Q2. Chương 33.3:
edit: tiểuhoanhi
Cố Tử Thần từ hoa viên tiến đến, vừa đi vào phòng khách, cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn một mình ngồi ở trên ghế sofa. Cả người cô nhìn thần sắc có chút kỳ quái, nhìn qua tựa hồ như đang khóc, lại tựa như đang cố gắng khiến bản thân mình cười.
Anh cau mày, nhìn tin tức trên tivi đang phát.
Có phải hay không mỗi lần chỉ cần liên quan đến chuyện của Tề Lăng Phong, người phụ nữ này liền sẽ trở nên không bình thường?!
Đôi mắt nheo lại.
Anh đột nhiên cảm thấy, muốn biết chuyện của người phụ nữ này. Cũng phải phải chuyện quá khó khăn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
. . . . .
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Diêu Bối Địch dọn đồ cho Diêu Bối Khôn, chuẩn bị xuất viện.
Diêu Bối Khôn chịu đủ cái phòng bệnh nhàm chán này rồi, hạn không thể ngay lập tức mà rời khỏi bệnh viện. Nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch chậm rãi, có chút sợ hãi gào thét :"Chị có thể hay không nhanh lên một chút, đồ đạc không quan trọng cũng không cần thu xếp, nhà chúng ta cũng không phải không có tiền mua!"
"Nhà chúng ta có tiền cũng không phải là để cho em, loại người như chấu chấu như em, đàng hoàng lại, câm miệng cho chị a!!" Diêu Bối Địch hung hăng nói.
Diêu Bối Khôn chẹp miệng :"Một ngày nào đó em sẽ kiếm tiền."
"Chờ em kiếm ra tiền lúc đó lại nói!"
"Chị làm sao lúc nào cũng thích đối đầu với em?! Bình thường đối với Tiêu Dạ luôn mềm mại, còn với em thì chính là đại lão hổ. chị có thể đừng bất công không? Đúng là đối xử phân biệt!" Diêu Bối Khôn khó chịu.
Diêu Bối Địch cũng không phản ứng lại.
Đối với tâm trí của em trai, cô hoàn toàn không cần lo lắng.
Người đàn ông như thế luôn đơn thuần, căn bản sẽ không mang thù!
Có điều...
Hôm nay Diêu Bối Khôn xuất viện, Tiêu Dạ hôm nay cũng có thể xuất viện sao?!
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên bỏ đồ đạc của Diêu Bối Khôn đang thu thập xuống, đi ra ngoài cửa.
"Này, chị đi đâu vậy? Diêu Bối Địch, chị lại bỏ em mà đi tìm Tiêu Dạ, chị nha có thể đừng biểu hiện ích kỷ như thế được không?!" Diêu Bối Khôn rống giận.
Diêu Bối Địch nghe vào tai này lại lọt sang tai kia, cô chạy đến phòng bác sĩ hỏi về tình huống của Tiêu Dạ.
Bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện điều dưỡng một thời gian, chẳng qua nếu bệnh nhân kiên quyết yêu cầu cũng vẫn có thể xuất viện. Chỉ cần đến bệnh viện theo kỳ hạn để kiểm tra là được, không có gì đáng ngại.
Diêu Bối Địch rời khỏi phòng bác sĩ, đi thẳng tới phòng bệnh của Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ khẳng định không muốn nằm viện, thừa dịp Diêu Bối Khôn xuất viện, thuận tiện cũng có thể làm thủ tục xuất viện cho Tiêu Dạ. Về nhà dưỡng thương thật tốt a! Dù sao cũng là thương đến gân cốt, ít nhất cũng phải 3 đến 5 tháng mới có thể khỏi hẳn.
Nghĩ như vậy, Diêu Bối Địch đẩy cửa phòng Tiêu Dạ ra.
Cả người đứng ở cửa đột nhiên sững sờ ngẩn ra.
Lúc này trong phòng truyền đến tiếng khóc, tiếng khóc rất lớn.
Cô nhìn thấy Lôi Lôi ghé vào trên người Tiêu Dạ, không ngừng khóc, không ngừng nức nở.
Tiêu Dạ cũng không có đẩy cô ta ra, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, tùy ý để Lôi Lôi ở trên người của anh không ngừng khóc.
Diêu Bối Địch đứng ở cửa, trầm mặc một hồi, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ đột nhiên gọi tên cô.
Diêu Bối Địch ngẩn ra.
Cái người phụ nữ đang nằm trong ngực Tiêu Dạ, đôi mắt ngấn nước từ trên người Tiêu Dạ đứng lên, quay đầu nhìn Diêu Bối Địch đứng ở cửa.
"Cô tới tìm tôi có chuyện gì?" Tiêu Dạ hỏi cô.
Diêu Bối Địch mím mím môi nói :"Tôi chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho Bối Khôn. Tôi vừa mới hỏi bác sĩ, họ nói anh cũng có thể xuất viện. Nếu như cần, tôi giúp anh làm thủ tục xuất viện, sau đó về nhà nghỉ ngơi."
"Được." Tiêu Dạ gật đầu.
Lôi Lôi vội vàng nói :"Dạ, anh xuất viện liền tới chỗ em ở đi. Em cũng không có công việc ở đâu, có thể chuyên tâm mà chiếu cố cho anh. Anh bây giờ như vậy không được tiện lắm, không có ai ở bên cạnh căn bản cũng không hay."
Diêu Bối Địch nghe lấy đối thoại của bọn họ, xoay người rời khỏi.
Tiêu Dạ nhìn theo hướng cửa, tròng mắt hướng về phía Lôi Lôi :"Không cần, bằng hữu tốt của cô mới mất, cần lo hậu sự trước, cô đi giúp đỡ cho tang lễ của cô ta thật tốt đi."
"Không cần, Sở Huân sẽ hiểu." Lôi Lôi vội vàng nói :"Hơn nữa Sở Huân sẽ được mai táng ở Thẩm Dương quê cô ấy, chúng ta cũng không đi được."
"Cô có thể đi theo." Tiêu Dạ nói.
Lôi Lôi nhìn anh.
"Nếu như tôi là cô, tôi sẽ đi theo." Tiêu Dạ nói rõ ràng từng chút một.
Lôi Lôi cắn môi.
"Tiễn bạn bè đoạn đường cuối cùng, là đương nhiên." Tiêu Dạ nói.
Hai mắt Lôi Lôi đẫm lệ :"Em mà đi, anh phải làm sao bây giờ?"
"Tôi không chết được." Tiêu Dạ tiếp.
"Tiêu Dạ, anh là đang cố ý đẩy em đi sao?" Lôi Lôi có chút khó chịu hỏi.
"Hoặc có lẽ là, cô đối với tình cảm của bạn thân cũng không hơn gì cái này?" Tiêu Dạ không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại.
Lôi Lôi bị Tiêu Dạ chặn lời, không biết phải nói sao.
Ở trong thế giới, bạn bè so với bất luận kẻ nào đều quan trọng, nhiều năm như vậy cũng bởi vì anh đủ trượng nghĩa. Bên người mới có thể có nhiều huynh đệ liều chết đi theo anh.
Không gian đột nhiên trầm mặc giữa hai người.
Lôi Lôi vẫn ngồi bên cạnh Tiêu Dạ, hai người cũng không nói gì, thẳng đến khi Diêu Bối Địch xuất hiện lần nữa, nói :"Thủ tục xuất viện đã làm xong, hai người có thể xuất viện."
Diêu Bối Địch nghĩ là Tiêu Dạ sẽ cùng Lôi Lôi rời khỏi.
Chi nên mới nói là hai người có thể xuất viện.
Nói xong liền chuẩn bị rời khỏi.
Tiêu Dạ đột nhiên ngước mắt nhìn cô nói :"Cô giúp Diêu Bối Khôn làm xong, sau đó qua giúp tôi xuất viện."
"Tôi có thể sẽ bận một chút, bởi vì còn phải đưa Diêu Bối Khôn trở về, ba mẹ tôi ngày hôm nay không rảnh qua đây. Hai người tự mình sắp xếp đi!." Diêu Bối Địch nghe không hiểu liền nói một cách tùy ý, nói xong còn rất bình tĩnh.
Tiêu Dạ đột nhiên đen mặt.
Trên cơ bản anh sẽ không để cho Diêu Bối Địch giúp anh làm chuyện gì.
Mà thật vất vả mở miệng một lần, đã bị Diêu Bối Địch cứ thể mà cự tuyệt.
Lôi Lôi vừa nghe, vội vội vàng vàng nói :"Dạ, em lập tức giúp anh thu dọn đồ đạc, em cùng anh xuất viện."
Tiêu Dạ trầm mặc không nói gì.
Diêu Bối Địch mím môi rời khỏi.
Cô không cần phải thật tốt giúp anh sắp xếp đồ đạc xong, sau đó tiễn anh đến chỗ một cô gái khác ở. Cô thật không nghĩ bản thân có thể làm được như vậy!
Cô có thể ôn hòa nhã nhặn như vậy, cho dù có biểu hiện ra vẻ ôn hòa nhã nhặn cũng đã là cực hạn.
Khống chế tâm tình của mình, trở lại phòng bệnh của Diêu Bối Khôn.
"Tiêu Dạ cũng xuất viện hôm nay?" Diêu Bối Khôn hỏi.
"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu.
"Chị không đi giúp anh ta sao?"
"Anh ta có người giúp đỡ."
"Là Lôi Lôi kia?" Diêu Bối Khôn hỏi.
Diêu Bối Địch không nói lời nào, dù nằm xuống cũng vẫn bị bắn trúng tim.
"Aizz, chị làm sao có thể như vậy chứ, đàn ông của mình mà không thể nắm lấy được. Nếu em là chị, em sẽ đập đầu tự tử để quên đi!" Diêu Bối Khôn không chút lưu tình nói-
Diêu Bối Địch đang dọn dẹp đồ đạc trên tay đột nhiên để xuống :"Chính mình sắp xếp đi! Chị đi!."
"Ây, chị có cần nhỏ mọn như vậy không?!" Diêu Bối Khôn vội vã kêu tên cô :"Em cũng chỉ là vì chị mới gấp gáp mà thôi, chị xem chị, thẹn quá thành giận đi! Về sau em không nói gì nữa, nhanh tới giúp em xuất viện đi, ở cái địa phương này em sắp chết ngộp rồi."
Diêu Bối Địch đảo cặp mắt trắng dã, bắt đầu một lần nữa thu dọn.
Diêu Bối Khôn có rất nhiều đồ, mẹ cô cầm thật nhiều tới, chỉ sợ Diêu Bối Khôn ở đây khó chịu.
Cho nên thu thập đã lâu mãi mới xong.
Bảo vệ cũng giúp cô mang đồ, tài xế của nhà lên chuyển tới 2, 3 lần mới mang hết toàn bộ đi.
Sau tai nạn xe cộ, ở chân Diêu Bối Khôn có vết nứt xương nhỏ, bác sĩ nói thật sự có thể dùng gậy chống đi, thế nhưng Diêu Bối Khôn nói đau nhức. Sống chết đòi bệnh viện chuẩn bị cho anh ta một cái xe lăng, sau đó không lo lắng vui vẻ kêu Diêu Bối Địch đẩy anh ta xuất viện.
Hai người vừa mới ra cửa phòng viện, liền thấy Tiêu Dạ cũng đang được Lôi Lôi đẩy ra cửa.
Tiêu Dạ cũng không có nhiều đồ cho lắm, cho nên Lôi Lôi hẳn cũng không cần thu xếp nhiều.
Diêu Bối Khôn nhìn bóng dáng Tiêu Dạ, cả người nhìn có chút hả hê :"Thì ra anh cũng có một ngày phải ngồi xe lăn như vậy!"
Tiêu Dạ mặt lạnh không nói gì.
Diêu Bối Địch mím môi đẩy Diêu Bối Khôn vào thang máy.
Lôi Lôi cũng đi theo vào thang máy.
Trong thang máy cá nhân có 4 người, không gian trầm mặc có chút kìm nén.
Ánh mắt Diêu Bối Khôn vẫn đặt ở trên người Lôi Lôi, có thể nói là nhìn không chuyển mắt.
Lôi Lôi tựa hồ như mất bình tĩnh, tâm tình có chút không tốt nói :"Cậu làm gì mà cứ nhìn tôi?!"
"Cô rất xinh đẹp tôi mới nhìn cô, không phải xinh đẹp tôi nhìn cô làm cái gì?!" Diêu Bối Khôn nói.
Lôi Lôi vừa nghe, trong lòng tự nhiên là có chút cao hứng, có chút ngượng ngùng cười cười, không nói gì.
"Cho nên nói, mới có tư cách làm tiểu Tam a! Anh nói có đúng hay không? Anh rể." Diêu Bối Khôn cố ý hỏi Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ sắc mặt liền đen thui.
Sắc mặt Lôi Lôi trong nháy mắt cũng thay đổi :"Cậu nói cái gì?! Cậu không biết gì thì đừng có nói lung tung!"
"Tôi cái gì cũng không biết, thế nhưng tôi có mắt có thể nhìn đi! Chị của tôi cùng Tiêu Dạ trong hôn nhân có trục trặc! Cô đột nhiên xuất hiện đúng lúc đó, cô không phải tiểu Tam? Chẳng lẽ là tiểu Tứ, tiểu Ngũ, hay là tiểu Lục. . . Anh rễ, không nghĩ tới năng lực của anh mạnh như vậy! Có điều đừng trách người làm em trai đây không nhắc nhở anh, cẩn thận đừng để đến lúc trung niên, liền dễ dàng. . . Anh hiểu!"
----- nói với người xa lạ - ---
Vù vù ~
Sở Huân chết!
Ai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro