Q2. Chương 6.3

edit: tiểu hoa nhi


Cố Tử Thần không nói gì.

"Cứ quyết định vậy đi." Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần xếp hàng.

Đợi mấy người đi vào, Kiều Tịch Hoàn nói với nhân viên một vài câu, đem xe đẩy đến dưới bánh xe chọc trời. Kiều Tịch Hoàn cùng Võ Đại giúp đỡ Cố Tử Thần đẩy lên cái hộp của bánh xe, đang chuẩn bị đem Khỉ nhỏ ôm lên. Khỉ nhỏ nhỏ giọng ở bên tai Kiều Tịch Hoàn nói :"Mẹ ngồi cùng ba ba đi, dì Võ Đại ngồi với con."

Kiều Tịch Hoàn nhìn ánh mắt Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ vội vàng nháy mắt với cô, có ý muốn tác hợp cô với Cố Tử Thần.

Có lẽ đứa trẻ nào cũng muốn ba mẹ mình có quan hệ tốt.

Cô sờ sờ đầu Khỉ nhỏ, đối với Võ Đại dặn dò chút, liền ngồi xuống.

Võ Đại cùng Khỉ nhỏ ngồi ở phía cái hộp đằng sau.

Cố Tử Thần nhìn thoáng qua Cố Minh Lộ :"Thằng bé vì sao lại ngồi ở bên đó."

"Anh còn không nhận ra tình yêu của con trai anh sao? Anh không nhìn ra là vì muốn cho chúng ta bồi dưỡng tình cảm sao?" Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Cố Tử Thần mấp máy môi.

"Có lẽ, đối với trẻ con mà nói, ba mẹ đều phải yêu thương lẫn nhau a!." Kiều Tịch Hoàn cảm thán.

Cố Tử Thần không nói gì, đôi mắt nhàn nhạt sáng lên.

Bánh xe chọc trời từ từ khởi động.

Bánh xe chọc trời ở công viên hải dương rất lớn, tốc độ ít nhất phải mất nửa tiếng mới xuống đất.

Từng chút từng chút chiếc hộp quay lên cao.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần cũng không trò chuyện nhiều, chỉ là đem ánh mắt nhìn xuống dưới đất, đám người dần dần thu nhỏ lại.

Có người nói, bánh xe chọc trời, mỗi cái hộp đều chứa đầy nhưng hạnh phúc. Nếu hai người yêu nhau ở trên bánh xe chọc trời hôn nhau, như vậy sẽ rất hạnh phúc. Cô đã một lần tin là như vậy, khi còn yêu Tề Lăng Phong, bọn họ ở Paris, ở trên bánh xe chọc trời cao nhất, cô chủ động hôn hắn ta. Cô khi đó được hắn cẩn thận yêu từng li từng tí, cho dù có lúc chính bản thân cũng cảm thấy có chút mê tín, nhưng lại cố tình muốn tin tưởng.

Cô ngoái đầu nhìn lại, nhìn mặt Cố Tử Thân không có gì lạ hỏi :"Anh có yêu ai chưa?"

Cố Tử Thần nhìn cô.

"Chưa từng yêu hả!" Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần không yêu cô.

Tại sao phải kết hôn ?!

Con người luôn muốn kết hôn. Vì nối dõi tông đương sao!

"Nếu không có yêu ai, hiện tại thử yêu tôi, được không ?" Kiều Tịch Hoàn nói rõ từng câu từng chữ, rất nghiêm túc.

Cố Tử Thần nhíu chân mày :"Vì sao?"

"Vì chúng ta là vợ chồng lâu năm."

Cố Tử Thần cười gằn :"Vợ chồng nhất định phải yêu nhau sao?"

"Trong mắt của tôi, là đúng." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đứng dậy.

Chiếc hộp có chút lắc lư.

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng ở trước mặt :"Nghe rõ, Cố Tử Thần. Trừ phi anh thích tôi, nếu không không cho phép anh thích bất cứ người nào khác!"

Trừ phi thích cô ?!

Nếu không, không cho phép thích ai khác sao ?!

Cố Tử Thần đang muốn mở miệng.

Một cánh môi mềm mại đã dính lên môi của anh.

Anh khẽ run.

Cảm giác được cánh môi cô truyền đến chút ấm áp nhàn nhạt, hơi thở của anh, còn có mùi thoang thoảng trên người cô.

Con mắt khép hờ.

Hôn, dần dần sâu thêm.

Cô vuốt vành tai đã nóng của anh, đem bờ môi của ban thân, không chút dấu vết lưu lại trên môi anh.

Cắn xé lẫn nhau, ở không gian chật hẹp như vậy, hơi thở trở nên nóng bỏng.

Một chiếc hộp khác.

Cố Minh Lộ xấu hổ đem bàn tay che kín con mắt, trên mặt cùng lỗ tai đều ửng đỏ.

Ánh mắt Võ Đại cũng dời đi.

Thật sự, rất tốt.

Tất cả mọi người như vậy, bình thường, là tốt rồi.

. . . . . . . . .

Bánh xe chọc trời hạ xuống dưới.

Cánh môi Kiều Tịch Hoàn lúc lên với lúc xuống không cùng một màu.

Cô chỉ là, chỉ là đột nhiên nhớ là hôn nhẹ thôi mà. . .

Sau đó, dường như không thể vãn hồi được.

Cô nhịn không được nhìn môi Tử Thần, tuy là vẻ mặt như cũ, nhưng cánh môi cũng có chút . . .

Cô cắn môi, dời suy nghĩ của mình đi, nhéo Khỉ nhỏ :"Chơi chán chưa, về nhà nhé?"

"Vâng." Khỉ nhỏ gật đầu.

Khỉ nhỏ không hay đòi hỏi, nên rất dễ dàng thỏa hiệp.

"Được rồi, trước khi về cần chụp ảnh, không thể tự chụp được!" Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại di động ra, đưa cho Võ Đại :"Em chụp cho chúng tôi một nhà ba người, lưu giữ lại một tấm."

"Được." Võ Đại cầm điện thoại di động bấm.

"Hai người đều phải cười vui vẻ lên một chút." Kiều Tịch Hoàn uy hiếp.

"Được." Khỉ nhỏ khéo léo gật đầu.

Cố Tử Thần vẫn trưng cái bộ mặt cá chết ấy.

Ba người, Khỉ nhỏ đúng ở cạnh Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn lại đứng phía sau Cố Tử Thần :"Một, hai, ba, cười!"

"Tách, tách."

Võ Đại đem điện thoại trả lại cho Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bản thân cùng gương mặt Khỉ nhỏ cười đến vui vẻ, đối lập là khuôn mặt Cố Tử Thần không có chút biểu cảm nào. . .

Quên đi.

Cô đem điện thoại di động bỏ vào trong túi sách.

Đối với Cố Tử Thần, không thể yêu cầu quá cao.

Mọi người rời khỏi công viên hải dương.

Điên cuồng chơi như vậy nguyên cả một buổi chiều, dựa vào ghế xe, Cố Minh Lộ liền ngủ mất tiêu.

Một đường cứ thế mà an tĩnh, thắng đến biệt thự Cố gia.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Khỉ nhỏ nằm trên đùi Cố Tử Thần, ngủ rất say.

"Để tôi ôm bé vào." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Không cần, đánh thức thằng bé, cô bế không được đâu."

"Anh phải tin tưởng sức mạnh tình yêu của mẹ chứ." Kiều Tịch Hoàn không phục.

Cố Tử Thần vẫn cái bộ dạng tùy tiện.

"Võ Đại em giúp tôi, đem Khỉ nhỏ đặt trên lưng của tôi, tôi cõng vào." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Được." Võ Đại xuống xe, đem Khỉ nhỏ ôm ra, đặt ở trên lưng Kiều Tịch Hoàn.

Võ Đại sức mạnh vẫn kinh người như vậy. Kiều Tịch Hoàn thật là bội phục sát đất.

Cô cõng Khỉ nhỏ hướng biệt thự đi, quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn Võ Đại giúp đỡ Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, Cố tử Thân tay dường như ép sát bắp đùi của mình.

Chân đang tê sao? Dọc theo đường đi Khỉ nhỏ vẫn gối lên trên đùi của anh, dựa theo lẽ thường mà nói, chân hẳn đã sớm tê rồi !

Chỉ là.

Chân Cố Tử Thần, sẽ có cảm giác ư ?!

Cố Tử Thần tựa hồ chứng kiến ánh mắt Kiều Tịch Hoàn, không có che giấu bất cứ cái gì, đẩy xe lăn hướng biệt thự đi, bình tĩnh, tự nhiên như vậy.

Tự nhiên đến nỗi Kiều Tịch Hoàn bắt đầu hoài nghi vừa rồi có phải hay không nhìn nhầm.

Có lẽ mới vừa rồi động tác Cố Tử Thần chỉ là tùy ý, cô suy nghĩ nhiều đi!

"Không đi sao?" Cố Tử Thần nhìn cô lạnh giọng nhắc nhở.

Kiều Tịch Hoàn hoàn hồn, cố có phải hay không nghĩ quá nhiều chuyện không quan trọng ?! Mím mím môi, cõng Cố Minh Lộ đi vào.

Khỉ nhỏ nhìn có vẻ nhỏ bé, nhưng thật không nhẹ nha. Cô cõng cũng phải thở hồng hộc, may là lúc đó nhanh nhạy bảo là cõng, chứ nếu bế vào. Không phải đem mình làm mệt chết, cũng đem Khỉ nhỏ té ngã mất.

Cô thận trọng đem Khỉ nhỏ đặt trên giường, cởi giày cùng áo khoác của bé, nhẹ nhàng đắp chăn cho bé.

Nhịn không được lại dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt nho nhỏ của bé.

Hôm nay cô nhìn thấy khuôn mặt Khỉ nhỏ nở nụ cười nhiều nhất. Trước kia Khỉ nhỏ hay nhẫn nhịn, hôm nay có thể cười nhiều như vậy, cô cảm thấy rất vui vẻ. Trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn.

"Khỉ nhỏ, về sau, chỉ cần mẹ còn ở bên cạnh con. Nhất định sẽ khiến cho con luôn luôn cười như thế, xem như đây là cam kết của mẹ. Được không ?" Cô nhẹ giọng nói vào lỗ tai bé.

Khỉ nhỏ có hơi chuyển động, dường như là nghe được lời nói của cô.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười, cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của bé. Ra khỏi phòng bé, đóng cửa phòng.

Trong lúc ngủ mơ, người nho nhỏ kia, dường như đang ngủ cũng mang theo nụ cười ấm áp.

. . . . . . .

Kiều Tịch Hoàn có chút mệt mỏi trở lại phòng ngủ Cố Tử Thần.

Quả nhiên cỗ thân thể này không phải của cô, chơi như vậy cả một buổi chiều, mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích.

Nghĩ lúc đó Hoắc Tiểu Khê chơi như vậy nguyên một ngày cũng sẽ không xuất hiện trạng thái mệt mỏi như này!

Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn Cố Tử Thần đang tìm quần áo, tựa hồ muốn đi tắm.

Kiều Tịch Hoàn run sợ một giây, quyết định thật nhanh, đột nhiên có chút hưng phấn. Chợt cầm lấy một bộ đồ ngủ, một bước chiếm phòng tắm trước :"Cố Tử Thần, tôi hôm nay so với anh mệt hơn, trên người ra nhiều mồ hồi. Tôi muốn tắm trước!"

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Thần giận dữ :"Cô không thể tắm ở phòng ngoài sao?"

"Không thể !" Kiều Tịch Hoàn cố chấp nói, khóe miệng tà ác cười :"Thật ra tôi cũng không quá để ý chúng ta tắm cùng đâu."

Cố Tử Thần tức giận nghiến răng nghiến lợi :"Cô không có nửa điểm xấu hổ sao ?!"

"Chúng ta là vợ chồng, nếu xấu hổ, con trai anh là từ viên đá chui ra sao ?!" Kiều Tịch Hoàn già mồm cái láo.

Cố Tử Thần tức giận đến nỗi không nói được câu nào.

"Huống chi phải ưu tiên phụ nữ chứ, một chút phong độ này anh cũng không có sao !" Sau đó đòng rầm cửa phòng tắm.

Cố Tử Thần nắm chặt bàn tay.

Người phụ nữ này, một ngày không đối đầu với hắn, thì không ngủ yên sao ?!

Anh lại nhớ tới thời gian mỗi ngày cô đi làm, ít ra sẽ không có ai tới quấy rầy anh.

Không rõ, tay anh không tự chủ được sờ sờ môi.

Sắc mặt mặt có chút xúc động.

Người phụ nữ này, thật là bám dai như đỉa!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro