Q2. Chương 102: Diêu Bối Địch, ký tên ly hôn đi!
edit: tiểu hoa nhi
beta: mễ bối
Kiều Tịch Hoàn mang theo Milk đến cao ốc Cố thị.
Thời điểm đến Phó thị là 2 giờ 15 phút.
Chưa bao giờ thích đến trễ, cũng không thích chờ đợi quá lâu.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở phòng tiếp khách của Phó thị, thư ký lễ phép bưng trà lên, lễ phép chào hỏi cô.15 phút sau.
Không sớm cũng không muộn, thời gian vừa đúng lúc.
Phó Bác Văn mang theo phụ tá của anh ta Bạch Quý Dương cùng xuất hiện ở phòng tiếp khách.
Kiều Tịch Hoàn đứng lên :"Chào anh, Phó tổng."
"Ừ, mời ngồi." Phó Bác Văn hàm dưới nhỏ bé khẽ nhấc lên, ý bảo cô ngồi xuống.
Mà bản thân ngồi ở bên cạnh cô.
Bạch Quý Dương cung kính lấy ra hai phần văn kiện, một phần đưa cho Phó Bác Văn, một phần đưa cho Kiều Tịch Hoàn.
Toàn bộ quá trình không có bất kỳ dài dòng dây dưa nào, giống như không muốn lãng phí dù chỉ là một phút đồng hồ, Phó Bác Văn đi thẳng vào vấn đề :"Hạng mục phát triển chuỗi dự án công viên vui chơi ở Thượng Hài, Phó thị chúng tôi kêu gọi đầu tư hai hạng mục, một là về công trình kiến trúc khu vui chơi, một là dự án xây dựng mang tính tiêu trí biểu trưng. Mà chúng tôi muốn Cố thị các cô là người hợp tác thứ hai. Kiều tổng cũng có thể nhìn kế hoạch tổng thể của chúng tôi một chút."Kiều Tịch Hoàn gật đầu, mở tài liệu xem.
Khu vui chơi không nằm ở trung tâm thành phố, đang nói hạng mục này Phó thị đã được chính phủ phê duyệt cấp phép xây dựng, bởi vì cách trung tâm thành phố khá xa, cho nên diện tính khá là rộng, rộng lớn đến nỗi nếu như khu vui chơi được xây dựng ở đó, nó có thể gần như là điểm thu hút lớn nhất ở Thượng Hải nói riêng cũng như Trung Hoa nói chung. Cô nhìn vào phần thiết kế, chủ đề khu vui chơi trên toàn thế giới cũng không phải quá khó thiết kế, nhưng sáng tạo mới chính là ở chỗ muốn dung nhập thêm truyền thống văn hóa của Trung Hoa vào, thậm chí văn bản của Phó thị còn muốn xây dựng thêm một viện bảo tàng Trung Hoa trong đó.
Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng xem qua phương cơ bản quan trọng, cũng không khỏi bội phục, Phó thị mới nhận hạng mục này không bao lâu đã có thể đem phương án hoàn thiện nhanh như thế, mà vốn dĩ đây không phải thuộc về phần phát triển của một doanh nghiệp.Cô lật về phía sau, nhìn chi phí hoàn thành, còn việc dự đoán lợi nhuận.Chi phí.Đúng là một khoản chi phí không rẻ.Cô ngẩng đầu nhìn Phó Bác Văn.
Phó Bác Văn vẫn trầm mặc, không có nửa phần thúc giục, đợi Kiều Tịch Hoàn đọc xong."Nhìn dự án của Phó thị, đối với hạng mục này càng hiểu thêm sâu sắc hơn một chút. Phó tổng không ngại nhìn dự án của Cố thị chúng tôi một ít chứ. Milk." Kiều Tịch Hoàn kêu Milk đang đứng một bên.
Milk gật đầu, vội vàng đem phương án của Cố thị đưa cho Phó Bác Văn.
Phó Bác Văn tùy ý đưa qua, lật xem.
Rất trùng hợp.
Ý niệm của Cố thị cùng Phó thị hầu như đồng nhất, đặc điểm lớn nhất chính là muốn dung nhập truyền thống văn hóa của Trung Hoa vào. Cố thị thậm chí còn thiết kế các kiệt tác hoạt họa như chủ đề về Tây Du Ký, Hồ Lô Oa, Trường cảnh sát Hắc Miêu, kết hợp từ Trung Hoa tới Phương Tây, cố gắng tạo thành những hạng mục trò chơi mang tính thích hợp toàn cầu.
Phó Bác Văn nhìn xong, sắc mặt vẫn như cũ.
Giống như mặc kệ thấy bất cứ cái gì, đối với anh ta mà nói cũng giống như vẻ bình thường.Anh ta nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Nếu như Kiều tổng cảm thấy hạng mục không có vấn đề, thứ hai ký kết hợp đồng."Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.
Cô chưa từng nghĩ Phó Bác Văn đột nhiên nói đến chuyện ký hợp đồng.
Cô hơi ngạc nhiên, nét mặt có chút bất động :"Cố thị đương nhiên rất vinh hạnh có thể nhận được phần hợp đồng này. Nhưng trước đó, không ngại hỏi Phó tổng một câu, một hạng mục lớ như vậy không cần đấu thầu, trực tiếp cùng Cố thị chúng tôi ký kết sao?"
"Cô sợ năng lực mình không đủ?" Phó Bác Văn nhíu mày.
"Không phải. Chỉ là tò mò mà thôi, bình thường những thương nhân thành công đều thích thu lại cho bản thân một lợi ích lớn hơn nữa, cho nên thời điểm lựa chọn bạn hợp tác không phải so sánh ba lần cũng phải so đến mười lần, mà anh vốn dĩ là xí nghiệp đứng đầu Thượng Hải, muốn tuyển chọn ai cũng được. Chỉ là tôi có chút kinh ngạc, vì sao lại chọn Cố thị, Cố thị cùng các công ty khách mà cạnh tranh, ưu thế cũng không chắc chắn." Kiều Tịch Hoàn nói, không nên lên tiếng không phải hèn mọn, cũng không phải nóng vội.
Phó Bác Văn ngồi trên ghế cao cấp ở phòng tiếp khách, lúc này hai chân tùy ý bắt chéo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, nhìn người phụ nữ này đột nhiên ở trong giới kinh doanh bổ nhào ra, trước đây không có mấy khi quá lưu ý, đối với anh ta mà nói, không phải không tồn tại quyền lợi quan hệ giữa người với người. Anh ta cho tới bây giờ cũng không có hứng thú để ý. Chỉ là từ trong miệng của những công ty khác nói đến người phụ nữ này, biết người phụ nữ này giống như một con ngựa hoang, đã đem vị trí Cố thị lên đứng ở một chỗ khá vững vàng, một bước nhảy vọt về tư chất.
"Tôi tin tưởng Cố Tử Thần." Phó Bác Văn trực tiếp nói.
Quả nhiên.
Chính là Cố Tử Thần.
Tối hôm qua bữa cơm kia thật sự không phải ăn chùa nha
.Chỉ là Cố Tử Thần từ lúc nào đã trao đổi vấn đề hợp đồng này với Phó Bác Văn, dù sao hạng mục này cũng khá lớn.
Là tối hôm qua trước khi cô đến buổi lễ trao giải, anh đã cùng Phó Bác Văn bàn chuyện sao?!
Kiều Tịch Hoàn nhìn Phó Bác Văn, mỉm cười :"Xem ra là nhận được hào quang của chồng tôi."
"Phương an của cô cũng không tệ." Phó Bác Văn nói thẳng thắn :"Có thể nhanh như vậy làm ra một dự án tỉ mỉ khiến tôi có phần kinh ngạc. Tôi vốn dĩ không có yêu cầu cao đối với cô như vậy, lúc này lại cảm thấy cao hơn một chút cũng được. Quý Dương."Phó Bác Văn kêu trợ lý.
"Phó tổng."
"Ngày mai đem hợp đồng soạn thảo cho Cố thị, thứ hai hẹn trước thời gian với luật sư, đem hợp đồng ký kết."
"Vâng." Bạch Quý Dương gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy chằm chằm Phó Bác Văn, nhìn anh ta không quá vui vẻ biểu lộ háo hứng thú trên một gương mặt, xa lánh mà lạnh lùng. Phó Bác Văn để hai chân xuống, từ trên ghế đứng lên, cao ngất, khiến cho vô hình chung như có một bức tường :"Hy vọng hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười.
Phó Bác Văn mang theo Bạch Quý Dương rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của bọn họ, quay đầu nhìn về phía Milk.
Milk hiện tại chính là khuôn mặt mê trai nhìn bóng lưng Phó Bác Văn, trong miệng nỉ non :"Khoảng cách gần như vậy nhìn Phó Bác Văn so với nhìn trên bản tin càng đẹp trai hơn, thực sự là hâm mộ Trình Vãn Hạ, tìm được một người đàn ông tốt như vậy."
Kiều Tịch Hoàn không nói gì.
Cô thực sự không hiểu tại sao phụ nữ tung hô chuyện tình cảm của minh tinh nhiều như vậy.
Có điều tối hôm qua tiếp xúc với Trình Vãn Hạ, người ta nói trong vòng giải trí luẩn quẩn luôn mang loại dáng vẻ kệch cỡm cùng Trình Vãn Hạ không chút nào giống như, Trình Vãn Hạ cho người khác cảm giác còn ngay thẳng, thân thiết.
Có điều nhiều chuyện tin tức cũng chỉ có thể nghe một chút là thật mà thôi.
"Đi." Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt mê trai của Milk nói.
Milk chợt hoàn hồn, ôm văn kiện đi theo sau Kiều Tịch Hoàn.
Hai người từ Phó thị đi ra, Kiều Tịch Hoàn cùng Milk ngồi vào xe Võ Đại, Kiều Tịch Hoàn vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Milk lúc này lại bắt đầu nhiều chuyện cùng với Võ Đại, nói vừa rồi mới nhìn thấy Phó Bác Văn, nói đến nỗi miệng bắn mưa xuân, Võ Đại nghe được nhưng không hứng thú lắm.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một hồi, cầm điện thoại lên :"Tề Lăng Phong."
"Nhanh như vậy hợp đồng đã có tiến triển."
"Ừ."
"Quả nhiên không nhìn nhầm cô, Kiều Tịch Hoàn." Tề Lăng Phong có chút cổ quái nói."Lần này không có liên quan đến tôi, là Cố Tử Thần lấy được."
Kiều Tịch Hoàn nói :"Phó Bác Văn có lẽ đối với Cố Tử Thần rất tín nhiệm, tôi hầu như không có làm gì cả đã được Phó thị bàn về chuyện hợp tác, nói vài ba câu không tới nửa giờ, Phó Bác Văn đã kêu tôi thứ hai đi ký hợp đồng."
"Năng lực của Cố Tử Thần quả thật không nhỏ." Tề Lăng Phong nói, có chút lạnh lùng.
"Cho nên không cần tìm Phó Bác Văn nói về Hoàn Vũ, Phó Bác Văn cũng đem hạng mục này giao cho tôi. Giá trị của anh bây giờ chính là âm thầm giúp tôi bỏ vốn, né mọi người trong Cố thị, bao gồm cả Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Tôi sẽ cố gắng." Tề Lăng Phong nói.
Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Được, cứ như vậy, có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Kiều Tịch Hoàn, cô có từng nghĩ qua không, cô bây giờ làm như vậy, về sau làm sao đi cạnh Cố Tử Thần?" Trước khi cúp máy, Tề Lăng Phong đột nhiên hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc hai giây :"Chuyện này về sau hãy nói."
Tề Lăng Phong châm chọc nở nụ cười, cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Hung hăng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, hiện tại cô cần dùng Cố thị tới làm mồi dụ, nhưng bây giờ không phải là lúc nói cho bất cứ ai, Tề Lăng Phong là con người thông minh như vậy, chỉ cần một chút dấu vết trong kế hoạch của cô bị lộ ra ngoài sẽ phát hiện ngay. Mà cho tới bây giờ cô không thể quay đầu lại làm lại từ đầu, cô thực sự không có sự kiên nhẫn kia, năm năm, mười năm, cô chỉ biết trong thời gian ngắn nhất khiến cho Tề Lăng Phong thân bại danh liệt.
Đôi mắt căng thẳng.
Nếu có một mục đích, thì rất nhiều chuyện khác sẽ trở thành việc không quan trọng nữa.
Mà đối với Cố Tử Thần.
Cô không biết người đàn ông này thế nào, cũng không biết người đàn ông này bỏ ra bao nhiêu thật lòng trên người cô, có thể từ chuyện này, cô nhớ cô ít nhất có thể nhìn ra được một ít. Không thể không nói, một buổi sáng bị rắn cắn từ nay về sau sợ dây thừng, cô cũng ích kỷ, coi như hiện tại đã chắc chắn bản thân thích Cố Tử Thần, cũng không dám tin tưởng người đàn ông này toàn bộ, cô cũng rất sợ lại gặp một <Tề Lăng Phong> thứ hai."
. . .
Quán cafe.
Phòng bao Lâm giang.
Diêu Bối Địch ngồi trong phòng bao, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn cô ta trang điểm dày đặc, nhìn mặt cô ta cao ngạo xem thường.
Không gian yên tĩnh, người nào cũng không có chủ động mở miệng nói chuyện.
Người phụ nữ trước mặt ưu nhã cầm tách cafe, uống một ngụm, đôi mắt yêu mị đột nhiên nhíu lại :"Diêu Bối Địch, cô đến cùng địch lúc nào thì chuẩn bị ly hôn?"
Diêu Bối Địch nhìn cô ta, nhìn Lôi Lôi, từ sau khi cô biết đến tình yêu, trong đầu của cô vẫn vẫy không ta một cái tên, cứ thế một đoạn thời gian dài như vậy, cho tới giờ vẫn là một cơn ác mộng, tồn tại cơn ác mộng.
Cô thực sự cũng rất ngạc nhiên khi chính mình còn có thể bình tĩnh như vậy ngồi ở trước mặt cô, khi cô ta gọi điện cho cô còn dùng giọng nói đặc biệt không tốt nói <Diêu Bối Địch, chúng ta gặp mặt uống cafe.>
Lần đầu tiên cùng người phụ nữ này đơn độc ngồi ở chỗ này, bàn về chuyện ly hôn.
Ly hôn.
Khóe miệng Diêu Bối Địch có chút châm chọc nói :"Không phải Tiêu Dạ nên tới tìm tôi sao?"
"Tiêu Dạ không rảnh cùng cô dây dưa.""Vậy chờ anh ta rảnh rồi mới nói."
"Diêu Bối Địch, cô đến cùng muốn đùa giỡn cái gì!" Lôi Lôi rống giận :"Cô biết cô có bao nhiêu vô liêm sỉ không?! Cô như thế là đàng dây dưa một người đàn ông không thương cô, dây dưa hạnh phúc của người khác, cô không cảm thấy áy náy sao ?!"
"Tôi không cảm thấy áy náy." Diêu Bối Địch rành mạch nói.
"Diêu Bối Địch, cô đang sống cuộc sống của kỹ nữ à." Lôi Lôi rống giận, không chút giữ mồm miệng mà nói.
Diêu Bối Địch vẫn thế im lặng nhìn cô ta, lại nói :"Tôi không phải đã nói muốn để tôi ly hôn, cô phải học cách làm sao nói chuyện cho dễ nghe thì mới nói tiếp. Cô như vậy, tôi thực sự không có cách nào tiếp tục nói chuyện với cô."Nói xong Diêu Bối Địch cầm túi xách chuẩn bị rời khỏi.
"Diêu Bối Địch!" Lôi Lôi kéo cô lại, lôi kéo cánh tay của cô, một giây kia không biết vô tình hay cố ý, móng tay thật dài của cô ta đâm vào da cô, một hồi đau đớn.
Diêu Bối Địch nhướng mày, hung hăng đẩy Lôi Lôi ra.
Có chút mạnh tay, Lôi Lôi suýt chút thì bị Diêu Bối Địch đẩy ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Lôi Lôi có chút khó coi, cô ta hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, nhìn Diêu Bối Địch có chút không giống như trước đây.
"Diêu Bối Địch, cô bây giờ so với trước kia lợi hại hơn rồi đấy." Lôi Lôi hung hăng nói.
Diêu Bối Địch nhìn tay mình bị Lôi Lôi làm thương, mím môi nói :"Chó nóng nảy cũng sẽ cắn người."
"Thật sự." Lôi Lôi độc ác cười nói :"Cô ngồi xuống, chúng ta nói chuyện thật tốt. Tôi cuối cũng là đang nghĩ, không thành vợ chồng cũng không phải ngay cả bạn bè cũng không làm được. Mặc kệ như thế nào, cô với Tiêu Dạ cũng có một đứa con gái."
Diêu Bối Địch cau mày, đối với Lôi Lôi đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng theo thói quen không muốn làm ra cái hành động gì quá khích, một lần nữa lại ngồi đối diện Lôi Lôi."Diêu Bối Địch, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau đi, cô muốn cái gì mới có thể ly hôn cùng Tiêu Dạ." Lôi Lôi hỏi, lần này có vẻ nghiêm túc hơn nhiều.
Diêu Bối Địch mím môi :"Tôi chưa từng nghĩ muốn cái gì."
"Vậy vì sao cô không ly hôn? Cô cũng biết Tiêu Dạ không yêu cô, cô cũng biết Tiêu Dạ từ đầu đến cuối đều chỉ yêu tôi." Lôi Lôi khẳng định mà nói.
Diêu Bối Địch rũ đôi mắt xuống.
Trong nháy mắt cô cũng cho rằng, Tiêu Dạ động lòng đối với cô.
Trong nháy mắt cô cũng cho rằng bản thân thực sự đưa tay ra đã xua hết đi mây để thấy trăng.
Trong nháy mắt cô cũng cho rằng Tiêu Dạ đã buông Lôi Lôi."Tôi cho rằng, Tiêu Dạ chỉ là thương hại cô." Diêu Bối Địch nói.
"Diêu Bối Địch, cô nói loạn cái gì!" Lôi Lôi giận giữ nổi trận lôi đình.
Dường như bị đâm trúng nhọt, đang cố ý nhẫn nhịn đủ loại cảm xúc, trong chốc lát liền bùng nổ.
Cô ta đối với Diêu Bối Địch luôn không thể khống chế được tâm tình, phàm là một chút cử động nhỏ nhất cũng khiến cho cô ta hỏng mất.
Không phải tại Diêu Bối Địch.
Cô ta sẽ không bị đưa đi nước ngoài nhiều năm như vậy.
Không phải tại Diêu Bối Địch.Cô ta sẽ không bị Tiêu Dạ vứt bỏ.
Không phải tại Diêu Bối Địch.
Cô ta sẽ không bị cưỡng gian, đến cả đứa con cũng không có, mang thai cũng không được.
Mọi thứ đều tại Diêu Bối Địch, đều tại Diêu Bối Địch người phụ nữ này một tay tạo thành, cô ta nhất định phải khiến cho Diêu Bối Địch gặp báo ứng!
Đối với sự kích động của Lôi Lôi, Diêu Bối Địch có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.Cô nhìn Lôi Lôi vì phẫn nộ mà mặt đỏ lên, nhìn ánh mắt hận thù của cô ta.
Cô thực sự cũng rất hận.
Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, cô cũng hận người phụ nữ này, hận cô ta không chút kiêng dè cướp đi hạnh phúc của cô.
Cô mím môi :"Lôi Lôi, tôi tạm thời sẽ không ly hôn với Tiêu Dạ. Cô đừng tới tìm tôi."
"Diêu Bối Địch." Lôi Lôi lửa giận ngút trời :"Cô có ý gì ?! Cô chính là luôn vô sỉ như vậy, đê tiện như vậy quấn quít lấy Tiêu Dạ không buông sao ?! Tôi thực sự không muốn gây với cô, tôi cũng không muốn bức ép cô, nhưng Diêu Bối Địch, tôi thực sự chưa thấy qua loại đàn bà nào không biết xấu hổ."Tức giận nói, Lôi Lôi lấy điện thoại di động ra, bấm vào phần album ảnh.
"Nhìn thấy không? Tôi với Tiêu Dạ mỗi đêm đều ân ái, mỗi đêm đều ở trên giường, chúng tôi mỗi ngày đều thân mật ở chung một chỗ! Cô đến cùng canh chừng cái cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng này làm cái gì ?! Cô đến cùng có được cái gì?!" Lôi Lôi đem điện thoại đặt ở trước mặt Diêu Bối Địch.
Cô không muốn xem.Thực sự mấy ngày nay, Lôi Lôi bất thình lình cũng sẽ gửi một vài ảnh chụp mập mờ cho cô.
Ảnh chụp Tiêu Dạ đang tắm.
Ảnh chụp Tiêu Dạ đang xem tivi.
Ảnh chụp Tiêu Dạ nằm ở trên giường. . .
Cô mím môi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh trong điện thoại, nhìn ảnh chụp trước mắt vô cùng phóng đại, trái tim kia cũng tựa hồ vô cùng khó chịu.
Nhưng may mắn thay.
Cô quen chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn, sau khi gặp Tiêu Dạ, càng thêm biết cách che giấu đi tâm tình của bản thân.
Khóe miệng cô thậm chí còn lôi ra một nụ cười, cười nói :"Sau đó thì sao, mấy loại ảnh chụp trộm, ảnh chụp tình cảm này đối với tôi mà nói có thể có tác dụng gì. Tôi bất quá chỉ không muốn thấy các người danh chính ngôn thuận mà thôi. Các người muốn lên giường thế nào đều là do hai người quyết định ?! Ngược lại, người ngoài nhìn vào cô không phải vẫn chỉ là tiểu tam, chỉ là tiểu tam mà thôi. Mà ở Hạo Hãn, trên địa bàn của Tiêu Dạ, người ta gọi tôi là Tiêu phu nhân, còn cô gọi là cái gì? Cô Lôi, tiểu tam, bà chị."
"Diêu Bối Địch!" Lôi Lôi tức giận nhảy dựng lên.
Diêu Bối Địch thực sự không muốn nói với Lôi Lôi nữa.Cô cảm thấy trái tim mình thực sự không tốt đến như vậy.
Cô đứng lên, lấy ra hai tờ tiền mặt để trên bàn :"Tôi mời."
Đây là làm bà lớn nên rộng lượng.
Lôi Lôi nhìn hai tờ tiền, cả người tức giận đến run rẩy, cô ta nắm tiền xông đến đập lên người Diêu Bối Địch :"Ai mà thèm tiện nhân mời chứ!"
"Tôi ngược lại, lại rất thích." Diêu Bối Địch nhàn nhạt nói, ngồi xổm người xuống nhặt hai tờ tiền lên.
Lôi Lôi trong chốc lát không kịp phản ứng lời Diêu Bối Địch nói, hung hăng nhìn cô quát :"Diêu Bối Địch, cô hà tất phải bị coi thường như vậy mà vẫn quấn quít lấy Tiêu Dạ, Tiêu Dạ nói cô ở trên giường giống như một khúc gỗ không chút sai biệt, động cũng không động một cái. Cô nhìn kỹ một chút, Tiêu Dạ ở trên người của tôi tạo ra rất nhiều vết dâu tây, anh ấy nói tôi là yêu tinh, mà cô chính là một cỗ thi thể, Tiêu Dạ đối với cô một chút hứng thú cũng không có."
Diêu Bối Địch nhìn Lôi Lôi đột nhiên xốc áo lên.
Rậm rạp chằng chịt đều là vết xanh tím.Kỳ thực, cô từng có qua khi ở dưới thân Tiêu Dạ.
Khi đó, cô cho là anh động tình đối với cô.
Bây giờ nghĩ lại, đàn ông chỉ là một giống động vật, đối với bất cứ giống cái nào cũng sẽ động tình.
Mà cô thực sự như Lôi Lôi nói vậy, cô chính là một cỗ thi thể.
Nghe nói đàn ông thực sự rất ghét ở trên giường với một người phụ nữ không chịu thay đổi.Cô vừa vặn, đúng là như thế.
Cô xoay người không nói thêm nửa chữ rời khỏi.
Một số thời khắc, thật sự không thể lừa mình dối người.Cô thừa nhận cô thực sự không nhìn nổi bởi vì trái tim, chỗ đó thực sự quá đau rồi.
Cô một mạch chạy tới xe, ngồi trong xe, trước mắt mọi thứ đều mơ hồ.
Thực sự, kết quả với Tiêu Dạ sẽ biến thành như vậy cô cũng từng rất nhiều lần rất nhiều lần nghĩ qua, đến ngày hôm nay cô cũng đã chấp nhận kết cục này, lại kông nghĩ lúc bản thân chân chính đối mặt với mọi thứ, cứ như vậy vẫn không thể chịu nổi.
Cô cắn môi.
Cắn đến môi cũng trở nên trắng bệch.
. . .
Lôi Lôi nhìn Diêu Bối Địch bước đi có chút loạn.
Cô ta cười nhạt.
Có thể đó cũng không phải là kết quả cô ta mong muốn-
Cô ta nhất định phải khiến Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch ly hôn, cô ta thực sự rất sợ, Tiêu Dạ đột nhiên không muốn ly hôn nữa.
Cô ta thực sự rất sợ Tiêu Dạ vẫn không thể nào bỏ Diêu Bối Địch xuống được.
Trái tim bỗng nhiên hoảng sợ.
Cô ta vội vã cầm điện thoại lên, gọi.
"Ừm." Bên kia truyền đến âm thanh có chút không kiên nhẫn.
"Tề Lăng Phong, là tôi Lôi Lôi."
"Tôi biết."
"Tiêu Dạ không cùng Diêu Bối Địch ly hôn!" Lôi Lôi vô cùng giận dữ.
Tề Lăng Phong trầm mặc một chút :"Không ly hôn thì không ly hôn, cô yên tâm đứng ở bên cạnh Tiêu Dạ là được."
"Tề Lăng Phong, anh rốt cuộc là đang giúp tôi sao?"
"Tôi chỉ là đang nhắc nhở cô, đừng làm ra hành vi quá khích, như vậy cô sẽ chỉ đem Tiêu Dạ đẩy ra xa mà thôi. Lôi Lôi, đàn ông dịu dàng một thời gian ngắn nhưng không phải cả đời, nếu như cô không nắm chắc thời gian này. Về sau cô muốn nghĩ cũng đừng nghĩ có thể ở cùng một chỗ cạnh Tiêu Dạ." Tề Lăng Phong mỗi câu mỗi chữ đều nhắc nhở.
Lôi Lôi cắn môi :"Nhưng bây giờ Tiêu Dạ không ly hôn, tôi sợ anh ấy cùng Diêu Bối Địch tình cũ không rủ cũng tới."
"Diêu Bối Địch cùng Tiêu Dạ sẽ không khôi phục lại tình xưa. Cô và Tiêu Dạ đã như vậy, Diêu Bối Địch sẽ không chấp nhận Tiêu Dạ thêm một lần nữa." Tề Lăng Phong nói.
"Không phải, anh không hiểu phụ nữ. Phụ nữ vì người mình yêu cái gì cũng có thể chịu đựng được."
"Đó là cô."
"Là tôi, cũng gồm cả những người phụ nữ khác." Lôi Lôi cực đoan nói.
Tề Lăng Phong giống như không muốn cùng một Lôi Lôi cố chấp tranh cãi, có chút nhịn không được nói :"Lôi Lôi, tôi bây giờ không muốn nói nhiều với cô, tôi chỉ nhắc nhở cô một chút, cô tốt nhất là an phận đừng làm ra chuyện ngu ngốc gì. Đến lúc đó muốn tôi giúp cô tôi cũng không có cách nào đâu."
Lôi Lôi có chút không cam lòng, một giây kia không nói gì thêm nữa.
"Tôi bận nhiều việc, cúp đây." Tề Lăng Phong trực tiếp ngắt điện thoại.
Lôi Lôi khó chịu nhìn chữ <Kết thúc cuộc gọi>.
Tề Lăng Phong không hiểu phụ nữ, Tề Lăng Phong không hiểu phụ nữ cho nên mới nói như vậy!
Cô ta hung hăng nhìn tách cafe lúc nãy Diêu Bối Địch vừa uống, đột nhiên ném xuống đất, vang lên âm thanh vỡ vụn :"Diêu Bối Địch tôi nhất định sẽ khiến cho cô, sống không bằng chết!"
. . .
Diêu Bối Địch nhẫn nhịn không rơi lệ, ngồi ở trên xe thật lâu.
Cô hít một hơi.
Bây giờ cô còn phải về đi làm.
Cô chung quy vẫn là đnag nghĩ, một ngày nào đó cô sẽ trở lại được cuộc sống của chính mình, cho nên cô cần không ngừng thích ứng với hiện tại, thích ứng với thời gian không còn có người đàn ông kia nữa.
Cô quay đầu nhìn điện thọi.
Bắt máy :"Bối Khôn."
"Diêu Bối Địch chị đang khóc sao?" Diêu Bối Khôn đột nhiên có chút không vui.
"Em có chuyện gì nói đi."
"Mẹ kêu em gọi chị về ăn khuya. Thuận tiện hỏi một chút chuyện của chị với Tiêu Dạ."
"Nói đêm nay chị bận rất nhiều việc, không rảnh."
"Chị đang trốn tránh cái gì? Không phải là cùng Tiêu Dạ lập tức ly hôn sao? Chị sợ cái gì hả, ba mẹ bên này còn không phải có em bảo vệ hay sao?" Diêu Bối Khôn giọng không mấy tốt nói.
"Chị hôm nay không phải không muốn về, cũng không muốn bàn đến chuyện của Tiêu Dạ."
Không muốn bàn nữa.
Cũng không muốn ở trước mặt cha mẹ ngụy trang.
Trong khoảng thời gian này cô thực sự rất khó chịu, chỉ cần qua một đoạn thời gian ngắn, một đoạn thời gian ngắn thôi là được rồi, sau đó trở về sẽ vui vẻ hơn.
Diêu Bối Khôn đột nhiên mở miệng, giọng nghiêm túc hơn rất nhiều :"Có phải hay không Tiêu Dạ lại làm ra cái chuyện gì khiến cho chị khó chịu?"
Giọng nói như vậy, Diêu Bối Địch thực sự còn chưa từng nghe qua.
"Không có gì, chuyện của chị chị tự giải quyết."
"Chị có thể tự giải quyết sao?" Diêu Bối Khôn rất giẫn dữ :"Tuổi chị đã lớn như vậy, làm sao lại không biết tự bảo vệ mình! Diêu Bối Địch, nếu em không xem chị là chị gái em, em thực sự đã không muốn để ý tới chị, chị không thể nào lấy ra một ít khí phách của phụ nữ sao? Chị không thể học một chút từ Kiều Tịch Hoàn sao? Chị nhìn xem chị ấy có khi nào thì bị khi dể qua ?! Coi như là suýt chút nữa bị người khác cưỡng gian, cũng có thể tự mình giải quyết, chị tại sao lại không làm được!"
"Chị không thể." Diêu Bối Địch trời sinh chính là nhu nhược.
Diêu Bối Khôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép :"Chị bây giờ đang ở đâu, em tới tìm chị."
"Khi chị làm việc, đừng có quấy rầy chị." Diêu Bối Địch trực tiếp cúp điện thoại.
Cô chính là đã quen trốn tránh.
Cô chính là đã quen đem mọi chuyện ủy khuất hay khó chịu tất cả đều chưa ở trong lòng.
Cô nói không nên lời.
Cho nên cứ như vậy đi.
Cô hít một hơi thật sâu, không chút để lộ lau đi nước mắt, lái xe rời khỏi.
Cô rất bình tĩnh.
Thực sự rất bình tĩnh, không có một chút kích động nào.
Xe vẫn lăn bánh ở tốc độ đều đặn, tốc độ vẫn như bình thường.
Cho nên khi có chiếc xe đột nhiên xông ra, hung hăng hướng về phía xe cô.
Cô chợt ngẩn cả người.
Chợ đánh tay lái.
Chiếc xe bắt đầu liều mạng, không hề tách khỏi hướng xe của cô.
"Rầm rầm!" "Ầm.". . .
Diêu Bối Địch cảm thấy thân thể bị va chạm mạnh.
Đầu chợt đụng phải thủy tinh, đau nhức không gì sánh được.
Cô tựa hồ cảm giác được từ trên trán chảy máu, đã ướt ướt khuôn mặt của cô.
Mà vào giờ phtú này, cô quyết định quay đầu nhìn chiếc xe đụng vào xe cô, cửa kiếng được hạ xuống, một khuôn mặt cứ như vậy ở trước mặt cô có chút mờ nhạt.
Lôi Lôi.
Lôi Lôi lộ ra nụ cười như người điên.
Trên người cô ta cũng bị thương, trên miệng lại treo một nụ cười, cười đến không chút kiêng dè gì cả.
Miệng cô khẽ nhúc nhích, lại không hề phát ra được chút âm thanh nào.
Diêu Bối Địch mê man một giây, lại tựa hồ như thấy rõ ràng cô ta đang nói cái gì đó.
Cô ta nói.
Cô cảm thấy, Tiêu Dạ biết trước thì sẽ cứu tôi hay là cứu cô ?!
Diêu Bối Địch nghĩ.
Cuối cùng một giây kia liền cảm thấy Tiêu Dạ sẽ không cứu.
Bởi vì xe cứu thương đã tới gần phía trước.
Phía sau là chiếc xe đen của vệ sĩ, đã vội vội vàng vàng đuổi tới nơi, cung kính kêu cô :"Chị dâu, chị dâu. . ."
Bên tai hỗn loạn tưng bừng, cả thế giới đều hỗn loạn.
. . .
Bệnh viên.
Phòng cấp cứu.
Trên hành lang yên tĩnh không hề có một chút âm thanh.
Tiêu Dạ mặt lành ngồi ở một chỗ.
A Bưu đứng ở bên cạnh anh, không nói một cau.
Hai vệ sĩ tự trách cúi thấp đầu đứng ở trước mặt Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ vẫn chỉ là mặt lạnh, nhìn chữ giải phẫu cả người tản ra hơi thờ giận dữ, không ai dám chủ động mở miệng nói chuyện.
Không biết qua bao lâu, phòng cấp cứu mở cửa.
Một người phụ nữ được đẩy ra ngoài.
Tiêu Dạ nhấc mắt nhìn người phụ nữ kia.
"Không muốn gặp lại em sao ?" Lôi Lôi hỏi anh.
Thuốc tê vừa hết tác dụng, cơ thể cô ta một chút sức cũng không dùng được, giọng nói cũng suy yếu hơn.
Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn cô ta, thờ ơ.
"Mấy người đẩy tôi đi trước." Lôi Lôi nhìn y tá nói.
Y tá vô cùng ngạc nhiên.
Lôi Lôi mắt vẫn nhìn Tiêu Dạ :"Là chuẩn bị kêu em cùng anh đợi Diêu Bối Địch đi ra sao?"
Tiêu Dạ đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lôi Lôi, nhìn cô ta lúc này yêu ớt không có một chút máu nào trên mặt, mà trong khóe mắt tóe lên ngọn lửa giết người không hề che giấu.
Lôi Lôi chỉ là cười :"Dạ, theo em trở về phòng bệnh đi. Vừa rồi bác sĩ nói Diêu Bối Địch không có nguy hiểm đến tính mạng."
Tiêu Dạ nắm chặt ngón tay, đè nén lửa giận.
Anh biết Diêu Bối Địch bị thương không nghiêm trọng. . .
"Dạ." Lôi Lôi nắm bàn tay to lạnh như băng của anh :"Mà em bị thương so với cô ấy nặng hơn, bác sĩ nói, em mới làm giải phẫu, hiện tại lại gặp phải tai nạn xe cộ, thực sự là thập tử nhất sinh. Nói khong chừng em liền không nhìn thấy mặt trời của ngày mai. . ."
Tiêu Dạ oán hận nhìn Lôi Lôi.
Lôi Lôi biết Tiêu Dạ hận đến nỗi không giết được cô ta.
Thế nhưng, anh sẽ giết chính mình.
Bởi vì anh cảm thấy anh ta hổ thẹn dùm cô ta.
Anh đột nhiên xoa yngười, đi nhanh về phía trước.
Lôi Lôi ý bảo y ta nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Dạ cùng đoàn người Lôi Lôi biến mất ở trên hành lang.
Mà một giây, Diêu Bối Địch được đẩy ra ngoài, lúc đi ra còn nhìn thấy bóng lưng Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi biến mất.
"Chị dâu." Bên tai truyền đến giọng nói của A Bưu.
Diêu Bối Địch liếc mặt, một giây kia thực sự không có tâm tình gì.
"Tôi cùng chị trở về phòng bệnh."
"Không cần." Diêu Bối Địch nói.
Cô thực sự không thích bị người khác thương hại, cô và Tiêu Dạ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghĩ tới anh sẽ dùng sự thượng hại ban cho cô, cho nên tự nhiên cũng không muốn bất luận ai tới đây cho cô bố thí cả.
"Chị dâu. . ." A Bưu muốn nói lại thôi.
"A Bưu, không phải báo cho ba mẹ của tôi." Diêu Bối Địch đột nhiên nói :"Bác sĩ nói tôi khôg có gì đáng ngại, có điều vì tổn thương đến não bộ nên muốn quan sát hai ngày có phải hay không chấn động não bộ hoặc tụ huyết mà thôi. Tôi có thể tự chăm sóc mình."
"Chị dâu, xin lỗi." A Bưu đột nhiên áy náy nói.
Diêu Bối Địch nở nụ cười :"Anh nói xin lỗi tôi làm cái gì?"
"Nguyên nhân là bởi vì đại ca, tôi cũng không có ý định báo với người nhà của chị. . ." A Bưu nói, bởi vì ích kỷ không muốn người nhà Diêu Bối Địch có ấn tượng xấu đối với Tiêu Dạ, hơn nữa tất cả y tá, hộ công anh ta cũng đã sớm chuẩn bị cho cô rồi.
Ah ta còn nghĩ, nếu một ngày nào đó có thể tra ra chân tướng, đại ca vẫn có thể cùng chị dâu gương vỡ lại lành.
Có thể không kinh động đến người nhà chị dâu là tốt nhất.
"Không có gì." Diêu Bối Địch nhàn nhạt nói.
"Chị dâu, chị tốt nhất nên chăm sóc mình." A Bưu nói.
Hiện tại anh ta đang bắt đầu điều tra về chuyện Lôi Lôi, nhưng cuối cùng đối với Diêu Bối Địch vẫn là không có nói ra.
Lâu như vậy, không có tìm được manh mối nào quan trọng nên anh ta không muốn để Diêu Bối Địch phải thất vọng.
"Ừ." Diêu Bối Địch nhắm mắt lại.
Y tá đưa cô đến phòng bệnh VIP, giống như đã cố ý sắp xếp cùng phòng bệnh Lôi Lôi cách một khoảng cách rất xa.
Diêu Bối Địch cứ như vậy lẳng lặng nằm trên giường bệnh.
Nhìn bình truyền nước từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống.
Hộ công cung kính đi tới :"Diêu tiểu thư, tôi là hộ công của cô, cô có bất cứ chuyện gì đều có thể gọi tôi đi làm."
Diêu Bối Địch gật đầu.
"Tôi bây giờ muốn nằm một lát thôi, chị cứ đi ra ngoài trước."
"Bác sĩ nói, thuốc tê đã hết cũng không nghỉ ngơi được, hay tôi bồi cô nói chuyện một chút nha !."
Diêu Bối Địch nhìn cô hộ công.
Cô hộ công cười cười, tựa như có chút ngượng ngùng nói :"Vừa rồi có người cho tôi gấp ba số tiền, kêu tôi bồi cô nhiều nhiều . . ."
"Như vậy." Diêu Bối Địch cười cười :"Vậy chị nói một chút về chuyện của chị đi!."
"Chuyện của tôi?"
"Ví như chị với chồng chị làm sao ở chung với nhau, chị có con cái không? Thành tích tốt không? Gia đình của chị như thế nào. . ."
"Diêu tiểu thư muốn nghe những thứ này sao?"
"Ừ, tôi muốn nghe một chút chuyện gia đình nhà người khác làm gì?"
"Tôi với chồng tôi thực sự chính là ở chung trong một đội sản xuất, chồng tôi lúc đó là trưởng đội nên có thể . . ."
Diêu Bối Địch cứ như vậy lẳng lặng nghe người khác kể chuyện, nghe chuyện người khác giết thời gian.
Một phòng bệnh khác.
Dường như chỉ có những âm thanh yên tĩnh phảng phất xung quanh.
Lôi Lôi năm trên giường bệnh, nhìn Tiêu Dạ ngồi ở ghế sofa nhìn khuôn mặt anh lạnh lùng mà nghiêm nghị, không nói một lời.
"Anh tại sao không chất vấn em." Lôi Lôi đột nhiên mở miệng.
Tiêu Dạ nhìn cô ta, sắc mặt âm trầm.
"Em nghĩ anh cũng biết là em lái xe đụng vào Diêu Bối Địch."
Tiêu Dạ xiết chặt ngón tay, một giây kia còn nổi cả gân xanh.
"Em hôm nay đi tìm Diêu Bối Địch về chuyện ly hôn của anh với cô ta, cô ta lần nữa từ chối em." Lôi Lôi lẳng lặng nói, giọng nói có vẻ suy yếu, thế nhưng lức này vẫn như thế cố gắng nói :"Em nhìn Diêu Bối Địch rời khỏi, em suy nghĩ người đàn bà làm anh khó xử như thế, nếu hai người là em với cô ta cùng chết hết, anh liệu có sống tốt hay không ?!"
Tiêu Dạ hung hăng nhing Lôi Lôi, trên mặt đầy vẻ sát khí.
"Có thể, em chết anh sẽ dễ chịu hơn không? Tốt nhất hôm nay em nên chết đi, anh cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi, anh có thể một lòng cùng Diêu Bối Địch sống chung một chỗ. Đáng tiếc, em thực sự không có chết. . ." Lôi Lôi nói, viền mắt đỏ ửng, nước mắt cứ thể lăn trên gò má, rớt trên gối đầu, giống như không để ý nói :"Tiêu Dạ, anh bây giờ hẳn rất hận em, hận em tại sao vẫn dây dưa với anh, hận em làm cho Diêu Bối Địch bị thương? Có đôi khi đến ngay cả bản thân em cũng hận em, vì sao có thể yêu anh, yêu đến mức này!"
Tiêu Dạ lạnh lùng.
"Tiêu Dạ, em thực sự rất sợ, rất sợ một ngày kia em sẽ làm ra loại chuyện cực đoan, em đến bây giờ cũng không biết vì sao em lại lái xe tông vào Diêu Bối Địch, lúc đụng phải em còn đang suy nghĩ, em còn đã suy nghĩ anh sẽ đau lòng cho Diêu Bối Địch hay là cho em. . ."
"Lôi Lôi! Đến cùng cô muốn làm sao mới đủ ?!" Tiêu Dạ lạnh như băng hỏi cô ta.
"Thế nào là đủ !? Em cũng không biết. Có thể nếu anh thực sự cùng Diêu Bối Địch ly hôn, thực sự nguyện ý ở bên cạnh em, thực sự một lần nữa yêu em, lúc ấy mới đủ.. . "Lôi Lôi nói :"Hoặc là trên cái thế giới này nếu vẫn còn một Diêu Bối Địch, thì thực sự không bao giờ đủ.!"
"Lôi Lôi, cô chừng nào thì biến thành như vậy, biến thái!"
Biến thái.
Lôi Lôi đột nhiên nở nụ cười gằn :"Em cũng hiểu được, em bị buộc thành biến thái."
Tiêu Dạ nổi giận, hung hăng nhìn Lôi Lôi, nhìn cô ta lúc này bi thương đến mực tận cùng, khiến cho người ta hận không thể xé nát.
"Không phải muốn tôi cùng Diêu Bối Địch ly hôn sao?! Lôi Lôi tôi lập tức sẽ làm như cô mong muốn!" Tiêu Dạ nói :"Thế nhưng cô nhớ kỹ cho tôi, nhớ cho rõ, nếu lần sau cô còn dám làm ra bất luận chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay! Một lần cuối cùng!"
Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ giận dữ.
Nhìn anh đột nhiên lấy điện thoại ra :"Nửa tiếng sau đến bệnh viên tư nhân thành phố, đem theo giấy ly hôn!"
Điện thoại bị ném xuống đất, vỡ tung tóe, mặt máu lạnh không có biểu cảm dư thừa nào, xoay người rời khỏi.
Lôi Lôi đột nhiên cười, ở phòng bệnh xa hoa như thế cười đến bộ dạng dữ tợn.
Tề Lăng Phong, anh ta không phải nói không thể làm ra chuyện ép buộc sao ?!
Nhìn đi ?!
Làm càng cực đoan càng tốt.
. . .
Phòng bệnh Diêu Bối Địch đột nhiên có người đẩy ra.
Diêu Bối Địch liếc mắt.
Bên tai vẫn còn mang theo âm thanh của hộ công không ngớt, rất nhiều chuyện sinh hoạt rườm rà trong gia đình, ở trong miệng cô hộ công còn đầy oán giận, nhưng lại luôn cảm thấy đây mới là cuộc sống của một gia đình nên có. . .
"Cô đi ra ngoài!" Tiêu Dạ lạnh giọng nói với hộ công.
Hộ công ngẩn người nhìn Diêu Bối Địch.
Luôn cảm thấy khí thế trên mặt người đàn ông này khiến người ta không phản kháng được.
"Chị đi ra ngoài đi." Diêu Bối Địch lạnh lùng nói.
Hộ công có chút sợ hãi đi ra ngoài.
Tiêu Dạ đến trước mặt Diêu Bối Địch, trên mặt vô cùng lạnh lùng, anh cầm trên tay một tờ giấy :"Giấy ly hôn, ký."
Diêu Bối Địch nhìn anh.
Nhìn anh lãnh khốc vô tình.
"Ký tên!" Tiêu Dạ mỗi chữ mỗi câu đều lạnh lùng nói.
"Em nói là em muốn ly hôn sao?" Diêu Bối Địch nhìn anh.
Hiện tại cơ thể cô rất yếu, do dư âm của thuốc tê lúc nãy, hiện tại nằm trên giường tương đối suy yếu.
Mà bây giờ.
Người đàn ông này không chờ đợi còn muốn cùng cô cắt đứt quan hệ.
"Diêu Bối Địch, đừng có ép anh." Mặt Tiêu Dạ lạnh lùng không có một tia cảm tình.
"Em có thể buộc anh làm cái gì. . ."
Lời còn chưa dứt.
Tiêu Dạ trực tiếp cầm lấy tay Diêu Bối Địch, đem tấm giấy ly hôn kia đặt trước mặt cô, sức tay khá mạnh, mạnh đến nỗi Diêu Bối Địch bị đau đến nỗi cau mày, anh thô lỗ đem bút đặt trên tay Diêu Bối Địch :"Ký tên!"
Thái độ máu lạnh như vậy.
Diêu Bối Địch cắn môi, nhìn Tiêu Dạ, nhìn khuôn mặt kia có chút tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro