Q2. Chương 30.3
edit: TiểuHoaNhi
Một đường rời khỏi trung tâm thương mại, ngồi trong xe con, Võ Đại hướng phía biệt thự Cố gia mà lái đi.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần :"Chân của anh còn có hi vọng không?"
Cố Tử Thần dường như không muốn trả lời.
"Tôi không phải ghét bỏ anh, tôi chẳng qua là cảm thấy nên có hy vọng thì không nên bỏ đi trị liệu." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói.
Cố Tử Thần nhíu nhíu chân mày, không nói chuyện.
Khỉ nhỏ nhìn sắc mặt ba mình không tốt lắm, liền vội vàng nói :"Chờ con trưởng thành, con sẽ cõng ba ba đi khắp nơi chơi."
Ý là hai chân ba tàn tật không có quan hệ, bé về sau trưởng thành sẽ biết chăm sóc anh.
Kiều Tịch Hoàn cười cười :"Biết con là đứa bé ngoan."
"Chờ con trưởng thành, con sẽ đem hưởng thụ vui sướng của con cũng chia cho ba ba." Khỉ nhỏ tiếp tục mở miệng nói, dường như là rất sợ bởi vì ba ba đi đứng không tiện mà không vui, không ngừng lấy lòng.
"Cái gì mà vui sướng?" Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc.
"Ma ma sáng sớm hôm nay không phải nói cho con sao? Chờ con trưởng thành, con có thể hưởng thụ cuộc sống vui vẻ." Cố Minh Lộ hết sức chăm chú nói, còn bổ sung thêm :"Lớn lên giống như ba ba bây giờ, có thể hưởng thụ."
"..." Kiều Tịch Hoàn suýt chút nữa bị sặc nước bọt mà chết.
Khỉ nhỏ rốt cuộc là con yêu ba ba nhiều thế nào, tình nguyện đem những thứ vui sướng đều chia cho ba con. Ch con nên ban cho con một điều khen thưởng lớn nhất con trai a!!
"Người nào sống vui sướng?" Cố Tử Thần dường như cũng hiểu được hơi kinh ngạc hỏi.
"Không có gì." Kiều Tịch Hoàn đánh chết không nói.
Cố Tử Thần sắc mặt tối sầm.
Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần nhìn chằm chằm đến phiến toái, tức giận nói :"Anh phải cám ơn chính là con trai anh a."
"Vì sao?" Chân mày Cố Tử Thần nhíu chặt hơn.
Kiều Tịch Hoàn thực sự không chịu nổi Cố Tử Thần nhìn chằm chằm mình, nhịn không được nói :"Trưởng thành vui sướng, anh không hiểu sao?!Ba ba ba đùng đùng."
Cố Tử Thần sắc mắt liền đen, rống giận :"Cố Minh Lộ chỉ có 5 tuổi, cô truyền bá cái tư tưởng gì cho bé!"
Kiều Tịch Hoàn xoa xoa lỗ tai của mình :" Con trai anh so với anh còn khôn hơn, còn nói chia sẻ cho anh..."
"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Thần hung hăng nhìn cô.
"Được rồi, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, Cố Minh Lộ cái gì cũng đều không hiểu." Kiều Tịch Hoàn le lưỡi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì khó chịu nói :"Có điều anh dựa vào cái gì mà không cho tôi xem tiểu* của Khỉ nhỏ a!"
Khỉ nhỏ vừa nghe, khuôn mặt lập tức liền đỏ.
Ma ma nói thẳng ra rồi!
Cố Tử Thần sắc mặt càng đen hơn :"Cô là phụ nữ."
"Tôi là mẹ bé!"
"Từ nhỏ đã cần ý thức được giới tính."
"Vậy lúc anh sinh ra anh mặc quần áo sao?! Tiểu* của anh còn chưa phải là bị mẹ anh xem qua."
"Tôi nói cô..." Cố Tử Thần tức giận đến đen cả mặt.
Đối với Kiều Tịch Hoàn bá đạo, anh hận đến nghiến răng, người phụ nữ này làm sao cũng không giải quyết được!
Khỉ nhỏ che khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của mình, yêu ớt hỏi :"Ba cũng là tiểu* sao? Người lớn không phải gọi là lớn* sao?"
Toàn bộ bên trong xe đột nhiên liền im lặng.
Một giây, hai giây, ba giây...
"Phốc." Kiều Tịch Hoàn rốt cục không nhịn được bật cười thật to.
Khỉ nhỏ có nghĩ hay không một khi lên tiếng như thế khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Cô chuyển mắt nhìn sang Cố Tử Thần, nhìn khuôn mặt anh đã tái nhợt.
"Khỉ nhỏm con nên hỏi ba ba con..."
Khỉ nhỏ nhìn biểu cảm của Cố Tử Thần, nơi nào còn dám nói một chữ.
Nhưng Kiều Tịch Hoàn ở một bên cười đến vui vẻ :"Nếu như nói thật lâu không dùng đến, ai biết có thể hay không thực sự biến thành tiểu* rồi..."
. . . .
Võ Đại vẫn nghiêm túc lái xe.
Cô cảm thấy, ba người một nhà đối thoại như thế quá... gì đó rồi.
Khóe miệng đột nhiên giơ lên, nhìn sắc mặt người đàn ông không tốt qua gương chiếu hậu. Bất kể như thế nào, luôn cảm thấy anh khiến cho người khác cảm giác đã thay đổi rất nhiều, dần dần trở nên vì bọn họ mà có cảm xúc.
Xe một đường chạy thẳng đến biệt thự Cố gia.
Toàn bộ quá trình đều bình thường, Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn cười đến vui vẻ.
Ba người xuống xe, đi vào biệt thự.
Trong nhà đã có dáng dấp giống phòng yến tiệc, ở giữa đại sảnh bày một chiếc bánh ga-tô nhiều tầng màu sắc sặc sỡ. Cố Minh Nguyệt mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, trơ mắt nhìn chiếc bánh ga-tô nhiều tầng. Cô bé hỏi Ngôn Hân Đồng vừa mới thay xong lễ phục :"Ma ma bao giờ thì con có thể ăn được bánh ga-tô?"
Ngôn Hân Đồng tối nay mặc một bộ lễ phục màu tím đậm, màu sắc trang nhã càng thêm tôn lên da thịt trắng nõn của cô ta, tóc cuốn lên tự nhiên, mang theo chút xinh đẹp.
Chỉ là.
Kiều Tịch Hoàn híp đôi mắt lại, Ngôn Hân Đồng không phải vẫn luôn rất thích trang phục dạ hội bó sát sao? Những bộ như vậy mới có thể giúp bản thân nâng vóc người. Mà đêm nay, rõ ràng chính là tùy ý, không phải nói không đẹp, chỉ là luôn cảm thấy không phải phong cách của Ngôn Hân Đồng.
Người phụ nữ này cũng đổi tính?!
"Buổi tối chờ ba ba thổi nến là được rồi. Có điều Minh Nguyệt, con là bé gái nhỏ, không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ béo. Sau đó sẽ không đẹp, về sau sẽ không có ai thích con nữa rồi, biết không?" Ngôn Hân Đồng nói.
Cố Minh Nguyệt trề cái miệng nhỏ nhắn :"Con xinh đẹp như vậy làm cái gì? Con muốn ăn bánh ga-tô."
"Đừng tùy hứng, đi một bên chơi." Ngôn Hân Đồng không kiên nhẫn, đẩy Cố Minh Nguyệt rời khỏi.
Cố Minh Nguyệt khó chịu, nhìn bánh ga-tô không ngừng sau đó đi lên lầu.
Cố Minh Lộ nhìn Cô Minh Nguyệt, quay đầu hỏi Kiều Tịch Hoàn :"Con có thể ăn không?"
"Con cũng không phải bé gái nhỏ, tội gì mà không thể ăn, thích ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu."
"Ăn nhiều đồ ngọt dễ sâu răng nha, không thể ăn nhiều." Cố Tử Thần đi qua bên cạnh bọn họ, thổi qua một câu nói.
Cố Minh Lộ cũng mất mát.
Kiều Tịch Hoàn lè lưỡi nhăn mặt.
"Ăn xong rồi nhớ kỹ đánh răng là được, đừng có nghe ba con nói."
"Thật vậy sao?"
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Thời gian còn sớm, tiệc rượu chưa bắt đầu, con đi chơi đi. Chớ đem quần áo làm bẩn a."
"Dạ."
Khỉ nhỏ vui vẻ rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Tề Tuệ Phân bận rộn sai người giúp việc như vậy. Bản thân cũng đi tới, bắt đầu giúp đỡ.
Chuyện thương trường đều là đàn ông Cố gia đi làm, chuyện trong nhà đương nhiên là do phụ nữ trong gia đình. Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân thành thạo như thế, cũng không nhịn được có chút khâm phục.
Nếu để cho cô chịu tránh nhiệm tổ chức một yến tiệc, ước chừng ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
Cô kỳ thực từ nhỏ đã chán ghét những thứ này, phức tạm rườm rà.
Nhưng vẫn giúp một tay cho đến khi yến tiệc gần bắt đầu, Tề Tuệ Phân kêu Kiều Tịch Hoàn cùng Ngôn Hân Đồng trở về phòng sửa sang mình lại thật tốt, nửa giờ sau ra chào hỏi khách mời.
Kiều Tịch Hoàn hơi mệt về đến phòng.
Cố Tử Thần trông có vẻ thảnh thơi.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy cuộc sống của đàn ông tại Cố gia, thật là may mắn!
Cô xoa xoa chân mình có chút đau, đứng ở trước gương nhẹ nhàng trang điểm lại. Lúc đứng dậy chuẩn bị đẩy Cố Tử Thần ra cửa, dột nhiên phát hiện trước gương có nhiều hơn một dây chuyền bạch kim, trên bề mặt còn đính hạt kim cương long lanh. Không lớn không nhỏ, nhìn qua lóe sáng xinh đẹp.
Cô hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Tử Thần ngồi chỗ kia, thật ra là có chút không tin người đàn ông này biết tặng đồ cho cô.
"Anh mua cho tôi?"
"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.
"Không phải sinh nhật anh sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Không phải ngại quần áo quá mức hiền lành sao?" Cố Tử Thần có chút nổi giận nói.
Người phụ nữ này làm sao thế nào cũng không dễ phục vụ đi!
"Tặng người ta quà mà vẫn hung hăng như thế. Tôi cũng không nói không thích." Kiều Tịch Hoàn chu mỏ.
Cố Tử Thần mấp máy môi, không muốn cùng người phụ nữ này chấp nhặt.
"Anh tới đeo giúp tôi."
"Cô sẽ đeo sao?"
"..." Kiều Tịch Hoàn đè nén tức giận :"Cố Tử Thần, anh không thể tôi tốt một chút sao?!"
Cố Tử Thần trầm mặc hai giây, thả quyển sách trên tay xuống, đẩy xe lăn đi tới, cầm dây chuyền kim cương lên đeo vào chỗ cần cổ trắng nõn của cô. Phía trên cổ của cô mơ hồ còn lưu lại vết hôn lần trước, rất nhạt, khoảng cách gần như vậy mới có nhìn thấy, lại không hiểu có chút gì đó ám muội không rõ.
Kiều Tịch Hoàn nhìn chuỗi kim cương, căn bản bộ váy dạ hội quá mức hiền lành quá mức đơn giản. Bây giờ nhìn qua liền đặc biệt rất nhiều, lúc đó cô luôn cảm thấy cái bộ lễ phục dạ hội này thiếu cái gì, thì ra là thiếu một sợi dây chuyền.
Cô lúc đó vẫn ngầm cảm thấy ánh mắt của Cố Tử Thần khỏi cần nói thật là kém.
Nhìn như thế.
Cô không phải không thừa nhận, có thể bộ váy lưng chữ V phía sau, không chừng so với với bộ đồ cô đang mặc nhìn càng đẹp mắt. Còn bộ này nhìn qua, không rõ có chút dịu dàng, nhưng cũng không làm mất đi thân phận của chủ sở hữu.
Cố Tử Thần đeo lên cho Kiều Tịch Hoàn xong, chuẩn bị đẩy xe lăn rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn kéo tay của anh lại, xoay người mặt đối mặt nhìn anh.
"Mặc dù biết anh không lạ gì, thế nhưng anh cũng không cần cử động." Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tich Hoàn lôi ra một nụ cười đẹp mắt, sau đó cả người nghiêng qua, gương mặt cách rất gần, môi hơi hơi mở. Cánh môi nhẹ nhàng ấn ở trên môi anh.
Đầu lưỡi của cô tự nhiên với vào giữ đôi môi của anh, vật nhỏ không ngừng ở bên trong gây rối.
Lông mi Cố Tử Thần thật dài rũ xuống, nhìn cô nhắm mắt lại, diện mạo xinh đẹp như vậy, anh cảm giác được giữa răng và môi truyền tới rung động. Anh dễ dàng ôm Kiều Tịch Hoàn, nâng đầu của cô, hôn bờ môi cô, sâu thêm...
Bên trong gian phòng hơi thở nóng như lửa.
Hai người hôn, liên tục không ngừng.
- - - - nói với người xa lạ - - - -
Sẽ không biết yến tiệc phát sinh cái gì thú vị hay là chuyện gì nóng hừng hực đâu!
Mọi người tuyệt đối không nên rời khỏi, đặc sặc còn ở phía sau!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro