"Không phải là gọi điện thoại, mà là tự mình đến tìm tôi. Bằng không, khỏi bàn đi." nói xong Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Tính tình cô không tốt, không muốn lãng phí lời nói!

Chỉ là... Dụ Lạc Vi muốn học hỏi, không phải là không thể, kệ là trước đây đã xảy ra việc gì, cũng vẫn là "người một nhà"!

Bất quá, muốn ở trên tay cô học hỏi thật tốt, cũng phải xem bản lĩnh của cô ta đã!

Khóe miệng cô cười đầy thâm ý, đôi mắt hiện lên một tia hung ác!

Điện thoại đột nhiên lại vang lên, cô nhìn màn hình "Bối Địch?"

"Kiều Tịch Hoàn." bên kia là âm thanh Diêu Bối Địch không nặng không nhẹ :"Tôi cũng không biết vì sao, có lẽ nên nói cho cô một tiếng, tôi đi Tứ Xuyên rồi. Nếu như muốn tìm tôi, một tuần lễ sau."

"Cô đi Tứ Xuyên làm cái gì?" Kiều Tịch Hoàn buồn bực.

Cái người phụ nữ này đã nhiều năm, chưa từng ra khỏi Thượng Hải a !!

Lại còn đi một tuần nữa ?!

"Cô và Tiêu Dạ xảy ra chuyện gì rồi?" Kiều Tịch Hoàn gãi đúng chỗ ngứa.

Bên kia trầm mặc một hồi :"Phải, cho nên đi ra ngoài giải sầu một chút, trở về hẵng nói! Tôi hiện tại không muốn nói những chuyện này."

"Được, vậy cô chú ý an toàn."

"Tôi biết. Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại di động, Tiêu Dạ này, nhất định làm Diêu Bối Địch tổn thương rồi.

Bằng không người phụ nữ chịu đựng giỏi như vậy, làm sao có thể làm ra những chuyện khác thường chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro