Q2. Chương 33.1: Mượn đao giết người (6)

edit: tiểuhoanhi



Cao ốc Hoàn Vũ.

Tầng cao nhất.

"Anh không phải không tin em, mà là người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này anh đã sớm quen biết. Cô ta không phải vô căn cứ mà mọc ra, lúc cô ta và Cố Tử Thần kết hôn, mọi người đều biết, lúc đó Hoắc Tiểu Khê vẫn còn trên thế giới này. Kiều Tịch Hoàn cũng tồn tại! Hai người cùng lúc đều tồn tại, em nói Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê. . . Anh làm sao có thể tin em được?!"

Sở Huân nhìn Tề Lăng Phong, nhìn mặt anh ta không một chút tin tưởng.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đối đãi với người đàn ông này, chính mình càng ngày càng vô lực. Dường như bất luận cô nói cái gì, người đàn ông này đều chỉ nghi ngờ.

Cô cắn môi, trong lòng rất khó chịu, khó chịu, nước mắt thực sự không khống chế được cứ thể mà chảy xuống.

Cả hai đều im lặng, ngay cả không gian đều trở nên ngột ngạt.

Cũng không biết qua bao lâu.

Tề Lăng Phong đột nhiên thở dài, nhìn Sở Huân nói :"Đừng suy nghĩ nhiều, anh biết cảm giác trong lòng của em, anh biết em tủi thân. Anh biết em vì anh mà làm rất nhiều, anh không phải máu lạnh vô tình như vậy. Sở Huân, cho anh chút thời gian, chúng ta cũng đã chờ 6 năm rồi, không nên để bụng mấy tháng, em thấy sao?"

Sở Huân nhìn Tề Lăng Phong, vẫn nhìn anh ta.

Nước mắt theo viền mắt, giống như không thể khống chế, nhìn anh ta.

"Ngoan, đi về nghỉ ngơi thật tốt, chớ nghĩ đông nghĩ tây. Nếu thực sự thấy nhàm chán, kêu Lôi Lôi cùng đi chơi với em, qua khoảng thời gian này chúng ta sẽ tốt thôi." Âm thanh Tề Lăng Phong nói càng ngày càng dịu dàng, mang theo chút cưng chiều.

Nhưng là.

Sở Huân lắc đầu.

Tề Lăng Phong càng như vậy cô lại càng sợ.

"Lăng Phong, vì sao bây giờ em lại cảm thấy anh đối với em máu lạnh như vậy?" Sở Huân hỏi anh ta.

Cho dù anh ta lúc này nhìn qua cùng người đàn ông của trước kia giống nhau, cùng là dịu dàng đối với cô, cùng là cưng chiều đối với cô.

Tề Lăng Phong nhắm chặt mắt, một ánh mắt sắc bén chợt lóe lên.

"Chúng ta cùng một chỗ 6 năm. Sau lưng Hoắc Tiểu Khê 6 năm. Hoắc Tiểu Khê làm sao đối với chúng ta, thực sự trong lòng chúng ta đều biết rõ, Hoắc Tiểu Khê chết chúng ta mới có thể sống. Việc chúng ta là khiến cả thế giới này ghét bỏ nếu biết được. Nếu như một ngày bị lộ ra ngoài, chúng ta liền trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, bị hàng vạn hàng nghìn người thóa mạ! Nhưng là vì anh, vì mục đích của anh, em đã vi phạm lương tâm của mình giúp anh. Một bên chịu trách nhiệm đối đầu với Hoắc Tiểu Khê, ngầm tính kế cô ta để cô ta tin tưởng. Sau đó về việc kinh doanh còn táy máy tay chân, thời điểm anh không tiện để ra tay, em giúp anh lấy được bí mật thương nghiệp của Hoắc Tiểu Khê! Em giúp anh thuận lợi tiếp quản tập đoàn Hoàn Vũ. Mà bây giờ, em cảm thấy em làm nhiều như vậy, em vì anh làm nhiều như vậy, kết quả là em hiện tại không còn chút giá trị nào. Đối với anh mà nói, quyền lợi đã mất, tình cảm cũng mất."

Đến giờ phút này, cô mới nhìn thấy rõ bộ mặt của người đàn ông Tề Lăng Phong này.

Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không phải người đàn ông cô có thể nắm trong tay.

Có thể sẽ có một ngày, khi cô hoàn toàn không còn sử dụng được, khi đối sinh ra trở ngại cho anh ta. E rằng cô cũng sẽ giống Hoắc Tiểu Khê, tan cửa nát nhà.

Tề Lăng Phong nắm chặt lấy ngón tay.

Vào giờ phút này, cả tính tình tốt cũng bị Sở Huân làm hỏng.

Anh ta thừa nhận anh ta chính là một người đàn ông như vậy.

Quyền lợi không còn, tình cảm cũng không còn.

Đối với anh ta mà nói, mục đích của anh ta rất đơn giản, trả thù Hoắc thị, đạp lên thi thể một nhà của Hoắc thị, sau đó trở thành người trên người. Để cho những người coi thường chính mình phải nhìn lại. Lúc nhỏ khi không đạt được những gì anh ta muốn anh ta sẽ phá hủy. Anh ta muốn mọi người phải nhận thấy, anh ta Tề Lăng Phong mới là hoàng đế thương nghiệp.

Rất hiển nhiên.

Anh ta bây giờ còn chưa thực hiện được mục đích của mình.

Không thực hiện được mục đích của mình, lại có người chặn đường phát triển của anh ta, anh ta sẽ như thế nào?!

Trong con ngươi hiện lên một tia tàn nhẫn.

Anh ta đột nhiên đẩy cửa sổ sát đất chỗ vườn hoa nhỏ, đi ra ngoài.

Sở Huân nhìn bóng lưng của anh ta.

Tề Lăng Phong đứng ở phía sau vườn hoa, đột nhiên leo qua rào chắn, đứng trên lan can.

Anh ta chỉ cần sơ ý một chút, sẽ ngã từ trên tòa cao ốc xuống, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Sở Huân nhìn Tề Lăng Phong, nhìn cử động của anh ta.

Chỗ đó rất nguy hiểm, cho nên lòng của cô nhịn không được thắt lại, bởi vì giờ phút này cô cũng không mở miệng nói gì, chỉ là yên lặng nhìn dáng vẻ khác thường của Tề Lăng Phong.

"Sở Huân." Tề Lăng Phong gọi tên của cô.

Sở Huân cắn môi.

"Em thực sự không tin anh sao?" Anh ta hỏi cô.

Sở Huân chỉ nhìn anh ta, nhìn ánh mặt trời rực rỡ soi sáng ở trên đầu của anh ta, trên mặt, trên thân thể. Anh ta vốn có dáng dấp anh tuấn, giờ phút ấy nhìn qua càng thêm hoàn hảo. Anh ta luôn có mùi vị sạch sẽ, thế này hơi hơi hiện lên vui vẻ. Ở dưới ánh mặt trời, thực sự như thiên sứ, ngây thơ vô hại.

Cô từng bước một đi ra ngời, đến trước mặt Tề Lăng Phong ngẩng đầu nhìn anh ta.

Tề Lăng Phong nói :"Anh không biết phải nói như thế nào em mới có thể tin anh. Anh hiện tại đứng ở chỗ này, em chỉ cần khẽ dùng sức một chút, anh sẽ ngã xuống, vì em anh nguyện ý chết. Thế nhưng Sở Huân, em phải biết, anh bây giờ đang vì cái gì mà theo đuổi? Anh thừa nhận anh không giống như những người đàn ông khác, có thể bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ vì thế giới của hai người. Anh đã là người từng trải, tham vọng không cho phép anh bỏ nửa chừng. Nhưng chuyện này cũng không hề biết hiện anh không thương em."

Sở Huân trầm mặc.

"Em có thể tự tay giết anh. Ở nơi này không có người, không có người biết có phải do anh đột nhiên tự sát hay không. Em hoàn toàn có thể nói là anh theo bước chân Hoắc Tiểu Khê, không ai hoài nghi em. Cho nên em có thể giết anh, giết anh cũng là cho anh một sự giải thoát. Anh không có biệt pháp thỏa mãn em, cũng không có biện pháp chủ động vứt bỏ tất cả để theo đuổi tình yêu. Mâu thuẫn như vậy anh cũng rất khó chịu, còn không bằng cho anh phán quyết, cho anh một cái kết quả." Tề Lăng Phong nói vô cùng chân thành, nửa điểm không chút đùa giỡn.

"Lăng Phong, anh cho đến bây giờ vẫn như thế uy hiếp em?" Sở Huân yên lặng chảy nước mắt, nhìn người đàn ông này :"Anh biết rõ em không thể giết anh, lại dùng cách này để cho em chấp nhận anh, anh thông minh như vậy. Em thực sự không phải đối thủ của anh. Em đã từng nghĩ tới, nghĩ coi như anh không thương em, anh cũng không dám rời bỏ em. Bởi vì em biết em thậm chí có tất cả chứng cớ phạm tội của anh. Chính anh cũng rất rõ ràng, nếu như một người kia anh khiến em bị tổn thương, em có thể đem chứng cớ kia giao cho công an, hậu quả anh so với em rõ hơn. Thế nhưng không biết bắt đầu từ bao lâu, em vẫn sợ, sợ một ngày kia thực sự xảy ra chuyện đó. Bởi vì em đối với tình cảm của anh rất thực lòng, mặc kệ chúng ta thế nào, mặc kệ con người của em xấu đến mức nào, nội tâm có bao nhiêu vặn vẹo. Thế nhưng đối với anh, Tề Lăng Phong, chỉ duy nhất đối với anh, dốc hết tất cả tâm tình của em. Không mang theo bất kỳ tạp chất gì, không có bất kỳ bẩn thỉu. . . Mà anh, lại không thể như vậy đối với em."

Sở Huân thật rất tổn thương.

Từ sau khi tin tức kia xảy ra, Tề Lăng Phong nói với phía truyền thông, người anh ta yêu mãi mãi cũng là Hoắc Tiểu Khê. Nói truyền thông không nên tổn thương đến tình cảm dành cho Hoắc Tiểu Khê, mà chính mình, vẻn vẹn cùng Sở Huân chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Một giây kia, tâm cũng của cô cũng có chút lạnh.

Tề Lăng Phong quá biết diễn trò rồi, Tề Lăng Phong quá biết ngụy trang. Tề Lăng Phong có thể ẩn nhẫn, so với cô càng thêm thay đổi.

Cô ở trong thế giới của Tề Lăng Phong, một ngày nào đó sẽ không còn một chút giá trị nào.

Sau đó.

Đêm hôm qua khuya khoắt đọt nhiên cô nhận được mấy mẩu tin, mấy tấm hình mà Tề Lăng Phong cùng Kiều Tịch Hoàn ôm hôn.

Một giây kia, cô thật sự cảm thấy sấm sét giữa trời quang.

Cô nhớ lại thời điểm chính cô đã từng cùng Tề Lăng Phong vụng trộm, Hoắc Tiểu Khê lại chẳng hay biết gì. Tâm tư lại nhớ đến cô ta sau khi chết, ở hiện trường vụ tai nạn xe cộ, phía sau lưng cô lạnh đến nổi da gà, trái tim cũng mang theo chút đau đớn cùng khó chịu.

Cô mất ngủ một buổi tối.

Sáng sớm hôm nay, cô cố gắng trang điểm cho bản thân, rất dụng tâm mà trang điểm. Cô muốn che giấu đi khuôn mặt mệt mỏi, cô muốn chủ động tìm Kiểu Tịch Hoàn nói chuyện. Cô không muốn bản thân khiến mình theo gót của Kiều Tịch Hoàn.

Trong gương hiện ra khuôn mặt của bản thân một cách hoàn mỹ nhất, cô đẩy cửa phòng rời khỏi. Đem ảnh của tối qua nhét vào túi xách, sau đó gọi cho Kiều Tịch Hoàn.

Cô và Kiều Tịch Hoàn gặp mặt, cô thầm nghĩ trước tiên phải đem người phụ nữ này giải quyết.

Kiều Tịch Hoàn so với cô trong tưởng tượng còn lợi hại hơn, càng làm cho cô không thể nào tiếp thu được chính là, Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê.

Cô từ nhỏ cũng không tin vào chuyện thần thoại hư vô, mờ mịt cổ quái kia. Thể nhưng một giây kia, cô tin, cô thực sự tin, người này chính là Hoắc Tiểu Khê vốn đã chết, lấy được một thân phận khác để sống lại.

Cô vội vã muốn đem tất cả nói cho Tề Lăng Phong, đó là ý nghĩ đầu tiên của cô. Cô không thể để cho Tề Lăng Phong bị thương, cô cái gì cũng suy nghĩ cho anh ta, mà anh ta lại đối với cô lạnh lùng vô tình như vậy.

Cô nói cái gì anh ta cũng không tin, ngược lại nói cô cố tình gây sự.

Cô cảm thấy thật đau lòng.

Một giây kia cô thực sự nhận thức được Hoắc Tiểu Khê, cảm nhận được thời điểm Hoắc Tiểu Khê chết, Tề Lăng Phong ở trước mặt cô gọi cho Hoắc Tiểu Khê. Cú điện thoại đó có thể giết chết người. Cô lúc đó cảm thấy rất thoải mái, nghĩ một giây kia Hoắc Tiểu Khê chết đi, bao nhiêu năm khó khăn chịu đựng. Nhiều năm như vậy ẩn nhẫn chính mình rốt cuộc cũng có thể hãnh diện, rốt cuộc có thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Tề Lăng Phong. Rốt cuộc cũng tới, dùng tính mạng Hoắc Tiểu Khê để bắt đầu lại.

Thiện ác có báo.

Ông trời còn rất là công bằng.

Cô chỉ có thời gian nửa năm ung dung tự tại, bây giờ ở đây báo ứng liền rơi vào trên người của cô.

Cô nhìn người đàn ông cô yêu cả đời, nhìn anh ta tao nhã lịch sự nở nụ cười với cô. . .

Vốn cho là thực sự có thể ở cùng người đàn ông này, cả đời, cả đời.

Bây giờ biết, không thể.

Cô tự nhiên đưa tay, hướng về phía Tề Lăng Phong.

"Anh xuống đây đi." Sở Huân nói.

Trong đoạn tình cảm này, cô chung quy vẫn thất bại.

Biết rõ Tề Lăng Phong đối với cô đã không còn như trong tưởng tượng của cô nữa, cô vẫn là không thể đối xử với người đàn ông này dù chỉ là một chút xíu tổn thương. Cô nhớ cô cuối cùn cũng phải đối mặt với Hoắc Tiểu Khê, nhưng ít ra hiện tại, cô không vó cách nào đi ngược lại với trái tim của mình. Cùng người đàn ông này thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt, cô làm không được.

Bởi vì yêu quá sâu.

Yêu đến căn bản không có cách nào rời khỏi.

Khóe miệng Tề Lăng Phong càng thêm xán lạn, anh ta ngồi xổm xuống, lôi kéo cánh tay của Sở Huân đang đưa ra, ôn tồn nói :"Sở Huân, anh biết em sẽ đứng về phía anh. Em và những người phụ nữ khác không giống nhau. Em sẽ giúp đỡ cho tương lai của anh. . ."

Sở Huân không chế tâm tình của bản thân.

Cô ngoại trừ có thể giúp đỡ, cô còn có thể làm cái gì ?!

Cô không có biện pháp thay đổi anh ta, cô cũng không có biện pháp rời khỏi anh ta, cô cũng chỉ có thể ủy khuất chính mình.

Cô còn có lựa chọn khác không?

"Cám ơn em đã giúp đỡ, anh sẽ dùng hành động cám ơn em, một đời!" Tiếng nói vừa dứt.

Sở Huân cả kinh, cảm giác được Tề Lăng Phong kéo tay cô mộ cái thật mạnh. Bản thân còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên bị Tề Lăng Phong mạnh mẽ kéo vọt lên. Sau đó chợt nhảy ra khỏi rào chắn, cả người lập tức lơ lửng trên bầu trời, trên cao ốc. Tề Lăng Phong vẫn nắm chặt lấy tay của cô, mà anh ta chỉ cần buông lỏng tay, cô liền lập tức ngã xuống, tứ phân ngũ liệt.

"Tề Lăng Phong .. . Anh làm cái gì?!" Sắc mặt Sở Huân xanh xám, lơ lửng giữa không trung không có bất kỳ điểm chống đỡ, cảm giác này khiến cho trái tim cô chợt đập liên hồi. Cả người trở nên sợ hại, tay hung hăng nắm lấy tay Tề Lăng Phong, một loại dự cảm xấu chợt xẹt qua đầu.

"Sở Huân, tôi thật sự không muốn phải làm như vậy." Tề Lăng Phong cầm chắc lấy tay vịn rào chắn, không để cho bản thân bị Sở Huân kéo theo xuống, một tay cầm tay Sở Huân nói :"Thế nhưng cô thực sự khiến cho tôi quá thất vọng. . ."

"Tôi làm sao khiến cho anh thất vọng, tôi yêu anh như vậy. Tề Lăng Phong anh không thể máu lạnh vô tình như vậy, anh sẽ gặp báo ứng. Tôi làm chuyện gì đều là vì anh, thậm chí tôi bây giờ còn bị anh tổn thương nhưu vậy. Nhưng tôi vẫn chỉ hướng về anh, Tề Lăng Phong, anh không thể tàn nhẫn như vậy, không thể đối với tôi tàn nhẫn như vậy!" Sở Huân thậm chí là hét lên, hét đến nỗi khàn giọng, khó chịu như vậy.

Một loại tuyệt vọng khó chịu.

"Cũng là bởi vì bây giờ cô bị thương, cho nên tôi mới đối với cô như vậy. Nếu như cô không tim không phổi, nếu như cô không yêu tôi, có thể tôi cũng sẽ không xuống tay với cô rồi. Có trách thì trách cô quá cố chấp, có trách thì trách cô biết quá nhiều chuyện của tôi..., lúc này đây cô có thể nhịn được, nhưng sau đó, cô không nhịn được nữa thật sự có thể đem tôi tống vào đồn cảnh sát. Sở Huân, cái này gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, miễn đi phiền phức. Cô theo tôi nhiều năm như vậy, cô vẫn không hiểu sao." Tề Lăng Phong từng câu từng câu nói, mỗi một chữ đều ôn nhu như vậy, tựa như mỗi lần bọn họ ở trên giường. Anh ta đều nói nhưng lời tâm tình với giọng nói nam tính, êm tai như vậy.

Sở Huân nhìn anh, nhìn khuôn mặt của anh ta, nói không lên lời.

Giờ phút này cô so với ai khác đều biết, nếu cô không đến đây cầu xin, người đàn ông này cũng sẽ không đem cô đẩy đến mức độ này. Nếu cô biết trước kết quả, cũng sẽ không xuất hiện ở trước mắt người đàn ông này.

"Cuối cùng giờ phút này, cô có còn muốn nói gì không? Sở Huân." Trên mặt Tề Lăng Phong hiện lên một nụ cười ác ma, không có nửa điểm xa cách. Cho dù lúc này chuyện có tàn nhẫn tới đâu, anh ta nhìn qua vẫn phong độ như cũ.

"Anh có yêu tôi sao?" Sở Huân hỏi anh ta.

Tề Lăng Phong nở nụ cười.

Nụ cười ở trên mặt anh ta càng thêm nổi bật.

Thân thể Sở Huân càng ngày càng nghiêng xuống dưới, rơi xuống, vĩnh viễn không thể phai mờ đi ảo mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro