Q2. Chương 103: Dương đông kích tây (3) Ám độ thành công

edit: tiểu hoa nhi

beta: mễ bối

"Ký tên!" Trong phòng bệnh truyền đền âm thanh hết sức tàn bạo của Tiêu Dạ.

Diêu Bối Địch tay bị Tiêu Dạ nắm thật đau, một giây kia quật cường nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh lửa giận ngút trời, vẫn không chịu ký tên.

Chỉ cảm thấy tâm tư đau nhức.

Cô bị ép buộc ký giấy ly dị, lòng cô có chút đau nhức mà thôi.

Ngoài ý muốn bất ngờ, nhưng không có khóc.

Viên mắt cô cũng không có chút đỏ.

"Diêu Bối Địch, em thực sự muốn anh ép em ký tên hay sao?!" Tiêu Dạ giây phút ấy tâm tình giống như sụp đổ, anh hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, cầm tay cô không ngừng dùng sức.

Gân xanh ở tay anh nổi lên, căn bản là không còn cách nào che giấu tâm trạng giận dữ lúc này.

"Tiêu Dạ, anh chuẩn bị làm cách nào buộc em ký tên đây?" Diêu Bối Địch thực sự rất bình tĩnh.

Cô thực sự rất muốn nhìn xem người đàn ông này có thể tàn nhẫn đến mức độ nào.

Hoặc là nhìn đến mức quá nhiều nên lòng đau đến chết lặng rồi, có lẽ vậy là đủ rồi.

"Em đến cùng đang kiên trì cái gì?! Diêu Bối Địch!" Tiêu Dạ đột nhiên dùng sức buông tay Diêu Bối Địch thật mạnh, giấy ly hôn bị anh hung hăng ném xuống đất, còn có cái bút máy đáng thương kia xuống đất, bởi vì sự phẫn nộ của anh mà vỡ tan tành.

Còn đang kiên trì cái gì ?

Cô cũng rất muốn hỏi chính mình, đến mức này rồi, cô còn đang kiên trì cái gì ?!

"Có điều chỉ là không nhìn nổi anh với Lôi Lôi mà thôi." Diêu Bối Địch lạnh lùng nói.

Cô thực sự có một mặt đen tối, bị người ta kích thích như vậy liền bùng nổ.

Tiêu Dạ viền mắt đỏ bừng, ở trong mắt tràn đầy tơ máu, cả người tản ra sự dữ tợn :"Anh với Lôi Lôi không được!"

Diêu Bối Địch châm chọc cười.

Cái gì gọi là không được ?!

"Mỗi ngày năm trên một cái giường, mỗi ngày ôm lấy nhau, mỗi ngày lên giường, thân mật vô cùng. Làm sao mới thể không thừa nhận?" Diêu Bối Địch hỏi anh, dùng giọng bình tĩnh hỏi anh.

Làm sao mới là tốt ?!

Cô thực sự không hiểu.

Cô vẫn cho là hai người cùng một chỗ liền là tốt.

"Em nghe ai nói?!" Tiêu Dạ nghiến răng nghiến lợi.

"Cần nghe ai nói sao?" Diêu Bối Địch hỏi anh :"Anh và Lôi Lôi không phải đã sớm ăn vụng với nhau sao? Tiêu Dạ, anh có thể nói anh với Lôi Lôi là trong sạch sao? Anh có thể nói, anh chưa từng có chạm qua phụ nữ sao ?!"

Tiêu Dạ đột nhiên trầm mặc.

Anh không thể!

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, giọng nói nhàn nhạt, cứ như vậy thẳng tắp mà nói :"Cho nên Tiêu Dạ, anh thực sự rất dơ."

Anh thực sự rất dơ.

Anh chạm qua rất nhiều phụ nữ.

Anh làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô.

Anh chính là một người đàn ông bẩn thỉu, cô vẫn còn kiên trí bám lấy như vậy là vì sao ?!

"Tiêu Dạ, anh đi ra ngoài đi." Diêu Bối Địch khuôn mặt kia vẫn nhẫn nhịn, giống như mang theo một chút giận dữ còn có chút khó chịu, đủ vị chua cay đắng mặn.

Cô thật ra không hiểu anh.

Cô vẫn cho là anh thực sự đã từng trong nháy mắt thích cô.

Nhưng có đôi khi lại cảm thấy trong nháy mắt anh cũng từng thích cô.

Nhưng có đôi lúc lại cảm thấy, trong nháy mắt đó có lẽ là nhất thời mất khống chế nên có chút biến động, không thể để ở trong lòng.

Không để ở trong lòng, nhưng lại reo cho cô hy vọng.

Cô tự giễu cười.

Thế giới này rất là công bằng, giành được tình yêu, nhưng không được gọi là tình yêu mà được kêu là 'Một phía tình nguyện.'

Tiêu Dạ đứng ở trước mặt cô, vẫn không nhúc nhích.

Anh rất cao, bởi vì bình thường hay rèn luyện nên cơ thể rất cuờng tráng, đứng ở trước mặt cô, cô biến thành nhỏ nhắn xinh xắn giống như chỉ cần chạm nhẽ vào sẽ vỡ làm trăm mảnh.

Anh cứ nhìn Diêu Bối Địch như vậy, nhìn gò mà mờ nhạt của cô, nhìn trên trán cô được quấn một giải băng màu trắng.

Trong lòng bỗng nhiên khẩn trương, đôi mắt trầm xuống.

Anh ngồi xổm ngươi xuống nhặt tấm giấy ly dị kia lên, cầm lên đặt trên giườn bệnh, lần này không có nổi giận, lần này chỉ là dùn một giọng nói rất bình tĩnh :"Diêu Bối Địch, ký tên."

Diêu Bối Địch nhìn anh.

Có phải hay không nếu hôm nay cô không ký tên, thì anh vẫn sẽ ở lại phòng bệnh của cô ư ?!

"Tiêu Dạ, anh thực sự muốn ép buộc em như thế sao?" Diêu Bối Địch hỏi anh.

"Anh không phải đang ép buộc em, anh là đang ép buộc chính mình." Tiêu Dạ lạnh lùng, trên mặt không mang theo chút tình cảm gì.

Diêu Bối Địch nhìn anh, nhìn khuôn mặt tàn khốc của anh.

"Nếu em không muốn ký, anh sẽ làm thế nào?" DIêu Bối Địch chính là quật cường như vậy.

Cô luôn luôn chấp nhận mọi thứ.

Nhưng có một số thời khắc, lại cố chấp đến dọa người.

Ví như yêu Tiêu Dạ.

Mọi người đều nói với cô Tiêu Dạ không phải một người chồng, hôn nhân của hai người không tốt đẹp, cô trước sau vẫn cứ kiên trì nhiều năm như vậy, mặc cho người nào khuyên nhủ, cho dù vết thương chồng chất, thương tích đầy mình.

"Em rốt cuộc muốn thế nào?! Em bây giờ biến thành như thế này còn chưa đủ sao?! Còn nói là đến một ngày nào đó em nằm ở trên giường này, biến thành một cỗ thi thể em mới có cảm giác an tâm sao!" Tiêu Dạ mới giây phút trước còn nhẫn nhịn giây sau liền nổi giận, giận dữ đánh một quyền, hung hăng đấm lên vách tường.

Trên vách tường vang lên âm thanh kịch liệt, ngẩn ngơ cảm thấy mọi thứ rung chuyển.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, nhìn khuôn mặt tàn bạo cực kỳ máu lạnh.

Nếu như mới vừa rồi đánh một quyền kia vào trên người của cô, cô thể hay không liền trở thành một cỗ thi thể.

Cô nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh không chút khống chế thân thể, đang phát run.

Hung hăng mà run rẩy.

Ngoài cửa phòng, A Bưu đột nhiên xông vào.

Âm thanh bên trong quá kịch liệt, kịch liệt đến bên ngoài cũng nghe được động tĩnh bên trong.

A Bưu nhìn Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch, nhìn Tiêu Dạ không khống chế thân thể, nắm tay vẫn còn chống ở trên tường.

Có thể đem Tiêu Dạ bức đến mức độ này. . . Loại bất lực này không có chỗ để phát tiết.

Trái tim A Bưu cả kinh, không dám lên trước.

Đúng lúc.

Phía sau A Bưu đột nhiên một người đàn ông chạy vào, trong miệng người đàn ông kia còn líu ríu, cả người đều mang mười phần cơn tức. Anh ta liền đi nhanh về phía trước nói, không chút do dự :"Tiêu Dạ, anh cmn dám khi dể chị của tôi. Tôi liền mẹ kiếp liều mạng với anh."

Sau đó.

"Loảng xoảng."

Phòng bệnh vang lên âm thanh càng thêm kịch liệt.

Diêu Bối Địch nhìn Diêu Bối Khôn cầm một cái ghế trên tay, cứ như vậy vội vàng thẳng đầu Tiêu Dạ ném tới.

Một vệt máu màu đỏ trong nháy mắt từ trên đỉnh đầu Tiêu Dạ chảy xuống, xẹt qua khuôn mặt tàn khốc của anh có vẻ càng thêm dữ tợn.

Mà Tiêu Dạ một giây kia vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không quay đầu nhìn người vừa mới đập đầu mình, viền mắt ứ máu vẫn cứ như vậy nhìn Diêu Bối Địch, nhìn tầm mắt của cô nhìn về phía đầu đang chảy máu của cô, thờ ơ.

"Đại ca." A Bưu đột nhiên tiến lên.

Diêu Bối Khôn tựa hồ cũng bị hành động của mình làm cho sợ ngây người.

Diêu Bối Khôn anh ta đứng ở nơi đó giống như bị đóng đinh lại, nhìn cái ghế trên tay mình.

Diêu Bối Khôn anh ta làm sao có thể ngang ngược như vậy, cầm cái ghế đập thẳng về phía Tiêu Dạ ?!

Diêu Bối Khôn anh ta vừa rồi có phải hay không quá dã man rồi.

Cảm giác trong lòng không hề áy náy.

Trong lòng còn không ngừng dương dương tự đắc.

Tay Tiêu Dạ khẽ nhúc nhích, ngăn A Bưu tiến lên.

A Bưu nhìn anh, quay đầu lại nhìn Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Khôn giống như cảm giác được một ánh mắt máu lạnh, quay đầu nhìn A Bưu, cả người trong nhảy mắt làm ra vẻ phòng bị :"Muốn đánh nhau phải không ?! Đến đây đi!"

A Bưu mắt nhíu chặt, nhưng không có bất kỳ động tác nào.

Cả phòng cứ như vậy khôi hài mà châm chọc.

Mọi người thời khắc ấy tựa hồ đều yên tĩnh không ai nói gì.

Máu trên đầu Tieu Dạ từng giọt từng giọt rớt lên trên giường trắng của Diêu Bối Địch, màu sắc thật dữ tợn.

Qua không biết bao lâu.

A Bưu bây giờ nhìn không nổi nữa :"Đại ca, em đưa anh đi băng bó."

Tiêu Dạ lúc ấy giống như mới bừng tỉnh.

Một giây kia dường như cũng là bị Diêu Bối Khôn đập cho tỉnh ra.

Anh đột nhiên đem tờ giấy ly hon kia đặt trên đầu giường Diêu Bối Địch, âm thanh không phập phồng nói :"Nghĩ thông suốt thì ký."

Nhưng sau đó xoay người muốn chạy.

"Tiêu Dạ, anh con mẹ nó muốn buộc một người phụ nữ ly hôn không thấy xấu hổ hay sao ?! Cái gì giấy ly hôn! Lão tử lập tức đem nó xé rách." Diêu Bối Khôn không nói hai lời, cầm tờ giấy kia lên xé nát :"Nói cho anh biết không phải anh nói ly hôn thì ly hôn, là chị tôi nói mới tình! Anh con mẹ nó, đừng có nghĩ cùng con tiện nhân kia hai chân song phi! Cả đời làm cẩu nam nữ đi !!"

Bước chân Tiêu Dạ khẽ dừng lại một chút, sắc mặt tàn nhẫn nhìn Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Khôn không sợ chết hung hăng nhìn Tiêu Dạ.

"Loảng xoảng." Một quyền này là A Bưu xuất thủ.

Tuy là anh ta không đồng ý với cách làm ngày hôm nay của Tiêu Dạ, nhưng Tiêu Dạ dù sao cũng là đại ca của anh ta, vĩnh viễn là đại ca cho nên anh ta cũng không nghe vô khi bị người khác phỉ báng như thế.

Diêu Bối Khôn đột nhiên bị một quyền đánh ngã ở trên mặt đất.

Diêu Bối Khôn sờ sờ miệng, bên trong xuất ra chút máu.

Đột ngột Diêu Bối Khôn nhảy qua, liền hung hăng muốn cùng A Bưu đánh nhau.

Tiêu Dạ lạnh lùng :"Dừng tay!"

Diêu Bối Khôn ngẩn cả người ra, không giải thích được giọng nói kia, ánh mắt liền dừng ngay lại.

A Bưu cung kính đứng phía sau Tiêu Dạ, sau đó cùng Tiêu Dạ rời khỏi phòng bệnh.

Diêu Bối Khôn giơ nắm tay lên, trầm mặc vài giây, có chút không chịu được rống giận :"Túm cái gì túm, một ngày nào đó lão tử đây sẽ hung hăng nhẫm ngươi ở dưới chân!"

Mắng xong dường như còn chưa hết giận, hung hăng dậm chân.

Diêu Bối Địch cứ như thế nhàn nhạt nhìn em trai mình, nhìn anh ta hành động khác thường so với người khác. Mà một giây kia, không hiểu sao lại có cảm giác thấy dường như rất chua xót, chưa bao giờ biết Diêu Bối Khôn tên nhóc này sẽ có một ngày che chở như vậy cho cô. Cô vẫn cho là Diêu Bối Khôn từ nhỏ đến lớn bởi vì cha mẹ luôn luôn thiên vị đối với cô cho nên sẽ oán hận cô, thậm chí hầu hết thời gian cha mẹ đánh anh ta đều nói anh ta nhìn chị mình ngoan ngoãn như thế nào, mà anh ta một chút cũng không giống chị gái ?!

Cô nghĩ anh ta nhiều năm như vậy sống dưới những câu nói đó cũng sẽ quái dị.

Làm sao cũng không nghĩ đến, Diêu Bối Khôn có thể như vậy. . .

Mà cô.

Từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ đặt quá nhiều tâm tư trên người em trai mình, cô đôi khi đều cảm thấy Diêu Bối Khôn chính là ngu ngốc, không thể cứu nổi!

Đôi mắt rũ xuống, nhìn khuôn mặt trắng có đan xen chút màu đỏ của máu.

"Chị không có chuyện gì chứ?" Diêu Bối Khôn quay đầu, khẩu khí có chút không tốt hỏi.

Diêu Bối Địch lắc đầu :"Không có chuyện gì."

Diêu Bối Khôn tùy tiện ngồi ghế trước mặt Diêu Bối Địch, thuận tay cầm lên trái táo còn chưa gọt mà cắn :"Tiêu Dạ chết tiệt, cư nhiên khi dễ chị như vậy, lão tử đây thực muốn cắn chết anh ta."

Vừa ăn còn vừa tức giận không gì sánh được.

Diêu Bối Địch nhìn em trai mình khóe miệng cười cười :"Bối Khôn, cảm ơn em."

Diêu Bối Khôn đang cắn táo miệng ngẩn ra, cả người kinh ngạc nhìn cô.

"Này, cảm ơn." Diêu Bối Địch nói.

Không phải Diêu Bối Khôn đột nhiên xong tới, không biết có phải hay không cô sẽ ký vào giấy ly hôn, nhưng cuối cùng cũng không biết sẽ bị bức đến mức độ như thế nào.

Mà cô đột nhiên cảm thấy có thể có một người như thế giúp mình, thực sự không có co độc như vậy.

Diêu Bối Khôn khuôn mặt có chút ửng đỏ, trong miệng lại nói :"Chị cám ơn em cái rắm, em không thể nhìn nổi cái dáng vẻ trời cao kia của Tiêu Dạ. Em cho chị biết Diêu Bối Địch, chị nha chớ có ngu đấy! Cứ như vậy cái gì cũng tự mình nhịn nhục, chị không có thiếu Tiêu Dạ cái gì, cũng không cần áy náy gì với anh ta."

Diêu Bối Địch mỉm cười, không gật đầu, cũng không có lắc đầu, cô chỉ là đột nhiên nói :"Bối Khôn, chị đây không chịu ly hôn có phải rất xấu hay không."

Diêu Bối Khôn nhìn cô.

"Cảm giác như bản thân thực sự rất xấu xa, nhưng thật không cam lòng." Diêu Bối Địch nói :"Thực sự không cam lòng cứ thế mà ly hôn để mọi thứ đều như ý nguyện của Lôi Lôi. Có đôi khi chị thực sự đang suy nghĩ, Lôi Lôi đến cùng vì sao có thể đoạt được Tiêu Dạ như thế, là chị so với cô ta kém hơn sao?!"

Diêu Bối Khôn trầm mặc.

Bởi vì giờ phút này Diêu Bối Địch lại khóc.

Tuy là lúc vào không có chú ý, nhưng vẫn biết Diêu Bối Địch kiên cường nên không khóc.

Lúc này.

Là nhịn không nổi sao ?!

"Cho tới bây giờ, chị vẫn còn thích Tiêu Dạ sao ?!" Diêu Bối Khôn hỏi cô.

Đột nhiên rất nghiêm túc hỏi cô.

Diêu Bối Địch nhìn em trai mình, khó có khi nhìn thấy được dáng vẻ nghiêm túc của anh ta như thế.

Lúc này không có cách nào để yên tâm mà vui vẻ.

Bởi vì cả người đã không có cách nào đi cảm thụ từng chuyện một ngoại trừ chuyện tình cảm.

Cô nói :"Không biết."

"Thực sự, chị với Tiêu Dạ không phải là người của một thế giới. Buông tay đi! Chị." Diêu Bối Khôn rất nghiêm túc nói.

Từ một góc độ nào đó mà nói, anh ta thực sự rất sùng bái Tiêu Dạ, cho dù biểu hiện như vậy thực chẳng đáng nhưng đó là bởi vì anh ta cảm thấy anh ta cao ngạo, tự ái của anh ta không thể bị vấy bẩn, có thể đôi khi lại không thể không bị khí phách của Tiêu Dạ chấn áp.

Ngay cả như vậy.

Anh ta vẫn không thể đồng ý với Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ loại người này thái quá lắm rồi, đối với tình cảm cũng sử dụng một loại hình thức như cũ.

Mà loại hình thức này chỉ biết làm tổn thương Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch nhìn Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Khôn rất ít khi nghiêm túc như vậy nói chuyện cùng cô, cô có đôi khi bản thân cô cho là em trai mình ngoại trừ cà lơ phất phơ chính là không tim không phổi, mà bây giờ có bộ dạng nghiêm túc như vậy. Cô nghĩ có thể tất cả mọi người đều rõ một việc mà cho tới bây giờ cô vẫn còn làm đó là khăng khăng giữ lấy thứ không cần thiết.

Cô cắn môi, gật đầu.

Cô sẽ buông tay, sẽ buông tay.

Cửa phòng lần nữa bị người ta đẩy ra.

Kiều Tịch Hoàn xuất hiện trong phòng bệnh, đi theo sau là Võ Đại.

"Chuyện gì xảy ra?" Kiều Tịch Hoàn trực tiếp hỏi, nhìn Diêu Bối Địch trán băng vải.

"Sao cô lại tới đây?"

"Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn trực tiếp hỏi.

"Tai nạn xe cộ mà thôi."

"Là Lôi Lôi đụng?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Cô làm sao mà biết?"

"Tôi nói." Võ Đại đứng đằng sau Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói.

Diêu Bối Địch nhìn người phụ nữ có chút xa lạ kia.

"Nữ thần, sư phụ, mọi người làm sao đều tới." Diêu Bối Khôn vừa rồi còn thâm trầm như vậy, trong nháy mắt trở nên sôi nổi hơn rất nhiều, trên mặt còn không chút che giấu, vẫy đuôi quyến rũ cười.

Quả thực, không thể nhìn nổi.

Võ Đại nhìn Diêu Bối Khôn khẽ gật đầu một cái nói :"Em cô nói cho tôi biết."

Diêu Bối Khôn hào phóng thừa nhận :"Vừa rồi không hiểu sao nhận được điện thoại của A Bưu, nói cái gì mà chị ở bệnh viện vì bị Lôi Lôi đụng. Lúc đó em mới cùng sư phụ vừa luyện xong quyền anh, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình liền lao tới đây, vừa vào thấy Tiêu Dạ đang buộc chị ly hôn, mẹ kiếp, em lúc đó thực sự hận đến mức muốn đem Tiêu Dạ từ trên lầu ném xuống, tức giận đến nỗi suýt chút nữa không có thổ huyết."

Nói lên chuyện này, cả người Diêu Bối Khôn còn giống như đang tức gần chết.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Diêu Bối Địch, nhìn sắc mặt Diêu Bối Địch trắng bệch, đột nhiên xoay người rời khỏi.

"Ơ, nữ thần!" Diêu Bối Khôn nhìn Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đi ra ngoài, nhịn không được kêu, cũng chạy theo đi ra ngoài.

Võ Đại không do dự cũng đi theo.

Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Không cần nghĩ cũng biét Kiều Tịch Hoàn muốn làm gì ?! Giống như rất nhiều năm trước đây, một chút cũng không nhịn được khi cô chịu ủy khuất.

. . .

Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng bệnh Diêu Bối Địch, nhìn thấy A Bưu trên hành lang.

A Bưu vốn dĩ luôn đi cùng đại ca.

Thế nhưng đại ca cự tuyệt anh ta đi cùng, kêu anh ta cứ chờ ở chỗ này.

Cũng không nói đợi ở chỗ này làm cái gì, không cần nói cũng biết là muốn đi hỏi một chút tình huống của Diêu Bối Địch.

"A Bưu, Lôi Lôi ở chỗ nào?" Kiều Tịch Hoàn trực tiếp hỏi anh ta.

A Bưu trầm mặc một giây, chỉ chỉ phía trước :"Đi phía trước, quẹo phải, căn phòng thứ hai."

Kiều Tịch Hoàn không ngừng đi nhanh về phía trước.

Diêu Bối Khôn cùng Võ Đại đuổi theo bước chân của cô, A Bưu do dự một chút cũng đi theo.

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đi tới phòng bệnh Lôi Lôi, đẩy cửa phòng ra.

Bên trong căn phòng Lôi Lôi một mình nằm trên giường, sắc mặt nhìn rất yếu ớt, cả người nhìn qua vô cùng suy yếu, mắt đảo nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn trong chốc lát có chút kinh ngạc, lập tức biến thành hoảng sợ.

Bởi vì cô ta nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xông tới, không nói hai lời, một tay túm lấy tóc Lôi Lôi, một bạt tay 'Ba' quăng vào mặt cô ta.

Lôi Lôi bị một tát này đánh cho mê muội.

Cô ta sờ lấy mặt mình, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Cô làm gì ?!"

"Làm cái gì ?! Thay trời hành đạo thôi!" Nói xong lại một cái tát, không chút lưu tình quăng lên mặt cô ta.

'Ba, ba, ba!'

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ nghe không thấy Lôi Lôi nói cái gì, 4 đến 5 bàn tay không ngừng tát lên mặt của Lôi Lôi, ở trong phòng vang lên toàn âm thanh chan chát, khiến cho Diêu Bối Khôn căng thẳng không thở nổi ra một hơi.

Nữ thần, nữ thần đây là nổi đóa.

Nhìn tư thế đánh người như thế.

Anh ta thực sự cũng đã sớm muốn làm như thế này với đồ đê tiện Lôi Lôi rồi, nhưng lại ngại là đàn ông, đánh phụ nữ làm sao vẫn sẽ cảm thấy không được hay cho lắm, nhưng phụ nữ điên cuồng ẩu đả như thế khiến anh ta trợn mắt há mồm.

Anh ta bây giờ là nên bái phục sao? Vẫn là nên vỗ tay khen hay!

"A Bưu, anh còn đứng đó làm cái gì ?!" Lôi Lôi bị vô số bàn tay đánh cho căn bản là không kịp trở tay.

Cô ta mới làm xong phẫu thuật, cơ thể đều yếu ớt, căn bản không sử dụng được chút khí lực nào.

Chỉ cảm thấy toàn bộ khuôn mặt đau rát.

A Bưu đứng ở cửa, dừng một chút, xoay người rời khỏi.

Lôi Lôi nhìn bóng lưng A Bưu, thét lên :"A Bưu, anh đứng lại đó cho tôi, anh có tin hay không tôi lập tức khiến Tiêu Dạ đem anh đuổi đi! A. . ."

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng tay đánh Lôi Lôi lại, nhìn mặt cô ta sớm đã sưng đỏ đến không được, ra sức cầm tóc cô ta, giống như ngay cả da đầu cũng bị Kiều Tịch Hoàn lột lên, cô hung hăng nói :"Đối xử với một tiểu tam, phải để người khác đánh cho tỉnh ngộ ra, cô cảm thấy còn ai có thể giúp được cô ?!"

"Kiều Tịch Hoàn, cô buông tay cho tôi!" Lôi Lôi thét chói tai.

Kiều Tịch Hoàn vung tay hất Lôi Lôi ra, vì dùng sức quá mạnh nên đẩy cô ta một cái. Cả người cô ta bị đẩy ngã trên giường bệnh, nhìn qua chật vật không chịu nổi.

Kiều Tịch Hoàn xoa xoa bàn tay bởi vì đánh người mà có chút đau, thờ ơ nhìn thoáng qua Lôi Lôi, nói :"Lần sau còn dám làm cho Diêu Bối Địch bị thương mà xem!"

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

"Kiều Tịch Hoàn, cô có bản lĩnh, chờ Tiêu Dạ rở về, tôi sẽ kêu anh ấy giết cô!" Lôi Lôi giống giận.

Bước chân Kiều Tịch Hoàn khẽ dừng :"Cô đề cao bản thân quá rồi, Lôi Lôi."

Sau đó cũng không muốn cùng người phụ nữ này tranh cãi gì nữa, Kiều Tịch Hoàn đi nhanh rời khỏi.

Võ Đại theo sát bước chân Kiều Tịch Hoàn.

Diêu Bối Khôn chạy về phía trước hai bước, lại xoay nhìn Lôi Lôi :"Lôi tiện nhân, cô an phận một chút cho tôi, dám. . . đối với chị tôi làm gì, tôi liền tìm một đám người cưỡng gian cô, cưỡng gian cô đến chết!"

Lôi Lôi giận dữ, trên mặt đã hoàn toàn vặn vẹo.

"A. . ." Cô ta không không chế điên cuồng la hét.

Cô ta thực sự bị những người này dồn đến phát điên! Cô ta thực sự bị ép điên!

Diêu Bối Địch tiện nhân này, đến cùng vì sao có nhiều người giúp cô ta như vậy ?!

Diêu Bối Địch mà là đê tiện nhất, hèn nhất!

Vì sao còn có nhiều người vì Diêu Bối Địch mà trút giận!

Cô ta phát thệ, cô ta hôm nay nhận được ủy khất cô ta nhất định phải trả lại tệ hơn nhiều lần, nhất định phải trả lại!

. . . .

Trên hành lang.

Kiều Tịch Hoàn bước đi về phía trước, bước chân đột nhiên ngừng một chút.

Diêu Bối Khôn cùng Võ Đại cũng dừng lại nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại di động ra nhìn điện thoại báo cuộc gọi điều chỉnh tâm trạng một chút :"Chủ tịch."

"Con không phải muốn báo cáo chuyện hợp đồng Phó thị cho ta sao? Bây giờ còn đang ở đâu?" Giọng rất là nghiêm khắc.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi.

Mới vừa rồi cô đang chuẩn bị mang tài liệu hợp tác với Phó thị lên báo cáo, thì nhận được điện thoại của Võ Đại. Võ Đại nói Diêu Bối Địch xảy ra tai nạn xe cộ, Diêu Bối Khôn hiện tại đang ở bệnh viện, còn nói hình như bị Lôi Lôi cố ý đụng.

Lúc đó cô liền buông hết mọi chuyện trên tay xuống, trong lòng chịu đựng lửa giận trực tiếp rời khỏi Cố thị cao ốc.

Bên tai còn nghe được giọng nói nhắc nhở của Milk :"Kiều tổng, nửa giờ sau chị có hẹn báo cáo tài liệu cho chủ tịch ah!"

Cô hít một hơn thật sâu, cung kính nói :"Tạm thời có chút việc đi ra ngoài, con sẽ lập tức trở lại."

"Đi làm là để làm việc." Nói xong liền tức giận cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn mặt chợt biến sắc.

"Nữ thần chị làm sao vậy?" Diêu Bối Khôn quan tâm hỏi.

"Không có gì." Kiều Tịch Hoàn không muốn nhiều lời :"Cậu chiếu cố chị cô thật tốt. Võ Đại, đưa tôi về công ty."

Võ Đại fậ đầu, đuổi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Diêu Bối Khôn :"Bảo vệ tốt chị gái của chính là tốt nhất, không cần tránh né đối với bất kì ai."

Diêu Bối Khôn ngẩn ra, gật đầu thật mạnh :"Nữ thần tôi biết rồi, tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với Lôi tiện nhân."

"Còn có khuyên nhủ chị cậu ly hôn sớm một chút. Không cần phải bởi vì chút chuyện này mà không cam lòng đem hạnh phúc của mình vứt đi." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Được." Diêu Bối Khôn cung kính nói

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, rời nhanh khỏi.

Diêu Bối Khôn liền si ngốc nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi, vẻ mặt mê gái.

Nữ thần, quả nhiên là nữ thần, thực sự là dáng vẻ nào cũng đẹp.

Ngay cả thời điểm đánh người, anh ta cũng thấy đẹp mắt.

"Diêu Bối Khôn." Bên tai truyền đến âm thanh A Bưu.

Diêu Bối Khôn khẽ nhíu chặt mày, vẻ mặt khó chịu nhìn A Bưu :"Làm cái gì?"

"Về sau không có phép động một chút là đánh đại ca, lần sau tôi sẽ không nương tay."

"Lần sau Tiêu Dạ lại làm cho chị của tôi khóc, tôi sẽ giết chết anh ta." Diêu Bối Khôn hung hăng nói.

A Bưu cau mày.

Diêu Bối Khôn giống như không hề cảm thấy có gì dị dạng, tâm tình đột nhiên rất tốt :"Tuy là hôm nay anh đánh tôi một quyền, nhưng anh cũng đáng mật báo tin tức cho tôi một phần, tôi liền không so đo. Huống chi vừa rồi nữ thành mới đánh Lôi tiện nhân, anh cư nhiên không có ra tay. . . A Bưu anh tốt nhất nên theo tôi, về sau gia đây nhậu nhet, ăn ngon liền gọi anh."

A Bưu im lặng trực tiếp rời khỏi.

Luôn cảm thấy cùng Diêu Bối Khôn thế nào cũng không có cách nói chuyện lọt tai.

Diêu Bối Khôn cũng không sao cả, tâm tình đột nhiên rất tốt, tiền vào phòng bệnh Diêu Bối Địch.

. . .

Trong xe.

Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn vẫn rất trầm.

Võ Đại nhìn qua kính chiếu hậu nhìn cô, cũng không có mở miệng nói chuyện.

Xe đến thẳng Cố thị cao ốc, Kiều Tịch Hoàn mở cửa xe, sải bước rời khỏi.

Võ Đại nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này không có giống như trong ấn tượng của cô.

Trước đây thời điểm ở ngục giam chỉ biết là người phụ nữ này không muốn sống nữa, rõ ràng cái gì cũng không, một chút sức lực cũng không có, khí lực cũng nhỏ đến đáng thương, nhưng chính là có một lần không sợ chết tấn công khiến Võ Đại cô thật sự khuất phục, còn có cả lão đại trong ngục giam.

Sau khi ra tù vẫn cho là Kiều Tịch Hoàn đã thu liễm rất nhiều, không cần phải liều mạng như thế, dùng thông minh của bản thân để đạt được mọi thứ. Nhưng vừa rồi một giây kia biểu lộ ra sự phẫn nộ cùng thô bạo, khiến cho Võ Đại tuy rất nhiều lần nhìn thấy đánh đánh đấm đấm cũng có chút cảm xúc không nói ra được.

Kiều Tịch Hoàn thực sự không thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà suy luận.

Là Cố Tử Thần nhìn ra được sao ?!

Võ Đại ngẩn ngơ cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn cũng không giống như trong miệng Diệp Vũ nói vậy, yếu không chịu nổi một kích.

. . .

Kiều Tịch Hoàn lập tức trở lại phòng làm việc.

Milk gấp đến độ giậm chân, nhìn cô vội vàng nói :"Chủ tịch vừa gọi 2 cuộc điện thoại tới, một lần là gọi cho em, trái tim em suýt chút thì bị hù chết, Kiều tổng sao chị bây giờ mới về. Nghe nói chủ tịch hiện tại rất tức giận."

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp ngồi ở trên ghế làm việc, nghe Milk nói, nhưng cũng không có nghe được nửa phần.

"Kiều tổng, hiện tại không phải nên tới chỗ chủ tịch sao?" Milk hỏi.

"Chờ tôi làm xong rồi đi." Nói xong, ngón tay Kiều Tịch Hoàn không ngừng linh hoạt ở trên bàn phím mà gõ.

Milk cắn môi.

Có thể bình tĩnh lớn như thế này, Milk thật bội phục sát đất.

Như thế qua khoảng 20 phút.

Kiều Tịch Hoàn thu gom văn kiện gốc của mình, đưa cho Milk :"Giúp tôi hẹn chủ tịch."

"Vâng."

Milk vội vã cầm điện thoại lễ phép nói :"Dạ, thư ký Diệp, chủ tịch hiện tại có rảnh không? Ah, được, chúng tôi lập tức lên."

Cúp điện thoại :"Chủ tịch kêu chị lập tức lên."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, từ trên ghế làm việc đứng lên, mang theo Milk đi về phía phòng họp nhỏ bên cạnh phòng Cố Diệu.

Bên trong phòng họp, Kiều Tịch Hoàn đem nội dung nói chuyện giữa cô với Phó Bác Văn nói lại một lần, đem dự án Phó Bác Văn cung cấp cũng báo cáo lại một lần, cũng chỉnh sửa lại một chút ưu thế cùng chút kém thế, cuối cùng vẫn dừng lại ở vấn đề tiền bạc :"Hiện nay Cố thị chúng ta còn đang dây dưa thêm hai hạng mục nữa, cũng bởi vì vấn đề tiêng lương chưa được giải quyết. Hiện tại Phó thị cùng chúng ta hợp tác thêm một hạng mục, lợi nhuận hầu như vượt qua các hạng mục quá 10% nhưng cần ứng trước tiền vốn nên không thể xem nhẹ được. Mà tôi vừa mới ở phòng tài vụ xem qua một chút vấn đề liền biết được mấy năm gần đây chúng ta từng liên kết với một vài ngân hàng, phát hiện số tiền chúng ta vay đã đạt đến mức cao nhất rồi, muốn để những ngân hàng này tiếp tục cho chúng ta vay sẽ không thể được, hơn nữa một số tiền lớn như vậy những ngân hàng này cũng không có cách nào gánh được."

Cố Diệu nghiêm túc, mặt không chút thay đổi :"Có tính toán gì ?"

"Tôi tạm thời chỉ đem vấn đề ra để phân tích, bởi vì thời gian có chút gấp nên chưa nghĩ đến phương án nào tốt hơn. Hơn nữa Phó tổng yêu cầu chúng ta thứ hai đi ký hợp đồng, một khi hợp đồng đã ký kết có nghĩa là tiền của chúng ta phải lập tức có trong tài khoản. Hạng mục này dự tính cuối tháng này sẽ khởi động, công việc đã bắt đầu nếu như tiền vốn không thể trôi chảy, hạng mục này dĩ nhiên cũng dễ dàng bị kéo dài, không chỉ có ảnh hưởng đến việc chúng ta hợp tác cùng Phó thị, còn trì hoàn toàn bộ tiến độ làm việc, mà hợp đồng sơ thảo bên trong văn bản rõ ràng đã quy định ví dụ như nếu bên A kéo dài dự án thi công sẽ tiến hành bồi thường theo giá trị thị trường, còn nữa bên B có thể tùy thời ngưng hẳn hợp đồng."

Cố Diệu sắc mặt càng thêm nghiêm túc, ông ta dường như cũng có chút tức giận nện một cái lên mặt bàn, vang lên âm thanh có chút khó nghe.

Milk nhát gan, ngồi bên bàn hội nghị ghi chép thấy Cố Diệu đập bàn một cái đột nhiên lại càng thêm hoảng sợ.

Trái lại Diệp Mị ngồi bên cạnh Cố Diệu có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là vẫn như thế nhìn Kiều Tich Hoàn, nhìn cô như thế loại người thủ đoạn độc ác.

"Chủ tịch có hay không quen với ngân hàng nước ngoài." Kiều Tịch Hoàn mở miệng, tiếp tục nói :"Hạng mục này sau khi đã khởi động Phó thị khẳng định cũng sẽ dùng đến một lượng tiền vốn lớn, hẳn đã sớm cùng mỗi bên ngân hàng trong nước tiến hành thương lượng rồi, mà những ngân hàng này về tình hay về lý đều sẽ nguyện ý đem tiền cho Phó thị vay."

"Ta cần suy nghĩ một chút." Cố Diệu lạnh mặt nói :"Con trước chuẩn bị xong việc ký kết hợp đồng đi, hạng mục này chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện buông tay."

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu.

Cô biết mặc kệ là mức độ nào, Cố Diệu cũng sẽ không đưa khối thịt béo này cứ thế mà thẳng tay ném ra ngoài.

Nhưng muốn để Cố thị trong thời gian ngắn như vậy gom góp hết một số tiền vốn lớn.

Nếu như không cùng bên ngân hàng nước ngoài có quan hệ cực tốt, chuyện phê duyệt cho vay sẽ rất dong dài, mà đối với Cố thị tuy nổi danh ở Thượng Hải nhưng ở nước ngoài cũng không phải một xí nghiệp nổi tiếng. Muốn cho vay tuyệt đối cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mà lúc này.

Sớm muộn cũng sẽ dùng đến Tề Lăng Phong.

Cho nên, Kiều Tịch Hoàn sau khi rời khỏi phòng họp liền trở về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Tề Lăng Phong.

"Tề Lăng Phong."

"Lại có gì chỉ giáo?" Giọng nói Tề Lăng Phong truyền đến có chút thích thú.

"Cố thị đã quyết định hợp tác với Phó thị, nhưng bây giờ tài chính của Cố thị không ổn, Cố Diệu đang suy nghĩ biện pháp gom góp, sẽ phải tìm cách vay các ngân hàng bên nước ngoài, tôi nhớ Hoàn Vũ các người cùng ngân hàng Thụy Sĩ có quan hệ không cạn. Anh suy nghĩ một chút làm cho Cố Diệu tìm bọn họ vay tiền. Mà anh đem một lượng chính tiền đem gửi vào ngân hàng, anh hiểu ý của tôi chứ?" Kiều Tịch Hoàn nói.

Tề Lăng Phòng rất bình tĩnh :"Tôi đương nhiên hiểu."

"Tề Lăng Phong, Cố thị muốn một khoản tiền không hề nhỏ, anh tốt nhất là nên chuẩn bị đầy đủ."

"Yên tâm, Hoàn Vũ cái gì cũng không sánh nổi Cố thị, nhưng chính là nhiều tiền." Tề Lăng Phong nhấn mạnh.

Kiều Tịch Hoàn có chút khó coi, lạnh lùng nói với anh ta :"Cúp máy."

Cúp điện thoại trong lòng vẫn đủ loại khó chịu.

Hoàn Vũ vì sao nhiều tiền ?! Đều là do cô phục vụ quên mình để kiếm về.

Mà bây giờ ở trên miệng Tề Lăng Phong thật là nhẹ nhàng bâng quơ, anh ta coi đó như việc đương nhiên, ngồi mát ăn bát vàng.

Đôi mắt nhíu chặt.

Không có gì.

Cô tự nói với chính mình, nhịn một chút, chẳng mấy chốc sẽ đạt được ước nguyện của cô.

Cô nhấn nút điện thoại bàn :"Milk triệu tập các bộ môn, nửa giờ sau họp."

"Vâng." Milk vội vã đáp ứng.

Kiều Tịch Hoàn mở laptop, ngón tay vẫn như cũ không ngừng gõ bàn phím.

Hợp đồng này khẳng định phải làm rồi, cho nên cô hiện tại chỉ cần đem bản thiết kế tốt nhất đưa ra cho Phó thị, nhưng chuyện khác cô tin tưởng hai con cáo già, một Cố Diệu, một Tề Lăng Phong có thể giải quyết rất nhanh.

. . .

Bận như thế đến tận khuya.

Kiều Tịch Hoàn có chút mệt mỏi từ trên giường đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.

Hiện tại đã là 8 giờ tối.

Làm suốt cho đến khi tan việc, lại sửa một chút ít tư liệu, lúc này đã mệt đến nỗi không nhấc nổi chân, hơn nữa bụng đói đến mức ngực như dính vào lưng.

Cô ngồi trong xe Võ Đại, có chút mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc Thượng Hải đẹp như tranh vẽ.

Một đường cứ thế an ổn đến biệt thự Cố gia.

Đi vào biệt thự.

Liền ngạc nhiên khi thấy Cổ Nguyên, còn có cha mẹ của Cổ Nguyên.

Mà Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân đặc biệt thân thiện cùng cha mẹ của Cổ Nguyên nói gì đó, bầu không khí có vẻ rất tốt.

Nhìn thấy cô trở về.

Tề Tuệ Phân thân thiết chào hỏi :"Hoàn Hoàn làm sao trễ thế này rồi mới về?"

"Trong công ty có chút việc phải họp một chút mẹ à." Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa nói, tự nhiên đi tới :"Đây là cha mẹ của Cổ Nguyên ư! Chú dì mạnh khỏe."

Cha mẹ của Cổ Nguyên đều là người có học, luôn luôn chú trọng lễ tiết, đối với Kiều Tịch Hoàn lễ phép như vậy cũng nhiệt tình chào hỏi :"Chào cháu, chào cháu."

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười.

Trong lòng có chút không nói được ra là tư vị gì.

Đời trước bản thân bình thường tới nhà Cổ Nguyên chơi, cô tương đối nghịch ngợm nhưng cha mẹ Cổ Nguyên lại luôn đối tốt với cô, đặc biệt là ông nội Cổ Nguyên, Cổ Vân Sơn đối với cô thậm chí là cưng chiều hơn so với Cổ Nguyên. Còn không ngừng dạy dỗ Cổ Nguyên, nói Cổ Nguyên tính cách không tốt, không giống như Tiểu Khê. Còn nói Cổ Nguyên là tên tiểu tử thối, về sau nếu như không cưới được Tiểu Khê cũng không cần trở về.

"Hoàn Hoàn ăn cơm chưa?" Tề Tụe Phân rất quan tâm hỏi han.

"Con còn chưa có ăn."

"Đã trễ thế này còn chưa có ăn cơm. Chị Ngô, chuẩn bị cơm tối cho đại thiếu phu nhân." Tề Tuệ Phân dặn dò.

"Cám ơn mẹ." Kiều Tịch Hoàn cười cười, lễ phép nói :"Con về phòng trước thay đồ, không quấy rầy mọi người trò chuyện."

"Đi đi."

Kiều Tịch Hoàn chạy lên lầu.

Phía sau truyền đến âm thanh mẹ của Cổ Nguyên, hình như là nói :"Tiểu Nguyên, con bé có chút giống với Tiểu Khê."

"Không thể nào, cô ấy nhìn xinh đpẹ hơn so với Tiểu Khê." Cổ Nguyên đáp trả.

"Vậy cũng đúng. Nhìn qua so với Tiểu Khê càng lễ phép hơn. . . Ai, đáng tiếc đứa bé Tiểu Khê kia." Mẹ Cổ Nguyên cảm thán.

Cố Tử Nhan vẫn ôn nhu ngồi bên cạnh bọn họ.

Tiểu Khê.

Khẽ liếc mắt nhìn hướng Kiều Tịch Hoàn rời khỏi, môi khẽ cắn.

. . .

Kiều Tịch Hoàn trở về phòng Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần ngồi trước máy vi tính, đang đánh máy.

Kiều Tịch Hoàn thả túi xách xuống, hơi mệt ngồi trên ghế sofa, quay đầu nhìn bóng lưng Cố Tử Thần có chút lạnh nhạt, luôn cảm thấy người đàn ông này cứ thế ở trước mặt mình vẫn mang theo chút xa cách.

Cô mím môi, cảm giác mỗi lần mệt mỏi tâm trạng đều có chút không tốt.

"Cố Tử Thần, dự án hợp tác với Phó thị là anh tìm Phó Bác Văn nói chuyện?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Anh chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi." Cố Tử Thần mờ nhạt trả lời.

Dường như trên miệng anh, dù hợp đồng này có lên tới con số 10 thì vẫn như là một chuyện bình thường.

Người đàn ông này rõ ràng kiêu ngạo.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, từ đằng sau ôm lấy anh.

Ngón tay anh đang gõ bàn phím khẽ dừng lại, sau đó màn hình trước mắt đột nhiên tắt.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Cô vừa mới thấy có phải hay không là ảnh chụp Diệp Vũ.

Một tấm ảnh rất nhỏ, giống như là tấm ảnh hộ chiếu vậy.

Cố Tử Thần vẫn như thường đóng máy tính lại, xoay người nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, nửa ngày cũng không nói một chữ.

"Em là trở về chuẩn bị cảm ơn anh sao?" Cố Tử Thần hỏi cô.

Lần đầu tiên.

Hẳn là lần đầu tiên.

Bởi vì Cố Tử Thần luôn không bao giờ nói quá nhiều.

Cho nên cô nhớ rất rõ ràng, đây là lần đầu tiên Cố Tử Thần chủ động tìm chuyện để nói.

Là sợ cô hỏi cái gì ?!

Hay vẫn là sợ cô biết cái gì ?!

Cô nhìn anh.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai mà có phần bình tĩnh này.

"Làm sao vậy?" Cố Tử Thần nhướng mày.

Kiều Tịch Hoàn mím môi nửa ngày khóe miệng mới cong lên :"Ừm, em cám ơn anh, để cho em trễ thế này rồi mà vẫn chưa thể ăn cơm tối."

atH}&+

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro