Q2. Chương 104: Cổ Nguyên hôn lễ (1)
edit: tiểu hoa nhi
"Cám ơn anh, để cho em trễ thế này vẫn chưa thể ăn cơm tối." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói.
Cố Tử Thần nhìn cô, nửa ngày, rời khỏi bàn máy tính đứng dậy :"Xuống lầu ăn."
"Ừ."
Kiều Tịch Hoàn tự nhiên ôm lấy cánh tay Cố Tử Thần, hai người nắm tay xuống lầu.
Dưới lầu, Cố Diệu, Tề Lăng Phong cùng cha mẹ Cổ Nguyên đang trò chuyện vui vẻ.
Nhìn Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn tay trong tay xuống lầu, mọi người Cố gia đều có chút ngạc nhiên.
Cố Tử Thần rất ít khi để cho người khác gần gũi như thế, huống chi còn là ở trước mặt mọi người.
"Anh cả." Cố Tử Nhan lớn tiếng gọi Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhìn Cố Tử Nhan.
"Anh tới đây một chút." Cố Tử Nhan cười híp mắt nói.
Cố Tử Thần nắm tay Kiều Tịch Hoàn đi tới.
Hai người mười ngón tay nắm thật chặt, nhìn qua thân mật không gì sánh được.
Cố Tử Nhan cố ý cười hì hì nói :"Anh cả, anh với chị dâu tình cảm bình thường không mấy tốt, em phát hiện ra từ khi chân anh khỏi rồi anh liền đối với chị dâu tốt hơn nha."
Cố Tử Thần nắm tay Kiều Tịch Hoàn như thường ngồi trên ghế sofa, dường như không thèm phản ứng lại Cố Tử Nhan.
"Tử Nhan." Tề Tuệ Phân nói :"Anh cả con cùng chị dâu con bình thường không phải vẫn tốt sao? Con đứa trẻ này.
"Con cũng chỉ là ngưỡng mộ một chút mà thôi." Cố Tử Nhan chu chu mỏ.
"Con với Cổ Nguyên không phải cũng tốt sao, có cái gì mà phải ngưỡng mộ." Tề Tuệ Phân dịu dàng nói.
"Vậy cũng đúng." Nói xong Cố Tử Nhan còn thân mật ôm lấy cánh tay Cổ Nguyên, đầu tự nhiên gối lên bờ vai anh ta.
Tề Tuệ Phân nhìn Cố Tử Nhan có chút tùy tiện như vậy, bất đắc dĩ nhún vai nhìn mẹ Cổ Nguyên nói :"Làm cho mọi người chê cười rồi, Tử Nhan ở trong nhà gần như là nhỏ nhất, cho tới nay đều được cưng chiều mà lớn lên cho nên có chút hoạt bát."
"Hoạt bát mới tốt." Mẹ Cổ Nguyên vội vàng nói :"Nhà của chúng tôi trước giờ chỉ có mình Cổ Nguyên, cũng không biết hay không có phải do nhà chúng tôi ít người hay không mà luôn luôn yên lặng. Tôi vẫn ngóng một đứa con dâu có chút hoạt bát để có thể khiến nhà chúng tôi thêm vui vẻ một chút. Tính cách Tử Nhan vừa đúng, cùng Tiểu Nguyên coi như là xứng đôi vừa lứa."
"Bà có thể nói như vậy tôi liền an tâm. Có điều, Tử Nhan." Tề Tuệ Phân đối với mẹ của Cổ Nguyên khá là lễ tiết, đối với con gái mình có chút nghiêm khắc nói :"Tử Nha, về sau gả cho Cổ Nguyên phải học cách trưởng thành hơn, không phải động một chút là bày ra cái tính khí trẻ con có biết hay không?"
"Đã biết." Cố Tử Nhan nghịch ngợm lè lưỡi, tuy là hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn vô cùng khéo léo gật đầu, lại nói :"Huống chi con cũng chuản bị là mẹ rồi mà, đương nhiên là phải học cách trưởng thành, bằng không làm sao có thể chăm sóc con cái."
"Nói đến con cái, con đến bệnh viên kiểm tra chưa?" Tề Tuệ Phân vội vàng hỏi.
"Kiểm tra rồi, bác sĩ nói tất cả đều bình thường." Cố Tử Nhan đáp.
"Vậy là tốt rồi." Tề Tuệ Phân gật đầu, nhìn Cổ Nguyên nói :"Cổ Nguyên, tuổi tác Tử Nhan dù sao cũng còn nhỏ, có chút ham chơi, nhưng trong thời gian mang thai này con nhất định phải trong coi nó. Đừng cho nó ra ngoài nhảy nhót khắp nơi, ta nhìn cũng phải kinh hãi. Đợi khi em bé sinh ra rồi, thanh niên các con muốn chơi thế nào đều được."
"Yên tâm đi dì, con sẽ trông coi Tử Nhan." Cổ Nguyên ôn nhu nói.
Nét mặt nhìn như chuẩn bị làm một người cha đảm đương vậy.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng tựa lên vai Cố Tử Thần, nhìn Cổ Nguyên như vậy, cùng người một nhà Cổ Nguyên đắm chìm trong hạnh phúc kết hôn sinh con.
Một số thời khắc vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, tiếc nuối vì bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.
Có thể một số thời khắc khác lại đang suy nghĩ, không phải không ngừng bỏ qua làm sao có thể gặp được đúng người.
Chỉ là . . .
Kiều Tịc Hoàn nhìn thoáng qua Cố Tử Thần.
Đây là người của mình sao ?!
"Hôn lễ định vào thứ bảy sao?" Tề Tuệ Phân lần nữa xác định.
"Thời gian trên có chút gấp sao?" Mẹ Cổ Nguyên vẫn luôn tôn trọng ý kiến Cố gia, giải thích :"Tôi nghĩ bụng của Tử Nhan sẽ càng lúc càng lớn, nên liền tìm thầy đi xem ngày, nói rằng thứ bảy vừa đúng. Hỏi ý kiến Tiểu Nguyên cùng Tử Nhan, hai đứa đều nói không ý kiến gì. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của bên thông gia mọi người, hôn nhân dù sao cũng là chuyện mừng, mọi người vui vẻ mới tốt."
"Diệu, ông thấy thời gian này thế nào?" Tề Tuệ Phân hỏi ý kiến Cố Diệu.
Cố Diệu tối nay thực ra có chút không yên.
Ngày hôm nay sau khi nói chuyện hợp đồng, trên hợp đồng có một đống chuyện lớn khó giải quyết, ông ta bây giờ còn đang cau mày suy nghĩ làm thế nào để ngân hàng cho Cố thị vay tiền, để có thể có chi phí lớn mà thuận tiện chấp hành hạng mục này.
Đột nhiên nghe được tên mình, Cố Diệu ôn hòa cười cười :"Mọi người cứ quyết định là được. Dù sao sớm hay muộn thì con gái cũng phải gả ra ngoài rồi."
Tất cả mọi người đều vui vẻ cười.
Con gái Cố gia thực sự đều có chút sợ Cố Diệu.
Cho nên Cố Diệu nói chuyện Cố Tử Nhan cũng không dám làm nũng, chỉ là cười.
"Đã như vậy, chúng ta cứ quyết định như thế. Còn sính lễ." Mẹ Cổ Nguyên còn nói thêm :"Chúng tôi chỉ có một đứa con trai, cũng đều chưa có cưới dâu qua, bên thông gia với chúng tôi dù sao cũng đều là người một nhà. Mọi người không nên khách khí, sính lễ gì gì đó, chúng tôi có thể thỏa mãn, nhất định liền thỏa mãn."
"Đều khôgn quan trọng, bọn nhỏ hạnh phúc là tốt nhất." Tề Tuệ Phân vội vàng nói.
Cha mẹ của Cổ Nguyên cũng chỉ là cười cười.
Cha mẹ Cổ Nguyên vẫn là những người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đối nhân xử thế đều rất chu đáo.
Tự nhiên không cần nói ra những yêu cầu quá đáng gì, bên kia cũng sẽ biết mà chuẩn bị.
"Nếu bà đã nói như vậy, tôi đây cũng cứ dựa theo ý mình mà chuẩn bị."
"Đều được, đều được." Tề Tuệ Phân vội vàng nói.
Cha mẹ Cổ Nguyên cũng chỉ cười cười, bầu không khí vẫn tốt.
Hôn lễ vốn là một chuyện khiến người ta vui mừng.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ một màn hòa hợp, cười nghĩ, trước đây hôn lễ của cô mang hình dáng gì.
Hừm.
Được rồi, trước đây Cố Tử Thần tàn tật.
Mà đương nhiên lúc đó Kiều Tịch Hoàn, một chút cảm giác cũng không thấy hạnh phúc.
Có một loại cảm giác lòng như tro nguội.
Bởi vì khi đó người phụ nữ này yêu Cố Tử Hàn.
"Đại thiếu phu nhân, ăn cơm." Người giúp việc đột nhiên đi tới, nhỏ giọng ở bên tai cô nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, buông tay Cố Tử Thần ra đi về phía nhà ăn.
Lúc rời đi, trên ghế sofa mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong việc hôn lễ.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cổ Nguyên, anh ta vẫn thế.
Cứ như vậy, là được.
Cô ngồi trên bàn cơm, ăn.
Ăn, ăn.
Cố Tử Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô lùa cơm nhìn anh :"Anh sao lại qua đây rồi?"
Cố Tử Thần không nói chuyện, ngồi sát bên cạnh cô.
Kiều Tịch Hoàn trợn mắt, tự mình ăn.
Ăn có chút nhiều.
"Cổ Nguyên kết hôn rồi, em đang suy nghĩ gì?" Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn đang ăn thịt, miệng khẽ dừng một chút :"Không có suy nghĩ gì."
Cố Tử Thần quay đầu nhìn cô, giống như có chút không tin nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Kiều Tịch Hoàn vẫn cúi đầu ăn cơm, thật lâu, đột nhiên nói :"Cố Tử Thần, em đột nhiên rất hâm mộ một hôn lễ như thế."
Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích con ngươi.
"Trước đây vẫn cho là bản thân có thể mặc một bộ váy cưới thật đẹp với giá trị liên thành, từ bước một nắm tay cha bước về phía người đàn ông mình thích nhất kia, sau đó cha sẽ đem tay của em giao cho anh ta rồi nói với anh ta, con gái của ta giao cho con. Anh ta sẽ nói, cha vợ, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cả đời." Kiều Tịch Hoàn lẳng lặng nói, khóe miệng lôi ra một nụ cười châm chọc :"Nghĩ đến đời này, đã không còn cơ hội."
Cố Tử Thần không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì.
Kiều Tịch Hoàn luôn có cảm giác Cố Tử Thần sẽ không để chuyện gì ảnh hưởng đến chính mình, anh dường như đã quen với hết thảy mọi thứ xung quanh, vô cùng lạnh lùng.
Ăm cơm tối xong.
Kiều Tịch Hoàn đi về phía sofa.
Cả gia đình nhà Cổ Nguyên tựa hồ cùng Cố gia đã quyết định xong mọi chuyện, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Người Cố gia lễ phép tiễn bọn họ tới cửa.
Sau khi tiễn xong, Tề Tuệ Phân xoa xoa bả vai có chút mỏi, vui mưng nói :"Cuối cùng quyết định xong xuôi. Tử Nhan có thể tìm được Cổ Nguyên, vậy thì thật sự là đời trước tu được phước rồi. Cổ Nguyên đứa bé này bản thân cũng không tệ chút nào, cha mẹ đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, về sau Tử Nhan gả vào gia đình như thế, cũng thật sự tìm được một nơi thuộc về."
"Chuyện hôn lễ, bà nên cùng cha mẹ Cổ Nguyên bàn bạc cho kỹ, đừng để lúc đó xảy ra chuyện gì sơ suất, làm cho người khác chê cười." Cố Diệu ở bên tai bà ta nói.
"Được rồi, chuyện này ông cứ yên tâm đi. Có điều em một mình cũng không thể làm được, Hoàn Hoàn, mấy ngày nay nếu con không quá bận rộn, giúp ta. . ." Tề Tuệ Phân nhìn Kiều Tịch Hoàn, lời còn chưa nói hết.
Cố Diệu đột nhiên cắt đứt lời bà ta, giọng có chút nghiêm nghị nói :"Trong khoảng thời gian này co bé rất bận rộn làm gì có thời gian để đi làm chuyện vặt cho bà ?! Bà tự tìm những người khác giúp đỡ đi."
Tề Tụê Phân nhíu nhíu châm mày, suy nghĩ một chút :"Tôi kêu Diệp Mị tới giúp tôi được không?"
"Diệp Mị bà cứ tùy tiện dùng." Cố Diệu nói xong câu tiếp liền đi lên lầu.
Kiều Tịch Hoàn trong bụng cười thầm.
Nếu để cho Diệp Mị biết, Cố Diệu đối với cô ta không coi trọng chút nào, không biết có phải hay không sẽ tức giận đến thổ huyết.
Có điều Diệp Mị rõ ràng đã tan tầm từ lâu, đã trễ thế này tại sao vẫn không có ở nhà.
Cô hơi ngạc nhiên hỏi Tề Tuệ Phân :"Mẹ, Diệp Mị hôm nay không ở nhà sao?"
"Nói là về nhà mẹ đẻ rồi." Tề Tuệ Phân không quan tâm nói :"Đem Minh Nguyệt mang theo về nhà mẹ đẻ con bé rồi."
"Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Diệp Mị cùng Minh Nguyệt gần đây rất tốt." Kiều Tịch Hoàn không thấy thú vị gì lắm nói.
"Đúng vậy." Tề Tụê Phân gật đầu :"Trước đây còn tưởng rằng Diệp Mị đối với trẻ con không thích lắm, không nghĩ tới con bé thích Minh Nguyệt như vậy, hai ngày trước còn nói với ta đi Mỹ đem Minh Lý về đây vài ngày, thừa dịp Tử Nhan kết hôn. Nghĩ đến con bé quả thật rất chu đáo. Cũng thực sự khiến Diệp Mị có chút thiệt thòi rồi, Tử Hàn tuy không ở nhà nhưng con bé vẫn an phận thủ thường, đúng là không hề dễ dàng. Về sau mấy đứa đều phải sống chung thật tốt đấy có biết không?"
"Biết, mẹ." Kiều Tịch Hoàn khéo léo gật đầu.
Trong khoảng thời gian này Diệp Mị đã biết thế nào chiếm được lòng tin của mẹ chồng rồi.
Đôi mắt cô căng thẳng.
Càng hành động như vậy càng thấy được người phụ nữ không có lòng tốt.
"Không còn sớm, ta cũng lên lầu, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Tề Tụê Phân nhìn Kiều Tịch Hoàn nói, quay đầu nhìn Cố Tử Thần :"Tử Thần, trong khoảng thời gian này con cũng chăm sóc tốt cho thân thể chân con mới tốt, không cần vội vã đi khắp nơi như thế. Ba con nói ta khuyên nhủ con trở về công ty đi làm, ta nghĩ con cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, chuyện của công ty trước không cần vội."
Cố Tử Thần không nhịn được gật đầu :"Được, chuyện của con con biết rõ làm sao để xử lý."
Tề Tuệ Phân dường như cũng đã quen với vẻ lãnh đạm thờ ơ như vậy của Cố Tử Thần, gật đầu xong liền lên lầu.
Nhìn Tề Tuệ Phân rời khỏi, Kiều Tịch Hoàn nhịn không được hỏi Cố Tử Thần :"Ba kêu anh trở vè công ty đi làm đó?"
"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.
"Anh muốn trở về công ty đi làm sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Sau này hãy nói." Cố Tử Thần vẫn không mang biểu cảm gì đặc biệt.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Cô thực sự không hy vọng Cố Tử Thần đi làm trong lúc cô cùng Phó thị bàn chuyện hợp đồng, như vậy, kế hoạch của cô. . .
Đôi mắt cô căng thẳng, chăm chú nhìn Cố Tử Thần :"Trong khoảng thời gian này cũng không cần đi làm được không?"
Cố Tử Thần nhíu mày.
"Em không muốn anh đi làm." Kiều Tịch Hoàn giọng kiên quyết nói.
"Vì sao?"
"Thì chỉ không muốn anh đi làm sao."
Cố Tử Thần khẽ biến sắc, đôi mắt vẫn đặt lên trên mặt cô, tựa hồ muốn xem điểm gì không giống.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần nói :"Em sẽ không làm chuyện gì có lỗi với chuyện Cố gia các người, thế nhưng em hy vọng, anh bây giờ đừng nhúng tay vào chuyện của em."
Hiện tại, cô đều đã đi tới mức đường này.
Cô không biết Cố Tử Thần có tín nhiệm cô hay không, cũng không biết Cố Tử Thần sau khi biết cô động tay động chân có thể hay không ra tay với cô! Cho nên cô hiện tại chỉ hy vọng Cố Tử Thần cái gì cũng không biết, cô không muốn mạo hiểm.
Không muốn bản thân trăm phương ngàn kế bày mưu liền thất bại trong gang tấc.
Cũng không muốn biết. . . Cố Tử Thần đối với mình không tín nhiệm.
Cố Tử Thần không có cho cô đáp án.
Buổi tối kia, Cố Tử Thần nhìn cô, sau đó chỉ là xoay người rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn không biết Cố Tử Thần muốn làm cái gì, hay sẽ làm cái gì ?!
Cô thực sự, thực sự cái gì cũng không biết.
. . .
Hôn lễ của Cổ Nguyên vội vội vàng vàng, càng lúc càng gần.
Tề Tuệ Phân trong khoảng thời gian này vẫn trằn trọc vì hôn lễ của Cố Tử Nhan, một ngày bận bịu không nghỉ.
Diệp Mị cũng bởi vì Tề Tuệ Phân giao việc mà không ngừng bận rộn theo Tề Tuệ Phân.
Hôm nay sắc trời vừa đẹp.
Cổ Nguyên cùng Cố Tử Nhan ra ngoài chụp ảnh cưới.
Thời gian quá gấp gáp, trong khoảng thời gian ngắn phải sắp xếp đủ loại chuyện.
Diệp Mị nhận được dặn dò của Tề Tuệ Phân, theo Cố Tử Nhan đi chụp hình ngoại cảnh, bởi vì hiện tại Cố Tử Nhan đang mang bầu, mọi thứ đều cần được bảo đảm.
Cố Tử Nhan cùng Cổ Nguyên không ngừng thay đổi tư thế ở dưới ống kính của nhiếp ảnh gia.
Diệp Mị đứng ở bên cạnh, nghĩ đến bản thân còn chưa chụp một tấm ảnh áo cưới nào.
Hoàn hảo không cần phải chụp.
Nếu như cùng Cố Tử Hàn chụp ảnh cưới, cô ta ước chừng ruột gan đều hối hận.
Chụp xong một bộ.
Cố Tử Nhan tâm tình vẫn rất tốt nhìn Diệp Mị :"Chị dâu hai, chúng ta đi đổi bộ áo cưới khác đi!"
"Ừ." Diệp Mị cười, cùng Cố Tử Nhan rời khỏi.
Hai người đi vào phòng thay đồ.
Áo cưới tương đối rườm rà, Diệp Mị vẫn cố gắng giúp đỡ Cố Tử Nhan thay đồ.
Tâm tình Cố Tử Nhan tương đối tốt, lôi kéo tay Diệp Mị nói :"Chị dâu hai, làm sao chị đối tốt với em như vậy ?!"
"Còn không phải là lấy chồng theo chồng, gả chó thì theo chó thôi sao, em là em gái chồng chị, dĩ nhiên chính là em gái chị, nói nhiều. . . Nói chung cũng là người một nhà cả." Diệp Mị không sao cả nói, chỉnh trang lại áo cưới cho Tử Nhan, rồi dẫn tới bàn trang điểm.
Thợ trang điểm sẽ vì mỗi một bộ váy mà trang điểm, cho nên sau khi thay váy xong, Cố Tử Nhan liền ngoan ngoãn ngồi ở một chỗ để mặc thợ trang điểm không ngừng ở trên mặt bôi bôi vẽ vẽ.
Diệp Mị nhìn Cố Tử Nhan ở bên cạnh :"Tử Nhan, bình thường nhìn em không mấy khi trang điểm, bây giờ trang điểm xong nhìn như là tiên nữ hạ phàm vậy."
"Chị dâu hai nói thế khiến em xấu hổ quá đi. Em làm sao so với chị làm sao xinh đẹp hơn được." Cố Tử Nhan có chút ngượng ngùng.
"Ai nói, cô dâu mãi mãi cũng là xinh đẹp nhất. Em nhìn xem em chỉ cần lộ ra ngoài một chút hạnh phúc đã khiến cho tất cả người bên cạnh đều cảm nhận được." Diệp Mị chọc cười nói.
Cố Tử Nhan xấu hổ cười.
Nụ cười đột nhiên dừng một chút :"Thực sự em vẫn cảm thấy em không xứng với Cổ Nguyên. Cổ Nguyên là một người tốt, dáng dấp lại đẹp trai, tuổi còn trẻ đã tiếp thu việc làm ăn đồ cổ của ông nội anh ấy, ở Thượng Hải dù sao cũng coi là người có tiếng tăm. Hơn nữa đối với em luôn tỉ mỉ chu đáo, bao dung tất cả khyuết điểm cũng như sự tùy hứng của em, một người đàn ông hoàn mỹ như thế em thực sự có chút lo được lo mất. Em thậm chí còn có suy nghĩ, Cổ Nguyên tính cách thực sự rất tốt, chí ít khiến em cảm thấy anh ấy thực sự ở bên cạnh em nhưng lại không phải như vậy, đôi lúc còn có một chút cảm giác, làm sao cũng đều không thấy đúng cho lắm."
"Có một người đàn ông tốt với em em còn oán giận, em hoàn toàn là đang lấy le ha!." Diệp Mị cố ý trêu ghẹo :"Lẽ nào em nghĩ Cổ Nguyên nên giống như anh cả anh hai em sao, lạnh như khối băng."
"Đó cũng không phải. . . Thế nhưng .. . " Cố Tử Nhan muốn nói lại thôi.
Diệp Mị nhìn Cố tử Nhan, khóe miệng không chút dấu vết treo lên một nụ cười tà ác, trong nháy mắt vẻ mặt liền quan tâm hỏi :"Tử Nhan, em có gì không thể nói với chị sao, chúng ta đều là người một nhà, em vẫn còn ấp a ấp úng như thế, chị thật buồn đó."
"Không phải, chị dâu." Cố Tử Nhan vội vàng nói :"Chị có nghe nói qua về Hoắc tiểu Khê sao?"
"Hoắc Tiểu Khê?" Diệp Mị nhíu mày :"Không phải là người phụ nữ trên thương trường hiếm thấy sao? Có điều người phụ nữ này cũng đã qua đời hơn nửa năm, em hỏi tới cô ta làm cái gì ?!"
"Hoắc Tiểu Khê là mối tình đầu của Cổ Nguyên." Cố Tử Nhan nói.
"Sau đó thì sao?" Diệp Mị nhìn Cố Tử Nhan.
"Em thực sự. . ." Cố Tử Nhan giống như đang do dự, do dự có nên nói điều trong lòng ra hay không.
Diệp Mị nhìn bộ dạng của Cố Tử Nhan cũng không có thúc giục.
Cố Tử Nhan thực sự không phải loại người đối với người khác không chút phòng bị, nhưng cũng may Cố Tử Nhan dù sao cũng chưa bước hẳn ra ngoài xã hội, ở Cố gia dù sao cũng khá là hòa thuận, những chuyện sâu xa đối với một cô gái mới lớn mà nói, làm sao biết hết được! Cho nên Cố Tử Nhan đối với cô ta sẽ không đặc biệt phòng bị.
"Em nói cho chị nha! Chị dâu hai, thực sự em giấu trong lòng một bí mật rất lâu rồi, lại không biết nói với người nào." Cố Tử Nhan hạ quyết tâm thật lớn.
Diệp Mị khẽ cười :"Chị chăm chú lắng nghe đây."
"Cha mẹ Cổ Nguyên đối với em đều vô cùng tốt, cũng rất thích em, dù sao cảm thấy Cổ Nguyên đã 28 tuổi cũng nên thành gia lập thất, huống chi Cố gia chúng ta với bọn họ cũng coi như là môn đăng hộ đối, Cổ Nguyên cũng không bị ủy khuất. Thế nhưng ông nội Cổ Nguyên không thích em, mặc kệ em làm sao lấy lòng ông ấy, ông ấy đối với em đều là xa cách khó gần. Mà Cổ Nguyên lại đặc biệt rất kính trọng ông nội anh ấy, bình thường mang em tới nhà ông nội anh ấy đến cuối cùng đều khiến em cảm thấy rất xấu hổ."
"Cái này cũng không có gì, em bây giờ không thể chiếm được sự đồng ý của ông ấy về sau từ từ sẽ biết. Không nên quá gấp gáp. Hơn nữa Cổ Nguyên cũng nguyện ý mang em đến thăm người anh ta tôn kính nhất, tự nhiên cũng là đang thừa nhận thân phận của em, em nên cao hứng." Diệp Mị an ủi.
"Em cũng biết, cho nên em cũng không có oán hận gì. Có một ngày em theo Cổ Nguyên tới nhà ông nội chơi. Em liền vô ý nghe được ông nội lôi kéo tay Cổ Nguyên còn quan tâm nói, ông ấy nói, Tiểu Nguyên, đã nhiều năm như vậy con thật sự đã buông Tiểu Khê xuống rồi sao ?! Sau đó Cổ Nguyên liền trầm mặc. Cuối cùng còn nghe giọng ông nội có chút bất đắc dĩ nói, ông ấy nói, Tiểu Nguyên, đừng ủy khuất chính mình." Cố Tử Nhan nói tới chỗ này, bộ dạng khó chịu nhìn Diệp Mị :"Em tuy là cảm thấy bản thân thực sự không xứng với Cổ Nguyên, nhưng nghe ông nội anh ấy nói như vậy, em thực sự rất khó chịu, em thực sự khiến Cổ Nguyên chịu ủy khuất sao?"
". . ." Diệp Mị dường như trong khoảng thời gian ngắn không tìm được lời an ủi nào nói với Cố Tử Nhan, trầm mặc một hồi liền nói :"Dù sao hai người cũng đều chuẩn bị kết hôn rồi, còn nghĩ tới chuyện này để làm gì? Cổ Nguyên là người lớn, có người thích cũng là bình thường, hơn nữa Hoắc Tiểu Khe cũng đã qua đời. Em sao còn để bụng tới một người đã chết."
"Em không phải để bụng với người đã chết. Chị dâu hai tại sao chị lại không hiểu? Em chính là cảm thấy Cổ Nguyên không một lòng một dạ đối với em, em cuối cùng vẫn là đàn suy nghĩ, Cổ Nguyên vốn dĩ có thể chấp nhận em như vậy có phải hay không cũng là bởi vì ngoại trừ Hoắc Tiểu Khê đã mất, cho nên anh ấy ai cũng có thể chấp nhận." Cố Tử Nhan có chút tức giận nói.
"Đừng có nghĩ như vậy." Diệp Mị đảm nhiệm chức vụ người tốt một mực khuyên nhủ an ủi :"Chị thấy Cổ Nguyên đối với Kiều Tịch Hoàn cũng thật để ý. . ."
Tựa như bật thốt lên nói.
Diệp Mị có chút ngạc nhiên nhìn Cố Tử Nhan, giống như vì lời mình nói mà có chút hối hận, vội vàng giải thích :"Tử Nhan, em đừng suy nghĩ quá nhiều, chị nói lung thung thôi. Em xem, em cũng chuẩn bị kết hôn rồi vậy mà chị còn nói những lời không đâu."
"Chị không cần phải che giấu, thực sự em biết." Cố Tử Nhan nói :"Cổ Nguyên đối với Kiều Tịch Hoàn thực sự có chút khác biệt."
Diệp Mị nhìn qua vẻ mặt giống như đang tự trách, trên miệng lại vẫn kéo lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Lần trước không phải chị nói với em Cổ Nguyên cùng Kiều Tịch Hoàn có quan hệ không bình thường sao? Em cũng cố gắng không để ý tới nhưng chính là lại nhìn thấy Cổ Nguyên khắp nơi đều bảo vệ Kiều Tịch Hoàn. Ông nội Cổ Nguyên cũng thực sự rất thích Kiều Tịch Hoàn, nhắc tới Kiều Tịch Hoàn đi tới tới chỗ ông ấy đoạt đi vài món đồ cổ, trên miệng đều nói Kiều Tịch Hoàn làm bậy, nhưng rõ ràng Cổ Nguyên cùng ông nội Cổ Nguyên đều vui vẻ cười, giống như chỉ cần nói đến chuỵên Kiều Tịch Hoàn đều là vui vẻ. Mà bản thân làm sao cũng không chen miệng vào được, mỗ lcú đó em đều cảm thấy bản thân giống như vô hình. Còn có. . . Mẹ Cổ Nguyên nói, Kiều Tịch Hoàn cùng Hoắc Tiểu Khê rất giống nhau. . ." Cố Tử Nhan có chút sụp đổ nói.
"Cái này." Diệp Mị nhìn qua có chút hơi khó xử, giống như đột nhiên không tìm được lời an ủi nào, chỉ có thể yên lặng cùng khó chịu.
Mà phần yên lặng này lại lộ vẻ như đang ngầm đồng ý với quan điểm của Cố Tử Nhan.
Đồng ý là biểu thị đây là sự thật.
Cố Tử Nhan đột nhiên càm tay Diệp Mị :"Chị dâu, chuyện này chị không thể nói ra, em chỉ là tùy tiện oán giận một chút mà thôi. Em sợ Cổ Nguyên biết được ngược lại sẽ coi thường em, em thực sự không phải người hẹp hòi như vậy, em trước đây không dễ dàng nổi máu ghen như thế, nhưng khi gặp Cổ Nguyên, em cảm thấy em giống như biến thành một người khác, chỉ sợ mình không làm được tốt, chọc cho Cổ Nguyên tức giận."
"Quan hệ hai chúng ta là thế nào, chị không nói cho ai cả, yên tâm đi." Diệp Mị chắc chắn nói :"Chị còn không phải coi em như là em gái ruột mà đối đãi sao, nên cũng không thể khiến em chịu ủy khuất. Cổ Nguyên quả thực là một người đàn ông tốt, em nên quý trọng."
"Ừm, em biết." Cố Tử Nhan vội vàng gật đầu.
"Ngoan, trang điểm thật đẹp, đợi lát nữa khiến bản thân thật xinh đẹp, mê hoặc Cổ Nguyên. . ."
"Chị dâu." Cố Tử Nhan có chút xấu hổ cười cười :"Em thực sự cùng Cổ Nguyên cũng chỉ một lần. . . Mà thôi."
"Một lần liền mang thai !?" Diệp Mị có chút khoa trương trêu ghẹo :"Cổ Nguyên lợi hại như vậy."
"Đáng ghét." Cố Tử Nhan cực kỳ xấu hổ :"Buổi tối đó cũng là thuận nước đẩy thuyền, em với Cổ Nguyên đi uống chút rượu, hai người mơ mơ màng màng liền làm. . ."
"Mơ mơ màng màng còn lợi hại như vậy." Diệp Mị tiếp tục trêu ghẹo.
"Chị dâu làm sao chị lại hư hỏng như vậy ?! Vậy chị với anh hai thì sao? Cùng anh hai nhiều lần như vậy, cảm giác như thế nào?"
"Chị với chuyện anh hai em em đừng hỏi nữa. Anh ấy hiện tại cũng không có ở Thượng Hải."
"Cũng đúng. Ba thật đốc ác, mặc kệ thế nào cũng không nên đem anh hai tại tận cái chỗ khỉ ho cò gáy Thẩm Dương kia chứ." Cố Tử Nhan bất bình dùm.
"Còn không phải là do chị dâu cả em. . ." Diệp Mị nói xong đột nhiên thu liễm lại :"Nghĩ lại có một số việc em cũng không cần biết, ngoan ngoãn làm cô dâu của em là được."
"Ah." Cố Tử Nhan cũng không hỏi nhiều :"Anh hai sẽ trở về sao? Hôn lễ của em ấy."
"Có lẽ sẽ về nha!." Diệp Mị nói.
Chỉ mong, vĩnh viễn đừng trở về !
. . .
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng làm việc cao ốc Cố thị.
Thần trí miư màng bận rộn thật nhiều ngày.
Một số dự án đã hoàn thiện, cũng như được chỉnh sửa không sai biệt lắm.
Hiện tại còn thiếu mỗi tài chính tử Cố Diệu.
Cô hít một hơi nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Đêm nay lại tăng ca đến bây giờ, 9 giờ tối.
Thực sự cũng không tính là quá muộn.
Trước đây thời điểm còn ở Hoàn Vũ liều mạng, thâu đêm suốt sáng đều có.
Không thể không nói, có một chỗ dựa lớn vững chắc, dù làm gì cũng sẽ không còn mệt mỏi như vậy.
Cô duỗi người, cầm lấy điện thoại trên bàn làn việc lên gọi :"Bối Địch, xuất viện chưa?"
"Ừ." Bên kia âm thanh có chút ảm đạm.
"Tôi còn chưa có ăn cơm tối, theo tôi ra ngoài ăn đi."
"Làm sao trễ thế này rồi còn chưa có ăn cơm."
"Công việc quá bận thôi."
"Vẫn giống như trướ đây sao, một khi làm việc cái gì cũng không còn nghĩ tới nữa."
"Cô không phải cũng giống vậy sao, phàm là chuyện Tiêu Dạ, liền đơn thuần giống như kẻ si mê không sai biệt lắm."
". . . " Rõ ràng đối phương bị đả kích quá độ.
Kiều Tịch Hoàn không sao cả cười cười :"Có đi không?"
"Ở chỗ nào."
"Chỗ cũ."
"Được."
"Được rồi, Cổ Nguyên chuẩn bị kết hôn rồi." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Tôi biết. Nhận được thiếp mời rồi, chính là cuối tuần sau. Thực sự nhanh quá." Diêu Bối Địch cảm thán.
"Ừ, thật là mau." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, thờ ơ nói :"Không nói nữa, gặp mặt nói tiếp."
"Được."
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, nhìn điện thoại nửa ngày vẫn là đem bỏ vào túi xách.
Cổ Nguyên. . .
Phải rồi, anh ta cũng cần có thế giới của bản thân rồi.
Cô mở cửa rời khỏi phòng.
Milk còn đàn làm thêm giờ, tổng hợp cũng như chính sửa lại kế hoạch công tác, ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn rời khỏi lễ phép đứng lên :"Kiều tổng chị phải đi sao?"
"Còn chưa có làm xong?"
"Còn một chút nữa."
Kiều Tich Hoàn khẽ gật đầu một cái.
Milk nhìn qua không giống như là người biết chăm chỉ làm việc, nhưng dưới tay cô làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ.
Cô đạp cước bộ chuẩn bị rời đi, khẽ dừng lại :"Cố Tử Tuấn đâu?"
"Anh ta?" Milk có chút ngạc nhiêu lập tức nói :"Đúng giờ tan làm."
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn khẽ chìm xuống, trực tiếp lấy điện thoại trong túi ra.
"Uy." Bên kia truyền đến âm thanh có chút huyên náo, giống như là âm thanh trong quán bar.
"Cậu đang ở đâu?"
"A, chị nói cái gì?" Cố Tử Tuấn giống như không nghe rõ vậy, hỏi.
"Tôi nói cậu đang ở chỗ nào ?!"
"Tôi ở. . ."
"Mặc kệ cậu đang ở chỗ nào, Cố Tử Tuấn, cậu lập tức trở về công ty tăng ca cho tôi!" Kiều Tịch Hoàn nghiêm khắc nói.
"Hiện tại ở công ty có việc gì làm thêm ?!" Bên kia khó chịu oán giận.
"Cậu không trở lại, tôi lập tức gọi điện thoại nói cho ba biết, cậu tự suy nghĩ một chút hậu quả đi!"
"Kiều Tịch Hoàn, chị nha đừng có mà ác như vậy."
"Vậy cậu thử xem." Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền cúp điện thoại.
Milk nhìn Kiều Tịch Hoàn ngượng ngùng nói :"Thực sự chuyện này không. . ."
Kiều Tịch Hoàn ném một ánh mắt giết người qua.
Milk lập tức ngậm miệng.
Tối đa 10 phút.
Cố Tử Tuấn từ bên ngoài hổn hển chạy tới, giống như bởi vì tác dụng của rượu, khuôn mặt đỏ bừng, không thở được nói :"Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc chị muốn làm gì?!"
"Ở công ty gọi Kiều tổng." Kiều Tịch Hoàn thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo.
Cố Tử Tuấn mắt trợn trắng, có chút an phận :"Kiều tổng, chị có gì dặn dò?"
"Milk đem phần công việc cò lại giao cho Cố Tử Tuấn."
"Vâng." Milk gật đầu.
Cố Tử Tuấn có chút khó chịu.
"Tôi đi trước." Kiều Tịch Hoàn dặn dò xong liền chuẩn bị rời khỏi.
Cố Tử Tuấn vừa nghe Kiều Tịch Hoàn muốn đi, khóe miệng liền nở nụ cười, chỉ cần cô đi rồi, anh ta cũng sẽ đi theo.
Đang suy nghĩ.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói :"Công ty có camera theo dõi, sáng mai Milk đem video làm thêm giờ của thư ký Cố đưa cho tôi, tôi sẽ đem cho Cố chủ tịch xem, giá nào cũng phải có chút thu hoạch. Thư ký Cố yên tâm, tôi ở trước mặt chủ tịch sẽ tán dương cậu nhiều một chút."
Cố Tử Tuấn tức giận đến thổ huyết.
Cái này là Kiều Tịch Hoàn cố ý a!
Biết rõ anh ta đêm nay đang chơi vui vẻ. . .
Kiều Tịch Hoàn dịu dàng mỉm cười :"Tôi tan việc trước, khổ cực cho hai người rồi."
Nói xong liền quay người mềm mại, rời khỏi.
Cố Tử Tuấn cứ như vậy nhìn chằm chăm bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời khỏi, nghiến răng nghiến lợi.
Milk nín cười.
Kiều Tịch Hoàn muốn chỉnh một người, thủ đoạn gì cũng có thể dùng tới.
Trong lòng cười nhìn Cố Tử Tuấn nói :"Thư ký Cố, chúng ta bắt đầu đi, không nên trì hoãn thời gian."
Thư ký Cố. . .
Mẹ kiếp, tiếng xưng hô này khiến toàn thân anh ta sợ hãi.
. . .
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe Võ Đại rời khỏi cao ốc Cố thị.
Một đường thẳng tới tới Khê thủy nhân gia.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói :"Võ Đại, cùng nhau ăn cơm đi, chỉ có tôi với Diêu Bối Địch mà thôi."
Võ Đại suy nghĩ một chút, cũng thực sự bởi vì đợi Kiều Tịch Hoàn mà có chút đói bụng rồi, liền gật đầu.
Hai người đi vào phòng bao.
Diêu Bối Địch đã chờ bên trong.
Luôn luôn đều mang theo dáng dấp yên lặng như thế.
Trên đầu vẫn còn băng vải, cúi đầu nghịch điện thoại di động, nhìn Kiều Tịch Hoàn cùng Võ Đại xuất hiện, khóe miệng khẽ cười :"Đã gọi món cô thích ăn nhất rồi."
Giống như sớm đã biết nên ngay cả câu cám ơn cũng không có, rất tự nhiên ngồi bên bàn cơm.
Phục vụ rất nhanh đã đem thức ăn lên.
Võ Đại ăn có chút nhanh, toàn bộ quá trình đều rất ít nói.
Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ Võ Đại ăn cơm, có chút hiếu kỳ.
Võ Đại giống như cảm giác có ánh mắt nhìn mình, liền ngẩng đầu :"Cô muốn nói gì với tôi sao?"
"Không có." Diêu Bối Địch vội vã cúi đầu.
Võ Đại cười cười :"Bạn của cô thật mau xấu hổ."
"Cô ấy là thế, bằng không làm sao có thể bị tên đàn ông Tiêu Dạ kia khi dễ đến nước này."
"Kiều Tịch Hoàn." Diêu Bối Địch giống như không muốn nói chuyện Tiêu Dạ, có chút khó chịu mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, tiếp tục ăn thêm thịt cá.
"Cái kia, em trai tôi theo cô học cái gì sao?" Diêu Bối Địch hỏi.
Bởi vì ăn xong cơm tối, mọi người cũng không gọi thêm gì nữa, nên cứ thế mà trò chuyện.
"Ừ."
"Vết thương trên người nó cũng là cô. . ."
"Là tôi." Võ Đại thừa nhận, dáng vẻ rất hào phóng.
Diêu Bối Địch gật đầu :"Ừm, vậy. . . Cô lần sau có thể nhẹ tay một chút khôg, nghe mẹ tôi nói, em trai mỗi ngày trở về đều kêu đau. . "
V"ậy sao? Tôi còn tưởng em trai cô không tim không phổi, không biết đau chứ." Võ Đại thuận miệng nói.
Mặt Diêu Bối Địch đen lại.
Võ Đại cũng không hề nói dối.
Thời điểm luyện quyền, Diêu Bối Khôn bị đánh suýt rớt cả hàm răng cũng sẽ không rên một tiếng, Võ Đại cô còn có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên cho rằng Diêu Bối Khôn không có cảm giác đau.
"Được rồi cô chừng nào thì ly hôn?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Diêu Bối Địch có chút trầm xuống, không nói gì.
"Tìm thời gian ly hôn với Tiêu Dạ đi! Đương nhiên nếu tôi là cô tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cứ thế để Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi được thỏa ý nguyện. Thế nhưng Bối Địch, cô không giống như chúng tôi, tính cách của cô vốn dĩ không thích hợp đối đầu cùng loại phụ nữ như Lôi Lôi, cô ta có thể nghĩ đến mọi cách sỉ nhục người khác, cô so với cô ta cũng chẳng đấu lại được, cuối cùng kết quả bị thương cũng chỉ có chính cô." Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc nói.
Diêu Bối Địch cắn môi.
Diêu Bối Địch thực sự không có thích hợp cùng người khác cãi nhau, cũng không thích hợp tranh dành cái gì với người khác.
Coi như cùng Tiêu Dạ kết hôn, Diêu Bối Địch cũng luôn cảm thấy mọi thứ đều không phải do năng lực của cô dành được chỉ là ngẫu nhiên sai sót mới được.
"Ừm." Diêu Bối Địch cúi đầu.
Lúc nào cũng giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó.
Kiều Tịch Hoàn có chút bất đắc dĩ thở dài :"Yên tâm đi, loại người giống như Lôi Lôi, cô ta cứ coi như là có thể khiến Tiêu Dạ ly hôn, cũng chẳng hạnh phúc được?"
"Vì sao?" Diêu Bối Địch kinh ngạc hỏi.
Lôi Lôi được như ý nguyện sao lại không thể hạnh phúc được.
Kiều Tịch Hoàn nhịn một chút không đem câu Tiêu Dạ không thương Lôi Lôi đi nói ra, cô sợ sau khi nói xong Diêu Bối Địch lại cứ thế cho bản thân hy vọng. Mà cô cảm thấy loại đàn ông như Tiêu Dạ thật sự không xứng với Diêu Bối Địch, cũng không thể cho Diêu Bối Địch một hạnh phúc mong muốn.
"Tôi đoán." Kiều Tịch Hoàn thuận miệng nói.
Diêu Bối Địch cũng không hoài nghi gì thêm, chỉ là cười cười, tựa hồ không muốn nói thêm về đề tài này, liền dời trọng tâm câu chuyện :"Cổ Nguyên cứ thế kết hôn rồi, luôn có cảm giác mất mát chút ít."
Đúng vậy.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Khóe miệng cô cười :"Đừng nói với tôi, cô đối với Cổ Nguyên có ý gì nhé?"
"Cô nghĩ đi đâu rồi?! Tôi là đang vì cô mà cảm thán." Diêu Bối Địch tức giận nói.
"Ai kêu cô cảm thán, tôi hiện tại có Cố Tử Thần, tôi rất hạnh phúc."
"Tính phúc* sao?" Diêu Bối Địch nháy mắt, có chút nghịch ngợm. (*Tính phúc = sexuality)
"Đúng vậy, hạnh phúc." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, nhìn vẻ mặt Diêu Bối Địch, trong nháy mắt liền hiểu đang nói đến cái gì :"Cô đó một sắc nữ."
"Ha ha." Diêu Bối Địch cười.
Kiều Tịch Hoàn chung quy vẫn là đang suy nghĩ, nụ cười ấp ám như thế của Diêu Bối Địch, ấm áp như thế, mất đi Tiêu Dạ liền thực sự mất đi.
"Có điều Cố Tử Thần không phải tàn tật sao? Anh ấy làm sao tính phúc cho cô?" Diêu Bối Địch chăm chú hỏi.
"Ai nói anh ấy tàn tật, anh ấy có thể đi, có thể nhảy nhót rồi."
"Thực sao?" Diêu Bối Địch không tin hỏi :"Chuyện từ lúc nào hả?"
"Vừa mới." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn.
Diêu Bối Địch vẻ mặt có chút nghi ngờ :"Nhanh như vậy có thể đi được?"
"Cô là đang ghen tị với tôi?"
"Cô con người này, làm sao luôn nghĩ hư như thế." Diêu Bối Địch khó chịu nói.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, không sao nói :"Lúc nào tôi đem Cố Tử Thần ra ngoài cho cô nhìn một chút."
"Được." Diêu Bối Địch gật đầu :"Tôi thực sự tò mò, cô vẫn có thể thích một người như vậy, rốt cuộc người này có bao nhiêu mị lực ha!"
"So với Tiêu Dạ tốt trăm lần."
",. . ." Diêu Bối Địch im lặng.
Kiều Tịch Hoàn đương nhiên nói: "Đúng không, Võ Đại."
Võ Đại ngẩn ra,
Võ Đại còn đang vui vẻ ăn, nghe Kiều Tịch Hoàn cùng Diêu Bối Địch nói chuyện cũng thấy thật buồn cười, còn nói đem Cố Thần ra ngoài chơi, giống dắt chó đi dạo sao?!
Võ Đại lau miệng :"Tôi không có bình luận gì về vấn đề này."
"Một chút cũng không thú vị, về sau làm sao gả được ra ngoài." Kiều Tịch Hoàn khó chịu nói.
"Tôi chưa từng nghĩ lập gia đình." Võ Đại khẳng định nói.
"Cô định chuẩn bị độc thân cả đời?"
Độc thân cả đời ?!
Đối với những người như bọn họ, ngày mai không thể nói trước.
Cho nên Võ Đại thực sự rất bội phục, Cố Tử Thần có thể khiến cho Kiều Tịch Hoàn chờ đợi bên người. . .
Cố Tử Thần cũng là đang tìm niềm vui ngắn ngủi ư ?!
Còn là nói.
Cố Tử Thần thực sự quyết tâm vì cái gì?!
Đôi mắt liền nhìn Kiều Tịch Hoàn trước mặt, nhìn bộ dạng thẳng thắn bình tĩnh như vậy.
Một ngày kia nếu thực sự cô phát hiện người đàn ông bên người kia không giống như lúc đầu, cô có thể hay không lựa chọn rời đi ?!
Khóe miệng mân lên một nụ cười nhạt.
Luôn cảm thấy càng đến gần càng sẽ nhớ thêm một ít, chuyện tình hư vô mờ mịt.
- - - - - nói với người xa lạ - - - -
Xin lỗi các nàng, mấy nay mình bận quá nên hôm nay mới post vội, chúc các nàng đọc chuyện vui vẻ nhẻ <3 yêu các nàng
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro