Q2. Chương 33.2:

edit: tiểuhoanhi



Anh có yêu tôi sao?!

Đương nhiên không.

Người đàn bà ngu xuẩn!

Tai vừa nghe thấy âm thanh kịch liệt vang lên, ở dưới tòa cao ốc những tiếng còi xe chen chúc vang lên, xung quanh chỉ còn những âm thanh của người dân. Hoặc hét chói tai, hoặc kinh ngạc, hoặc không biết phải làm sao.

Tề Lăng Phong mím môi cười, anh ta cầm điện thoại lên, trong nháy mắt đã đổi thành giọng nói lo lắng :"Trên tầng Hoàn Vũ cao ốc, có người nhảy lầu, tên gọi Sở Huân..."

Báo án hoàn thành.

Anh ta chỉnh sửa một chút quần áo cùng tóc, khi nhìn qua có chút chán nản, lại khiến cho tâm tình của mình biến thành trạng thái khiếp sợ cực độ cùng bi thương. Nhanh chóng xuống lầu, ra khỏi thang máy lập tức chạy tới bên cạnh thi thể Sở Huân đang nằm ở một chỗ.

Cả người anh ta nhìn qua có chút đau khổ, nhìn mặt đất đầy máu, thê thảm không nỡ nhìn.

Rất nhiều người cũng đang vây xem, chung quanh giao thông đã hoàn toàn bị kẹt.

Tề Lăng Phong không tin nhìn lấy cảnh này, cả người cùng sắc mặt thậm chí là trắng bệch. Hoàn toàn không thể nào tiếp thu được chuyện này. . .

Rất nhiều người xung quanh đều đang an ủi anh ta, để anh ta đừng quá khổ sở.

Dường như anh ta không nghe thấy, vẫn sa vào bi thương của chính mình.

Cảnh sát rất nhanh chạy tới.

Lập tức chụp ảnh, bảo lưu chứng cứ, xử lý hiện trường, nhanh chóng khôi phục lại giao thông.

Tề Lăng Phong bị đưa tới sở cảnh sát, lấy khẩu cung.

Chuyện Sở Huân tử vong, sơ bộ nhận định là tự sát.

Tề Lăng Phong rời khỏi đồn cảnh sát.

Ngoài cửa đã có rất nhiều ký giả.

Xảy ra loại chuyện như vậy, ký giả mãi luôn là người tích cực nhất.

Tề Lăng Phong khi đó nhìn qua có chút cô đơn, vấn đề ký giả hỏi dường như một chữ đều không có nghe lọt. Chỉ là mờ mịt nhìn những người trước mặt, mờ mịt nhận lấy ánh đèu loang loáng không ngừng lóe ra. Cả người anh ta nhìn qua càng thêm tiều tụy, không nói được, có chút chật vật.

"Tề Lăng Phong, về chuyện Sở Huân tự sát, anh có thể hay không tiết lộ một chút tin tức cho chúng tôi. Tại sao cô ấy đột nhiên phải tự sát?"

"Tề Lăng Phong, ở trên sân thượng Hoàn Vũ mà Sở Huân tự sát, thời điểm ấy anh ở bên cạnh cô ấy. Cô ấy đã nói gì với anh?"

"Có người hoàn nghi chuyện này không phải là tự sát, mà là bị giết. Là người cuối cùng ở bên cạnh Sở Huân, anh có cái gì có thể biện hộ cho mình sao?"

. . . . .

Ký giả không ngừng đặt vấn đề.

Tề Lăng Phong một chữ cũng không nói.

Ký giả cũng không chịu buông tha, cứ thế vây chặt lấy Tề Lăng Phong.

Đồn cảnh sát ở cửa bị vây lấy, một con kiến cũng không chui lọt.

Cảnh sát trong đồn đi ra, tới bên cạnh Tề Lăng Phong, nhìn anh ta nói :"Có cần hay không tiễn anh rời khỏi?"

Tề Lăng Phong dường như hoàn hồn, nhìn ký giả trước mặt, nhìn cảnh sát bên cạnh, lắc đầu :"Không cần, có một số việc tôi cần đối với bọn họ nói rõ ràng."

"Được, vậy nếu anh cần, chúng tôi ở ngay bên cạnh."

"Cám ơn." Tề Lăng Phong lễ phép nói cám ơn.

Sau đó quay đầu nhìn ký giả, thật lâu, mới mở miệng nói :"Từ lần trước báo đưa tin cô ấy vong ân bội nghĩa, đưa tin cô ấy câu dẫn bạn trai của bạn thân cô ấy là tôi. Sau đó cô ấy vẫn luôn trong tình trạng suy sụp, vẫn luôn đem bản thân nhốt ở trong phòng. Mỗi ngày nhìn hàng loạt những bình luận, nhìn người ngoài châm chọc cùng không đồng ý. Nhiều lần gọi điện thoại cho tôi mà nói, cô ấy chịu đủ rồi, cô ấy thật muốn chứng minh cho toàn thế giới biết. Cô ấy không phải loại phụ nữ đó, nhưng cô ấy thực sự vô lực, không biết phải làm sao để chứng minh..."

"Sáng hôm nay, tôi còn ở công ty tăng ca, lại nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói Tề Lăng Phong. Em thật sự muốn chết, mỗi đêm em đều không thể ngủ. Vừa nhắm mắt liền mơ thấy vô số người trừng phạt em, nói em là người phụ nữ mà cả thế giới này đều ghê tởm. Ở xa người nhà cũng không hiểu em, mắng em là hồ ly tinh, không biết xấu hổ! Em không thể để bản thân oan ức như thế. Không thể ẩn nấp mãi, em muốn để cho toàn thế giới đều biết. Tôi, Sở Huân không phải như bọn họ nghĩ."

"Sau khi nói xong, cô ấy liền chạy tới tìm tôi. Tôi lúc đó còn đang xử lý dự án của công ty. Sở Huân liền đi thẳng tới phòng làm việc của tôi, khi đó cô ấy trang điểm rất tinh xảo, cả người nhìn qua không hề tiều tụy giống như tôi tưởng tượng. Trong lòng tôi còn âm thầm thở dài một hơi, tôi nghĩ cô ấy muốn chứng minh cho mọi người thấy cách duy nhất là thông báo cho truyền thông biết. Tôi thậm chí còn nghĩ, cô ấy nhất định là hẹn ký giả đến công ty để gặp mặt, lúc đó cũng không có nghĩ quá nhiều."

"Cô ấy mở cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của tôi, phía sau còn có một vườn hoa nhỏ. Đã từng là nơi mà Hoắc Tiểu Khê yêu nhất, cô ấy đi tới vườn hoa, lầm bầm lầu bầu nói, em muốn ở chỗ nơi mà Hoắc Tiểu Khê yêu thích nhất để chứng minh chính mình." Nói tới đây, Tề Lăng Phong có chút trầm mặc. Anh ta ẩn nhẫn, chỗ yết hầu phập phồng lên xuống, dường như đã không chế thật lâu. Rồi lại mở miệng nói :"Tôi lúc đó ở cạnh cô ấy, tôi hỏi cô ấy, có phải hay không hẹn nhà báo nào ở chỗ này gặp mặt?"

"Cô ấy lắc đầu nhìn tôi cười xán lạn. Tôi nhớ lúc ấy ánh sáng vừa lúc chiếu lên da mặt trắng noãn của cô ấy, óng ánh trong suốt như vậy. Chớp mắt một cái, không chỉ có mỗi cô ấy, tôi cũng muốn nói cho cả thế giới biết đây là cô gái tốt. Cô gái tốt này không nên bị người ngoài cuộc nghi vấn cùng phê bình. Cô gái tốt này nên nhận lấy hạnh phúc của mình."

"Cô ấy từng bước từng bước hướng tới sát lan can của hoa viên, đột nhiên ngồi lên rào chắn trên hoa viên, mặt trên rất cao, phía dưới chính là khoảng không, không nghĩ tới cô ấy sẽ thả mình xuống. Tôi lúc đó sợ đến không biết phải làm sao, phải làm thế nào để cô ấy không nhảy xuống, còn nói chỗ đó rất nguy hiểm. Cô ấy lại kéo một nụ cười thật lớn với tôi, lắc đầu nói, cũng là bởi vì nguy hiểm mới muốn ngồi ở đó. Cô ấy đã nghĩ ký, cô ấy muốn chứng minh chính mình, chứng minh sự trong sạch của mình."

"Tôi chưa từng nghĩ, chưa bao giờ nghĩ, Sở Huân luôn luôn ngoan ngoãn lại biết dùng cách thức kiên cường như thế để chứng minh bản thân, kết thúc sinh mệnh của mình. Cô ấy nhảy từ trên sân thượng xuống, tôi lúc đó không để ý gì chỉ muốn chạy tới kéo cô ấy lại." Tề Lăng Phong nói, viền mắt có chút đỏ :"Tay của tôi thậm chí đã kéo được lấy tay cô ấy. Tôi dùng toàn lực muốn đem cô ấy kéo lên, cô ấy lại càng không phối hợp, cuối cùng tôi vô lực buông tay một giây. Sở Huân cười nói với tôi, Lăng Phong, nói cho bọn họ biết, em là trong sạch."

Câu nói sau cùng kia, Tề Lăng Phong đã nghẹn ngào.

Ký giả tựa hồ cũng bị thương tâm như thế dao động không nói lên lời, cùng nhau trầm mặc.

Vô cùng im lặng.

Kỳ thực không chỉ Sở Huân, đã từng có rất nhiều rất nhiều người, cũng là bởi vì không chịu nổi sức ép của truyền thông cùng người ngoài mà lựa chọn phương thức tự sát để kết thúc tính mạng của bản thân. Hầu hết thời gian, bọn họ là người biết báo kỳ thật có chút quên mất bản thân mà gia nhập vào cái nghề này như ước nguyện ban đầu! Vốn chỉ là vì muốn đem tin tức rõ ràng đến cho người khác, nhưng quá trình diễn ra trong nhiều năm trở lại đây. Công việc cạnh tranh mãnh liệt, người làm việc trong giới truyền thông ít nhiều tính chất cũng phát sinh biến hóa. Có đôi khi vì hiệu ứng độc giả, vì càng muốn độc giả hoan nghênh, càng thêm đắt khách, không thể không cố ý vặn vẹo thêm vài chữ.

Một lần trầm mặc vài giây.

Tề Lăng Phong nói :"Đây là toàn bộ quá trình tự sát của Sở Huân. Tôi không muốn nói, nhưng không thể không nói. Bởi vì tôi không nghĩ đến giờ phút này, Sở Huân vẫn không được mọi người tha thứ. Cô ấy thật sự là một cô gái tốt. Cô ấy thật không phải như mọi người nghĩ. Tôi và Sở Huân thật sự chỉ là bạn bè bình thường, thật sự chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới. Lần hôn môi đó thật chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Thật sự không cần lãng phí thời gian của mọi người để đưa tin. Đến cuối cùng, tôi hi vọng mọi người hãy tôi trọng người chết. Để người chết được yên nghỉ, sau đó cô ấy không cần lo lắng, có thể yên tâm ở trên thiên đường. Có lẽ Tiểu Khê vẫn đan ở đó chờ cô ấy, cô ấy sẽ hạnh phúc."

Nói xong, Tề Lăng Phong sâu sắc cúi chào.

Lần đầu tiên, đối mặt với nhiều ký giả như vậy, cúi chào bọn họ.

Là nhờ cậy, là thỉnh cầu, là không làm sao được.

Ký giả trầm mặc không nói gì, suy nghĩ thật là muốn hỏi nhiều câu, nhưng một giây kia không có một ký giả nào lên tiếng.

Tề Lăng Phong đứng thẳng người dậy, sau đó rời đi.

Đi rất nhẹ nhàng, ký giả đột nhiên liền tự giác dạt sang một bên nhường lại con đường, Tề Lăng Phong leo lên một chiếc taxi, rời khỏi.

Hầu hết thời gian đều không có nghĩ qua, một người bình thường với tin tức đó lại biến thành kết quả như vậy.

"Ngày hôm nay, lại có một người tuổi còn trẻ từ bỏ sinh mạng của mình."

Đây là tất cả đầu đề bài báo hôm nay tại Thượng Hải, tin tức tiêu đề đều trở nên bi thương như vậy, cũng tựa hồ tràn đầy đồng tình.

. . . . . .

Kiều Tịch Hoàn lúc đó ở trong đại sảnh của biệt thự Cố gia, ngồi trên ghế sofa xem tin tức trên tivi.

Sở Huân chết.

Cô dường như không tự chủ được ngồi ngay ngắn, nhìn trên tivi một màn này.

Cô nhìn thấy Tề Lăng Phong đang trả lời phỏng vấn.

Tề Lăng Phong nhìn qua khó chịu như vậy, dường như cùng với thời điểm Hoắc Tiểu Khê qua đời đều giống nhau. Biểu hiện sinh động như vậy, lại một lần nữa làm cho người ngoài đối với anh ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa. Lại một lần nữa khiến cho Tề Lăng Phong trở về với thân phận người đàn ông tốt!

Cô cười nhạt.

Lạnh lùng cười, viền mặt lại đột nhiên đỏ.

Cô không phải khóc, cô chỉ là bực bội.

Kết cục của Sở Huân, cô chưa từng nghĩ lại tới nhanh như vậy, tuy là vẫn biết chuyện này là sớm hay muộn.

Nhưng thời điểm này nhìn thấy mà đau lòng, cũng khiến cho cô nhịn không được rùng mình!

Tề Lăng Phong rốt cuộc là có bao nhiêu tàn nhẫn, đối với người phụ nữ đã giúp cho anh ta nhiều như vậy, cư nhiên lại ra tay tàn nhẫn đến thế!

Nếu như nói Hoắc Tiểu Khê là bởi vì Tề Lăng Phong có thù hận nên mới thế, vậy Sở Huân là bở vì cái gì? Bởi vì cản đường phát triển của Tề Lăng Phong anh ta sao.

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt lấy ngón tay, một khắc kia khớp xương cũng trắng bệch.

Cô cảm thấy rất vui vẻ.

Vốn cảm thấy hẳn là sẽ được vui vẻ. . .

Cô cắn môi, cố gắng khiến mình vui vẻ một chút.

Đối với người phụ nữ từng đối với cô làm nhiều chuyện buồn nôn như vậy, rốt cuộc cũng bị chính người đàn ông mình thích hại chết,thật là hả lòng hả dạ!

Cô cố gắng khiến bản thân mình cười.

Để cho cánh môi mình lôi ra một nụ cười mỉm thắng lợi.

Chính là muốn như vậy.

Mới có thể khiến nội tâm của bản thân càng thêm mạnh mẽ hơn!

Mới có thể đạt được kết quả, để anh ta sống không bằng chết!

. . . . . . . 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro