Q2. Chương 109: Cuộc hành trình ở Las Vegas (2)


edit: tiểuhoanhi

beta: mễ bối.

Sòng bạc Las Vegas.

Xa hoa, huy hoàng.

Kiều Tịch Hoàn cầm casino chips, đi khắp nơi trong sòng bạc.

Đôi mắt cô vô tình nhìn thấy đôi tình nhân trẻ người nước ngoài, nhìn bọn họ gắn với nhau như keo như sơ, ân ái vô cùng-

Có phải hay không là ông trời ?!

Nếu không làm sao có vận khí tốt đến nhường này.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Cảm thấy bản thân quả thật quá buồn chán mới có thể để ý đến đôi tình nhân kia.

Cô mím môi nhìn khắp các máy đánh bạc, đang chuẩn bị tùy tiện một mình đi tới đó, Cố Tử Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Mặt không chút thay đổi, lạnh tanh như băng.

"Thua sạch?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

Người nào đó sắc mặt liền đen thui.

"Em nói vận khí anh kém mà! Anh còn chưa tin, đáng đời." Kiều Tịch Hoàn nhìn có chút hả hê :"Có điều không quan hệ, nhìn chị đây, chị đây một hồi chơi thắng cái máy bay lớn cho em ha."

Nói xong liền đi về một máy đánh bạc.

Vừa chơi mấy hồi vận may cũng tạm được.

Có chút dương dương đắc ý nhìn Cố Tử Thần bên cạnh, nhìn anh sắc mặt còn nhăn nhó.

Lại chơi vài bàn, vận may lập tức còn xui xẻo hơn.

Thua thua thua.

Cuối cùng là thua sạch.

Kiều Tịch Hoàn có chút khó chịu thấp giọng mắng một câu :"Mẹ kiếp."

Ngẩng đầu một cái, Cố Tử Thần mặt coi thường nhìn cô.

Nói lão nương kiên chí thêm một chút, không đến mức chưa được thử nổi một bàn thắng.

"Anh đi đổi thêm chút casino chips đi." Kiều tịch Hoàn nói.

Cô không tin, hôm nay vận khí của cô cứ như vậy đen nha.

"Không được." Cố Tử Thần nói tiếp :"Thua thì đi về."

"Vì sao?" Kiều Tịch Hoàn nói :"Cố đại thiếu, anh tiếc tiền hay sao."

"Đánh nhỏ thì vui vẻ, đánh lớn thì tổn thất." Cố Tử Thần rành mạch nói.

"Yêu, còn có thể nói mấy lời này sao, được rồi được rồi." Kiều Tịch Hoàn lẩm bẩm :"Còn không phải là tiếc tiền."

"Không phải!" Cố Tử Thần cau mày.

"Không phải vậy tại sao anh không đi đổi casino chips ?!" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Kiều Tịch Hoàn, em một chút tự động kiềm chế cũng không có sao ?" Cố Tử Thần hung hăng nói.

"vậy anh vừa mới chơi mấy ván cao thấp, so với em còn không có một chút tự động kiềm chế!" Kiều Tịch Hoàn phản bác.

Cố Tử Thần sầm mặt.

Kiều Tịch Hoàn không sợ trời không sợ đất nhìn Cố Tử Thần, vẻ mặt khiêu khích.

Hai người cứ như thế cứng nhắc đã lâu, bên người đột nhiên xuất hiện một câu tiếng anh lưu loát, mang theo chút nhạo báng :"Không nghĩ tới người Trung Hoa cũng sẽ ở trước mặt mọi người gây gổ."

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn đôi tình nhân kia rúc vào nhau, nói chuyện là đàn ông, dáng dấp cao to uy mãnh, nhìn qua cường tráng hơn so với Cố Tử Thần một chút, nét mặt rõ ràng, hốc mắt hãm sâu, trong mắt xanh lam tản ra sắc thái mê người, hàm dưới còn có một chút râu, giống như là cố ý để lại râu ria vậy, nhưng lại ngoài ý muốn tăng thêm không ít sự quyến rũ của một người đàn ông thành thục.

"Xem ra hôm nay vận khí của hai người không tốt, có muốn hay không dẫn hai người theo bọn tui vui chơi một chút?" Người đàn ông kia tiếp tục nói.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần vẫn chỉ là nhìn anh ta, không nói câu nào.

"Được rồi, tôi tên Bertrand. Đây là bạn gái của tôi Y Liên. Đến từ Pháp." Người đàn ông đột nhiên giới thiệu.

Kiều Tịch Hoàn ngản ra, dùng tiếng anh lễ phép hồi đáp :"Ah, xin chào. Tôi gọi Kiều Tịch Hoàn, đây là chồng tôi Cố Tử Thần."

"Chồng? Hai người kết hôn rồi? Nhìn qua tuổi còn rất trẻ, tôi nghĩ rằng giống như chúng tôi." Bertrand có chút ngạc nhiên nói.

"Chúng tôi kết hôn tương đối sớm." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

"Còn muốn chơi thêm hai ván nữa không?" Bertrand hỏi.

Kiều Tịch Hoàn không nói chuyện.

Cố Tử Thần trực tiếp mở miệng nói :"Không cần, thời gian không còn sớm, chúng tôi phải đi rồi, hai người từ từ chơi."

"Thực sự là đáng tiếc." Bertrand nói :"Bạn gái của tôi chơi cái này thực sự rất lợi hại."

"Lần sau đi, tạm biệt." Nói xong Cố Tử Thần giống như đối phương khẽ gật đầu một cái, nắm tay Kiều Tịch Hoàn rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn thực sự không muốn đi, đôi tình nhân kia đúng là chỉ thắng không thua, cô vì sao không thể đi theo hít thêm ít vận khí tốt chứ.

Cố Tử Thần này.

Cái gì cũng không cần thương lượng, lôi kéo cô đi.

Vừa tới cửa chính, nhân viên tiếp tân ôn nhu đưa một chiếc mô hình máy bay :"Hy vọng lần sau quý ngài lại tới."

Kiều Tịch Hoàn nhìn mô hình máy bay nhỏ nhắn tinh xảo như vậy trên tay, nhịn không được châm chọc nở nụ cười :"Quả nhiên là thắng cho Khỉ nhỏ một chiếc máy bay."

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô, không nói gì.

Hai người đi về phía gánh xiếc thú.

Hiện tại đang có một màn trình diễn đặc sắc, đứng xa xa nhìn Khi rnhỏ ngồi một chỗ, trợn mắt há miệng, hoàn toàn bị một màn trước mắt làm rung động.

"Chúng ta ở bên ngoài quán cà phê chờ bé một chút đi!." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần hiểu được liền gật đầu.

Cũng hiểu Khỉ nhỏ vốn đang tập trung tinh thần xem xiếc, cũng không muốn nửa đường đem bé rời đi.

Cố Tử Thần nhìn về phía nhân viên nói, sau khi xiếc thú chấm dứt đem Cố Minh Lộ đến phòng ăn tây trên lầu.

Dặn dò xong, giống như Kiều Tịch Hoàn đi thẳng lên quán cà phế, ngồi một chỗ ngay bên cạnh cửa sổ, yên lặng nhing Las Vegas xa hoa khiến người khác rung động.

"Cố Tử Thần, vì sao đột nhiên lại đi du lịch?" Kiều Tịch Hoàn đến bây giờ vẫn còn trong trạng thái u mê.

Cô ngồi dựa ở trên ghế, nhìn coi cảnh đẹp như họa, yên lặng mà trầm tĩnh, luôn cảm thấy thoải mái đến nỗi ngay cả đầu ngón chân cũng đều là thích ý, cô ít nhất chưa từng có cái loại cảm giác này.

Cố Tử Thần không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ quán cà phê.

Hiện tại mắt trời chiều đã dần buông xuống, chỗ ngồi này ở Las Vegas dưới ánh nắng chiều vàng rực rỡ ở thành phố này tựa như càng đẹp như họa, khiến người ta phảng phất được đặt mình trong trốn cung đình của nhân gian, khắp nơi đều là giá trị liên thành.

"Cố Tử Thần." Không có được câu trả lời, Kiều Tịch Hoàn có chút tức giận.

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô.

Mặt trời chiều vừa lúc, bóng chiều đổ lên mắt anh có chtú lạnh, người đàn ông luôn luôn có thói quen lạnh lùng, vào giây phút này lại không rõ có một chút ấm áp, lồng ngực anh không tính là rộng, thuộc về chủng loại có cường tráng như có chút gầy, chỉ là trong nháy mắt kia lại cảm thấy được ôm trong lòng có thể cho cô một sức mạnh vô hình.

Yết hầu cô nhúc nhích.

Yên lặng nhìn Cố Tử Thần.

Khóe miệng Cố Tử Thần đột nhiên cười.

Dưới ánh chiều, hại nước hại dân.

Anh nói :"Không phải nói không có tuần trăng mật sẽ không được gọi là tân hôn sao? Không thể cho em một hôn lễ, thì tặng cho em một chuyến trăng mật."

Cố Tử Thần hầu như không có chút kích động nói một chuỗi dài.

Cho nên một giây kia anh nói xong cả người cô đờ đãn tại chỗ, đôi mắt lớn nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt rõ ràng không tin tưởng.

Cố Tử Thần quen với bộ dạng của Kiều tịch Hoàn, anh không có giải thích nhiều, bưng ly cà phê trước mặt khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lại nhìn vào không trung nơi mặt trời chiều phủ xuống xa hoa.

"Ha ha, thật khéo." Bên người đột nhiên vang lên âm thanh của Bertrand.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn bọn họ vẫn như cũ thân mật.

"Có thể ngồi chung chứ?" Bertrand hỏi.

"Đương nhiên có thể." Kiều Tịch Hoàn nhún vai.

Bertrand ga lăng vì bạn gái Y Liên mà kéo ghế ra, lúc Y Liên ngồi xuống bản thân cũng ngồi bên cạnh.

"Vận khí ngày hôm nay thật tốt, chúng tôi thắng 500 vạn đô la." Bertrand tựa hồ đàn muốn khoe khoang.

Kiều tịch Hoàn đen mặt.

Thì ra người Pháp cũng lỗ mãng như vậy.

"Vận khí hai người nhìn qua rất tốt."

"Vận khí Y Liên luôn luôn tốt." Bertrand rất đắc ý.

Kiều Tịch Hoàn trong lòng thầm nghĩ.

Có cái gì mà đắc ý.

Cô không phải chỉ là hơi kém may mắn một chút mà thôi sao !.

Cô quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn anh không chút biểu tình nào vẫn nhàn nhạt ngồi ở chỗ kia, cũng không xen câu nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Buổi tối có muốn hay không cùng nhau ăn cơm? Chúng tôi mời khách." Bertrand hào phóng nói.

"Không cần, chúng tôi mang theo trẻ con nên sẽ không tiện lắm." Cố Tử Thần trực tiếp từ chối.

Bertrand nhíu mày, giọng không tốt lắm :"Vì sao tiên sinh luôn từ chối chúng tôi."

"Bèo nước gặp gỡ."

"Có ý gì?" Bertrand không hiểu gì, nhìn Cố Tử Thần, lại nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn có chút buồn cười giải thích :"Ý chính là anh ấy xấu hổ, không muốn gặp người lạ."

"Vậy sao?" Bertrand có chút không tin nhìn Cố Tử Thần :"Anh ta nhìn qua không giống như người xấu hổ."

"Anh nhìn anh ấy lạnh như băng chỉ vì không muốn người khác phát hiện tâm tình của bản thân." Kiều Tịch Hoàn nói :"Cho nên mới dùng khuôn mặt như cá chết mà nhìn người khác."

"Thì ra là vậy." Bertrand bừng tỉnh, tin tưởng không một chút nghi ngờ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Cố Tử Thần càng lúc càng đen, khóe miệng lại cười đến hài lòng.

"Chúng ta đi đón Minh Lộ." Cố Tử Thần đột nhiên đứng lên, dùng tiếng Trung nói với Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía cặp đôi người Pháp có chut xin lỗi nói :"Xem, chồng tôi xấu hổ đến nỗi muốn đi rồi. Chúng tôi không quấy rầy hai người dùng cơm, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Kiều Tịch Hoàn đi theo bước chân Cố Tử Thần.

Lúc rời đi, Cố Tử Thần xoay người nhìn thoáng qua đôi tình nhân kia.

Người phụ nữ tên Lian kia khẽ nhếch môi lên cười, nụ cười có chút nguy hiểm, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt cũng thay đổi.

Cố Tử Thần mím chặt môi, nhanh rời khỏi.

Mới vừa đi tới gánh xiếc, Cố Minh Lộ đã được nhân viên công tác mang ra tới cửa, nhìn thấy ba mẹ mình bé vội vã kích động chạy tới, tay ôm chặt lại bắt đùi Kiều Tịch Hoàn, hưng phấn nói :"Vừa rồi người biểu diễn kia thật là giỏi, áo thuật gia có thể biến ra bồ câu, biến ra ruy băng, còn biến ra thật là nhiều kẹo que."

"Vậy sao?"

"Đúng nha." Cố Minh Lộ vội vàng gật đầu nói :"Con xem đến nỗi ngốc luôn, bên cạnh còn có nhiều bạn nhỏ lpứn hơn con cũng giống như choáng váng, nếu như Minh Nguyệt nhìn thấy khẳng định sẽ thích lắm."

Nói xong còn có chtú tiếc nuối.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Cố Minh Lộ vẫn là không phát hiện mẹ bé có chút khác thường, đôi mắt bé nhìn trên tay Cố Tử Thần đang cầm một chiếc mô hình máy bay, có chút ngạc nhiên hỏi Cố Tử Thần :"Baba, đây là mama thắng máy bay cho con sao?"

Cố Tử Thần giơ giơ mô hình trên tay.

"Mama thật giỏi." Cố Minh Lộ sùng bái nói.

Kiều Tịch Hoàn thẹn thùng.

"Nhưng không phải là máy bay lớn sao? Cái này có thể ngồi được sao?" Cố Minh Lộ buồn bực hỏi.

"Tự con có thể nặn được người từ đất sét a, cái máy bay này có thể mở được cửa ra. Con chỉ cần đem người sét bỏ vào là được nha." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

"Con biết rồi, cám ơn mama." Cố Minh Lộ hưng phấn nói.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử Thần, nhìn người đàn ông kia giống như có điều cần suy nghĩ.

Người một nhà liền đi tới nhà hàng tây.

Lần này Cố Tử Thần thông minh, căn bản không cho Kiều Tịch Hoàn đụng vào thực đơn, chỉ có anh cùng nhân viên phuc vụ trao đổi món ăn.

Kiều Tịch Hoàn khó chịu trừng mắt nhìn Cố Tử Thần, sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn đem bữa cơm ăn cho xong.

Sau khi ăn xong, Cố Tử Thần liền mang theo bọn họ trở lại khách sạn.

Khách sạn này hạng mục vui chơi giải trí thực sự cũng có rất nhiều, Kiều Tịch Hoàn định bụng đi spa, ý niệm vừa mới xuất hiện, Cố Tử Thần đặc biệt nghiêm túc để cho cô ở trong phòng chơi với Cố Minh Lộ, mà anh cứ thế liền đi ra ngoài, đi ra ngoài. . .

Kiều Tịch Hoàn trơ mắt nhìn Cố Tử Thần đi ra cửa, còn đóng cửa lại.

Mẹ kiếp, người đàn ông này đến cũng một chút tự giác cũng không có, một mình liền đi ra ngoài, đi đâu không biết!? Cứ thế mà đi !?

Cô trố mắt như thế chí ít hai phút.

Hai phút sau.

"Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp Cố Tử Thần kia!" Kiều Tịch Hoàn chống nạnh rống giận.

Cố Minh Lộ đang quỳ rạp dưới mặt đất chơi rất vui vẻ, bị giọng nói Kiều Tịch Hoàn làm cho hoảng sợ, bé ngạc nhiên nhìn mẹ, nhìn mẹ bé nổi trận lôi đình.

"Mama làm sao vậy?" Cố Minh Lộ thận trọng hỏi.

"Ba con, ba con. . ." Kiều Tịch Hoàn tức giận đến nỗi nói không hết câu :"Ba cô khẳng định là đi ăn vụng rồi!"

"Ăn vụng? Baba vừa mới ăn chưa no sao?" Cố Minh Lộ ngây thơ hỏi.

"Con tự chơi đi." Kiều Tịch Hoàn có chút bốc hỏa.

Cố Minh Lộ vội vàng cúi đầu, không dám nhiều lời thêm.

Kiều tịch Hoàn tức giận đến nỗi có chút run.

Cố Tử Thần anh nha nếu như trở về mà thực sự co. . .

Cô nghiến răng nghiến lợi.

Xem lão nương đây làm sao thu thập anh!

. . .

Cố Tử Thần rời khỏi phòng đi vào thang máy, trực tiếp ấn một con số.

Thang máy đi lên, dừng lại, mở ra.

Cố Tử Thần bước ra, trực tiếp quẹo phải.

Đi tới khu vực hành lang sâu tít bên trong, bước chân dừng lại.

Căn phòng 005, người phụ nữ Pháp Y Liên kia vẫn đứng đó hút thuốc, giống như Y Liên đang cố ý chờ anh, nhìn lúc anh xuất hiện khóe miệng nở nụ cười, thuốc lá trên tay lại lần nữa đặt liên đôi môi có chút diêm dúa hít một hơi, thơ ơ dùng tiếng Trung Quốc nói :"Không nghĩ tới anh nhận ra tôi."

"Cô không phải cố ý để cho tôi nhận ra sao?" Cố Tử Thần nhíu mày :"Thông tin lưu lại rõ ràng như vậy không phải là muốn tôi tới tìm cô ?!"

Cười lạnh.

Nhớ tới vừa rồi đặc biệt cố ý nhắc tới số tiền 500 vạn.

Chỉ cần nhớ tới quy luật biển số phòng, tự nhiên sẽ nghĩ ra số phòng 005.

Y Liên giống như không thèm để ý, nhún vai cười :"Tôi cho rằng nhiều năm như vậy, thuật dịch dung của tôi đã đến mức xuất thần nhạp hóa. Nhưng mà anh vẫn là liếc mắt liền biết là tôi!"

Nói xong Y Liên tự tay lột mặt nạ da người kia, một khuôn mặt chuẩn mực theo kiểu Trung Hoa xuất hiện trước mặt Cố Tử Thần.

Y Liên xoa xoa khuôn mặt mình, có lẽ bởi vì mang mặt nạ da người quá lâu nên có chút đau, cũng có thể cậy mạnh mà kéo, kéo tới nỗi da mặt của bản thân có chút đau, khóe miệng cô ta cười nói :"Thứ này mang quá lâu sẽ bị tổn thương da."

"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Cố Tử Thần trực tiếp mở miệng giống như không muốn dong dài.

"Diệp Vũ rời khỏi căn cứ đã 2 tháng, đến giờ vẫn không mang được tin tức gì có thể dùng về, liền phái tôi đi." Y Liên thờ ơ nói, lại rút một điếu thuốc :"Diệp Vũ đối với anh chưa dứt tình phải không?"

Phía sau những lời này thực chất là đã khẳng định.

"Anh hà tất phải lạnh lùng như vậy. Diệp Vũ có một khoảng thời gian rất khổ sở, từ khi anh phản bội tổ chức một thời gian dài cô ấy đều sống trong tiêu cực." Y Liên giống như bất bình dùm, rồi lại biểu hiện không chút để bụng :"Thật tốt, tôi đối với cái trò chơi tình cảm này cho tới bây giờ cũng không ôm hy vọng gì, cứ như vậy cùng đàn ông vui đùa một chút trên giường, thỏa mãn cái nội tâm trống rỗng này là được."

"Chuyện của cô tôi không có hứng thú muốn biết."

"Tôi vẫn không hiểu, Diệp Vũ một cô gái thành công nhất trong căn cứ của chúng tôi làm sao lại có thể cứ như vậy thích một tên phản bội như anh." Y Liên châm chọc nói.

"Cô nói xong chưa?" Cố Tử Thần nhíu mày.

"Chưa nói xong." Y Liên dập thuốc lá, hung hăng dẫm dưới thảm, đột nhiên chăm chú vô cùng hỏi :"Anh lúc nào chuẩn bị về căn cứ?"

"Cô cảm thấy tôi sẽ trở về ?!" Cố Tử Thần cười nhạt.

"Trừ phi anh muốn chết." Ngữ điệu Y Liên lạnh lùng :"Căn cứ cho anh 8 năm để ah hồi tâm chuyển ý, đến bây giờ vẫn còn ngang ngược như thế. Cấp trên đã bắt đầu hạ sát lệnh rồi, anh thực sự muốn đối đầu với căn cứ !? Nói thật Cố Tử Thần anh nên cảm thấy may mắn, anh sống được tới bây giờ cũng là do căn cứ muốn giữ anh lại."

Cố Tử Thần cười nhạt.

Căn cứ muốn giữ lại anh sao ?!

Bất quá là trên tay anh có một ít đồ mà họ muốn thôi.

Đương nhiên việc này anh cũng không có tâm tư mà đi nói với người phụ nữ trước mặt này.

Anh lạnh lùng uy hiếp nói :"Cô bây giờ về đi, đừng có xuất hiện trước mặt của tôi."

"Vì sao? Tôi cứ như vậy trêu chọc đến anh sao?" Y Liên có chtú châm chọc vừa cười vừa nói :"Tôi lần này ra ngoài là tìm hiểu tin tức, chưa từng nghĩ sẽ ra tay với anh, đương nhiên cũng biết không đánh lại anh, anh cũng phát hiện tôi chính là như thế đơn phương độc mã một mình, bằng không hẳn đã sớm có tác dụng rồi!."

Cố Tử Thần lạnh lùng nhìn cô ta.

"Chân anh không có chuyện gì chứ?" Y Liên đột nhiên hỏi.

"Không sao thì sao?"

"Trước đây nghe nói chân anh bị thương rất nghiêm trọng, xem ra đều là giả bộ." Y Liên lẩm bẩm, còn nói thêm :"Cố Tử Thần, tôi khuyên anh nên quay trở lại căn cứ đi, hiện tại căn cứ phái chúng tôi đi cũng là vì muốn tìm hiểu anh cùng đám người anh mang theo lúc đó, có lẽ đến lúc đó chính là muốn mạng của anh rồi. Tôi thừa nhận anh rất lợi hại, thế nhưng dù anh có lợi hại hơn nữa, có thể lợi hại tới mức độ nào, anh thực sự cảm thấy với năng lực của các anh có thể phá hủy căn cứ sao? Căn cứ nhiều năm như vậy nuôi dưỡng nhiều người như vậy, anh đừng có nằm mơ nữa. Thừa dịp căn cứ còn công nhận anh, trở về đi!."

"Không cần cô khuyên bảo."

Tôi nghĩ tôi nói cũng vô ích. Cố Tử Thần, tôi cũng chỉ là năm đó có cảm mến anh nên hảo tâm mà nhắc nhở thôi, anh không nghe thì thôi." Y Liên nhún vai :"Tôi lập tức phải rời khỏi, tôi sẽ không giống như Diệp Vũ người phụ nữ kia đâu, ngu xuẩn chỉ để bảo toàn cho anh, tôi phải trở về báo cáo tình huống của anh đây. Được rồi, anh nhìn thấy Diệp Vũ nhớ nhắn cho cô ấy, căn cứ kêu cô ấy lập tức trở về. Nghe nói, phát mấy lần thông tin, Diệp Vũ cũng không có trả lời. Con người của tôi tâm địa không lương thiện, nhưng không thể gặp đồng nghiệp của minh cứ như vậy không chút giải thích về việc vắng mặt, hơn nữa anh cũng biết Diệp Vũ với chúng tôi đều không cùng một loại người, cô ấy cần căn cứ."

"Không cần nhắc nhở của cô, Diệp Vũ là một người có lý trí."

"Lý trí?" Y Liên châm chọc cười :"Năm đó lúc anh rời đi, Diệp Vũ suýt chút nữa thì giết. . .Ah."

Cố Tử Thần nhíu mày.

"Tôi chỉ có thể nói với anh nhiều như vậy thôi." Y Liên đột nhiên cầm mái tóc giả trên bàn lên, sợi tóc màu váng óng ánh uyển chuyên khóac lên vai, trong nháy mắt liền rời khỏi, đột nhiên ngừng lại :"Được rồi, vợ của anh xinh đẹp quá.

Cố Tử Thần nhíu mày.

"Tôi có để ý tới, căn cứ cũng sẽ chú ý tới, anh nhớ tự giải quyết cho tốt." Y Liên xoay người nhanh rời khỏi.

Cố Tử Thần khẽ mím chặt môi.

Đôi mắt cứ thế nhìn chằm chằm vào dáng người đong đưa của Y Liên rời đi.

Đúng lúc đó.

Cửa phòng căn phòng 005 mở ra.

Bertrand xuất hiện ở cửa, nhìn Cố Tử Thần, ngạc nhiên, lại cuống quít nhìn khắp nơi :"Này anh có nhìn thấy Y Liên đâu không?"

"Không thấy."

Bertrand có chút hoảng hốt nói :"Đồ của cô ấy đều không thấy đâu nữa."

Mặt Cố Tử Thần không chút thay đổi chỉ là nhàn nhạt nhìn Bertrand.

Bertrand vội vội vàng vàng đi về phía hành lang.

Trước cửa thang máy.

Bertrand kéo người phụ nữ trước mặt lại :"Y Liên, em đi đâu vậy? Làm sao hành lý của em đều biến mất?"

Người phụ nữ kia xoay người, ánh mắt mờ mịt nhìn người đàn ông ngoài quốc trước mặt.

Bertrand chợt buông tay ra :"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Người phụ nữ mỉm cười.

Đúng lúc đó thang máy mở cửa.

NGười phụ nữ đi vào, nhấn nút thang máy.

Người phụ nữ trước mặt này nhìn qua xa lạ quá.

Nhưng bóng lưng lại giống y như đúc.

Bertrand nhìn người phụ nữ kia rời khỏi, chợt bừng tình đi kiếm khắp nơi, toàn bộ trên hành lang đều là giọng nói nóng vội của anh ta.

Cố Tử Thần cứ vậy mờ nhạt tiêu dái bước qua bên người Bertrand.

Y Liên = hạ nhân.

Người phụ nữ này quen xuất hiện khi làm nhiệm vụ, cô ta sẽ tìm kiếm một người làm đối tượng của cô ta, dùng thân phận khác, diện mạo khác quấn quít lấy người đàn ông nào đó, sau đó khi nhiệm vụ kết thúc cô ta gọn gàng ly rời khỏi. Tuyệt nhiên không dây dưa, bởi vì tất cả đều là giả, cô ta biến mất chính là biến mất triệt để.

Cố Tử Thần trở lại khách sạn.

Cừa vừa mở ra.

Kiều Tịch Hoàn liền chạy ra, một tay nắm lấy quần áo của anh, cái mũi nhỏ không ngừng ở trên người anh ngửi ngửi.

Cố Tử Thần nhìn hành động không thể giải thích nổi của Kiều Tịch Hoàn :"Em là chó hả?"

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

"Anh mới là chó ấy." Khó chịu đẩy Cố Tử Thần. Không ngửi được mùi thơm hoài nghi nào, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp mở miệng nói :"Anh đi đâu kiếm anh ăn vậy? Nghe nói Las Vegas có rất nhiều tình một đêm!"

Cố Tử Thần không rảnh đi phản ứng cô.

Kiều Tịch Hoàn không dừng :"Anh trở về nhà nhanh như vậy? Kỹ thuật cũng không có gì hơn sao ?!"

Cố Tử Thần hung hăng nhìn cô.

"Làm sao vậy, bị đâm trúng tử huyệt sao ?!" Kiều Tịch Hoàn vẫn quái gở nói.

Cố Tử Thần đột nhiên giữ chặt lấy Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt tới gần Kiều Tịch Hoàn, từng câu từng chữ nói :"Anh có được hay không em còn không biết ?!"

"Em . . ." Khuôn mặt Kiều Tịch Hoàn có chút hồng.

"Cần phải thử lại không?" Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi hỏi.

"Cố Tử Thần anh buông tay, Khỉ nhỏ đang nhìn." Kiều Tịch Hoàn cảm giác bản thân bị Cố Tử Thần ôm rất khí chịu, cánh tay quá mạnh, cả người cô đều có chút hít thở không thông.

"Để cho thằng bé sớm một chút học cách cứng cáp." Nói xong Cố Tử Thần chợt hôn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn 'Ngô' một cái, nghĩ muốn đẩy ra, làm thế nào cũng đẩy không ra.

Cố Minh Lộ cứ như vậy trợn mắt há miệng nhìn một màn này.

Khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng, bất ngờ che mặt không dám nhìn.

"Tự tắm rồi về phòng ngủ." Trên đỉnh đầu đột nhiên thổi qua một câu nói.

Cố Minh Lộ thả tay xuống, cứ nhìn phòng khách vắng vẻ thật lớn.

Ba mẹ của bé đâu rồi ?!

Cố Minh Lộ vô cùng kinh ngạc.

Mẹ của bé mama. . . Đang ở, ừ a a.

. . .

Cố Tử Thần trong khoảng thời gian này tinh thần không mấy tốt.

Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm trên bồn cầu, nhìn bên cạnh trong thùng rác có rất nhiều cái bao.

Một buổi tối nhiều lần như vậy.

Có nghĩ cho cô hay không, có nghĩ hay không rất quá đáng.

Cô có chút phiền muộn đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Cố Tử Thần cùng Cố Minh Lộ đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng khách đợi cô.

Nhìn cô đi ra, Khỉ nhỏ nhiệt tình chạy tới :"Mama, baba bảo hôm nay dẫn chúng ta đến khu vực thành phố đi dạo một chút."

"Ah." Kiều Tịch Hoàn tinh thần không mấy tốt.

"Mama mệt lắm sao ?

"Ừ." Mệt chết đi.

"Ngủ nhiều sao lại mệt được ạ?" Khỉ nhỏ vô cùng ngạc nhiên với vấn đề này.

Bé vẫn cho là mẹ bé ngã bệnh, nhưng nhìn dáng vẻ ngày hôm qua của mẹ bé rõ ràng không giống như bị bệnh nha!

"Con hỏi ba con đi." Kiều Tịch Hoàn nói xong còn nghiến răng nghiến lợi.

Đôi mắt Cố Tử thần hơi lóe lên, một bộ dạng không muốn giải thích.

Khỉ nhỏ càng lúc càng hiếu kỳ hơn, bé ngẩng đầu nhỏ nhìn ba hỏi :"Ngủ nhiều sao lại mệt ạ?"

"Làm chút vận động." Cố Tử Thần bỏ lại bốn chữ.

"Đi ngủ còn vận động sao ạ?!" Khỉ nhỏ trợn to hai mắt.

"Con không phải nói đói sao? Trước ăn cơm đi." Cố Tử Thần trực tiếp lảng sang nói chuyện khác, chuẩn bị lôi Cố Minh Lộ đi ra ngoài.

Kiều Tịch Hòa hùng hùng hổ hổ nhìn Cố Tử Thần đi được vững vàng như thế, còn cô thì cảm thấy hai chân mình đều đang run rẩy. Nhưng vừa một giây kia nhìn Cố Tử Thần lôi Cố Minh Lộ ra ngoài, nhìn anh không biết sao lại có cảm giác tai anh ửng đỏ, khóe miệng không nói được lôi ra một nụ cười mỉm.

Người một nhà ngồi trong phòng ăn tây, bữa sáng phong phú.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn người đàn ông ngồi sát bên cạnh bàn ăn, nhịn không được mở miệng lẩm bẩm :"Bertrand thế nào lại nhìn như có bộ dạng mất mát thế kia, bạn gái anh ta đâu ?"

Cố Tử Thần không nói gì, đặc biệt tao nhã ngồi ăn bữa ăn sáng.

Kiều Tịch Hoàn cũng tựa hồ chưa từng sẽ nhận được bất câu trả lời nào của ai, đang chuẩn bị cúi đầu ăn cơm, Bertrand giống như phát hiện ra bọn họ, buông bữa sáng còn chưa có động tới bước tới.

Sắc mặt thật sự rất tiều tụy, vốn dĩ có bộ râu lại càng thêm chút gì đó chán nản.

Anh ta nói :"Các người có nhìn thấy Y Liên đâu không?"

"Cô ấy mất tích sao?" Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên hỏi :" Hai người không phải lúc nào cũng đi cùng nhau hay sao?"

"Đêm qua không biết tại sao không thấy đâu cả, tôi tắm xong đi ra liền phát hiện hành lý của cô ấy không có trong phòng, cả người cũng không có." Nói xong còn có chút tan vỡ.

"Có lẽ là đi ra ngoài chơi, cô ấy không phải thích đành bài hay sao? Anh tới tìm sòng bài hôm qua chúng ta đi, tìm xem thế nào."

"Tôi đã tìm." Anh ta có chút khó chịu :"Tôi thậm chí còn đi tìm ở quán rượu, thế nhưng bọn họ căn ban đều không nhìn thấy Y Liên rời khỏi, vì sao lại đột nhiên biến mất ?!"

"Thần kỳ như vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn hứng thú, mở to hai mắt ra nhìn.

"Tôi thực hy vọng Y Liên chỉ là đang đùa với tôi, có thể một giây kế tiếp sẽ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi." Bertrand nói :"Cô biết không? Tôi và Y Liên quen nhau ở trên một chuyến bay, sau đó nhất kiến chung tình, chúng tôi còn nói trở lại Pháp liền kết hôn. Nhưng bây giờ cô ấy lại đột nhiên rời đi. . ."

Bertrand đột nhiên khóc lên.

Một người đàn ông ngoại quốc to cao, tuổi tác không đến 30, giống như chỉ mới 27 hay 28, đột nhiên khóc nấc lên như một đứa bé.

Kiều Tịch Hoàn cũng không biết làm sao để an ủi anh ta, chỉ là trừng hai mắt nhìn anh ta sau đó kéo kéo tay Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần không có phản ứng, tiếp tục ăn cơm.

Giống như những loại chuyện cảm tình như thế này không có chút hứng thú nào.

Khỉ nhỏ lại bị giật mình, dùng tiếng anh không mấy trôi chảy nói :"Anh à anh đừng khóc, con trai không được khóc. . ."

Bertrand có lẽ cảm thấy bản thân có chút thất lễ, anh ta trầm mặc một chút, khống chế tâm tình lại nói :"Thật ngại quá, quấy rầy các người rồi. Nếu như hai người có nhìn thấy Y Liên liền nói cho tôi một tiếng, nói tôi rất cần cô ấy. Nói cô ấy tới tìm tôi."

"Được, nếu như tôi gặp được, nhất định sẽ nhắn dùm anh." Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu.

"Cám ơn." Nói xong, còn đặc bỉệt uể oải rời khỏi phòng ản tây.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của anh, có chút bất đắc dĩ nói :"Y Liên này làm sao có thể tự nhiên mà biến mất ?! Coi như là không thích, nói rõ ràng cũng tốt, đi không từ giã như thế cũng không suy tính một chút cho đương sự trong lòng có bao nhiêu khó chịu."

Cố Tử Thần mặt lạnh :"Em ăn đồ ăn của mình đi, quản chuyện người khác làm gì."

Kiều Tịch Hoàn tức giận nhìn Cố Tử Thần :"Máu lạnh."

Cố Tử Thần cũng không phản bác gì.

Anh chỉ biết là biết một chút nội tình mà thôi.

Ăn sáng xong, khách sạn dùng limousine chuyên dụng đưa bọn họ tới chung tâm thành phố, thành phố này không chỗ nào không có mặt xa hoa, tràn ngập không khí lãng mạn.

Khỉ nhỏ lần đầu tiên xuất ngoại, đối với những kiến trúc nơi đây thích đến không được, không ngừng kêu Kiều Tịch Hoàn chụp ảnh cho bé.

Chụp rất nhiều.

Xem ra bé cũng rất vui vẻ.

Cứ như thế lang thang đi một vòng, đi vào thương xá.

Đột nhiên bước chân của Cố Tử Thần dừng trước một cừa hàng bán đá quý.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, cố ý nói :"Anh chuẩn bị mua cho em kim cương sao?"

"Anh tự mua cho mình." Cố Tử Thần nói trắng ra.

Kiều Tịch Hoàn đen mặt.

Khỉ nhỏ không biết sao ngồi trên một băng ghế thật cao, loạng choạng chơi đến vui vẻ.

"Anh không phải mua cho em, em tự mua cho mình." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, nhìn người bán hàng, chỉ vào viên kim cương lớn nhất :"Tôi muốn xem cái này."

"Tiểu thư, cô mang nhẫn số mấy ạ?" Người bán hàng lễ phép hỏi.

"Ừm.." Cô nhìn mình nói :"Không biết??!"

"Để tôi giúp cô nhìn." Người bán hàng nhìn tay cô một chút, vội vã tìm một chiếc nhẫn cô có thể đeo vào, cẩn thận lôi từ trong tủ ra đeo vào ngón tay thon của Kiều Tịch Hoàn :"Tiểu thư, rất thích hợp với cô, cô đeo vào thực sự rất hoàn mỹ."

"Đắt không?" Kiều Tịch Hoàn nhìn vào nhẫn kim cương trên tay, kim cương hơn lớn, cảm giác có chút nặng, có điều cũng may ngón tay cô không tệ, ngón tay tinh tế mà thon dài, đeo lên cũng không quá kỳ quái, quan trọng là chỉ cần đắt là được."

"Không mắc." Nhân viên vội vàng nói.

"Không mắc sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kích động nói, không mắc cô mới không cần, cô chính là có điểm tầm thường chỗ này.

Nhân viên bị hành động của Kiều Tịch Hoàn làm cho giật mình, nửa ngày mới nói :"Đúng, đúng là món đồ quý giá trong tiệm chúng tôi."

"Đồ quý của tiệm còn nói là không mắc." Kiều Tịch Hoàn hề hề nói :"Tôi lấy cái này, anh ấy trả tiền."

Chỉ sợ Cố Tử Thần sẽ đổi ý, Kiều Tịch Hoàn đi thẳng ra ngoài chỗ Cố Minh Lộ đang chơi vui vẻ.

Nhân viên bán hàng nhìn Kiều Tịch Hoàn rời khỏi, cả người liền bối rối.

Cái này, đây là. . .

"Cà thẻ." Cố Tử Thần nói.

Nhân viên bán hàng hoàn hồn, thật tốt, không phải ngang nhiên cướp đoạt.

Nhân viên lễ phép nhận thẻ từ Cố Tử Thần sau đó cà thẻ, đem chiếc nhận bỏ vào hộp đóng gói vào một chiếc hộp cao cấp, nhịn không được cười nói :"Tiên sinh anh đối với vợ mình thật là tốt."

Tốt?!

Kiều Tịch Hoàn tự mình cướp mà thôi.

Khóe miệng không rõ lôi ra một đường vòng cung, cầm cái túi nhân viên đưa, rời khỏi.

Sau lưng nhân viên bán hàng vẫn đứng nhìn bóng lưng anh, cám thán nói :"Không nghĩ tới đàn ông Châu Á cũng đẹp trai như vậy . . . "

Kiều Tịch Hoàn cả đoạn đường đi vẫn nhìn chiếc nhân trên tay mình.

Nhìn một chút cả người cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô đây cũng biết là mình cướp vậy, hay là Cố Tử Thần cố ý ?!

Làm sao đều có cảm giác bị thằng nhãi này hại vậy ?!

Ở đâu có người đàn ông mua kim cương cho mình ?! Người đàn ông này có bao nhiêu điều tốt đẹp ?!

Cô quay đầu, nhìn Cố Tử Thần nghiêm mặt, nhìn anh đang đi bên cạnh cô, mặt không biến sắc tim cũng không đập.

Cố Tử Thần tựa hồ chú ý tới Kiều Tịch Hoàn đang nhăn mày thật chặt, chân mày khẽ nhúc nhích :" Làm cái gì?!

"Không có gì." Kiều Tịch Hoàn đánh chết cũng không đi hỏi, chiếc nhẫn này có phải hay không là cố ý mua cho cô.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần kết hôn cũng không biết bao nhiêu năm.

Ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có. . .

Đừng.

Cô tuyệt đối sẽ không tự mình đi rước lấy nhục, nếu như cô hỏi, Cố Tử Thần nhất định sẽ nói cô không biết xấu hổ, cô mới không cần mất đi mặt mũi như thế, hơn nữa chắc chắn sẽ không như cô nghĩ vậy, Cố Tử Thần thực sự sẽ không nghĩ đến tặng nhẫn cho cô, cô hỏi không phải tự đem mình chém chết hay sao.

Cứ thể cả đoạn đường đều lẩm nhẩm, bước chân dừng lại trước một cửa hàng xa xỉ.

"Chờ đã, em đi mua một chút đồ." Kiều Tịch Hoàn đi vào.

Cố Tử Thần cùng Khỉ nhỏ cũng đi vào theo.

"Em phải mua cho mẹ anh một chút đồ." Kiều Tịch Hoàn vừa nói, vừa đi vừa nhìn.

Nhân viên bán hàng vẫn đi theo bước chân của bọn họ.

Kiều Tịch Hoàn dừng chân trước khu vực dây lưng.

"Tiểu thư là cần một chiếc dây lưng cho người nam ở bên cạnh sao?" Nhân viên bán hàng mở miệng, giống như có lẽ biết hết mọi nhu cầu của khách hàng.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần vẫn giữ nguyên bộ mặt không chút biểu tình.

"Không phải tặng cho anh ấy. Tặng cho một người đàn ông cỡ khoảng 60 tuổi." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

Cố Tử Thần khẽ chau mày.

"Vậy mời cô xem xem mấy kiểu dáng bên này, có chút gì đó tương đối thành thục cũng như chín chắn, không có nhiều văn hoa lắm đâu, thông thường người lớn tuổi sẽ thích đơn giản hơn một chút." Nhân viên bán hàng giới thiệu, cầm mấy dây lưng lên cho cô chọn lựa.

Kiều Tịch Hoàn hỏi Khỉ nhỏ, Khỉ nhỏ tùy tiện chỉ một cái.

Kiều Tịch Hoàn cũng không biết đến cùng cái nào thích hợp với Cố Diệu, liền nghe theo Khỉ nhỏ, kêu nhân viên bán hàng đem một chiếc chọn ra. Sau đó xoay người sang khu túi sách hàng hiếm chọn đồ cho Tề Tuệ Phân, thuận tiện liền mua một ít đồ tặng về cho người trong gia đình. Cô nhìn thấy trước mặt là ví da dành cho đàn ông, liền dừng lại nhìn một chút.

Nhân viên bán hàng lần nữa quay sang hỏi :"Tiểu thư là chuẩn bị mua một cái ví da cho tiên sinh bên cạnh hay sao?"

"Không phải." Kiều Tịch Hoàn nói.

Sắc mặt Cố Tử Thần càng thêm đen hơn.

Đôi mắt anh hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn đã mua cả một túi đồ, mặt lạnh tanh không nói gì.

"Cái ví da này cũng cái cái ví da kia nhìn qua có chút tương tự, là ví đôi hay sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Nhà thiết kế này đúng là thiết kế như thế, tiểu thư có ánh mắt rất độc đáo, có rất ít khách hàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra được." Nhân viên bán hàng thật lòng nói.

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút :"Cô gói lại cho tôi bộ ví da đó đi."

"Vâng."

Kiều Tịch Hoàn nghĩ, vốn định mua cho Cổ Nguyên nhưng quan hệ bây giờ thực sự cần tránh nghi ngờ. Có điều nếu như hào phóng tặng đồ đôi như thế làm quà chúc phúc tân hôn, cũng không có ai còn có thể nghi ngờ gì.

Cô thế nhưung quanh đi quẩn lại một vòng mua nhiều quà tặng, trực tiếp đóng gói, đem tới sân bay đến lúc đó đi qua hải quan nhận là được.

Bọn có thể tiếp tục buông lỏng để đi dạo phố.

"Mama con đói rồi." Khỉ nhỏ thực sự không chịu nổi lấy tay che bụng của mình khó chịu nói.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, nên mua có lẽ cũng đã mua được hết rồi." Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút liền nói.

Sắc mặt Cố Tử Thần lại càng đen hơn.

"Ừm, đi ăn." Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần không có phản ứng gì liền thúc giục.

Cố Tử Thần xoay người, nhanh rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng của Cố Tử Thần lẩm bẩm :"Tên này ăn thuốc nổ rồi sao, lôi cái gì mà lôi!"

Khỉ nhỏ giống như phát hiện ra cái gì đó liền quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Baba có phải hay không đang tức giận, mama không có mua quà cho baba?"

Kiều Tịch Hoàn ngản ra.

Cố Tử Thần. . . Không phải vì thế mà khó chịu chứ !!

Khỉ nhỏ lần nữa hỏi :"Mama mua cho baba quà sao?"

Cô có thể nói, cô chưa từng suy nghĩ qua sao ?!

Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.

"Khỉ nhỏ, con đứng ở chỗ này chờ mẹ hai phút, mẹ lập tức ra liền!"

òb9zp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro